Nguyễn Thế Hoàng Linh nổi tiếng là một nhà thơ thiên tài từ nhỏ. Anh sở hữu nhiều tập thơ ấn tượng ghi dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả. Trong đó tập thơ Mầm Sống đang được nhiều quý độc giả quan tâm và săn đó. Sở dĩ được vậy bởi những ý nghĩa sâu sắc cùng những dòng cảm xúc đan xen tạo nên nét nổi bật cho những trang thơ này. Nếu bạn đang tìm kiếm một tập thơ hay thì đây chắc chắn sẽ là một điểm đến tuyệt vời!

Đêm

đêm là ánh sáng của tâm linh
thấp thoáng mờ phai những bóng hình
chuyến choáng những mùi hương xa lạ
la đà lấp lánh những chiêm bao
đêm là nỗi nhớ của trăng sao
thoắt êm êm sóng thoắt cồn cào
mài mắt vào mây cho sớm khuyết
thả bay lả tả xác nôn nao
chập chờn mi mắt ngả lao đao
nghe những hư âm thoáng thì thào
thanh khiết dập dìu ru ru thoảng
linh hồn gà gật ngất ngư chao
đêm mang hơi thở đến nơi nao
đêm mở và ta khẽ bước vào
ta với màn đêm là hai kẻ
yêu nhau mà chẳng biết vì sao

Không tên 1

những bài thơ không dở không hay
như cái cảnh hôm nay hoài vô kể
trời nửa rạng nửa như oải uể
thức dậy rồi lại kéo kén trùm chăn
sắp ngủ rồi gió lại réo lăn tăn
tìm người khác mà đùa đi ông bạn
ngắc ngoải hoài như con thuyền mắc cạn
mở chăn ra
trời lại bắt đầu mưa…
đời dề dà như một gã say sưa
ôm buồn chán thi thoảng tu một ngụm
vui cứ nháy le te rồi tắt ngúm
hỏi làm sao không nản hả
trời ơi?
làm sao mơ buồm cất cánh ra khơi
khi đắm đuối lả lơi rình phía trước
người ta dựa vào nhau mà bước
mình dựa vào mình để ta ngã lên ta…

Không tên 10

đã bao lần chôn thơ xuống
để lần sau trót cào lên
vắt những dòng thơ uể oải
cho ra một chút rỉ rên
ta biết thơ là người bạn
bị ta lợi dụng quá nhiều
chẳng ai ngoài thơ gần gũi
mà hoài vẫn chẳng thể yêu
ta ví thơ là dòng máu
mà ta máu cũng chẳng cần
đến giờ ta còn tồn tại
là nhờ sống chết phân vân?
giá một lần ta có thể
làm thơ cho thơ làm người
thì xin hãy vùi ta xuống
đừng đào lên nữa
xin Ngươi

Không tên 11

ơi mấy chú công nhân
cho tôi lao động với
tôi ngồi đây chới với
trong cồn cào triền miên
các chú tưởng tôi điên?
đừng tưởng, tin là thế
tôi biết điên là dễ
nhưng chữa thì khó ghê
xin các chú đừng chê
thân xác này yếu đuối
khuân gạch hay trộn vữa
điên thì không ngại đâu
các chú làm như trâu
tôi cũng xin bằng nghé
các chú có sức trẻ
thì tôi có già nua
nên đừng tưởng tôi thua
mà coi thường tôi nhé
giỏi thì đua buồn tẻ
đố chú nào bằng tôi

Không tên 12

đằng xa tiếng nhạc
như sự hân hoan của những con thiêu thân lao vào lửa đen
ta cũng là một con thiêu thân nhưng mất đi đôi cánh
đành ngồi đây dưới le lói mờ đèn
ai mang cho ta chiếc xe lăn
để ta bon khỏi bụi rậm ám khói
để ta chui vào bụng những con dơi đói
để rồi tan rữa thật nhanh
rêu thời gian phủ lên mình một lớp bụi mốc xanh
nằm thật im cho thằng tim giãy giụa
sao thời gian không phải là nhát búa
đập cho một phát
là xong
thời gian thả nỗi buồn rỏ xuống tong tong
từng giọt giọt xói mòn óc ta như đá
lại một lần ta chẳng biết mình là ai cả

ta là con thiêu thân
ta quên

Không tên 13

không thể nào diễn tả được nỗi đau
chúng oằn oại trong từng thớ óc
cho ta khóc trời ơi cho ta khóc
cho ta khóc đi cho ta khóc đi mà
tương lai?
đừng ám ảnh ta về tương lai nữa
để ta yên
mặc kệ tương lai
đừng bắt ta viết nốt bài thơ này
chấm dứt ở đây ngay

Không tên 14

thu ơi đã chết chưa
cho ta theo cùng với
ta chẳng hề muốn đợi
tuổi già mang ta theo
ta muốn chết trong veo
trong một ngày đen tối
những linh hồn tội lỗi
sẽ thôi hành hạ ta

Không tên 15

biết định nghĩa gì về tự do
một con chim được bay nhảy trong lồng?
một con cá được vẫy vùng trên cạn?
một con người được tha hồ buồn chán?
tự do
tự do
hai tiếng ấy sao mà xa lạ
như Đức Chúa bị đóng đinh trên cây thánh giá
thoải mái đi lang thang với tâm hồn cao cả?
tự do
tự do
hai tiếng ấy không dành cho những tên hèn nhát
mà ta lại là kẻ hoàn toàn như vậy
ta có lỗi gì mà chẳng được tự do?
thả ta ra đi
thả ta khỏi âu lo
về tương lai bít bùng lùng nhùng
cho ta sống như một tên hành khất
bán nỗi buồn cho những kẻ thừa vui
hãy mặc cho ta sống thật dửng dưng
uống nước lã và ăn nước lã
ta chẳng thèm ngửa tay xin ai cả
chỉ xin đời hãy thả ta ra

Không tên 16

tôi muốn trốn chạy vào thế giới
thoát khỏi nỗi buồn đơn độc đầy tim
không biết nữa
khi bước ra tôi đã
sợ run người
tôi quay lại
lặng im
ừ thế giới cũng không ghê như thế
nhưng cũng gần như thế đấy, phải không?
tôi thấy cuộc đời hời hợt quá
thờ ơ như lá thả trôi sông
tôi thấy cuộc đời vời vợi quá
như cợt đùa những kẻ sợ độ cao
và cả những trái tim quả cảm
cũng lắm khi lộn cổ ngã nhào
tôi thấy chuyện buồn-buồn chẳng hết
cả chuyện buồn trong cách kiếm niềm vui
và tôi thấy người tốt sao ít quá
hay người ta bị người xấu dập vùi?
tôi vẫn biết bi quan là không tốt
nhưng thực lòng tôi thấy thế, làm sao?
tôi chẳng thể lạc quan hơn một chút
chả ai bảo tôi:
đừng như thế nữa nào…

Không tên 17

ta đã mò xuống tận đáy tim
nơi lũ buồn nhung nhúc như dòi bọ
tình yêu có hay là không có
hay lũ buồn hút cạn máu rồi
ư?
buồn như lũ rắn độc trườn khắp thịt da
lè lưỡi liếm lạnh lùng hoang rợn
chúng ùa đến giằng xé niềm vui còn sót
hả hê phun lưỡi lên đống xương trắng ởn
ta đã xuống và không muốn ngoi lên
cố làm bạn với lũ buồn nheo nhóc
chỉ được buồn không bao giờ được khóc
cùng nhau nhấm nháp óc của nhau…
những ám ảnh điên cuồng trào đến trong cơn đau
chẳng cần biện minh làm gì nữa
ngoan đạo làm gì khi thân xác này đang mục rữa
lũ dòi trườn qua mắt rồi đây…

Không tên 18

thôi nhìn trời thôi nhìn đất
tại sao không nhìn vào mắt người
khép mắt lại, nâng bàn tay
tay mềm run là ta biết em cười…
lại ngồi nơi khung cửa khác
thời gian lác đác lác đác
dưới nền xi măng xơ xác
con ve giẫy giụa ngoi lên…
lại ngồi nơi khung cửa khác
nhìn những khung cửa vắng người…
thời gian
ngưng
thời gian chảy
thời gian
bùng
thời gian
cháy…
sắp ngồi nơi khung cửa nữa
thời gian
tan
thời gian
rữa
kể cả mắt
kể cả tay
vô ích
đã hết thuốc chữa…

Không tên 2

tôi chán nản

tôi chán nản
một nỗi buồn xâm lăng không gian
ở trong đầu ứ lại chẳng tan
ở trong mắt trên tay và hơi thở
một nỗi buồn không hành tôi khổ sở
chỉ toàn làm tôi yếu đuối buông xuôi
tôi sợ nó
rồi tôi quen với nó
nhấm nháp hoài tôi ngán cái thây tôi
một nỗi buồn cứ thế nhân đôi
tôi còn một nửa
rồi lại còn một nửa
sẽ thế nào tôi cũng không biết nữa…

Không tên 3

đời người là bông hồng héo
chỉ còn xơ lá với gai mòn
lặng dòng nhựa khô ri rỉ ứa
đời người một nửa đã héo hon

đời người là sông vùi lấp
chỉ còn trơ cát với rêu đò
rũ bóng khô vầng trăng mờ khuyết
hư tàn tê ướt sướt sương so

đời người là xuân nằm chết
chỉ còn heo hút chút hơi phào
chỉ còn dòng tim không ngừng riết
quay cuồng trong giấc giấc chiêm bao

Không tên 4

tự nhiên tôi chẳng muốn
yêu em một chút nào
tự nhiên là như thế
xin đừng hỏi vì sao

tự nhiên tôi chẳng muốn
chẳng muốn một thứ gì
tự nhiên tôi chỉ muốn
nằm xuống và thiếp đi

Không tên 5

nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng
thấy lòng cũng cỗi cằn như thế
kìa lá rơi
thì đã sao
mặc kệ
thích cứ rơi cứ tả cứ tơi
có khác gì một bông hoa lả lơi
với một ánh mắt khô trống rỗng
chẳng liên quan gì đến nhau cả
nhưng lúc này chỉ nghĩ được thế thôi
này trái tim
cầm lấy mà bẻ đôi
tôi một nửa và cho ta một nửa
chẳng còn gì cho thằng tao nữa
điên thật rồi
ừ đấy
có làm sao
nghe trong đầu
một lũ dế nghêu ngao
một đàn voi dậm chân khật khưỡng
một bầy sói hú khan sống sượng
một mớ mèo cào xé ré vang
thấy mình nằm giữa một đám tang
có ai đó thả dần từng viên đất
mắt ráo hoảnh môi run bần bật
cố nén cười sung sướng hả hê?
rồi một mai thằng bé kết quả đê
reo kết quả trùng với ngày ta chết
kẻ thì buồn kẻ thì vui như Tết
để nói đùa hay thật:
“chết cả đê!”

Không tên 6

ta tin em chẳng thể
yêu ta tẹo nào đâu
ta đã chôn trong đầu
một tình yêu yểu mệnh
vậy nên em đừng cố
vô ích vô ích thôi
cứ rủa ta: đồ tồi!
ta cảm ơn thật đấy
tình yêu sơ sinh ấy
đã chết từ trong nôi
khi ta đến với đời
để đi trong rạn vỡ
từ ta là tội nợ
với cuộc đời “xinh tươi”
vì sao ta rặn cười?
ta chán đời em ạ

Không tên 7

nếu ta chết để yên cho ta chết
đừng khóc thuê đừng thuê khóc làm gì
nếu các người muốn khoe mình đau khổ
thì các người cứ việc vãi ra đi
đừng ai đến đừng ỉ ôi nhạc sến
đừng đám tang đừng xe pháo hoa hòe
xin các người rũ lòng thương lần cuối
nhưng nếu các người vẫn muốn khoe…
gói xác ta vào một manh chiếu rách
quan tài kia ngột ngạt quá chừng
ta muốn sớm thân xác này tan rữa
nhưng nếu các người sợ mang tiếng dửng dưng…
đừng chôn ta nơi nghĩa trang chật kín
những hồn ma mở dạ hội chập chờn
đừng xây mộ mặc mồ ta xanh cỏ
sống cô đơn ta muốn chết cô đơn
đừng hoang phí cầu hồn ta về nữa
đã từ lâu ta quen sống vô hồn
mà các người muốn làm gì cũng mặc
ta đâu còn cảm xúc với trí khôn
hãy mặc kệ mồ ta lạnh lẽo
đừng thắp hương đừng quay lại đốt vàng
ta đã chết mãi mãi là đã hết
hết thật rồi
còn chút bóng thu sang…

Không tên 8

khi thần chết ngoi lên từ mặt đất
nghĩa là một sự sống sắp bắt đầu
nơi địa ngục
tại sao không có thần chết của thiên đàng?
vì trên này chẳng có ai
trên này
ta chẳng có ai
ta gọi cái mà các người gọi là thiên đàng là địa ngục
cả cái gọi là trần gian
cả cái gọi là địa ngục
cũng là địa ngục một giuộc thôi
tất cả các người đều nghĩ như ta
vậy nên chẳng ai tới được thiên đàng
ta là ngoại lệ
ta chưa từng nghĩ vậy
trước khi
ta đến đây

Không tên 9

con cầu mong thế giới được bình yên
bình yên nhé bình yên đi thế giới
bình yên chứ cho ta bình yên với
ta yêu em khi em bình yên
bình yên đi em cho ta thôi cuồng điên
cho ta sống một ngày không có máu
một ngày nỗi đau buồn thôi nhai óc ta rau ráu
một ngày ta có thể chết vì vui

Luẩn quẩn

một đêm trắng nằm dài đợi nắng
gió hư vô thổi đến hư vô
vỡ toang một xác lá khô
dịu rơi rơi dịu dần khô khô dần
màn đêm đó lạnh lùng đợi chết
thét gào gầm rên trong lặng câm
buốt ngân như phím dương cầm
ngón tay nào đã âm thầm miết lên
vì sao cứ nằm dài đợi mãi
nhìn lên tay bỗng thấy mắt nhạt nhòa
nhớ không buổi sáng dần qua
đợi hoài đêm đến dịu xoa vết sầu?

Tuyệt vọng

những giọt lệ bay trong lòng vắng
hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng
bụi phố phường li ti hạt cà phê
hoàng hôn ứa máu loang lê thê
con đường dài-sâu-rộng và xa
đôi chân khụy trùng theo nỗi nhớ
thất thểu tha trái tim tả tơi
hoảng hốt hôn hoa hồng héo hụt hơi
ta chìm vào một cõi chơi vơi
tung tim réo kỷ niệm nào đã ngủ
và buông lơi
cho ký ức mỏi mềm mơn trớn
thôi
ký ức
đừng làm ta đau đớn
ngọt ngào kia là ảo ảnh ác tàn
khi tan biến lại làm tim ta vỡ
đi đi
mặc ta bơ vơ

Vô hồn

em mang hồn tôi đi đâu
tôi đứng đứng đứng chân cầu
nhìn mây bập bềnh trong nước
nhìn nước dập dềnh trong mây
em mang hồn tôi buông câu
lũ cá dửng dưng lượn lờ
ý chừng hồn tôi nhạt nhẽo
mập mờ dưới đáy ất ơ
em mang hồn tôi chôn sâu
hy vọng hồn tôi nẩy mầm
dế giun nhạo cười khinh khỉnh
hồn tôi chỉ biết bặt câm
em mang hồn tôi bao lâu
xin em
em khóc
lắc đầu
ừ thôi em cứ giữ lấy
chào em
tôi đi đây

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ dành tặng đến các bạn tập thơ Mầm Sống đặc sắc của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh. Qua đó ta cảm nhận được một hồn thơ sâu sắc và đầy cảm xúc của anh. Đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé các bạn!