Nồng Nàn Phố là một nhà thơ gây ấn tượng mạnh đối với bạn đọc không chỉ vì một cái tên lạ mà còn vì những áng thơ đặc sắc của chị. Với tuổi đời còn khá trẻ nhưng chị là có những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời khiến bạn đọc phải thán phục. Chị có nhiều thi phẩm xuất sắc và đã được xuất bản rất nhiều lần, điều đó chứng tỏ khả năng sáng tác của chị.
Đàn ông đã cũ
Tặng ronquainau
Em yêu anh khi nắng gió phủ phai đời
Đôi tay gân nhiều hơn mắt trùng trùng in hằn bão nổi
Tóc nhuốm màu mây chiều vời vợi
Tiếng nói thấm khốn khổ biệt ly nên biết rung động hơn người
Chẳng còn trai trẻ để gặp là vội vã bên nhau anh ơi
Đủ từ tốn đủ kiệm lời đủ chín muồi để ngăn lòng không nông nổi
Kinh nghiệm yêu đương đầy hai tay nên chẳng hoảng sợ trước chờ đợi
Anh bình tâm ôm em yên ả một góc trời
Yêu một gã đàn ông trưởng thành lạ quá trời ơi
Chẳng kịp lẫy hờn anh đã nhẹ nhàng chỉ dạy điều sai đúng
Như biển sau cơn cuồng phong mênh mông dài rộng
Êm ả cho thuyền ra khơi nuôi mộng ước an lành
Đời đàn bà chẳng hoài bão lớn lao chỉ thèm nằm sát cạnh anh
Khuôn ngực đàn ông có dư bạo tàn có dư rung cảm
Tập cho em biết nhớ thương và ghen tuông đều có giới hạn
Đừng đi quá xa mà lầm lỡ một đời người
Gặp được nhau cuộc sống chỉ cần giản đơn thế này thôi
Không cần gì thêm nữa
Đàn ông đi qua bể dâu như bức tường loang vôi vữa
Gồ ghề mà vững tâm chấp bão quật mưa dầm
Em yêu anh người đã trải đủ khổ tâm
Những người đàn bà đi qua đời anh để lại cho em một điều vô giá
Đó là dù em có ngây thơ, vụng về, non nớt, nhẹ dạ
Thì anh vẫn dư sức thương yêu đến tận cuối cuộc đời
Diễm phúc cho em yêu anh và chỉ cần anh anh ơi!
Đòn đời – Cha đã no đòn của mẹ và con
(Tặng nghiêng nắng)
Mẹ núp vào đời
Đời ngả nghiêng lên lưng mẹ mà khóc
Cha đi tìm gốc cây đa cô độc
Đốt lá đa trăm mùa mà chẳng hết nổi cô đơn
Mẹ hứng chịu dồn dập tin đồn
Có bao giờ đàn bà hết khổ đâu mà mẹ cười cho được
Bàn tay sạn chai, bàn tay trầy xước
Bàn tay nhạt đắng đồi mồi
Cha rảnh rỗi xúi dục sông trôi
Không để mẹ tắm mát đời con gái
Không để mẹ tắm mát đời còn lại
Đàn bà tóc trắng hơn vôi
Mẹ tất tả ngược xuôi
Một tay ngăn gió, một tay che mưa, một tay kêu ông trời sao đời này thống khổ
Gốc đa cha ngồi vô suyên ngã đổ
Rớt trắng mùa trăng cong
Cha cày tức tưởi cánh đồng
Vạc đất nhũn mềm như nước mắt
Mẹ ôm bếp tháng giêng ghét đoá hoa cà bày đặt
Tím đến tê thâm
Mẹ trốn vào ướt đầm
Ngỡ như chỉ trốn thôi là cha không xối đau khổ lên được
Như chỉ trốn thôi là trời không xối nước
Như thống khổ sẽ báo trước
Ngày nó giết chết mẹ trong tay cha!
Núp, trốn, hứng chịu, tất tả đi qua
Mẹ vấp mùa con trăng đang làm nũng
Mẹ vướng mùa chịu đựng
Mẹ bầm dập mùa hi sinh
Trứng! Chẳng đủ hơi cha để nở thành con
Chỉ vỡ giòn
Vì thấm nhiều nước mắt mẹ
Mẹ và con rặn đẻ
Ra những quả trứng đàn ông
Rỗng
Cong
Và ác!
Mẹ núp vào đâu mách con bới xác
Đưa mẹ về chôn với quả trứng con!
Cha no đòn
Sung sướng…
Đàn bà ương bướng
Nên đến bây giờ vẫn vạch vú trần để hứng hết đau thương
Đời cần gì em ơi?
Cho Anh
Kiếm một mảnh vườn hai đứa sẽ trồng rau
Nuôi thêm đàn gà mái mơ cho em chiều chiều nhặt trứng
Bỏ phố thị lệ hoa mình chọn cuộc đời bình lặng
Húp bát canh cua thanh thản sống qua ngày
Nhấp ngụm trà bên mái hiên khà một tiếng như kẻ say
Thì ra hạnh phúc đến từ những điều bé nhỏ
Khi em nằm cạnh bên cho anh ân cần gọi vợ
Môi lẫy lẫy hờn hờn… “anh chẳng biết thương em?”
Học nhịn nhường giữ mái ấm êm đềm
Biết si mê cả khi em nhạt màu son phấn
Em bao dung những lần anh tụ tập bè bạn
Những lần anh hư em lặng lẽ dỗ dành
Hai đứa trẻ lại như luống rau xanh
Nằm gác chân nhìn hoa rơi nghe lũ gà nhảy ổ
Hôn lên hai lòng tay chai mà vẫn chưa đã nhớ
Trời ơi! Gần nhau thế riết vẫn thương
Vứt hết giang san mình sống cuộc đời thường
Đổi xô lấn bon chen lấy nụ cười em đợi cửa
Bán ồn ã tung hê lấy ngọt lành hai tiếng chồng vợ
…Mình dụm dành thời gian trân quý thương nhớ đời người
Kiếp này chẳng cần gì nhiều thiết bấy nhiêu thôi
Có em có anh có líu lo tiếng nô đùa con trẻ
Gạt vinh hoa bạc tiền qua bên… chỉ lo ngày mai gió nhẹ
Lay ngã vạt cải trổ ngồng xiêu xiêu!
Đời người chẳng cần sang giàu chỉ cần tình yêu!
Mình nhỉ?
Đời đàn bà chỉ có háng và tim
Anh!
Nếu một ngày anh thấy chán chường những người đàn bà đi qua đời mình
Hãy về lại với em
Một đêm
Hay nửa giờ thôi cũng được
Em sẽ đưa đời đàn bà nhu mì, hiền ngoan xoa lành vết xước
Những vết xước không kịp lên da non thì anh đã tự mình ném thêm những vết xước mới
Anh không bao giờ nghĩ em cũng có những vết xước ư?
Những vết xước nhớ nhung, chờ đợi
Những vết xước mới nãy thôi còn cấm em đừng cười
Nếu một ngày cuối hạ rồi mà lá sấu chẳng rơi
Anh hãy trở về với em anh nhé
Em sẽ ôm gốc sấu già rung nhẹ
Đa đoan đàn bà đủ làm sấu rợn người trút lá lên anh
..
Nếu một ngày trong mắt đàn ông mọi thứ chẳng lành
Hãy bấu gấu váy em oà khóc
Hãy xiết gấu váy em để lau nước mắt
Hãy nhét gấu váy em vào miệng để chứng tỏ đàn ông không nấc
Đồ ngất!… chỉ có em dại dột nấc thôi!
Anh!
Mọi chuyện đã qua rồi
Sấu tháng bảy xoắn nhau thai tháng tám
Vết xước cũ thách vết xước mới dám
Làm nước mắt đàn ông thấm gấu váy em cười
Anh!
Mọi chuyện đã qua rồi
Nếu anh muốn… cứ đi đi, ùa vào vòng ngả ngớn của những người đàn bà đi qua đời anh ngày cũ
Em vẫn nằm nguyên đây, dụi mắt mình vào gấu váy hờn, dạng háng niệm kinh khổ đau cầu mùa sấu già rụng lá
Hốt một mớ sấu buồn rồi sẽ mở tròn mắt lên trời… chịu đựng và mặc cả
Hất váy rũ tung trời cho nát hết lá sấu cay!
Anh!
Đừng trở về xoa vết bong trầy
Những vết bong trầy của đàn bà chỉ nằm im trong tim và háng
Anh có quá đáng
Có quá thể
Có đủ mạnh mẽ để giã lá sấu đắp lên háng và tim?
Anh!
Nói gì với em… đừng im lìm
Em sợ
Mình không chờ nổi mùa lá sấu trút lên em!
Đừng cho em thấy…
Tặng mối tình học trò của người ta
Em không được sống cùng anh những mùa hè cháy lửa
Áo trắng học trò ngượng nghịu cọ vào nhau
Nhìn vào mắt anh phượng vẫn đỏ màu
Em chợt biết có điều gì tận ngực xanh vẫy gọi…
Chúng ta chẳng thể quay lại thời mười bẩy tuổi
Anh bâng khuâng tin dòng lưu bút học trò
Cô gái tóc ngang vai mỉm cười như tan vỡ
…Trú hết cả mùa mưa rồi áo chưa dám hong khô
Xin đừng nhớ những điều xưa giản dị
Không có mặt em chứng dám lúc anh buồn
Không có môi em mềm và mềm hôn
…Thì có tin không? Chỉ cần anh nhìn phượng thôi cũng làm em khóc!
Chẳng phải kẻ canh giữ thời gian để làm anh trẻ lại
Sống cùng lúc với em khi áo trắng vẫn nhiệm màu
Tóc em một thời cũng ngang vai như thể
…Lưng chừng thế là để mỗi anh yêu!
Van khép lại kỉ niệm học trò cháy bỏng
Vì lỡ đâu hạ khiến em phải bận lòng
Anh cứ nhớ
Cứ xuyến xao
Cứ mơ hồ
Lãng đãng…
Nhưng đừng
Vụng về…
để em biết được không?
Bởi đàn bà ưa ghen với cùng tận đau lòng
Vì nỗi ghen đớn đau nhất là ghen với tình xưa cũ
Khờ ạ!
Tình đã ngủ… Mới là tình dã man!
Đừng giam em với Hà Nội vô tình
Hà Nội trần truồng đến độ tàn phai
Chút áo mỏng bàng dành cả tháng trời – vật mình ra vứt trả
Đoá bằng lăng ngược đời ngã giá
Để đến tết rồi chỉ trơ trọi quả khô
Hà Nội lãng đãng mưa như rắc bụi bên hồ
Xao xác thắp những ngọn đèn không biết nói
Em cứ đi gạt bên tai điều anh réo gọi
Với em Hà Nội đã thực sự tan rồi
Ở ngõ Tạm Thương có chiếc bóng run ngồi
Co quắp đổ đôi mắt vào ly cafe đen đặc
Có một sợi lông mi cong rụng xuống… khẽ nhắc
Cô ấy chỉ đến rồi đi như một lẽ bình thường
Có đôi bàn tay đẽo gọt ngả đường
Láng Hạ, Tô Hiệu, Xã Đàn, Kim Ngưu, Trần Phú
Em nhốt mình trong bốn bức tường tự thú
Ngày mai… em sẽ trở về cho đúng kiếp lo toan
Hà Nội chẳng thực sự công nhận em ngoan
Em biết! Hà Nội ghen, Hà Nội dãy đành đạch quở trách
Liễu rũ bên tai cố mách
Thương em…
Hà Nội nhốt nỗi cô đơn vào đêm
Em nhốt Hà Nội vào mắt đen Phương Nam như trong con tim chẳng sót gì nữa cả
Thôi hết rồi anh! Đừng bắt em đanh đá
Có những cuộc tình nên dừng lại ở chia ly
Dã biệt Hà Nội em đi
Không luyến lưu một điều nhỏ nhoi nào thêm nữa
Cả 36 phố phường, Hồ Tây, Hồ Gươm, Bằng Lăng, Hoa sữa
Kết thúc! Dù nhiêu đó vẫn chưa đủ mặn nồng
Biết rằng trong từng thớ thịt em vẫn quở mắng đông
Lườm nguýt những ngả đường đầy bụi
…Lủi thủi
Em trốn Hà Nội
Em trốn anh
Theo cách của kiếp đa đoan vẫn trốn đời khi biết chắc rằng đã đến lúc mình cần chết
Em biết hết
Những trò rất hoang của Hà Nội và anh
Đường về nhà mẹ
Dành riêng cho ngày của Mẹ
Tha thứ cho con bởi tính rong chơi của kẻ bất cần đời
Ưa la cà phố quen thích chinh phục núi rừng sâu thẳm
Mê mẩn thương người đàn ông nhiều râu xiết môi hôn say đắm
…mải mua vui trần gian con quên bổn phận đạo hiếu làm người
Tha thiết đủ nhiều năm tháng trong nôi
Mẹ tất tả ngược xuôi gánh tuổi thơ trên vai đẫm nắng
Chỉ một tiếng nấc đêm cũng làm tóc phai thức trắng
Sợ gió lùa đau con
Từng lẫy bỏ cơm từng khóc tủi hờn
Trèo lên cây khế cằn đầu hiên vỡ oà như chẳng bao giờ tha thứ được
Nào hay lả đi trên hõm ngực sâu mới biết quặn lòng ao ước
Mình chưa làm gì sai
Quá vô tư nô giỡn đường dài
Quên mất cổng nhà mẹ sỏi gầy đi theo bao mùa mưa bão
Ngày trở về ngửa cổ húp gàu nước giếng nhếch mép cười cao ngạo
Quê nghèo mùi phèn chua
Cứ đinh ninh cuộc gọi của mẹ là trò đùa
Vịn cớ bận chơi trò bon chen gạo tiền ngắt đôi câu nhớ ăn đúng giờ của mẹ
Về nằm lên chõng tre lỏng chân bày vẽ
Sợ trở đêm nhiều đau lưng!
Huyễn tưởng nhân gian thương yêu tột cùng
Nên gom bao chân thành tin yêu phung phí mang ra thiết đãi
Nào hay thiệt thua một đời người nếm trải
Mới hay chỉ có duy nhất nhà mẹ đủ đầy
Xin lỗi vì chán chê nhân gian mỏi gối con mới về lại đây
Bỏng cổ húp nước phèn cho thằng vô ơn bình yên trở lại
Chêm chặt chõng tre thấy chân mình vững chãi
Dẫm sỏi cổng nhà ca vui như thể ngày xưa
Ham vinh hoa lợi danh quá nhiều thằng bất hiếu phải quỳ lạy bao nhiêu cho vừa
Phải trừng phạt chính mình bao lần mới thoả
Trèo lên cây khế nằm vạ
…Lả đi thấy mẹ thương mình
Lả đi thấy nhẹ gánh hoa vinh
Từ mai chỉ uống nước ngậm phèn để hồi sinh thằng người hiếu hạnh
Đã úp mặt một đời lên hõm ngực sâu thì sớm muộn gì cũng canh cánh
Đường về nhà mẹ thôi!
Em chẳng còn gì ngoài thơ
Rồi ngoài thơ ra em còn gì hả anh?
Kỉ niệm ư? Chẳng ai giàu nhờ kỉ niệmBáu gì đâu, chỉ là những đêm bị một ánh nhìn, một bàn tay, một câu nói rất xưa xâm chiếm
Chỉ là nhớ nhớ quên quên
Rồi em còn gì ngoài thơ hả anh
Không lẽ suốt 365 ngày đứa con gái trong em phải vò võ vuốt tóc hiền
Đến ngày tóc rung
Đến ngày tóc trắng
Đến ngày nhìn nắng mà em ngỡ như nhìn vào những thứ rất đau
Ôm mớ nát nhàu
Khóc rồi cười ngay tức khắc…
giọng đàn bà khản đặc
Chỉ vì một sợi tóc đen rụng sớm thắt cổ đọt ngày
Nắng bừng lên để say
Hay nắng bừng lên để vần vũ cho mây và mặt trời thông dâm vào những buổi sáng buồn vô nghĩa?
Rồi em còn gì ngoài thơ hả anh?
Một nỗi ưu tư tròn trịa
Một nỗi buồn chưa chia
Hay là.. cứ bạc nhược đi về
Nơi cuối ngày chỉ có em và trăng méo xệch méo xụa
Nơi cuối ngày chỉ có em bẻ mùa so đũa
Bẻ mùa… chỉ có em thôi
Rồi em còn gì ngoài thơ hả anh?
Chẳng lẽ anh cứ bắt em khóc đứng khóc ngồi
Chải tóc rụng vào lòng tay rồi chẳng biết nên cười hay nên khóc
Nên mạnh mẽ hay nặng nhọc
Sấp ngửa đời đàn bà để cải số tử vi?
Rồi em còn gì ngoài thơ hả anh?
Em – con gái, nông cạn biển khơi nên có tính toán thiệt hơn được gì
Yêu và cho, cho rồi hi sinh, hi sinh rồi đánh mất
Yêu là nói thật
Yêu là ngất lên ngất xuống một đời
…
Em còn gì ngoài thơ anh ơi?
Chắc chỉ còn nước mắt và sự cô đơn trong mớ tóc chưa một lần anh kịp chải
Bải hoải
Em cầm nắm bình yên rồi lại để tuột mất anh
Em đợi anh nhưng ai đợi em?
Em đợi anh trọn vẹn tháng năm dài
Thanh xuân mang ra đổi chác buồn đau khốn khổ
Ước mong ngày gom đủ giang san thành chồng thành vợ
Ngờ đâu nhân gian mênh mông anh không biết đủ để dừng
Uh
Dẫu thế nào vẫn là người em thương
Ít ỏi ngọt ngào vô biên bão giông cay đắng
Biết trước trùng khơi chẳng bao giờ bình lặng
Vẫn mộng mơ biển nơi anh dư giả an lành
Kẻ làm vườn nào chẳng ước cánh đồng non xanh
Ươm một hạt giống thôi đã mòn trông ngày gặt hái
Nhận ra sau vụ mùa chỉ còn em ở lại
Nhìn tan hoang kết trái hoang tàn
Nhìn thiệt thà nở nụ dối gian
Nhìn công sức đời đàn bà cho anh đổ sông đổ bể
Thừa biết yêu không dễ
Thương nhớ đôi khi phũ bạc vô cùng
Ồn ã thế thôi chắc gì đã thương
Nên nào cả gan ép người ta một đời son sắt
Đàn bà khi yêu hệt như ong mật
Mải mê chắt chiu thương nhớ cho người
Nào ngờ tình chỉ là trò chơi
Người ta quyết số mạng mà vẫn khạo khờ tin mình quyền uy tối thượng
Em đợi ngày đời anh hoa vinh sung sướng
Chẳng lường thanh xuân trôi qua chớp gió giông về
Có sẵn hai mắt mà mù đui có sẵn hai tai nhất quyết chẳng nghe
Người ta giả vờ thương còn mình dốc lòng sống chết
Giang san của anh em không biết
Giang san của em anh giữ anh cầm
Yêu người có hoài bão ra khơi là chơi trò đao gươm
Kề cổ mình vừa đi vừa hát!
Giang san của anh mênh mông bát ngát
Giang san của em bé nhỏ yên bình
Là anh
…giang san một đời em giành giật!
Em đủ nhân từ để nói yêu anh
Có gửi gì cho Hà Nội không anh?
Mai ra, em trao tận tay cho Hồ Gươm, cho 36 phố phường và cho hàng liễu cả đời buông tóc chờ bàn tay lão trời trốn mây xuống chải
Bải hoải
Lược nào gỡ hết tơ vương
Có nhắn gì với người thương
Cô gái hơn nửa đời mặc áo dài màu trắng, cài nơ màu mận đắng
Có một chiều giật thột – nuốt ngược đắng
Vào trong
Đôi bồ câu thu một bàn chân vào cánh ngông
Ngóng trông
Hư hao
Hà Nội thì thào
Hấp hối thở… trùng nhịp trầm luân cụ Rùa ngoi lên, ngụp xuống
Sóng động
Lăn tăn vạn cổ tích nâu sần
Sông Hồng vang ngân
Khóc cho buổi chia tay giữa Lạc Long Quân đeo khố vuông và nàng Âu Cơ mang yếm thắm
Những cuộc tình sâu đậm
Rồi cũng tan trôi…
Anh có muốn chạm tay vào ghế đá xưa ngồi
Bắt con kiến màu cánh gián thả vào lòng bàn tay, bắt tám chân chạy vòng quanh vòng quanh theo đường chỉ tay sâu hõm
Buổi đen trời… đi tìm đom đóm
Tình yêu cũng lập loè đến thế mà thôi
Có hôn lên đôi môi
Màu đỏ chót
Em sẽ bắt con vàng anh không ton hót
Rằng anh đang nhớ lắm người ta
…
..
.
Em sẽ không ghen tuông, giận hờn, nguýt ngoa
Không so bì Hà Nội với Sài Thành, không đặt dấu chấm hỏi giữa em và nàng ấy anh yêu ai nhất?
Vì có một chân lý rất thật
Rằng đến một lúc nào đó anh có quyền được khắc khoải những dư âm
Ngày xanh
Hãy gửi tất thảy những mong manh
Những gì trong tay anh có
Riêng tình yêu trong tim kia phải dành riêng để làm mỗi em ngã đổ
Không bao giờ được trả Hà Nội đâu à nghe
Dẫu cô gái ấy vẫn đợi được nắm chặt tay anh cùng bước về
Mái phố cong che bớt mưa cho hai chiếc bóng ghì siết
Thì anh vẫn phải tỉnh táo để nhận biết
Sài Gòn và em đang nghiêng ngả đợi chờ
Hay… anh hãy mang nhớ nhung, vập vồ kia vào thơ
Em sẽ dúi đưa Hà Nội và cô gái xinh kia những thi từ ngọt nhất
Em chẳng màng gì sất
Kệ!
Nhé
Anh cứ vô tư vì chạm chân lên đất Hà Nội rồi em sẽ đủ nhân từ để tha thứ cho anh
Em đừng ghét người mới của anh
Anh xin lỗi… anh sai rồi… năm tháng
Tưởng tình yêu mãi mãi chẳng nhạt nhoà
Vậy mà lỡ cầm tay cô gái khác
Anh chẳng thẹn thùng nghĩ chuyện hai ta
Xin hiểu cho lòng anh nhiều khao khát
Đàn ông lắm si mê sau đằng đẵng tháng ngày
Yêu nhau lâu sẽ giống như rừng cũ
Đến một ngày mầm mới muốn thay cây
Hãy tha thứ cho tính anh sốc nổi
Như ngày qua ầm ĩ đến thương em
Cô gái ấy không tội tình gì hết
Chỉ tại anh… đã chán lắm êm đềm!
Đừng chất vấn “sao không yêu nhau nữa”
Lời hứa xưa vốn đã quá cũ càng
Người em thấy giờ không là anh nữa
Chuyện tình mình tới lúc phải vỡ tan
Không cần hỏi những người quen hai đứa
Cách làm sao quên kỷ niệm trong lòng
Hãy lấy cớ anh ác tàn, man trá
Đểu, phũ, khốn cùng… để phận gái long đong
Anh xin lỗi làm tổn thương em lần cuối
Chuyện chúng ta kết thúc ở đây rồi
Cô gái ấy xin em đừng cắn đắn
Tội tày đình chỉ tại mỗi anh thôi!
Anh xin lỗi đã nhẫn tâm đến thế
Hệt ngày xưa che giông bão thôi mà
Cô gái ấy chấp nhận thương sẹo cũ
Nên cũng van em rộng lượng với người ta
Thơ của Nồng Nàn Phố luôn được bạn đọc yêu thích và đón nhận bởi những ý nghĩa sâu sắc và những chiêm nghiệm về cuộc đời, tình yêu khiến bạn đọc như vỡ òa cảm xúc. Những thi phẩm của chị đều mang đậm chất trữ tình sâu sắc đánh thức tâm hồn người đọc mạng mẽ.