Vi Thuỳ Linh sinh ngày 4-4-1980 tại Hà Nội, cử nhân Đại học Báo chí năm 2001. Chị có thơ đầu tiên in trên báo Tiền phong tháng 9-1995. Mỗi tác phẩm của Vi Thùy Linh ra đời bao giờ cũng nhận được sự quan tâm đặc biệt của công chúng bởi sự săn đón của báo chí và những cuộc tranh luận của giới phê bình. Chị được xem là một hiện tượng lạ của nền văn học Việt Nam.

Cho em nắng óng cất từ màu da Anh
Cho em tiếng cười từ khoé môi rộng lượng Anh
Cho em ngủ ngon trong vòng ôm định phận của Anh
Này người con gái Anh yêu, em đừng buồn thêm nữa!
Anh xót xa em bữa ăn thất thường giấc ngủ bị săn đuổi
Anh đi xiên qua em bóng nghiêng đơn độc
Em đừng giấu đôi bàn tay trên khuôn mặt!
Những mùa tuyết buông mình vì sự trong trắng của em
Đàn chim di thê mải miết tìm phương ấm
Em một mình với khu vườn câm
Câm tiếng hoa tiếng chim hót sương rơi tiếng lũ sâu cựa mình trong lá
bầy giun hành quân giữa các luồng rễ
những quả trứng thằn lằn vất vưởng tiếng quả đang chín lệch mùa
Tất cả bị câm khi em giam tiếng khóc sau cánh môi cắn chặt
Anh đã mơ về em trên đường xa, xứ sở không điểm hết mặt người quen – lạ
Hà Nội ngàn năm phong tỏa ám ảnh
Nơi những người ruột thịt đang chảy dòng máu trong Anh
Nơi những ký ức dồn Anh vào bãi trống
Nơi em cho Anh cảm giác cần phải có sự sống khác
Phố Lò Đúc vẫn vô tình đúc những nỗi buồn tê tái
Hàng cây sao thẳng cột sống lên cao hỏi mãi ”Vì sao?” năm này qua năm khác
Em như mùa thu đi
Lá vàng theo lối tóc
Anh mong đến Xuân gần nhất
Mưa mọc theo đường cây
Và khu vườn không bao giờ câm tiếng nữa
Những kẽ nứt khô thành lạch nước biếc chảy lên trời xanh tím
Anh thấy mình trong đôi mắt của em
Khi bầy chim di thê về khu vườn trinh
Từng hàng cây sao thôi hỏi ”Vì sao?” buông xuống ngàn hoa và ánh trời muôn sắc, rợp mái nhà có em và con
Những đứa bé không phải hỏi về đớn đau và cái chết
Những đứa bé không cần biết cuộc di chuyển tiếp theo của Trái Đất
Chúng tự do như những tinh cầu
Tận cùng bóng tối là ánh sáng, tận cùng lẻ đôi là hạnh phúc tận cùng Anh là em
Từ kẽ tay ứa những lạch hân hoan
Khi em giấu đôi tay dệt tầm gai trên khuôn mặt
Anh không thể nào mất em sau nhiều năm thất lạc
Hãy giấu em vào cơ thể của Anh!

Dòng sông không trở lại

Có những dòng sông không trở lại
Có những mối tình trôi dạt
Có những chiều vàng chếnh choáng
Những con đường tạc vào dấu chân
Cuộc đời – dòng sông lớn đầy nghịch lưu
Dẫu mỗi con người hoá thân thành sóng,
Cũng không lường được vòng xoáy dòng sông ấy
Một ngày trong khoảnh khắc, mái đầu trắng sóng
Tiếng hát như chiều thảng thốt
Tình yêu
……….thở
……………..qua
……………………kẽ tay
Nhìn qua lòng tay, thấy mặt trời mang màu khác
Bàn tay che những mặt người không rõ
Ai ngờ lúc hợp – tan!
Không ai nhớ những dòng chảy ngược!
Anh vẫn nghe tiếng em từ xa vắng
Anh vẫn chờ những điều chưa tới, cả dấu vết chưa hiện ra của ngày u tối
Mơ hồ cuốn chúng ta vào mộng mơ ảo ảnh
Khi nụ cười
Vỡ vào nước mắt
Có một dòng sông chảy ngược vào tôi
Bàn tay dựng lên chân trời khác
Một dòng sông chảy ngược
Vào tôi

Đường ong

Mở bàn tay là bàn linh tính
Động đường đêm đong đưa
Em đi về Anh phía ấm
Nơi ngôi nhà rộng ra vì những tiếng vòi vĩnh của những đứa bé bầu bĩnh
Nơi em biết, có thật sự Bình Yên
Bếp than hồng cột điện già xích lô lam lũ thơm cây vươn mùa thanh tú đường đêm
mùi chen người thêm
Đèn xanh mắt ngỏ
Têm vào từng gốc cây mỗi phố
Ánh sáng từ gương mặt Anh
Đẩy vào góc quên những u uẩn quá khứ nặng nề
Anh trao em ngày mới
Cuộc sống khác từ mùa xuân chưa từng thấy
Dài theo đôi mắt, kín đất hoa linh những bàn chân non đường thon âm thanh hoan lạc
Bình minh mọc từ vầng ngực Anh đầy ắp hồng cầu
Sao lên từ mắt
Cả thế giới chật ních buồn phiền bỗng nhiên vắng lặng
Để loài người học yêu nhau trở lại
Để loài hoa không bao giờ mãn khai, hé mở
Chỉ có tiếng ong bay.

Giấc mơ đi qua

Em gặp mình
Qua hợp âm giấc mơ
Màu xanh mơ ước
Sao trời phiêu linh
Vòm đêm vỡ sáng
Vầng trăng mê mải tròn đầy…
Đêm rơi qua dải khăn mây
Gió đợi chở nhau thơ thác
Nảy đọt yêu thương
Lớn trên tay những mầm khao khát
Khẽ về sắc cỏ thanh miên…
Và bình minh thở phía trời xa
Ngày lên! Giấc mơ tung cánh
Không gian mở bao đường tuyệt đích
Mùa về thức đợi riêng em

Lời hát ru cho mẹ

Một buổi tối bình yên, con trai đầu lòng ngả vào lòng Mẹ, như chú bé mãi cần che chở sau hơn 50 năm bôn ba trong cõi người
Con đi nhiều nơi biết nhiều điều mà sao chưa đếm hết nếp nhăn và nỗi buồn của Mẹ
Ngày Mẹ tuổi 39 con vừa 19, Cha vội đi về nơi thăm thẳm
Mẹ cùng chúng con đã chếnh vếnh bao năm bao năm đêm suông ngày ắng
Mẹ cắn nỗi buồn vào mạch máu, gọi về cơn mưa đền cây
Đã rất lâu con mới được ôm lấy Mẹ, vầng ngực cõi lòng như cánh đồng thân thuộc ngàn đời
Chúng con luôn thấy Mẹ từ xa tới gần, trên cao, phía trước, đằng sau. Mẹ là biểu tượng đẹp nhất trong ý nghĩ nguyên thuỷ của con được bảo toàn
Mẹ đã luân chuyển trong chúng con hình hài về Hạnh phúc
Hãy cho con chạm đôi môi và những ngón tay vừa kịp trở lại non tơ, chạm vào những vết hằn của Mẹ
Và Cha cũng về, vỗ về và ôm lấy, vì Cha chưa bao giờ rời xa chúng ta. Người đi cùng chúng con, Người ở lại trong ngôi nhà này, dõi theo và chở che cho Mẹ.
Và cánh đồng bội thu đang phơi bày triệu triệu gốc rạ ươm vàng đường rơm no ấm mùa vàng ngây ngất đang nảy giấc mạ non ẩn cất
Như Mẹ đã luống mùa và Mẹ lại mùa lên
Mùa lạ mùa quen về Mẹ đêm nay, mạnh mẽ và yếu mềm, bình lặng và hối hả
Là chúng con, sau ngàn ngày vội vã
Đã quyến luyến được Hà Nội về đây
Mẹ bừng ánh mắt, Mẹ mở vòng tay
Để con được một lần và nhiều lần thơ bé, khi con biết tìm cặn kẽ về nơi Mẹ sinh ra và xa cách
Không bao giờ xa cách nữa, vì Hà Nội đang chảy trong huyết quản của con và thuộc về sự vĩnh hằng của Mẹ
Mẹ đã ru chúng con mùa mùa và hôm nay con cất lời ru bất tận tinh khôi cho Mẹ
Mẹ hãy hoan hỉ thanh xuân bội phần Mẹ nhé, vì con tặng Mẹ một niềm vui bát ngát
Con sẽ đem đến người con gái thấu hiểu và yêu thương Mẹ, như một Hà Nội nhỏ muốn thuộc về Người
Người con gái ấy là cánh đồng sẽ nở nang những hình hài ánh sáng cho chúng ta truyền kiếp

Mùa thụ mầm

Đêm song song phố ướt – cặp đùi dài
Nàng đếm ngày người yêu về lại
Đếm bằng ngón tay như những phím cầm nâu của anh
Đôi chân chưa nhìn thấy
Chỉ những dấu chân vẫn nhấn trời mang bầu vĩnh cửu
Từ kiếp trước
Chúng mình đã yêu cần mẫn. Và im lặng
Đời người thì ngắn
Giấc mơ lại dài
Anh giấu đôi tay trước sự chờ đợi của em
Ngoài kia
Tất cả thành phố cây xanh bỗng rực vàng cành khô. Lá vàng ngân nga như những át-cơ hồi hộp
Căn phòng say mềm tay
Ánh vàng toát từ những lọ gốm như mồ hôi mặt trời chiều
Níu anh, em sóng…
Không thể đu lên giữ chiếc kim giờ hiện thực
Vì khuôn mặt chúng ta là chiếc đồng hồ
Gửi cho anh hai mươi búp ngọc lan ủ bên ngực em từ đêm anh choáng ngợp
Vốc tay đầy hương linh
Mạch mạch nước nấc lên vì nhớ
Bừng từng đêm lưỡi như ngọn lửa
Liếm vào thân sóng nóng
Nguyên một mùa đắm đuối
Tình yêu sinh ra Con người
Khi em lúng túng không cất tiếng, là lúc nỗi sợ hãi xa cách quất lên
Ngôn ngữ không quyền uy cho diễn đạt yếu đuối
Đôi mắt ôi mùi nồng nàn ơi
Tạo cho chúng ta ánh sáng mới tinh sau một đêm mê man còn váng sữa
Mảnh trăng như miếng dưa hấu đỏ
Bỏ lạc giữa trời
Váng vất cơn cơn mưa mê sảng
Những giọt mưa tuột ra từ những đám mây bụng mang dạ chửa
Khiến cái túi nilon tứ tung bỗng vỡ nước ối từ một số mái nhà
Vỡ không gian rối tung bê tông cọc sắt
Mưa tới tấp vừa rơi vừa yêu
Không phải Phật nghìn mắt nghìn tay
Anh ủ em trong im lặng đầy hơi ẩm bằng đôi tay xuất thần
Con đường khểnh theo chiếc răng bên trái
Cầu vồng mọc từ hai ngón tay cái
Em ngập vào ngân gió
Ngân anh
Giữa nỗi lạc lõng
Trong ánh sáng đỏ của mặt trăng dưa hấu đang hồi lại màu thu non vì được bú dịu dàng
Những chiếc máy bay như bầy chuồn chuồn ớt
Cắn rốn Ngày và Đêm
Thế mà Đêm chẳng biết bơi băng qua những ngăn cách, khủng hoảng của loài người
Đêm một mình và đêm yêu nhau. Lúc nào cũng tóc
Tóc ướt trong phòng tắm tóc khô héo gối
Dòng sông đầy tóc rụng đang ngân gió
Gọi xanh
Kìa búp búp sen xanh mắt quyền uy khép đêm giao linh
Ôm cơn khát để anh tung vó
Chỉ hơi thở và tiếng hân hoan tưới đầy mặt đất
Hằng hà mầm cây như những núm vú bật lên từ hoang hoá đất đai
Tiếng lục lạc tràn hoang mạc
Ngày sinh của chúng ta: sự nhân – chia đôi tiền định hai người tháng Tư
Em nấp vào vết tay anh để lại trên bàn vàng căn phòng quen lạ ấy
Nơi lưỡi nến phập phồng vươn cả khi sắp tắt trong cái nhìn hình phễu của chiếc lưới chụp bên nụ hồng vàng khô mép cánh giống đôi môi em
Ngày anh về, chưa biết rõ
Phố đầy cây phượng gọi anh từ mùa hoa này
Nơi bay lên bầy vú thiếu nữ
Con đường đêm héo như quả phượng già
Tháng 9 nhớ về chín nhịp phồn sinh trong tiếng gọi đoá đoá hoa kèn tháng Tư nở vào mùa thu tinh khiết…
Con đường trỗi cặp chân dài

Sinh năm 1980

Hoa mẫu đơn e lệ nở
Khai mạc đêm từ Linh
Những đứa bé ùa về đòi chào đời
Bắt đầu vẽ chân dung Mẹ
Trong bóng tối mới tinh, vẫn bài ca hoang dã
Tôi ứa máu những câu thơ cầu siêu
Rách cằm ngã đêm đơn độc
Khe khẽ hoa Thuỳ Linh nở
Xuất thần một cuộc yêu chưa từng thấ
Cơn mơ hoang tàn cháy
Phía sau bạo liệt tham vọng
Chứa đầy yếu đuối và ước mơ bình yên, được yêu
Chờ mãi chưa linh ứng
Buông thõng chiêm bao thiếu nữ
Đỉnh yêu độc đạo
Thơ chất con đường lửa
Phóng sinh ký ức ngàn năn bất lực
Xoá bỏ ức chế yếm thế luân chuyển
Hoà huyết di truyền đại ngàn – biển cả
Tôi tự tin dòng máu chủng tộc
Cất tiếng của tôi
Theo ý muốn của tôi
Không kiềm chế
Tung rợp trời những con chim xoè cánh chữ “V”
Ngày lồng khung chân dung đức hạnh
Tôi bước khỏi bức tranh
Hối hả khai hoá miền cằn cỗi để hồi quang trinh bạch
Hối hả ôm chặt người đàn ông mong đợi
Hối hả ghì lấy những đứa con của tình yêu
Làm đoá Linh mẫu đơn
Nở tận cung đến chết.

Sự im lặng

Tôi đã nói với người đàn ông đầu tiên tôi yêu:
“Em có thể chết nếu bị anh phản bội…”
Khi bị phản bội
Tôi giằng chiếc nhẫn anh tặng khỏi tay mình
…Người đàn ông thứ hai dịu dàng và trong suốt
Tôi thiếu nữ bé nhỏ rón rén bước vườn yêu
Sửng sốt và ngưỡng vọng…
Bỗng nhiên
Anh thay đổi!!!
……..
Cố giấu những tấm ảnh, quà tặng của họ trong góc kín căn phòng, tôi bắt đầu xe lửa mải miết, gầm lên tự trấn an, át đi trong tiếng thở đuổi theo mình, phía những cơ thể đầy ham muốn.
Tôi biết thân thể mình đang khô đi khi xe lửa không còn đường ray để chạy
Trước biển đêm
Đôi mắt thảng thốt tìm câu trả lời phía đám mây màu tóc:
“Con người sẽ còn bất hạnh vì sự thông minh và cả tin”(?)
Nhưng tại sao tại sao tại sao
Tôi lại cố rướn mắt đau đáu con đường đã qua
Tôi lại cố tìm Tôi, được một lần nữa thơ ngây, trong chiều cao im lặng.

Tàu lửa

Đều đặn những đoàn tàu dừng lại gần Anh, còi rền rĩ làm chai tai anh
15 phút dừng không hết mệt
Những đoàn tàu không mang em đến
Biết làm sao chống đỡ cuộc hoá kiếp của căn phòng bộn bề khi đêm nay nó rùng mình thành toa tàu đơn độc
Muốn tẩu thoát mà tầng tầng nhà vây kín, em nuốt chay buổi tối đợi môi
Nuốt buổi tối lỏng cơn khát thứ nhất
Những chiếc ví, những tấm ảnh, những kỷ niệm dần đánh mất
Màu da ánh nhìn bị đánh mất
Giấc ngủ cũng bị đánh mất
Tự huyền bí bằng chiếc bánh sữa nửa đêm
Khi anh cắn em tê dại
Thế giới thu nhỏ khi ban mai mãn khai
Em xếp hàng chen lấn mua vé tàu tìm hạnh phúc
Căn phòng tàu lửa đầy cuống vé cũ, đuổi bám
Dù em đã trát nỗi đau cùng hình dung cái chết thường trực, lên tường trắng
Anh nghe mãi đĩa hát cũ để nhớ
Những vòng đĩa tự thú về em
Những ngón tay từ hôn, buồn như mắt
Vó dài cất đất lên trời
Hòng trốn cái chết hằng rõ mặt
Thình lình em sẽ lên chuyến tàu không hẹn
Để bất thần lọt vào Anh
Những con tàu nôn nao nghiến đường ray tiền sử
Lũ thóc hạt đi mơ cánh đồng trắc ẩn
Những dòng sông vẫn chảy trên đầu loài người sống – chết
Tiếng khóc hát rong lòng đất
Giáo đường nghiêng chiếc bình thánh ca khổng lồ tiếng khóc phiêu diêu thành thiên đường ướt
Vào ngày long lanh, người anh hùng lang bạt bất thần quấn em vòng ôm đa cảm:
”Anh đã thuộc về nàng họ Vi của núi
Vì sự bí ẩn và hoang dã của nàng !”.

Teressa

Những cây mào gà bị bật gốc chất đầy xe rác hoá thành bầy trống choai gáy vang
Náo động khu vườn yên tĩnh – vùng tự trị nỗi buồn
Nơi hoa Thuỳ Linh còn ngâm nga cơn ngái ngủ
Tinh mơ bình dị với tất cả sự vật không viết hoa
Vào ngày đầu tiên nàng là Teressa
Nhiều lúc cố tránh cái khép mắt
Hễ khép, là mở hình dung thao thiết
Mắt dịu dàng, da thẫm màu mưa nắng
Và mùa hè rịn không thôi trên trán
Ôi hình dung Anh trong từng mạch máu của em!
Những cơn mưa rũ rượi rồi hanh vàng tơ óng đổ ra từ bình lớn – miệng trời
Trốn từng cơn giật mình mộng mị thình lình thắt ngực
Bóng đêm lợp kín tiếng nói và khao khát tiềm sinh
Đánh lửa bằng tiếng va của răng
Nghĩa địa chuyển vận bóng ma phún thạch
Bất động giam mình trong bóng nắng
Đi tìm Anh, tìm đi tìm lại quen cả hơi tàu
Ân phúc của Chúa cho em hạnh ngộ
Làm sao một đêm em không có được không thể nào có được
Một giấc bình yên cơn mơ sinh sôi?
Tiếng kêu cứu bị niêm phong, sự bất lực của lời
Ước thán khí tẩu tán khỏi em, nhờ râu cứng
Ước nước mắt bay lên trần nhà, thành nhũ đá hắt sáng đêm tuyệt mỹ
Cái nhìn dựng lại những triều đại vàng son
Âm du dương bọc lấy vết bi ai
Buổi tối trầm thinh chúng ta gặp nhau, vẻ đẹp chưa ai thấy
Anh bế em vừa tắm sông Hằng, trở về ngôi báu
Đôi bàn tay quẫy lòng hồ trinh tĩnh
Neo em vào anh
Sự trinh tĩnh cất giữ triệu năm như linh hồn men rượu
Nơi thân thể hai ta, cuộc chìm đắm và bùng phát của lục địa loài người khát khao khải thị
Vây bủa ánh chớp của hằng hà nụ cười
Thành phố cuồng hoang lạc
Mệt rũ và kiệt sức tất cả em, anh nhận
Riêng ngực trắng khép nép
Riêng ngón hồng đồng trinh
Mặt ủ vào cỏ ướt
Cùng Anh mùa sinh linh
Những ngón chân uể oải chờ Anh nâng, đeo nhẫn cầu hôn
Đang duỗi vào tân xuân
Tiếng thở mệt lả hoá Thánh ca hợp cẩn
Đặt em vào Anh, vĩnh định
Dành em cho Anh – tặng vật của Chúa trời
Vì chỉ Anh thấy em trong tấm gương đức hạnh
Phủ phục dưới hào quang huy hoàng của vòng tay thống trị
Chuông bắt sáng từng hồi diễm lệ
Hé đôi môi nết na chờ anh đón nhận:
Chỉ một Teressa!

23 tháng 3, nơi ánh sáng

Bóng tối ập đến, sớm hơn mùa ái ân, vì tháng 10 bồn chồn không kịp giấu đi nước mắt
Em lại hoang lại mang mầm thai chờ đợi
Như sự sống của em cần được nối vào Anh

Thấm sâu cực khổ cách xa
Hoảng hốt lên đèn không thấy mặt
Thành phố lên đèn không thấy mặt
Đến khi nào hết đêm ngày Anh vắng?
Mặt đất hoàn hồn sống – chết
Chúng ta đánh mất triệu năm trong nửa thế kỷ lệch trục phút sơ sinh
Chúng ta vượt 27 bậc thang đời, tìm nhau bằng khao khát đinh ninh

Và Anh đến, người đàn ông duy nhất yêu em như hằng muốn
Bởi vì Anh, em được trở thành em
Cuộc tồn sinh đi qua những bí mật thân thể đàn ông, những ẩn giấu thân thể đàn bà
Từng viên gạch lát từng thân cây già theo từng con đường yếu ớt cô đơn cả khi kẹt xe – người
Mặt hồ mặt trời mặt người mỗi ngày một khác
Mọi sự vật đều chồng hình người cũ
Những gương mặt nhoà tên nhoà nét
Nằm trong dung nhan đương đại của chúng ta;
Những dáng vóc, linh hồn người đã chết
Cư ngụ trong hình hài và tâm thức chúng ta
Loài người đang lả đi vì những chuỗi thở dài và giấc ngủ chớp nhoáng
Em
rơi xuống
theo từng tiếng nấc bơ vơ
Khi chiếc ô tô vàng chở Anh đi
Phương Anh sống thừa nắng thiếu em
Chiếc ô tô vàng mang anh đi
Em ở lại mùa vàng mê man gió
Vừa quen mùi Anh, lại phải tự vùi đơn độc vào chăn gối
ác mộng chầu chực cùng đám người – dã thú
Anh hãy phanh bão tố sầm sập tới nơi em!
Em tìm Anh biết bao năm – người du mục tự trấn giữ đức hạnh
Đã nhầm lẫn đã tội lỗi đã thất vọng muộn phiền nhiều mùa
Cửa phếch tóc xơ khàn điệu lới lả
Hoa mím môi nén nguồn chất chứa

Hoa Thuỳ Linh thôi mím môi thành phố trên cao đêm tháng 8
Chúng ta tự hỏi được cơ thể, khi thấy nhau trong đêm lạnh
Mật mã 2331953 cho giấc mơ linh nghiệm
Em muốn Anh nhập em vào định mệnh
6 tỷ người trong nhịp dồn dập
Khi Anh hoà em vào máu

Anh đã hoà em vào máu
Em đã đu mình lên chữ T tên Anh, như đu cả số phận lên thập giá vĩnh viễn
Người đàn ông cuối cùng
Cùng tôi một sự sống
Nước mắt mọc trắng thành pha lê san hô, em trang hoàng thế giới
Những bức ảnh không kích thước, Anh căng thành 4 phương trời vô tận
Anh hạ trời xuống Anh nâng đất lên
Anh bùng vỡ thanh xuân cuồng điên
Trên lưng Anh, bơi mải miết ngón ngón em dài trắng
Môi em trườn trong đêm căng
Duỗi chân dài, em nối những ranh giới, những núi đồi, sông biển, để Anh đến bên em, nhịp nhịp qua cầu đùi muốt
Đêm tận cùng chờ hiến
Vào lúc Anh lên em lên Anh
Thụ tạo giấc mơ ấp ủ
Em đạt khát khao làm Mẹ

Những người chưa gặp những người chưa đến
Những hoang tàn chưa quên lên men
Không thể làm em lơi con đường duy nhất
Đường đi cùng Anh và ở lại cùng Anh sau khi chết
Đường yêu, tình phu-thê không biết suy tàn
Đường xiêu liêu hồ say liên miên

Chỉ với Anh, em được ngủ yên trong kinh thành phì nhiêu cỏ
Chỉ với Anh, em chờ đón ngày sinh con trai Đồng Tử
Chúng ta được oà vỡ những bọng nước mắt Việt Nam khổ đau hơn 2000 năm tích tụ
Anh tạo ra khái niệm về sự vĩnh cửu!

Những muộn phiền tụ về náo nhiệt
Nhưng chúng, với bóng tối và cái chết không thể trùm lên em
Vì em biết mãnh liệt neo vào Anh yêu thương chan chứa
Vì Anh bao bọc em bằng hơi ấm thuỷ chung bằng ánh sáng
Tình yêu Anh khởi động lại thế giới:
Thành Linh

Âu Cơ

Hoa một loài một bông độc sáng
Giữa những đoá hồng đen dập dìu khắp không gian mịn ướt
Hôm nay lại tiếp tục thói quen cầu ước
Khi ngồi quán trên cao uống nước đu đủ
Để dồn đủ một đêm tình tự
Trong lòng anh, em khai thị thế gian
Phiêu diêu mắt, thấy con đường tơ lụa
Phiêu diêu lưỡi, chạm đáy mềm Âu Cơ
Ly rượu dan díu mùi đàn bà
Nước mắt không thể ngấm thêm được nữa
Ta tạo dị bản ta, chống đỡ
Dan díu men mê man
Mật khẩu nẻ lá môi thâm nhập
Hồi hộp đến cuối đường tơ lụa
Tây Tạng mê ảo cuồng hoa
Trứng nhộn nhịp thụ thai
Âu Cơ rũ váy rũ nghiệt ngã
Lại hứng hứng gió thốc
Thôi miên những cánh cửa chồi răng
Hoa Thuỳ Linh
Đàn đàn mũi tên bay từ giữa hai đùi
Bắn nát sự cam phận.

Bố

Bố
Mặt trời nóng rực và ồn ã
Con muốn gần… lại sợ…
tan ra…
Mẹ
Mặt trăng xa
Con ngần ngại cận kề
Con
Vì sao lạc giữa
Lớn lên và sáng bằng nước
mắt
Bầu trời không ngừng bão tố
Sấm, sét chớp rạch đấy
những cánh sao mảnh dẻ của con
Con cố vươn cánh sáng hơn
những ngôi sao chi chít kia, để
nối gần bố mẹ
Con muốn mình lớn thật nhanh
để đối mặt với
mọi cuộc đời nhưng không
là mặt trời – mặt trăng
như bố mẹ
Con yêu một người lau khô mắt
cho con, bằng đôi cánh cứng
nước mắt của anh
Anh ấy yêu con, nhưng buộc phải
tìm ngôi sao khác!(?)
Không biết lạc vào đâu
Con
Rơi
Xuống
Dòng sông đỏ đang chuyển
dịch vào bóng những vì sao
Đêm, sông cũng không ngớt sóng
Từng cánh sao ướt sáng dần
chìm, con chỉ ước mình bé thơ,
khi hiểu những điều lớn
lao chẳng làm vơi đi bất
hạnh mỗi đời người
Nước sông mặn xót, đầy
sinh vật muốn tấn công
Những cánh sao lại rướn lên
mặt nước
Hỡi những dòng sông!
Tại sao nước mặn chiếm ba
phần tư trái đất?
Tại sao con người lại ít
cười hơn khóc.

Tuy là thế hệ nhà thơ trẻ nhưng Vi Thùy Linh đã nhanh chóng trở thành một “hiện tượng” trong nền thi ca Việt Nam đương đại. Vi Thùy Linh là nhà thơ Việt Nam đầu tiên được mời thực hiện một đêm thơ riêng tại Paris mang tên “Tình tự Hà Nội”, cũng là nhà thơ đầu tiên thực hiện tour diễn Pháp – châu Âu được bạn đọc ngưỡng mộ và ngợi ca.