Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam Định. Chánh quán của ông ở làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên. Nhà thơ Vũ Hoàng Chương cũng dành nhiều thời gian của mình để viết nên các sáng tác mang tính giáo dục và giác ngộ. Tuy nhiên khi xét ở một khía cạnh nào đó tính giác ngộ này chưa cao nhưng qua đó cũng thể hiện được những giá trị và câu chuyện mà nhà thơ muốn chuyển tải. Hãy cùng tapchivannghe.com tìm hiểu những bài thơ cuối cùng ở trong tập Ánh trăng đạo lý bạn nhé!
Quả chuông vĩ đại
Dao chém lìa tay nhịp mõ rời
Còn nghe niệm Phật tiếng lên khơi.
Búa phang đứt cổ, đầu văng xuống
Đất bỗng thành chuông rung khắp nơi.
Máy đo tự động
Bánh sắt trong dây sắt chuyển đều;
Làn dây nghiến xuống mặt đường kêu.
Xe đi, nhả vết dài vô tận
Xương máu dài ra cũng bấy nhiêu
Hiểu làm sao nổi
Người giết người xong chạy tức thì
Mồi ngon chẳng gặm chẳng mang đi.
Rừng sâu cọp đói, nhìn kinh ngạc
Đảo mắt gầm lên, không hiểu chi!
Bóng đó hình đâu
Quảng đảo bom thiêu ngọc đá tàn
Bóng ai cầm súng vẫn chưa tan
Thiếu Lâm chùa cổ, nghe trên vách
Bóng Đạt Ma ngồi bật tiếng than.
Sứ mạng lịch sử
Trời thủng, ngàn xưa đã có ngay
Nữ Oa đội đá vá liền tay.
Sao tình nhân loại chưa ai vá?
Chẳng lẽ Nàng Thơ cũng ngủ say!
Hoả lệnh cuối thu
Cửu trùng gươm báu uổng trao tay,
Trùng cửu thơ trao lửa hẹn ngày.
Một gió mười phương, mây ruổi gấp;
Khói trong lò nữa, gấp theo mây!
Hoa Trang hương sách
Nước Việt từ sau buổi xuống đường,
Hoa Trang giòng giõi ngát thư hương.
Trên bờ năm tháng soi thân phận,
Liễu hết thời khoe họ Đế vương!
Ngả nào sinh lộ
Tuổi xanh máu đỏ ngập sông dài
Hỏi mỹ nhân còn đẹp với ai!
Mấy kiếp tiền sinh hằn mặt đá
Con đường sống, vẫn cửa Như Lai!
Ác mộng đường xa
Sớm trưa vượt thác với băng đèo
Muôn dặm hình đâu bóng đó theo
Hình bóng tách rời ư? Cũng lúc
Đêm rừng mở sẵn miệng hùm beo!
Con đường tranh đấu
Lửa âm ỉ cháy, sức thêm bền,
Đốt ngắn vòng hương nhích mãi lên.
Từng phút hương thiêu, vòng hẹp mãi;
Về ngôi, điểm lửa vút như tên.
Tang tóc miền Trung
Mồ chôn tự động thắt vòng dây
Huyệt sóng đào lên giục gửi thây.
Hàng vạn sinh linh vùi nước bạc,
Non Hoành mặc niệm trắng khăn mây.
Thảm cảnh bão lụt
Tiếng khóc hài nhi nước cuốn trôi,
U ơ còn tưởng vẫn nằm nôi.
Biết bao giờ mới khô nguồn lệ?
Bồ Tát thiêu thân bẩy vị rồi!
Trâu nước bão trời
Con ôm cổ mẹ biết về đâu?
Đâu cỏ thơm hương ruộng tốt màu?
Mẹ chẳng rời con trong nạn nước,
Tha hồ sóng rẽ luống cày sâu!
Hai ngày tuyệt thực
Giờ thụ trai không điểm nữa rồi
Can trường duy có nước mà thôi
Lửa mười phương sẵn nung tâm trí,
Khoảnh khắc làm cho nước cũng sôi.
Tin tưởng muôn đời
Chặt vụn cây kim mấy mặc dầu,
Chỉ Nam chỉ Bắc vẫn hai đầu
Cùng nương tựa để tìm phương hướng,
Từ tính nào ai huỷ được đâu!
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết cuối cùng ở trong tập Ánh trăng đạo lý. Đó là những bài thơ hay và rất được những người yêu thơ đón nhận. Thông qua các bài thơ này ta sẽ hiểu được dụng ý mà nhà thơ muốn chuyển tải như thế nào. Đừng quên đón đọc những phần tiếp theo trong tập thơ Vũ Hoàng Chương bạn nhé!