Văn Công Hùng sinh năm 1958 quê ở Phong Điền, Thừa Thiên Huế. Ông đã sinh ra và lớn lên ở Thanh Hóa sau đó tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Huế. Ông là người có tài năng sáng tác và chất thơ độc đáo. Chính điều này cũng đã làm nên tên tuổi của nhà thơ. Để hiểu thêm về phong cách sáng tác thơ của Văn Công Hùng hãy cùng chúng tôi đón đọc các bài thơ hay nhất của ông bạn nhé!
Cầm nhau mà đi
Tây Nguyên tháng ngày nhạt nhoà mưa nắng
con sông viên đá cuội cựa mình
chiều như bão rớt
những con đường lạc nhau
những mùa cỏ xanh
những vùng lá chết
tôi có em những đêm một mình mất ngủ
vút nỗi buồn chênh vênh
tiếng người chơi vơi
ngôi nhà treo đầy gió
giọt nước khô như số phận
bước chân nào lấn bấn tìm nhau
Tây Nguyên một đời
một người chờ đợi
tôi gặp bụi cỏ lông chồn
vươn giữa chiều thông trắng
rơi nỗi mình chưa kịp tiếc
cầm nhau mà đi…
những ngọn lau xơ xác đến nghẹn lòng
núi cứ thẫm như là không phải thế
tận cùng im lặng
như tiếng gì thanh thản vọng lên…
Chân trời mẹ
mẹ mất rồi mới thấy mình già
không còn nơi để dựa
những buổi chiều hoang hoải
ngóng vào đâu vào đâu
mất mẹ rồi mới nhận ra mình ích kỷ
bao nhiêu năm ỷ lại
tấm lưng như dấu hỏi
mẹ chống thời gian để đợi ta về
ta về
dăm câu
có khi còn sẵng
mẹ rộng lượng cười ta nhào đi bù khú
khuya về mẹ lại bôi vôi
mẹ chưa nhờ ta điều gì
kể cả giặt cái khăn
con mắc nợ mẹ không là chủ nợ
chỉ chú mèo già chứng kiến mẹ buồn thôi
những cuộc con đi giữa nóng lạnh cuộc đời
mẹ buôn buốt ruột
con tung tẩy chữ
có chữ nào rơm rớm mẹ đâu?
khi thấy mẹ cô đơn
con cũng vào thì sấp bóng
vô định rợn người cát trắng
mẹ nằm hun hút gió hàng dương
giờ thấm nghĩa mồ côi
con đã non sáu chục
những buổi chiều ân hận
chân trời mướt mải cát bay…
Chuyến bay trở con về với mẹ
chuyến bay chở ta về với mẹ
mây trắng tóc mẹ bay
phía ấy đang mưa mẹ chờ ta im lặng
ta cũng lặng thầm trong ý nghĩ lang thang
ta lớn lên thì mẹ bé lại
vòng vọng những buổi chiều tựa cửa ngóng con
cả hai đứa con trai ngun ngút lớn
một thời mơ cơm trắng thịt kho
bốn đứa cháu nội xoè đi bốn hướng
lập cập thềm nhà nhìn nắng đoán mưa
những giấc mơ ngắn dần
mẹ như hơi thở dài cuối nắng
chuyến bay chở ta về với mẹ
nặng nề như mang bom
“mẹ đang chờ” em trai gọi thế
“chuối chín rồi” bạn nhắn tận trời xa
ta sẽ thấy mẹ nhỏ bé trên giường
hai thằng con cúi đầu bên cạnh
mẹ sẽ có một giấc mơ đẹp và dài, con tin là thế
về với ba, ba đợi lâu rồi
chúng con những gã trai trên năm mươi đầy tội lỗi
vòng tay xin mẹ đừng buồn
mẹ thanh thản cho con không bật khóc
lưng chừng trời con gọi mẹ ơi
máy bay đang hạ độ cao
con sắp về bên mẹ
con sẽ vụng về ôm mẹ lần cuối
có những điều không thể nói mẹ ơi.
Dáng quỳ
Trước cuộc bia kỷ niệm Quân đoàn
bạn tôi trang nghiêm thắp nhang
khấn đồng đội
trước khi say cùng gào lên và hát
chân nhang im lìm cứa ngang niềm vui
Nghĩa trang Ayun Pa
mộ chí đè lên mộ chí
viên đạn xuyên qua cuộc đời rất trẻ
trước giờ chiến thắng chỉ vài giây
Từ mọi miền đất nước các anh về đây
nuôi cỏ mềm quấn tượng đài cao vút
và trời xanh cứ như là không có thật
cứ như là vô tận cõi bình yên
Nghĩa trang Pleiku
ông bố vượt trên ngàn cây số vào đào trộm xác con để mang về gần họ hàng xóm mạc
tưởng chúng tôi là người gác nghĩa trang ông quỳ xuống lạy và hối lộ bao thuốc Zet
“các anh ơi tha cho cháu nó về!…”
Những chiếc xe du lịch loáng qua
xe cup loáng qua
ông bố già quỳ như tượng
tay ông lạy rạch ngang trời như chớp giật
nước mắt không còn để ông khóc cùng tôi
Bạn ơi tượng đài kia thiếu dáng quỳ hôm ấy
để thêm một lần ta hiểu giá chiến tranh…
Ngày mai con đi lấy chồng
Cho Mai Hương
ngày mai con đi lấy chồng
tự nhiên ba khó ngủ
không lo vì con phải làm dâu
dâu hay rể thì cũng con mình cả
mà cứ lan man nghĩ
thế là con có thêm những mối bận tâm
ngoài ba mẹ…
luôn luôn nghĩ là con bé bỏng
té ra nó đã ra khỏi mình
cầm cương một gia đình
như ba bị cầm cương ba mươi năm trước
sợi dây lúc nào cũng căng…
cũng không đến nỗi là biển đâu
vẫn là mái nhà ta cả
chỉ là chia ra
để mỗi người là mình hơn
và cũng để yêu hơn những gì ta có
ngày mai con đi lấy chồng
lại có thêm ba mẹ
và ba cũng có thêm một đứa con
như con và chị
có thêm những người thân yêu
là có thêm một phần mình đáng sống…
ngày mai
những ngày mai đáng sống…
Những buổi chiều không mất
Cũng không nghĩ là mình còn nông nổi
khi những buổi chiều cứ lặng lẽ đi
hàng nghìn buổi chiều buốt giá
hé một ban mai sương đẫm gió khuya
còn những Pleiku thao thức
thông non ngơ ngác
em đến như định mệnh
mơ xanh nào buôn buốt
bàn tay đầy hương
không hề nghĩ là mình còn nông nổi
bồ câu thì gù, sói thì tru…
con sông trôi mê mải
chiều này hương xưa
cứ tưởng tượng sẽ xa nhau
đã thấy trái tim không trọng lượng
nhói buốt câm như lá thông chiều đứng gió
những hoang mang mỏng mảnh giăng diều
Pleiku như chân trời định mệnh
xa ngái nào cũng thấp thoáng mây trôi…
Thơ sinh nhật cho con
Cho Hương Giang
Rồi con sẽ lên ba lên năm
còn bây giờ thì ba mươi ngày nữa con mới đầy hai tuổi
ba không mong con lớn nhanh như thổi
chỉ cần con lớn đúng sức mình…
Ở ngoài kia là trời và biển mênh mông
con lẫm chẫm trong phòng môi cười như nắng
ba không muốn con là dòng sông phẳng lặng
dù tên con là dòng sông đau đáu của đời cha
sau này lớn lên con sẽ đi xa
hãy mang theo bước chân ngập ngừng nhỏ xiu hôm nay con nhé
dẫu là Hương Giang cũng có ngày cồn lên bão tố
và người dắt tay con chính là con trên từng chặng cuộc đời
sống hết mình nên nói chẳng hết lời
bao nhiêu lần làm thơ mà đành bỏ dở
đã có ai lớn lên mà không qua thời tuổi trẻ
viết cho con đâu ngoài nghĩa con người
vì thơ con ơi là chính cuộc đời
người ta khóc người ta cười còn ba thì viết
ba vẫn tin rằng cho đến khi chấm hết
mọi con người lại chập chững như con
sẽ đến lúc ba xuôi về hoàng hôn
con hãy nhận lấy trang thơ đời danh dở
con ơi dù nắng mưa dù gió
chân trời là của con…
Trước mộ ba chiều ba mươi
Ba nằm một cõi một mình
hình như cơn gió thình lình vụt qua
trắng cồn bãi trắng cơn mưa
cuối năm chiếc lá cũng vừa kịp xanh
chân trời mỏng phía mong manh
mùa xuân ẩn dụ tơ mành mù sa
nén hương thắc thỏm nhạt nhoà
con châm lửa thắp khói và cát bay
nửa đời ngang dọc lắt lay
chiều nay run rẩy cuối ngày đầu năm
bàn tay xoắn nỗi lặng thầm
cúi đầu chớp một xa xăm kiếp người…
Ba nằm lại nhé ba ơi
con đi
trời vẫn bời bời nắng mưa…
Tự khúc xa nhau
Sẽ xa nhau ư
chẳng nỗi buồn nào hơn thế
cứ tưởng trái đất này hoàn hảo
ai ngờ vẫn hun hút lỗ đen
mà mùa xuân đang tràn phố
mà những trái tim đang đập như chồi non ứ nhựa
mà giấc mơ đang mở ra đêm mới
hoa cát đằng rắc khuya
đã qua những hạ những thu những đông để giờ nhen
vào nhau hy vọng
mơn man giọt sương nhói lên khúc xạ lần cuối
thì hãy vì mùa xuân mà nắng
mơ hồ nhang nhãng khuya
sẽ xa nhau ư
những hạt muối mặn nhau chở nặng nề xa nhói
rồi mất hút
bỏ lại ngày lăng lắc bên sông…
chậm lại nào cái màu trắng ánh lên từ cúc áo
chuyến xe cuối năm chênh vênh trên đường…
Trên đây là những bài thơ hay nhất của Văn Công Hùng mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác. Cũng như chất thơ rất riêng của ông. Và ông giữ nhiều chức vụ quan trọng trong văn nghệ và Hội nhà văn.