Nồng Nàn Phố là một cái tên được cộng đồng mạng chú ý trong thời gian gần đây bởi những trang thơ mang những ý nghĩa sâu sắc. Thật bất ngờ khi một cô gái trẻ chưa từng trải đời lại có những suy ngẫm, chiêm nghiệm về cuộc đời và tình yêu sâu sắc đến thế. Thơ của chị không quá đau nhưng đủ khiến người ta cảm thấy day dứt khôn nguôi. Dưới đây sẽ là những thi phẩm nổi bật của chị.
Mẹ của con…
Viết về một đêm ở bệnh viện với Mẹ
Con sợ
Rồi mai đây không còn mẹ nữa
Con phải đi về đâu?
Con làm gì và cười với ai hả mẹ?
Con nói gì và khóc với ai nữa mẹ?
Con phải mạnh mẽ
Hay yếu mềm?
Rồi mai đây về vén tóc trong đêm
Thắp sáng rất nhiều đèn nhưng không thể nào thấy nữa
Con lo mẹ về nên mở sẵn cửa
Những cánh cửa con tự mình bước qua
Rồi một ngày mẹ về cuối chân trời rất xa
Mải miết đi nhưng không chạm được chân trời nào có mẹ
Mỗi lần ghé lại ngôi nhà xưa
Cánh đồng xưa
Làng quê xưa…
Chỉ thấy bơ vơ một con chim sẻ
Run trong mưa…
Rồi mai đây xác trầu chỉ tồn tại trong câu chuyện xưa
Cháu mẹ sẽ nghĩ bã trầu chỉ là một điều bịa đặt
Con men theo ấu thơ về nhà nhưng bếp nhà mình nguội ngắt
Mẹ đi rồi… ai cời bếp bùng than
Rồi mai đây nến cháy nhang tàn
Con khản giọng rống câu kinh đau mãi
Con muốn bịt mắt rồi mở mắt cho ngày xưa trở lại
Mẹ dựa chái tranh chờ con về ăn cơm
Rồi mai đây trong cơn tủi hờn
Sợ hối hận vì những ngày sống thờ ơ với mẹ
Sợ phải khóc vì những lần lẫy mẹ
…con sợ mình đã từng sống vô tâm như hôm nay
Mẹ ơi!
Nay con về đây
Về quỳ xuống nhặt bã trầu khóc mẹ
Về nối lại dây rốn năm xưa mẹ rặn đẻ
Về… làm người như mẹ hằng mong
Con về cho tan mưa giông
Cho bữa cơm chiều trái cà không đắng
Ngày mai trời nắng
Nong cau mẹ phơi… trắng áo con cười
Mẹ ơi mẹ đâu…
Tặng Anh Đức và đồng đội
Mẹ ơi… trưởng thành gần nửa đời người
Hôm nay tự hào mang vinh quang về tặng mẹ
Đây là những người anh em… họ đã tột cùng kiên cường mạnh mẽ
Chiến đấu vì màu cờ sắc áo cùng con
Mai trở về nhà cho thoả chờ đợi mỏi mòn
Dẫu thành anh hùng tụi con vẫn là thằng trẻ ranh thương cha nhớ mẹ
Vẫn là đứa nhem nhuốc luống cày thèm canh cua nấu khế
Thèm nằm thênh thang ngoài hiên ngắm gió véo hoa cười
Biết cảm ơn mẹ cha bao nhiêu cho đủ trời ơi
Phải tạ ơn quê hương, nước non, đồng bào bao lâu mới phải
Nhìn mắt mẹ long lanh nhìn dòng người rực màu lửa cháy
Bao hùng dũng chiến binh trong con mềm yếu đến buồn cười!
Ngày mai lại xin trở về với cuộc sống bình thường thôi
Con chẳng dám làm anh hùng trong mắt mẹ
Chỉ xin bé nhỏ làm con chim sẻ
Đậu ngay trước hiên ngắm mẹ thái rau bầu
Mang huy chương về đặt vào tay mẹ và chẳng muốn đi đâu
Xin lười biếng nốt hôm nay ngày mai đồng đội cùng con lại tiếp tục tập luyện
Máu mồ hôi nước mắt tụi con dành rất nhiều cho trận chiến
Mà chưa một lần… dành riêng cho mẹ… mẹ ơi!
Trưởng thành gần nửa đời người
Nay vinh dự cho con mang thằng anh hùng về trả mẹ!
Mê đắm Hà Nội anh
Em sắp về với Hà Nội của anh
Về thử bấm môi son chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt
Về quậy tung trời
Với một ít
Sương mù và giọt đắng cuối ly
Em sẽ trả lời tất thảy những đa nghi
Con phố nào anh hay qua, con phố nào anh chở người tình đi mua nắng
Con phố nào giam nỗi suy tư của cậu con trai mới lớn lẳng lặng
Xé tan chiều buồn chỉ bằng một cái liếc nghiêng
Em sẽ góp nhặt trọn đủ vẹn nguyên
Qúa khứ màu xanh, màu tím, màu đỏ, màu hồng của thời anh yêu vụng dại
Khắc khoải
Đến nao lòng khi gạt bỏ để yêu em
Sẽ vồ vập Hà Nội cả ngày lẫn đêm
Để xem Hà Nội có đủ sức gánh gồng cái nồng nhiệt của Sài Gòn, của em và của yêu thương chất chứa
Anh dặn thật kỹ với phố Đoàn Thị Điểm, Hoàng Diệu, Cát Linh, Phan Đình Phùng,, Bích Câu, Cửa Bắc…
Dặn dò luôn chùm hoa sữa
Rằng hãy mở lòng mà nâng bước chân xinh
Vì em trở về đây một mình
Không có anh! Em sợ những tên đường, hoa sữa, sương mù… giật thột
Không có anh! Em sợ con phố cong ơi là cong thiêu đốt
Cháy rụi lông mi và cả đụn rêu buồn…
Em sẽ cấm không cho lệ tuôn
Sao phải khóc, phải nức nở, phải u sầu khi em được nuôi lớn mình trong cái rét, cái chênh vênh, cái cong và sâu lắng của Hà Nội
Quê anh – người em yêu, thương, nhớ nhung… Nên em dặn lòng đừng bao giờ đau mà làm tình làm tội
Mà có lỗi với quá khứ của anh
Em sẽ lại thong dong
Mặc phong phanh
Để hiểu hết anh đã mệt nhoài, run bần bật nhường nào khi đối chọi với vô vàn đợt rét
Em mang theo mùi con gái dậy thì ra đón tết
Với Hà Nội cổ kính, rêu phong
Em mang cái cháy nồng
Cái hoang hoải, thơm tho của đàn bà mới lớn
Cho Hà Nội gờn gợn
Một ít sóng tình lên mặt Gươm xanh
Em đau đáu tâm hồn giữa Hà Nội của anh
Linh thiêng nét mực tàu vẽ trong veo lòng đen lên mắt
Phiêu linh hoa sữa tinh khôi điểm xoáy lòng trắng lên mắt
Em đang thật sự là em
Ngây ngất
Dịu êm
Chắc chắn một điều “chỉ ở Hà Nội em mới thực sự là em”
Anh yêu đừng buồn vì em đang lang thang một mình dưới phố
Có một cái ngã tư không quen ngã đổ
Có lẽ nó nhận ra em là người yêu mãi mãi của anh chăng?
Vĩnh hằng
Em và Hà Nội đang điểm tô cho nhau chờ ngày anh uống cạn!!
Mình thua
Ừ thì không nói gì hơn… đơn giản thôi mà
Xin lỗi vì đã lắm lời khi anh chán chường tất cả
Ngay tình yêu, sự quan tâm sớt chia cũng trở thành khiếm nhã
Thì thôi em im!
Nghĩa lý gì thứ tình yêu mà một trong hai chẳng thiết giữ gìn
Đến bên khi cần mua vui và bỏ đi lúc chớm mùi chán ngán
Thứ đẩy tình yêu đến giới hạn
Đôi khi chỉ là lặng thinh
Anh cứ chôn bầu tâm sự kia cho riêng mình
Em là người dưng nên nào có quyền đòi san sẻ
Không có em anh vẫn mạnh mẽ… vậy sao?
Tưởng đã thương là phải cần đến nhau
Nương vào ngực đối phương để sưởi ấm lòng mình lại
Nhìn người mình yêu khổ tâm chẳng biết làm gì cho phải
Nên ưa nhiều lời… em sai
Đừng giảng giải rằng tình yêu vốn dĩ bi hài
Khi đã trăm lần nói lời ngọt ngào triệu lần ôm hôn thắm thiết
Trong tình yêu chỉ có yêu và chấm hết
Không có nghỉ giữa chừng như thế đâu anh
Vẫn biết bản chất đàn bà quá đỗi hoang mang
Giữa yêu và không đã nhầm lẫn bao lần nào biết nữa
Chỉ duy nhất chiều nay lòng cồn cào nhớ
Mà em ép lòng câm thinh
Thì chính xác rồi… khi cả đến yên bình
Cũng hiển nhiên trở thành vô nghĩa
Thì cả em và anh đều chẳng khác gì đứa trẻ
Thua cuộc trong trò yêu thương!
Mỗi lần nhớ em sẽ chạy ào ra biển
Tặng H.T.C
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối liền nhau mãi”
Trời ơi câu thơ đọc rồi mà nỗi đau còn ở lại
Đọng trên môi gầy và thâm
Chẳng biết sẽ ra sao khi không còn anh đến thăm
Mỗi lần nhớ em lại chạy ào ra biển
Tự hỏi và tự trả lời hàng trăm chuyện
Câu nào cũng nhắc về anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Mùa thu sang năm có ai nhìn em như ngày anh đến
Hai đứa thương nhau nhiều mà chưa kịp hẹn
Để sau này lần nào linh tính mở cửa bước đi em cũng thấy chùng lòng
Chẳng biết mùa đông năm sau có ai nhắc về anh nữa không
Chú sẻ nhỏ sẽ hát bài gì khi vô tình chạm mắt màu mọng nước
Ừ giá như! hai đứa mình biết được
Cuộc sống ngắn ngủi quá chừng… Chắc sẽ ít giận nhau
Lần cuối nhìn anh em đã không dám đau
Biết lần ngoảnh mặt này bao giờ còn gặp nữa
Chỉ có thể bàng hoàng nhớ và thắt ruột thở
Khi va vào một ý nghĩ giống ngày xưa
Nếu biết ngửa tay ra là mưa
Chân thành yêu là gặp đau đớn
Sẽ yêu ít thôi để ngày chia ly đỡ nghẹn
Đắng trong cổ dễ nuốt vào mà vui… Như thể mình cũng giỏi bình thường
Trời ạ! ông có mắt mà sao không thương
Để biết bắt đầu yêu đời lại nổi gió
Giá mà… hôm nay là ngày đầu gặp nhau và anh gọi em: “Tình yêu bé nhỏ”
Em sẽ học cách ôm chặt hơn không như hồi ấy dại khờ
Cuộc sống chia rẽ giấc mơ
Để cái chết thả em vào cơn mộng dài không báo trước
Giá mà cả hai ta gặp và thương sớm hơn thì đã được
Thêm một lần em nói yêu anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Đẩy em về với biển…
Mộng tương phùng
Ta chẳng sợ tình yêu kết thúc
Bởi nợ duyên cấm cản nổi đâu mà
Chỉ kinh hãi lỡ bàng hoàng tỉnh giấc
Thấy mắt người nghi hoặc tháng năm qua…
Ta chẳng sợ nhớ thương tráo trở
Chẳng có chi mãi mãi suốt đời
Vẫn tan nát nếu một mai… người biết
Ta khóc nhiều mà vẫn cố đi thôi!
Ta chẳng sợ bất cứ gì tan vỡ
Tổn thương ư… năm tháng vá lành
Dẫu thừa biết ngực gầy như lá úa
Chẳng thể nào sống lần nữa non xanh
Ta hổ báo lao vào như mãnh thú
Cuộc yêu đương cứ nghĩ chuyện yên bình
Tim xước máu tin mai rồi lành sẹo
Ngờ đâu tim sau buổi ấy mong manh
Ta chẳng sợ đau đớn nào hơn nữa
Cả gan ôm to tát mộng tương phùng
Ta gàn dở ta khù khờ lận đận
Rảo khắp nhân gian nhắc người nhớ ta không?
Mùa này gió không còn chướng
Em sẽ đi về những phía vô tâm
Về đúng phía anh xúi mùa đông lạnh quay lạnh quắt
Phía gió trong đêm trở bên này nghiêng bên kia tự co tự thắt
Cổ tử cung giầy và bê bết nhựa hoang
Em nép mái tóc không đủ dài bên mớ hành trang
Anh gói kỹ càng bằng sợi hè, sợi xuân, sợi thu và một ít lá bàng ngày xanh xao đông giấu kỹ
Hai đứa mình người dưng nhưng là tri kỷ
Là chỉ…nhơ nhớ thế thôi
Sóng gió cuộc đời bấy nhiêu đã khiến em chết đứng chết ngồi
Còn muốn bao nhiêu nữa anh? Bao nhiêu để em không còn là em nữa?
Rực lửa
Bàng trợn trắng mắt cười cho đụn lá khô
Em chỉ cần ở phía kia anh thích hoặc yêu ai đó sơ sơ
Đừng yêu mãnh liệt, hết mình mà quên đi một cô nàng hai lăm đang đào hố chôn mình dưới nắng
Tóc đen tóc trắng
Đang chẻ đôi, chẻ ba cho giống kẻ điên khùng!
Sóng gió cuộc đời có làm tổn thương anh không?
Có gây cho anh nỗi đau xíu xiu nào thì lu loa lên cho em biết nhé
Vì ở bên phía vô tâm mặc kệ
Em đã thách thức trời đổ hết sóng gió lên em
Chiều nay, Sài Gòn chấm dứt đông để đi vào đêm
Một đêm chẳng ra làm sao, chẳng giống thu, hạ hay xuân gì sất
Em biết! Ở nơi xa xôi kia anh đang bày đặt
Làm như đang vật vã lòng lo lắng lắm cho em
Em đã đi về ngồi phơi tóc bên thềm
Chờ con trăng khóc nốt tang Cuội chết
Bốn chín ngày đốt trắng vòng từ biệt
Em sẽ hết ngu khờ phí tuổi đợi anh!
Chị Hằng chạy vòng quanh, vòng quanh
Vì cổ tử cung không quen co thắt
Em trả giá đắt
Vì đến hai lăm rồi em mới thấy em Yêu!
Mười lăm xé hai lăm
(Tặng Chị Tôi)
Lại nhớ chị
Như cảm xúc dĩ nhiên
Như gia tài dĩ nhiên
Như cái gì đó dĩ nhiên em có được
Mắt đầm nước
Nước đầm đìa đau
Lại nhớ chị
Khắc tên mình lên nửa chiếc mo cau
Chở hoài niệm trôi về sông Lam chiều vắt nắng
Chiều tắt nắng
Chiều xắt nắng làm đôi
Em lại nhớ chị rồi
Con ngốc hai lăm trong em cười sặc sụa, và khóc rống lên sặc sụa
Lay lắt hoa cau già đầu trắng úa
Tức tưởi trách nõn trầu xanh đến vô tâm
Sông Lam thét gầm
Đục trong bên lở bên bồi như mụ già goá chồng đòi được chết
Chị nằm lên cải ngồng mười lăm… máu mười lăm nhoè bê bết
Nhoè đến độ tang thương
Cuộc sống là những con đường
Em bước đi rồi giật mình vì lỡ giẫm đau hòn sỏi trắng
Hòn sỏi đen, hòn sỏi nâu, hòn sỏi không mầu lẳng lặng
Có hòn nào đè nặng tim em?
Lại nhớ chị thêm
Nỗi nhớ chẳng bao giờ bớt đi, hao đi, sứt mẻ đi, giảm bớt đi… phải không chị?
Cạn nghĩ
Em tự tát mình cho tỉnh ngộ những chiêm bao
Hoa cau cấu cào
Lưng trời đang đen bỗng trắng
Ở dưới khúc sông có tiếng ai đằng hắng
Nhắc khéo con bé hai lăm đã chết tự lúc đang cười…
Nhớ đến đầy vơi
Con nước nghiêng trăng gối đầu lên đồng cải
Em bù lu bù loa đưa số phận mình ra cố hái
Cho đủ cay nồng
Cho đủ chết đa đoan
Mẹ lo toan
Cho chị rồi
Và lần này chắc phải thêm em nữa?
Ngược người
(Tặng HN chẳng ra làm sao!)
Nhặt hạnh phúc và ném trả khổ đau
Em đâu biết mình sai
Anh ở trong vạch ngăn nâu vẫn miệt mài
Ôm khư khư khổ đau để đổi lấy bình yên
…Cho em
Con bé hai lăm hão huyễn
Gạt con tim rằng tất cả những gì nhận được đều do bàn tay ngoan tạo dựng
Anh phong trần đời ra chịu đựng
Hứng đủ cay nghiệt
Em quyết liệt
Ngặt nghẽo cười chiêm bao!!
Có một con chuồn chuồn vùng vẫy giữa trời cao
Mặc kệ đám mây đang cố che bớt mặt trời nóng giòn như rang đỗ
Chuồn chuồn nghe gió mơn trớn nên ngã đổ
Làm trò cười cho mưa
Mặc kệ mây đau như xắt cưa
Bầm đen rồi nhẹp nước
Em khạo khờ ngồi tước
Cho vỡ chỗ em nằm
Anh học điếc, mù, câm
Dúi vào tay em đời đàn ông cay đắng
Mái tóc dài lẳng lặng
Xô nát ánh trăng nghiêng
Đàn bà có quyền
Gieo âu lo và nghiệt ngã
Đàn ông cược cá
Bắt đàn bà chờ đợi và thuỷ chung
Kiệt cùng
Em vẫn vô tư nhìn chiếc bóng vì em mà sần sượng
Ngụng ngượng
Em chẳng làm được gì để cứu vớt linh thiêng
Hỡi điêu ngoa và lúm đồng tiền
Đừng vần vũ một mùa người không có nắng!
Trinh trắng
Rồi sẽ nhuốm đỏ đời anh
Em và anh
Chẳng bao giờ hiểu nhau nữa
Ứa…
Đau!
Người yêu em vừa đủ là anh
Anh vừa đủ bình yên để em thương nhớ suốt đời
Tay đủ mạnh để đêm tỉnh giấc vỗ về cơn mớ ngủ
Vừa đủ bao dung thứ tha cho ngông cuồng thác lũ
Đủ thương em để không dễ thốt chia lìa
Yêu vừa đủ để da diết thôi nghe
Biết cầm chừng khi lẫy hờn ghen tuông quá đáng
Bận em hư anh la rầy như một người bạn
Bản tính trẻ con dâng lên đủ lớn để ôm vào
Vừa đủ tin để đừng nghi kỵ lẫn nhau
Vừa đủ ghen để dè chừng những người đàn ông bên cạnh
Đủ tinh tường lường khổ đau để tránh
Những lúc cãi vã ồn ào đủ dừng lại nói thương thương
Đủ lãng mạn để không thấy em tẻ nhạt bình thường
Đủ điên rồ làm trò những lúc em mệt nhoài buồn khổ
Đủ mạnh bạo tay chân đi cạnh bên em không thấy sợ
Đủ lắm lời khi em thèm khẩu chiến đến cùng
Đủ đàn ông để thương đời đàn bà buồn như sông
Đủ tử tế để không làm người con gái nào nhỏ lệ
Đủ hiếu đạo để xứng đáng làm con của cha của mẹ
Đủ chỉn chu trước giông bão cuộc đời
Sẵn sàng yêu em anh cần vừa đủ là anh thôi
Nhẹ nhàng, chân thành, thuỷ chung, tử tế
Nhưng khi em cần anh vẫn đủ sức làm đứa trẻ
Hai đứa mình cầm tay bình thản bước ngang mùa
Vừa đủ cho em ghét vừa đủ cho em ưa
Em nhớ thương người vừa đủ làm em thương nhớ
Yêu em anh có thiếu có thừa gì cũng đừng lo sợ
Em bù đắp em san sẻ em dạy dỗ sẽ thành…
Người yêu em vừa đủ để là anh!
Nhớ nhà
Tặng ai hai quê
Đã bao năm rong ruổi quê người
Sáng nay bỗng yếu mềm nhớ mẹ
Thèm nằm góc hiên ghẹo bầy chim sẻ
Tụi nó chắc cũng tha hương
Hai bàn chân lấm đủ bụi đường
Thành phố nào qua cũng gom nhiều kỷ niệm
Tưởng trong tim đã ứ đầy tình nhân, bạn bè thương mến
Góc nhỏ quê hương chắc đã nhạt mờ
Vậy mà giật mình nghe tiếng chó ngủ mơ
Mới hay con Vàng con Đen nhà mẹ không bao giờ mơ ngủ
Cắn bầm môi tự thú
Ừ thì… thằng người lớn nhớ quê!
Lòng ứ đầy bao chuyện yêu thương giận dỗi hẹn thề
Vẫn bạc lòng ra khi quen rồi trò nhái giọng
Sáng nay thương cho âm thanh mẹ ban chẳng giống
Đứa trẻ bập bẹ khi xưa nay thành kẻ trọ trẹ cả tiếng cười
Xót xa sợ một mai già cỗi phai phôi
Trí nhớ về mẹ về cha về ngôi nhà ấu thơ nhường chỗ cho lãng quên đãng trí
Cắn lại trái cà nhà mình lỡ đâu thấy vô vị
Hệt như nuốt sơn hào hải vị nhà người ta
Sáng nay rùng mình nhớ tiếng quê nhà
Thấy giận chó nhà ai sủa điều gì lạ hoắc
Giờ này ở nhà chắc mẹ đang quét sân bên lũ ong đưa mật
Cha rít thuốc phả cong cong khói trắng lên trời
Thằng người mạnh mẽ kiên cường bữa nay chơi vơi
Nghe tiếng nói cười nào cũng tẻ nhạt
Tha thiết ngồi lên bậu cửa hư bản lề nghêu ngao hát
…“Chứ đi mô rồi cũng nhớ về…” quê mẹ!
Những xao động cũ sẽ nhanh qua thôi
Tặng ai đang hoang mang
Đừng nhắc thêm nữa anh xưa cũ qua rồi
Ai chẳng có những mối tình đến trước
Chúng ta- con người làm sao biết được
Cuối cùng thương ai để dành dụm lòng mình
Có gì đâu mà phải giấu giếm bí mật hỡi anh
Anh đã từng si mê em cũng một thời khờ dại
Bắt đầu yêu ai chẳng tin tình mãi mãi
Mà ngờ đâu duyên số chẳng an lành
Phận đàn bà qua vài cuộc tình ắt sẽ mong manh
Đôi vai đàn ông chinh phạt nhiều chắc hằn nhiều gió bão
Phúc phần gặp được giữa trần gian chao đảo
Nương vào nhau thôi đừng gây thêm đau khổ chia lìa
Cứ giữ cho riêng mình chuyện cũ lắm đam mê
Em cũng cất tình đầu vào dĩ vãng
Hôm nào đó em thèm một mình còn anh cần khoảng lặng
Chúng ta đều tự hiểu khoảng riêng trong tim đang ầm ĩ ùa về
Em sẽ chẳng đòi anh kể cho nghe
Anh cũng đừng bắt em nói về chuyện cũ
Cứ mặc cho bí mật của riêng yên ngủ
Tỉnh cơn mộng mơ mình lại nắm tay cười
Những phút xao động cũ sẽ nhanh qua thôi
Tuy hạnh phúc nhưng cũng chỉ là kỷ niệm
Từng đổ vỡ mới trân quý tình mình đến
Mang hai mảnh trời riêng vá víu mảnh chung đầy
Những phút xao động cũ sẽ chẳng mãi ở lại đây!
Nên đừng hoảng sợ
Hoang mang ơi hãy luôn luôn nhớ
Hiện tại có em giông gió đã tan rồi!
Giờ em chỉ yêu mỗi anh thôi
Và chắc rằng anh cũng thế?
Nước mắt Hồ Tây
Và Hồ Tây chiều nay
Chắc lọt thỏm một câu kinh dang dở
Em ở SG vung tay mắc cớ
Hái chòm sao hình cò con đi tìm bông hoa cỏ may chiếu bóng mình xuống lặng
Trong lòng bàn tay em bây giờ chỉ còn mỗi anh thôi
Chỉ Hồ Tây thôi
Đã đủ em nhớ anh da diết
Ở đó… anh có bao giờ biết
Đến bây giờ, khi đã đủ tuổi lấy chồng, đã đủ tuổi được hạnh phúc, bình yên em vẫn vò nát mình nhớ Hồ Tây và anh. Anh ạ
Xa lạ lắm đâu
Mà anh ngược đãi tình cảm em nhiều thế
Hồ Tây vớt nhành liễu trễ
Nên nhành liễu đụng chạm đáy hoang
Anh không yêu em kịp nỗi bàng hoàng
Nên nỗi bàng hoàng trong em bây giờ co quắp
Anh – với đông hãy thắp
Đúng một ánh sao gầy và một ánh sao vui
Ngủ vùi
Em nấp bóng mình vào bóng ai đó để khóc
Chắc Hồ Tây sẽ bới móc
Sẽ làm như mọi chuyện khổ đau trên thế gian đều do đàn bà tụi em gây ra
Đàn ông tàn phá
Tim trinh
Em một mình
Yêu và đợi chờ cho đến chết
Hồ Tây ơi… anh ơi… Chắc bây giờ mọi thứ đã chấm hết
Trong tay em chẳng chịt những đường chỉ tay sâu hoắm
Sâu đến độ chỉ có đau mới thấm
Mới ngấm
Mới chầm chậm đay nghiến em
Cho đến lúc đêm
Cào em cho đến lúc tứa nước!
Ở nhà với em thôi!
Tặng ai ham giang san bỏ tri kỷ ở nhà
Em sợ mình rồi sẽ ích kỷ nhiều hơn
Khi nỗi yêu anh lớn dần lên theo tháng năm dài đằng đẵng
Đam mê của đàn ông là giang san
Còn của đàn bà là đêm trắng
Nhớ người mình thương và thương kẻ mình nhớ một đời
Em bé mọn làm sao làm trái quy luật đây trời ơi
Trắc trở yêu anh quấn kén lòng mình
Thao thức nguyên đêm vẫn hoang mang lúc bình minh
Lo trời sáng anh đi mộng bình yên sẽ tắt!
Đừng quở trách nếu sự lắm lời trở thành thường nhật
Em ca thán mùa đông mắng mỏ giông gió ồn ào
Em liếc mắt giận tàn thuốc xanh xao
Cắn đắn đôi giày anh mang cáu vết gì đầy nghi hoặc
… Đàn bà mà anh! Lời nói thường phản trắc
Với trái tim đang mềm yếu kiệt cùng
Em to gan đến đáng thương
Em đành hanh đến dịu hiền… ừ chắc gì anh biết?
Nếu có thể xin đừng bỏ đi biền biệt
Dẫu bản tính đàn ông ưa vùng vẫy non ngàn
Nhưng! Anh ơi hãy trở về vì em đã rất ngoan
Đã rất chờ mong con thuyền anh neo đậu
Chinh phạt vừa thôi! Anh yêu dấu
Phong lưu rồi cũng già
Vinh hoa rồi cũng hết
Chi bằng ở lại nhà nằm nghe em hát
Ngó trái bí con sâu oanh tạc sau vườn
Hôn lên mái tóc mong manh này đi! Kẻo chẳng kịp phai sương
Em già đi… lấy gì anh xốn xang như ngày xưa nữa!
Xin lỗi nếu anh nhất quyết xông pha còn em vẫn hèn mọn thương nhớ
Chẳng đủ bao dung cho những to tát phi thường
Yêu dấu ơi! Hãy cứ làm con sóng nô muôn phương
Mặc kệ ruột gan đàn bà chảy máu
Em mãi là bờ dậu
Ôm thương nhớ mua vui vườn ruộng bí bầu
Chậc lưỡi! Anh có đi đâu
Cũng chẳng đi ra ngoài nỗi nhớ
Cười nhiều lên cho tim gan em tan vỡ từng ngày!
Nữ thi sĩ Nồng Nàn Phố được nhiều người yêu thích và mến mộ. Thơ Phố được cất lên từ sự đồng cảm với những câu chuyện từ những người xung quanh, từ sự thương mến đặc biệt dành cho đàn bà. Qua những trang thơ chúng ta cảm nhận được bản lĩnh và sự tự tin của chị trước làn sóng dư luận.