Vũ Hoàng Chương (5 tháng 5 1916 – 6 tháng 9 1976) là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên.
Thơ Vũ Hoàng Chương được đánh giá khá cao trên văn đàn, ông có nhiều tập thơ hay độc đáo và đặc sắc. Trong đó không thể không nhắc tới tập Rừng phong (1954). Trong số các bài thơ của tập này có bài Nguyện cầu rất được các độc giả yêu thích. Dẫu bài thơ tuy hay vẫn chưa có giác ngộ của một người giác ngộ. Hãy cùng tapchivannghe.com tìm hiểu các bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập Rừng phong bạn nhé!
Hương rừng
Óng ả bờ lau nguyệt thượng tuần
Lòng khe sỏi vụn mát da chân
Say mê vạt áo chàm sơn nữ
Lội suối tìm hoa nẻo cách trần
Tầng tầng rêu ẩm đá cheo leo
Đồi sậy quanh co lớp lớp đèo
Nhẹ gót phiêu bồng noi viễn ảnh
Trăng ngàn đưa lối gió ngàn theo
Mờ tỏ đâu đây hiện xóm Mường
Nhà sàn e lệ nép trong sương
Mùa xuân chốn ấy riêng bờ cõi
Hẳn nụ tình kia vẫn khép hương
Trăng nhô liềm bạc núi Thiên Thai
Ta nhớ chiều xưa Vọng mỹ đài
Cặp mắt là đây, tiền kiếp nhé
Vành cong cong vẽ nguyệt sơ khai
Xinh xinh viền gấm bảy màu phô
Dưới ngực huy hoàng giợn sóng tơ
Xiêm biếc thon thon đường tuyệt kỹ
Áo dài buông trắng gót rungthơ
Ta còn ngây ngất vẻ lâm tuyền
Người đã ân cần miệng hé duyên
Ngọc nõn hai hàng son bọc thắm
Ta ngờ vi vút nhạc rừng lên
Một xuống non xanh rối nẻo về
Tóc nào mây tám ngả sơn khê
Châu Lương mà có chàng ngư phủ
Nhận dấu Đào Nguyên bước bước mê.
Đêm kỳ bút
Nòi si, cốt nhạc, giống đa tình
Vạn thuở còn say bóng nguyệt chênh
Mực ngát trang thơ, dòng thạch bản
Đằm tươi màu tóc Thôi Oanh Oanh
Trăng sáng ngờ hoa động cách tường
Câu thần phơi phới vóc băng sương
Đã ai về ngự đêm kỳ bút
Giải gấm phong lơi nhuỵ hải đường
Chất mởn đào yêu, nõn ngó sen
Nát tơ nhàu lụa phút trần duyên
Cánh tay hằn vết son đài các
Ôi đoá hồ ly… nụ giáng tiên…
Bút tuôn phong vũ mấy vần thơ
Ai đó tình si tự kiếp xưa
Khiến kẻ ngàn sau nằm đọc sách
Còn mơ lần nữa giấc ai mơ
Ta nằm mơ lại giấc mơ cuồng
“Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương”
Gối nệm gây gây mùi dị phấn
Lòng đơn nặng trĩu gái Tây Sương.
Chờ đợi hoài công
Ta đợi em từ ba mươi năm
Uổng hoa phong nhuỵ hoài trăng rằm
Heo may chớm đã lên mùa gió
Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm
Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ
Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ
Đêm dài quạnh hé đôi song lớn
Nguyệt đọng vòng tay úa giấc mơ
Ngai trống vàng son lợt sắc rồi
Lòng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi
Hồ ly không hiện người không đến
Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi
Hiu hắt tình trai một kiếp suông
Mênh mông nêm gối rét căn buồng
Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng
Thơ vút sầu say rượu nhập cuồng
Đã mấy canh khuya nụ ngát nhài
Kết chưa thành mộng ý Liêu Trai
Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách
Đợi chẳng bừng sen nhịp gót ai
Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền
Cánh khô mầm lụi trót hoa niên
Chương đài, ca quán, ôi hồng liễu
Nửa cuộc trần gian lợm yến diên
Khắp đã nghe tìm mỏi núi sông
Đâu sương vó ngựa, gió mui bồng?
Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh
Em hỡi! phương nào em có không?
Bài ca ngư phủ
Màu xanh cây lúa mờ xa cánh đồng
Hoàng hôn nhuộm úa thu già trên sông
Lênh đênh trời nước bềnh bồng
Thuyền trôi như lướt hư không
Vòm cao dìu dặt
Chen sắc lam hồng.
Ai xoè chiếc quạt mênh mông
Đỏ cháy non Đoài?
Vằng vặc phương Đông
Chén vàng ai cất dâng mời?
Ta say chén nguyệt, tình ơi
Lời ca ta gửi xa vời thăm thẳm buồng thêu…
Cầm ngang mái chèo
Buông theo dòng lạnh
Một con thuyền trong ánh tà dương
Hồn nương tiếng hát
Trôi giạt về đâu
Gió đưa giùm nhé qua lầu cô gái đài trang
Rằng ta vò võ yêu nàng
Song hoa bằn bặt khép
Nghìn dặm trong tấc gang
Hỡi người thâm khuê lụa gấm son vàng
Đây một kẻ si tình áo lá
Cuồng vọng mê nàng
Thao thức giữa trời cao nước cả
Dạo con thuyền ngư phủ ngược xuôi trường giang.
Tiền thân một giấc huy hoàng
Đào nguyên còn lộng hào quang đến giờ
Hỡi người nhan sắc vô tình ấy
Ta đã lòng son cháy ước mơ
Đắm say rồi nàng ôi
Dừng chèo lên tiếng hát
Vang lừng trăng gió phượng bay tìm đôi.
Ôi, chiều nay
Bức rèm nhung tơ, gác vàng xa xôi
Biết có vẳng dư ba lời ca bồi hồi?
Biết có gợn phong ba lòng ta gọi đôi?
Cuồng ca một khúc
Đắm say rồi
Nàng ôi…
Nàng ôi…!
Tình thuở thanh bình
Có một mùa thu đẹp chẳng ngờ
Mây chiều rải lụa sớm dăng tơ
Nắng thanh bình cũng vàng như bướm
Hoa cũng vàng như nguyệt trẻ thơ
Lòng đất bừng lên tiếp ý trời
Tuổi em mười sáu, anh hai mươi
Say duyên còn khép hương phong nhụy
Mở một đào nguyên giữa cuộc đời
Mê tình đắm đuối hơn mê nhau
Chẳng nghĩ đường xa chẳng biết sầu
Khúc khích chim vàng trong khóm biếc
Cười ai bỡ ngỡ chiếc hôn đầu
Lòng nhịp theo lòng tay nắm tay
Nho đương mùa ngọt trái môi say
Dưới hoa đêm ấy nồng âu yếm
Đâu biết hương thề lạnh tối nay
Tưởng ngâm mãi khúc Bạch Đầu Ca
Chị nguyệt ai ngờ dối chúng ta
Non nước, trời ơi! này một cuộc
Bể dâu tàn nhẫn, bóng xuân qua
Ôi thôi cuộc thế hết thanh bình
Cái tuổi thơ ngây của chúng mình
Đã hết rồi em!… và cũng hết
Cả mùa thu ấy đẵm men tình
Trăng hết là trăng của ái ân
Mây phaima màu tóc ý trung nhân
Nắng tan một giấc mơ thi sĩ
Hoa héo mùi hương miệng nữ thần
Nghe chớm hơi may lạnh bốn trời
Nhớ nhung mùa cũ tiếc ngày vui
Em Kiều Thu ạ! mười năm cách
Lòng gã Hoàng Lang vẫn ngậm ngùi.
Tờ hoa
Một mảnh hồng tiên trĩu ngón tay
Hương mùa xuân mất ngậm ngùi bay
Xa xôi mái tóc thơm màu mực
Dáng chữ thanh tao gợi nét mày
Em vẫn Kiều Thu tròn tuổi nguyệt
Trần ai nào lấm được thơ ngây
Trán nghiêng tâm sự môi còn mím
Như thuở ban đầu mộng chớm xây
Viết gửi cho ta niềm tưởng nhớ
Hồn phong ân ái bức thư này
Em ơi! thăm thẳm mười năm cách
Gặp lại nhau rồi, em có hay
Trong mộ thời gian, chừng đã thấu
Tờ hoa linh động sắc hây hây.
Nối giấc mơ tình
Trăng vườn Bách Thảo ngày xưa đẹp
Như cái ngày xưa của chúng mình
Thư viện lầu trang đôi ngả ấy
Lòng thoa ý quạt ngát hương trinh
Vườn rõi mây bay chàng đắm mộng
Lầu mong gió tới thiếp mê tình
Ai hay gang tấc mà non ải
Bướm chiếc hoa đơn bóng lẻ hình
Ôi não nùng hoa ngây ngất bướm
Đào tươi má thiếp mộng chàng xanh
Thế mà e ấp mà lơ đãng
Cho hết mùa xuân, hỏi có đành
Mười lăm năm ấy nhầu tâm sự
Văn giới Chương Đài uổng có danh
Nhạc gửi thơ trao người tứ xứ
Vui là em gượng cũng như anh
Nào buổi sương sa chiều nắng tắt
Nào khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Đôi phen căn vặn niềm son sắt
“Má vẫn đào ư? mộng vẫn xanh?”
Kìa bóng trăng rung hồi trống trận
Ôi thôi! cuộc thế hết thanh bình
Hết theo cả một mùa thương nhớ
Ai xẻ làm đôi mảnh nguyệt chênh
Nhưng mùa dẫu hết tình chưa hết
Đôi mảnh gương nga vỡ lại lành
Trông mặt cả cười đêm tế ngộ
“Đào còn tươi má, mộng còn xanh”
Chuyện xưa nhắc tới cùng ngơ ngẩn
Lâu lắm rồi, Em đã “của Anh”
Lâu lắm rồi kia, Chàng “của Thiếp”
Từ ngày xuân chớm tuổi bình minh
Ai rằng: “Suốt bấy chầy mưa gió
Mộng đẹp giờ đây biết có thành?”
Ta bảo: “Ai ơi, càng bão táp
Má càng tươi đấy, mộng càng xanh.”
Hãy xóa mười lăm năm cách biệt
Cùng nhau mơ nối giấc mơ tình
Hồn mai lòng trúc hương thề đượm
Dằng dặc muôn vàn kiếp tái sinh.
Ra đi
Từng đã nếm dương xuân cảnh khói
Từng đã vay đại khối hồn văn
Hỏi còn chi nữa băn khoăn
Thi thư dù lửa Bạo Tần có thiêu
Sông với núi giúp nhiều kỳ khí
Để thơ ta thuần tuý thanh cao
Thì thôi, gác rộng lầu cao
Mặc cho mây trắng ra vào ngẩn ngơ
Há chẳng biết nghìn xưa chỉ có
Một Khuất Nguyên tỉnh đó mà thôi
Chỉ thương Đức Thánh lỡ thời
Nắng mưa Tề Ngụy suốt đời lang thang
Phu tử cũng bàn hoàn như vậy
Huống hồ ta, điên bái hề chi
Quay thuyền ném bút cười nghe
Tiếng ca “Đạp Ngạn” bốn bề gió thu
Bài thơ tác giả viết bằng chữ Hán.
Bản dịch nguyên văn từ chữ Hán của tác giả:
Triệu dĩ yên hề giả dĩ văn
Thi thư khởi bệnh kiếp tao phần
Bằng tương sơn thủy trợ kỳ khí
Tận phó lâu đài không bạch vân
Hưu quái Sở-hiền duy độc tỉnh
Kham ta Khổng-thánh diệc hoàng vân
Tu tri điên bái hề thương ngã
Đạp ngạn ca thanh đầu bút văn
Cảm đề “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du bài 1
Oan nghiệp khư khư buộc lấy mình
Xót cho tài sắc lại đa tình
Gió mưa năm ngón hai dòng lệ
Cát bụi mười phương một chữ trinh
Giữa cuộc bao phen liều nhắm mắt
Trong mơ nửa kiếp đã in hình
Đoạn trường tiếng ấy nghìn thu mới
Trang Cảo Thơm còn dấu hiển linh
Cảm đề “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du bài 2
Trăng xế hoa gần đêm tịch liêu
Sử Phong Tình ngát, sóng tình xiêu
Văn Hà Tĩnh, chuyện đời Gia Tĩnh
Nhớ Át Kiều, thương nghiệp Thuý Kiều
Hòn đá ba sinh lăn lóc mãi
Tấm lòng thiên cổ vấn vương nhiều
Mua vui cũng được… ai người khóc
Hoài cảm riêng mình thử nối điêu
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập thơ Rừng phong hay nổi tiếng. Với tập thơ này ta có thể cảm nhận được rõ phong cách sáng tác của nhà thơ. Bởi ông đã tự nhận mình là một trích tiên và vì lạc bước ở đường vui chốn trần gian mà ở mãi tới già. Và thơ của ông cũng thể hiện sâu sắc tư tưởng ấy. Đừng quên đón đọc những phần tiếp theo để cùng cập nhật các bài thơ hay bạn nhé!