Nữ sĩ Mai Đình (1917-1999), tên thật là Lê Thị Mai, nguyên quán Nông Cống, tỉnh Thanh Hoá. Mai Đình sinh trưởng trong một gia đình khá giả, phụ thân là một tuỳ viên làm việc ở Toà sứ Phan Thiết. Là một cô gái có học, biết tiếng Pháp, làm thơ (có một số bài đã đăng báo).

Một tâm hồn đa cảm, lãng mạn có khuynh hướng thơ văn vướng vào nghiệp chữ nghĩa văn thơ. Không chấp nhận hôn lễ do gia đình sắp đặt, Mai Đình đã lặng lẽ bỏ nhà ra đi, sống bằng việc dạy nữ công gia chánh cho các gia đình khá giả. Mai Đình cảm mến thơ Hàn Mặc Tử, tìm gặp kết bạn bạn văn chương với thi nhân trong thời gian Hàn lâm bệnh hiểm.

Dưới đây là những sáng tác hay của Mai Đình mà tapchivannghe.com muốn giới thiệu với bạn.

Ảnh người xưa

(Tặng hương hồn Hàn Mặc Tử, cảm đề một buổi chiều trên biển Qui Nhơn)

Ta chỉ yêu thương có một người
Bên bờ cát trắng giữa chơi vơi
Mà nơi ấy chỉ chôn sầu thảm
Đầy vẻ đau thương với ngậm ngùi

Cảnh vật hôm nay trông khác lạ
Mà hồn ta cũng thấy nao nao
À thôi! người ngọc đà tan mất
Nào thấy yên chi ở chốn nào?

Ảo não ta nhìn tận chốn xa
Trời ơi! Điên một buổi Qui Hoà
Nơi chôn tất cả niềm tâm sự
Để lại cho lòng những thiết tha

Kìa nơi nhà ngói cao cao ngất
Bức tượng Giê-su vẻ thảm sầu
Ta cố tìm ra trên bãi cát
Nấm mồ tưởng tượng của thương đau

Này hỡi thuyền ai ở góc trời
Hãy xin ghé lại chở dùm tôi
Đến bên bãi cát bên hồ ấy
Thêm hộ dùm cho một mả người!

Tôi đang chết điên vì đau khổ
Trời cướp của tôi một nửa hồn
Giấc mộng năm xưa bao trở lại
Nửa hồn đây nửa gửi theo luôn

Này kẻ qua đường, hãy đứng im
Đừng thêm bước nữa để tôi tìm
Đừng cho mây gió xôn xao quá
Mà bóng người yêu phải đắm chìm

Trong mây như dấu hình ai đó
Có phải hình người mất đã lâu?
Hơn một năm trời tôi vẫn kiếm
Nhưng chưa hề gặp phút nào đâu

Này thôi mây gió
Rung chuyển đi nào
Hình người rơi xuống
Ta hớp hình vào trong đáy lòng ta

A ha! A ha!
Ta là Tiên Nga
Được thu tất cả sơn hà
Vào lòng vào mắt vào xa tận trời
Lệ Thanh ơi! Lệ Thanh ơi!
Anh đã chết rồi
Nhưng anh chỉ chết với người
Với em anh vẫn sống hoài muôn năm!!

Âm thầm

Nói sao cho xiết nỗi buồn
Một trời binh lửa,một hồn cô liêu
Hồn tôi theo đám mây chiều
Tìm chàng trong một túp lều tranh con

Ước ao thành cặp chim non
Trăm năm xin vẹn tấc son với chàng
Lệ Thanh muôn dặm quan san
Thề xưa đã lỗi muôn vàn với nhau

Lòng tôi chất biết bao sầu
Lệ tôi đã đậm như màu huyết ai
Bao đêm não nuột ngắn dài
Nghĩ mình ấm áp thương người cô đơn

Giờ đây có xác không hồn
Xa xôi ai sẻ nỗi buồn cho nhau?
Bạn tôi nếu biết tôi sầu
Thì xin ghi lại chút màu tóc tang

Bên mồ Hàn Mặc Tử

Hơn năm trời xa vắng bóng hình anh
Em trở về đây bên nấm mồ cát trắng
Cây thánh giá gỗ cách xa rời mộ bạn
Chẳng còn gì chứng nhận đây mồ anh
Tê tái lòng em uất nghẹn nói không thành
Trời mưa nhỏ mà lòng em nổi sóng
Sóng lòng em lớn hơn sóng ngoài khơi
Anh nằm im quên cả đón em rồi
Em không khóc, không một lời to nhỏ
Còn có gì hơn thầm lặng anh ơi…
Dồn thương nhớ vào tận cùng cân não
Để đêm nay xây đắp mộng luân hồi
Anh hãy cùng em về căn nhà nhỏ
Túp lều tranh muôn thuở đã chung đôi
Nơi ấp ủ, say mê xây mộng đẹp
Từ ngàn năm, thượng đế định cho rồi…

Căm giận

Ai cấm người thơ yêu quá độ?
Ai ghì gió lốc giữa không gian?
Và ai đặt chữ tình giang dở
Mà để so le nghĩa thiếp chàng?
Em muốn phá tan cả đất trời
Cho lòng nhẹ bớt nỗi bi ai

Thương anh càng thấy căm trời đất
Gieo bệnh nan y để hại người.

Nhớ mãi

(Thơ với Hàn Mặc Tử)

Hôm ấy em đi lắm nỗi buồn,
Bên ngoài mưa gió cảnh tang thương.
Anh trên giường bệnh khôn ngăn lệ
Chẳng tiễn đưa em một tấc đường.

Em tủi vì duyên quá lạnh lùng,
Lòng buồn thêm đậm mối tình chung.
Tình câm giữa lúc chia tay ấy,
Bao nỗi nghẹn ngaò, anh thấu không?

Hôm nay vắng vẻ một mình em
Những lúc trăng khuya rụng trước thềm,
Em thấy dạt dào muôn ý lạ,
Tình anh em nhớ mãi không quên

Nhưng nói sao đây lúc biệt rồi?
Lòng anh có nhẽ đã dần nguôi…
Vì đời niên thiếu đầy tươi đẹp
Đã chiếm tim anh, những nụ cuời

Còn nhớ chi em, một mảnh hồn
Suốt đời chỉ sống giữa cô đơn?
Em yêu đau khổ, mê buồn bã,
Chán cảnh vui tươi, ghét cảnh ồn.

Đấy một tâm hồn đầy vẩn vơ
Suốt đời chỉ sống để mà mơ,
Hồn thơ chìm mãi trong muôn mộng,
Sự thực, nào ai kẻ đợi chờ?

Phân bì Mộng Cầm

Mộng Cầm hỡi! Nàng là tiên rớt xuống
Hay là vì tinh tú giáng trần gian?
Diễm phúc thay! Sung sướng biết bao vàn
Đầy đủ quá, nàng thương chăng kẻ thiếu?
Tôi là kẻ thiếu nhiều và thiếu mãi
Đã ra người hành khất bấy lâu nay
Mà người đời toàn ban vị đắng cay!

Quên

Tôi tưởng hồn tôi đã mất rồi
Cuộc đời cô độc mãi theo tôi
Nhưng thời gian giúp tôi mờ xóa
Trong trái tim đau một bóng người

Chồng tôi đem lại bao tươi đẹp
Những đứa con thơ gọi mẹ, thầy
Chồng biết yêu thương con trìu mến
Lòng tôi mờ xóa bóng hình ai?

Tôi biết tình tôi trong giấc mơ
Đâu bằng sự thật chứa chan thơ
Mặt trời tình ái trong tư tưởng
Một phút kề vai cũng đủ mờ

Con tôi lắm lúc ôm tôi hỏi
Này mẹ yêu ai nhất mẹ nào?

Mẹ chỉ yêu ba và Hưởng, Yến
Và còn…nhưng biết nói làm sao?

Sức mạnh thời gian vẫn cứ đòi
Gia đình hạnh phúc chiếm tim tôi
Tôi vì bổn phận quên lời hứa
Quên cả trong tim một bóng người!

Tìm kiếm

(Tặng Hàn Mặc Tử)

Ta sẽ nhập hồn ta trong bóng nguyệt
Để bay lên cho đến tận ngàn khơi
Tìm cho ra một bóng hình đã chết
Kẻo não nùng đau khổ cả hồn tôi

Lệ Thanh hỡi! Chàng thấu tình chăng hỡi
Nhớ tới chàng lòng thiếp khổ sầu thay
Buồn hơn nữa trong những đêm mộng mị
Mộng tan rồi, hồn thiếp cũng xa bay

Khắp không gian thiếp đã đi tìm kiếm
Mong gặp chàng cho thoả nỗi nhớ mong
Nhưng chỉ khổ thêm cho lòng tê thiếp
Chẳng gặp chàng, thiếp đành trở về không

Bao ngày tháng trôi qua rồi đi hẳn
Biết bao giờ chàng mới trở lại đây ?
Thiếp chỉ đợi trong một đêm im lặng
Thiếp theo chàng cho thoát nợ trần ai

Bên cõi thế chàng đã yên phần số
Trong giờ này chàng còn nhớ thiếp chăng ?
Thiếp đã chết bởi tấm lòng đau khổ
Hận chung tình muôn kiếp vẫn chưa tan

Thiếp nhớ chàng, thiếp nhớ chàng khôn tả
Dẫu muôn ngày thiếp còn ở thế gian
Không phút nào thiếp quên chàng được cả
Một thiên tài đã an giấc tu san

Lời chàng hứa thuở chàng còn bên thiếp
Dẫu không thành nhưng thiếp chẳng hề quên
Thôi từ đây đành ngàn thu vĩnh biệt
Mà bóng chàng thiếp đã khắc trong tim

Tôi yêu

Tôi chẳng yêu ai tôi chỉ yêu
Một người đau khổ giữa cô liêu
Một mồ trên bãi tha ma ấy
Và một hồn thơ đã xế chiều.

Tôi yêu một kẻ không hình xác
Đã chết từ muôn thế kỉ rồi
Nhưng vẫn còn đầy trong mộng tưởng
Trong hồn, trong trí, não cân tôi.

Những mộng năm xưa tôi đã ghi
Vào tim vào phổi của hồn si
Thì dù chàng vắng hay không vắng
Đối với tình tôi có nghĩa gì?

Em yêu anh quá, Lệ Thanh ơi!
Khóc chẳng nên câu, nói nghẹn lời.
Yêu anh mà chẳng gần anh được
Nguyện để tang anh suốt một đời.

(Thơ Mai Đình đáp bài “Trút linh hồn”)

Tơ sầu

(Gửi Hàn Mặc Tử)

Tằm kia rút ruột ra tơ
Em đây rút ruột ra thơ não nùng
Yêu anh chết nửa cõi lòng
Gửi hồn bay bổng mấy từng mây xanh

Yêu anh quên cả chân tình
Yêu anh quên hẳn bóng hình người xưa
Yêu anh quên hết lòng từ
Quên tình máu mủ,quên bờ sông Tương

Yêu anh quên hết mọi đường
Chỉ mong đoạt được tâm hồn anh yêu
Nhưng ôi em mộng quá nhiều
Hồn anh đã sẻ bao nhiêu thứ tình….

Dại khờ em vẫn yêu anh

Trăng cũ

Trăng cũ giờ đây vẫn sáng trong
Người mùa xuân cũ cách muôn trùng
Ai về thăm thẳm trời tinh tú
Để lại trần gian bóng lạnh lùng !

Từng tập thơ xưa ! Từng tập thơ !
Từng trang huyết lệ ngẩn trăng mờ.
Hồn ai siêu thoát ngoài nhân thế
Có biết rằng em vẫn đợi chờ ?

Trên cõi Thiên đàng ngát ánh sao
Tình anh toả rộng bốn trời cao
Phiêu diêu anh sống bên mình Chúa
Dựng một đài thơ ở chốn nào ?

Em mãi phiêu linh với bụi đời
Ngại ngùng mưa gió lúc buồn vui
Từng đêm trăng sáng, đêm trăng sáng
Biết mấy đau thương, mấy ngậm ngùi !

Cũng muốn theo anh dứt nợ trần
Đập tan lưu luyến, thoát phàm thân
Bay qua muôn vạn tầng thanh khí
Hồn quyết tìm cho thấy cố nhân.

Chút nợ ân tình giả chưa xong
Đành mang tâm sự mãi bên lòng
Sắt son đã chẳng cùng nhau vẹn
Em phải đem mình gởi núi sông.

Em đã là dân của nước nhà
Khi quân thù địch dấy can qua
Máu hồng đang nhuộm trang hùng sử
Em nhẽ nào quên nghĩa quốc gia.

Hăng hái xông pha giữa cuộc đời
Chút lòng tranh đấu phút không nguôi
Bao giờ Tổ quốc ca toàn thắng
là lúc tìm Anh giữa Cõi Trời.

Em chỉ cầu xin một buổi chiều
Dưới bàn tay Chúa, cạnh người yêu
Ta tung thơ khắp cho trần thế…
Lạy Chúa đời con khổ đã nhiều.

Trên đây là những bài thơ hay của Mai Đình mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác của nữ sĩ này. Đó là các mạch cảm xúc được thể hiện thông qua các sáng tác của bà. Một tâm hồn thơ rất riêng và có phần hoài niệm. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!

 

Tagged: