Với những vần thơ mang đậm phong cách trữ tình hấp dẫn Lưu Trọng Lư đã làm tan chảy trái tim của những độc giả yêu thơ. Cùng một lối thơ độc đáo, hiếm có ông đã tạo cho mình một nét riêng khó ai có thể bì kịp. Nếu bạn là người yêu thích thơ ca thì đừng bao giờ bỏ lỡ những trang thơ đầy sâu sắc của ông nhé!

Mây

(Tặng Mừng)
I
Vì cánh hoa trong mưa buồn chớm nở
Anh nguyện xin làm gió bên đường
Lang thang bờ biển cả yêu thương
Đến bên nhau chia nỗi buồn cay đắng.
Một tiếng đàn khuya hoạ gió lặng
Nỗi đau hoà lẫn dưới trăng sao
Và hẹn cùng nhau
Mây trắng bạc đầu.
II
Hôm ấy xuân vừa bừng hương sứ
Hồ Tịnh Tâm vội ngắt sen hè
“Rồi một ngày kia anh nhỉ
Trên làn tóc chung thuỷ xuân đi”
Lời em nói chốc ba mươi năm rồi đó
Tóc em chừ nở trắng một vài hoa
Vẫn như sớm hôm nào em nhỉ?
Trên đầu mây trắng vẫn bay qua.

Miếng đất

Tôi nào mơ nhà cao cửa rộng
Chỉ xin dăm thước đất
Mần cái ao nhỏ
Đêm nằm nghe con mè con trắm chơi trăng
Thảo lòng, trồng sống được vài cây để năm 2000 chăng chớ
Vào tay áo này được đón gió ngàn khơi
Mình ơi cho tôi hỏi mình
Người thợ vườn Trường Cửi
Trồng bưởi, mấy thu bưởi mới ra hoa?
-“Thu anh dài hơn thu người gấp bội”.
Mong chút thoảng gió trời
Cho khỏi tủi gối sóng đôi
Sẵn bút đây ta viết khấn mấy lời
Gởi ông vời vợi cao xanh, ông thổ thần cao thẳm
Ta chỉ xin miếng đất nhỏ mà thôi
Nhược bằng, thì thôi, cho ta một vồ ta thoát khỏi trần gian
Để ta đến bờ lẩn thẩn chốn sông Ngân
Với quạ mực, quạ khoang, ta bắc cầu Ô Thước
Trên lưng nghé, giữa trời Ngưu cùng ả Chức
ta hát bài “non xanh nước biếc”
Rồi nhớ trần gian, năm bảy bữa ta bay về
Ròng giữa đường quê
Như xưa ta ngồi đổ ô ăn quan cùng bạn xóm
Và trong chập chờn lửa đóm
Ta lắng nghe câu hát dặm giạt bờ.

Ngựa say

Ước gì ta có ngựa say
Con sông bên ấy, bên này của ta
Trời cao, bến lặng, bờ xa…
Lao đao gió sậy, la đà dặm trăng.
Một mai bên quán lại ngừng,
Quẫy theo với rượu một vừng giai nhân.
Ta say, ngựa cũng tần ngần,
Trời cao xuống thấp, núi gần lên xa.

Người con gái sông Gianh

Thổ Ngoạ hay Thuận Bài?
Minh Cầm hay Cảnh Hoá?
Trên giường bệnh xá
Máu vẫn đầm đìa
Giữa hai cơn mê
Mắt mở to chợt thấy
Bóng ai người con gái
Ngồi cạnh giường tôi
Tay quạt liền tay
Súng kề bên gối
Tuổi mười lăm mười bảy
Tóc tết ngang vai
Em là ai/
Hở em có phải,
Người con gái
Gặp trên bến nào đây:
Minh Cầm hay Cảnh Hoá
Thổ Ngoạ hay Thuận Bài?
Không còn nhớ rõ!
Có phải em,
Người con gái
Tuổi mười bảy mười lăm
Ôm trên người những cành quít cành cam
Của vươn mình, không tiếc:
Phủ lên thành tàu, một áo đẹp nguỵ trang
Ôi đâu phải cành quít cành cam
Em lấy tuổi xanh
Em lấy cả thân mình
Phủ lên thân tàu yêu dấu
Giặc tan, trạm đã xế chiều
Mà trong thôn bến vẫn ra vào
Có phải em bóng người nho nhỏ
Có phải em dìu em cõng những thương binh?
Có phải tay em nâng nhẹ mình anh?
Anh nhó ra rồi: Em đó!
Súng nhảy trên vai
Tóc vờn trước gió
Em đuổi giặc giữa ban ngày
Và đêm nay bên anh em ngồi quạt đó
Gà trong thôn đã gáy rồi
Lần thứ hai anh mở mắt
Vẫn thấy em ngồi
Vẫn bên giường, súng gác
Dưới ngón tay em
Mềm mại một đường kim
áo ai kia còn đen mùi thuốc súng
Tay em ngừng, mắt em tia sáng đọng
Em nhìn quanh, em tìm chi.
Rồi anh lại nghe đều đều tiếng quạt
Như trong giấc ngủ, nằm nghe thần tiên điệu hát.
Ngủ đi em giấc ngủ bình thường
Anh sẽ thắng những vết thương
Như tàu mình đã thắng
Dưới chân giường,
Nắng mai vàng
Lỗ chỗ!
Ngủ đi,
Người em nhỏ
Giờ đây thương trên mình anh từng vết đơm da
Cuốn sổ con bìa thủng, anh giở ra,
Chợt thấy từ đâu dòng chữ nhỏ
“Các anh nhiều gian khổ
Phải chia bớt cùng chúng em
Đã được ngồi cạnh một đêm
Thồi về đây, chào các anh nhé!”
Chữ thì xinh, sao tên mình em chẳng ký?
Em đã về bến nào đây?
Thổ Ngoạ hay Thuận Bài
Minh Cầm hay Cảnh Hoá?
Những người con gái đẹp của nhân dân
Đến đây như những vị thiên thần
Lại ra đi một vết lông ngan, không gửi lại
áo cũ rồi, anh còn mặc đấy
Miếng vá đây còn nguyên mũi chỉ đường kim
Của tuổi thơ mười bảy mười lăm
Minh Cầm hay Cảnh Hoá
Thuận bài hay Thổ Ngoạ
Nước đôi bờ leo lẻo gương trong
Chiếc tàu ta lại uốn khúc giữa dòng
Anh đã trở về đài quan sát
Trời trong xanh, từng hàng mây biếc
Dưới lòng sông, tóc đẹp vờn bay
Đâu rồi nhỉ? Em nói trong loa hay đang dở đường cày?
Trong tiếng dúng, hẹn tìm nhau em nhỉ?

Nhật kí nửa nằm nửa ngồi: viết

Từ hồi phố mình thành phố chợ
Không còn nghe chim Văn Miếu hót em ơi
Mà sao vẫn chát tai từ ngày xa đạn bom từng hồi nổ
Em vào nhà thắp cho Nông một nén nhang đi em
Chừ giúp anh ra ngoài đó
Anh liếc chút trời xanh
Mai mốt anh lành giúp anh cùng qua Văn Miếu
Với hoa, với lá, chi chành.

O tiếp tế

Vừa học “bình dân”
O đi tiếp tế
Dáng người mảnh dẻ
Chân bước thoắt mau
Nhìn trước nhìn sau
O qua đồn địch
O đi một mạch
Hối chị, giục em
Từng bước êm êm
Lách qua đường trống
Nhảy sangbên động
O hát O ca
Đồn địch đã xa
O cười O nói
Đường qua mấy dội
O sẽ nghỉ chân
Chẳng quản xa gần
O đi, đi nữa
Bóng chiều vừa ngả
O lội sang khe
Quần áo đầm đìa
Bỗng O dừng bước
Mặt soi xuống nước
Cúc áo vội cài
Nhóm lại tóc mai
O vừa chợt thấy
Xuân gầy ba bảy
Da tuyết vàng khè
O sợ chồng chê
Nhưng O vẫn bước…
Mình lo việc nước
Chồng chê “mược” chồng!

Ông La Hán hở sườn

Còn ông này toàn thân áo toạc
Để lộ mười cái xương sườn
Cái đói ngàn năm không muốn giấu
Khát vọng ngàn năm – một kiếp người.

Phật nằm

Áo khoác nửa vai khoe bụng phệ
Miệng toác ra, cái rốn cũng cười
Giá mỡ đang lên, “xẻo” bán tẹo
Lim dim con mắt, hé nhìn đời.

Lưu Trọng Lư cùng những trang thơ ấn tượng và giá trị đã được chúng tôi chia sẻ dành tặng cho các bạn trong bài viết này! Hy vọng những bài thơ sẽ giúp các bạn làm mới bộ sưu tập thơ của mình.