Vũ Duy Thông sinh năm 1944 tại Phúc Yên, Vĩnh Phúc, tốt nghiệp khoa Văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội, rồi làm báo, từng là biên tập viên, phó phòng, ủy viên biên tập Bản tin trong nước của Thông tấn xã Việt Nam. Mặc dù ông không sở hữu nhiều thi phẩm nhưng tất cả lại để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Những bài thơ mang đậm chất trữ tình cùng tình cảm sâu sắc khiến bạn đọc thích thú và săn đón. Cùng nhau cảm nhận ngay bây giờ nhé!

Bầy còng tập viết

Suốt ngày còng lấy càng
Viết chữ lên mặt cát
Buổi tối còng về hang
Nước triều lên xoá hết
Còng lại nghĩ biển chê
Chữ mình còn chưa đẹp
Nên ngày nào cũng viết
Trên cát ướt phẳng lì

Bè ta xuôi sông La

Bè ta xuôi sông La
Dẻ cau cùng táu mật
Muồng đen và trai đất
Lát chun rồi lát hoa
Sông La ơi sông La
Trong veo như ánh mắt
Bờ tre xanh im mát
Mươn mướt đôi hàng mi
Bè đi chiều thầm thì
Gỗ lượn đàn thong thả
Như bầy trâu lim dim
Đắm mình trong êm ả
Sóng long lanh vẩy cá
Chim hót trên bờ đê
Ta nằm nghe nằm nghe
Giữa bốn bề ngây ngất
Mùi vôi xây rất say
Mùi lán cưa ngọt mát
Trong đạn bom đổ nát
Bừng tươi nụ ngói hồng
Đồng vàng hoe lúa trổ
Khói nở xoà như bông

Cô gái mù

Với tôi
Cuộc đời em màu đen
Mặt trời đen
Chiếc lá đen
Giấc mơ đen
Em sống bằng những gì tôi đã quên
Với bông hoa bằng mùi hương
Với ban ngày bằng hơi ấm trên da thịt
Với đêm bằng tĩnh lặng mịt mùng
Với con người bằng nước mắt
Nước mắt không cần nói gì
Vẫn có thể nghe được
Em nhìn cuộc đời bằng cái nhìn khác
Cái có thật là những gì nắm bắt được
Đáng tin là người dẫn đường
Hạnh phúc là tự kiếm được miếng ăn
Nơi có người là bàn tay nâng dắt
Chiều nay, khi em qua cầu
Trái tim tôi như ai bóp nghẹt
Đó là tật của những người có mắt
Nhìn đâu cũng thấy hố sâu

Mùa thu

Bỗng dưng đàn sếu bay ngang
Thu về sao quá khẽ khàng hỡi thu
Chuỗi cườm đứt mối trong mù
Tiếng ai gió thổi mơ hồ bãi xa
Con ve khô vỏ vườn già
Đầm sen gắng nở nụ hoa cuối cùng.
Thu về vợi nỗi nhớ mong
Trời cao rộng chẳng đợi trông cánh diều
Con đường đến với người yêu
Giật mình chợt thấy quá nhiều ngã ba
Tôi không buồn nữa đâu mà
Trước điều chẳng thể đường xa đèo bòng
Trước điều dẫu có cũng không
Trước điều chẳng thể chờ mong một đời
Trước điều như chiếc cốc rơi
Nhặt vun sẽ đứt tay người nhặt vun
Mai sau trên những bãi cồn
Đừng tìm tôi dưới cỏ non xanh dày
Bởi tôi đã có phút giây
Từng theo bầy sếu xoải bay trong mù.

Nghe Trịnh trong quán cà phê

Trong quán cà phê
Ngồi nghe nhạc Trịnh
Dây trầu bám vào thân cau
Nhạc Trịnh bám vào câu thơ buồn
Hôm trước ở Sài Gòn
Trịnh cất tiếng hát lúc đời còn mỏng dính
Ngón gầy lướt trên phím đàn
Mù loà tìm nẻo thời gian
Hôm trước ở Sài Gòn
Nước sông Đồng Nai rờn rợn Tiền Đường
Run rẩy cười
Bao năm mang kiếp con người
Mắt kính mờ sương
Thôi đừng nhắc mãi buồn thương
Nghe lời Trịnh cái chết bớt sợ
Thôi đừng căm ghét nhau
Nghe lời Trịnh giận hờn nguôi quên
Cây khế xanh vườn
Chiếc lá cô đơn
Rụng mùa vàng lạnh
Đời Trịnh mỏng mảnh
Nhạc Trịnh lá rơi
Cây đông tận cùng giản ước
Ngong ngóng mùa xanh giữa đời

Tôi đi ra phố

Nắng còn mải nắng ngoài sông
Gió còn bận gió trên đồng cỏ may
Tôi đi ra phố chiều nay
Vừa đi vừa đếm đốt tay tính mùa

Trên đây, chúng tôi đã cập nhật dành cho quý độc giả những bài thơ hay của nhà thơ Vũ Duy Thông. Ông có những thi phẩm đặc sắc được đưa vào chương trình dạy học gắn bó với nhiều thế hệ bạn đọc.

Tagged: