Vũ Hoàng Chương (5 tháng 5 1916 – 6 tháng 9 1976) là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên.
Khi nhận xét về phong cách thơ Vũ Hoàng Chương, trong Thi nhân Việt Nam đã viết ông nối nghiệp thi hào xưa Đông Á. Bởi nhà thơ này say đủ thứ, say rượu, say đàn, say ca và cũng sáy từn. Mỗi thứ say sưa đều mang đến một nỗi niềm rất riêng. Và nó được thể hiện trong những vần thơ Vũ Hoàng Chương rất hay và độc đáo. Trong đó phải kể tới Rừng phong. Hãy cùng tapchivannghe.com tìm hiểu các bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập Rừng phong bạn nhé!
Bài ca Hoài Tố
Mùa đã sắp thu rồi, trăng ướt sương
Nến bụi chiêm bao, nằm xa nhớ thương
Hơi tiếng xưa, còn gió thơm canh trường
Em Kiều Thu giờ, lầu ai phấn hương
Ôi tóc xoã buông mây — trầm, tuổi nguyệt tròn gương
Mỏi mắt tương tư hoài, riêng đầu sông Tương
Máu rụng cánh hoa lề phố cũ
Tan tác thuở ân tình chớm nụ
Trăng xế lan can — ồ, vai kề yêu đương
Nửa giấc cô miên — này, bóng hoa động tường
Một phen tan vỡ miếu đường
Ôi mây mùa thu, nguyệt mùa thu
Dĩ vãng sầu cao vời vợi
Tháng sáu mười hai rồi, em hỡi Kiều Thu
Ta đốt tâm hương mà phương trời gọi em
Hồn phách khuya nay chừng gối chăn êm đềm
Có gợn cảm thông nào, làn da tuyết trinh
Nơi vết hôn xưa từng cháy men đa tình
Trăng sầu rung sáng rèm the
Một chút kỳ hương ta gửi đó
Hồn ta đã ta vào hơi gió
Quanh quất mình em rồi, hồn em có nghe
Mười năm rụng ước phai thề
Ôi hoa đầu tiên, mộng đầu tiên
Lòng ấy sông bồi núi lở
Tháng sáu mười hai rồi, em nhớ hay quên
Chớm thu ngày bước sang thuyền
Lại đã mười hai tháng sáu
Nghe mờ hận cũ hoa sen
Ngút ánh trăng phơi ngoài giậu
Bốn hiên khuya tà nguyệt bạch lên sương
Chiếc áo năm qua — hừ, buổi mai tựu trường
Vạt mỏng manh the — này, ta quỳ dưới chân
Đôi gót san hô còn vắng tin bụi trần
Tuổi thiêng rụng cánh thiên thần
Ôi thôi — còn chi, em là ai
Giọt lệ chiều nay đẫm máu
Gọi hồn em ngày-chưa-tháng-sáu mười-hai
Ta đã mất em rồi, Kiều Thu ngày xưa
Hào quang đã phai rồi, tóc mun dòng thơ
Đã hết tìm em, dù chỉ tìm trong mơ
Thuở trước tinh anh mà thể phách bây giờ
Hãy tự huỷ đêm nay vào dĩ vãng
Xuất thần cho tận nhập với hư vô
Lòng hết trần gian, đời thôi năm tháng
Ôi Kiều Thu! Hồn em cũ ngây thơ
Ta sẽ gặp chính-em-mùa-thệ-ước
Con đường Tận Thế trăng lu
Vì ta vẫn là ta-thuở-trước
Kiều Thu ơi hỡi Kiều Thu.
Nhớ cố nhân
Khanh của Hoàng ơi lửa bốn phương
Khói lên ngùn ngụt chén tha hương
Nghe vang sóng rượu niềm ly tán
Trạnh xót nòi thơ buổi nhiễu nhương
Biết có đêm nào trăng Thuỷ Tạ
Ngâm cùng ai nữa kịch Anh Nương
Dệt khôn thành mộng tơ tầm rối
Mây cách non Vu nhớ lạ thường
Mây cách non Vu nhớ lạ thường
Chiêm bao lẩn quất bướm mê đường
Tình si hận đã mành ngưng máu
Người ngọc hoa chưa bóng gợn tường
Mấy thuở còn thơm trang Dị Sử
Muôn đời vẫn đẹp gái Tây Sương
Cố Đô một buổi lầm chinh chiến
Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường
Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường
Đêm sầu lữ quán tóc pha sương
Xanh xanh cỏ ngút bao hàng lệ
Bằn bặt hoa chìm nửa phiến gương
Liễu biếc loi thoi bờ rủ oán
Sen vàng lững đững gót bay hương
Chờ nhau chẳng gặp nhau trong mộng
Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương
Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương
Dòng châu hoen gối đẫm canh trường
Theo màu ngọc tỏ ghê màu tuyết
Đè chữ “tư” nằm cạnh chữ “tương”
Cả một mùa say duyên nghệ thuật
Nửa năm trời lỡ hẹn yêu đương
Bèo đây hoa đấy dù trôi giạt
Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương
Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương
Kẻ đầu sông kẻ cuối sông Tương
Kìa mây kìa sóng lòng xa gửi
Này kịch này thơ nợ trót vương
Tiên dịch còn thơm lời ký chú
Thần giao chẳng lẽ thuyết hoang đường
Trang thơ đọc lại bài trao ý
Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương
Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương
Nét thon mềm mại gợi vóc băng sương
Hôn nhoè cặp má hoa bên cửa
Ghì hẫng đôi tay nguyệt trước giường
Tỉnh, bẽ bàng duyên, vò nát mộng
Nằm, điên cuồng nhớ, đập tan gương
Đêm nào, Khanh nhỉ! tình ta mới
Hà Nội đèn treo đỏ phố phường
Hà Nội đèn treo đỏ phố phường
Sóng hồ trăng giãi bập bềnh sương
Một trời thu ngủ men hoàng cúc
Đôi bạn tình say mộng viễn phương
Kìa ý đàn trao mười nẻo gió
Đây lòng hoa mở bốn mùa hương
Ôi thôi, khoảnh khắc dâu thành bể
Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường
Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường
Nhớ nơi kỳ ngộ hứng thê lương
Sao nằm quạnh quẽ mờ sông Hán
Sầu chất bao la hẹp điệu Đường
Lòng nghệ sĩ mơ tình tuyệt mỹ
Cây Hàm Dương cách khói Tiêu Tương
Chia ta đằng đẳng năm già nửa
Một trái tim mềm trĩu nhớ thương
Một trái tim mềm trĩu nhớ thương
Ngờ đâu tan tác cánh uyên ương
Kiếp phiêu bồng ấy đời thi bá
Nẻo định tình kia bụi chiến trường
Sông thẳm non cao hồn Thục Đế
Mây gầy mưa quạnh giấc Tương Vương
Ai đi chốn cũ giùm ta nhắn
Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương
Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương
Lòng băng chẳng thẹn với đài gương
Ngâm câu chiết liễu còn sa lệ
Ngược nẻo tiền thân ướm hỏi đường
Khói ngút ba canh hồn bướm lẩn
Tơ chia mười mối ruột tầm vương
Đèn hoa chợt thắm môi hàm tiếu
Khanh đã về trong lửa Tuý hương.
Hợp tan
Bài này bắt đầu bằng câu cuối của bài Nhớ cố nhân.
Khanh đã về trong lửa Túy hương
Khóe thu lộng gió tóc cài sương
Màu nhung vai áo càng mơn mởn
Gợn ánh hồng lên cặp má thương
Hỡi ơi! từng sợi nguyệt mong manh
Nhịp bước hài thêu kẻ dạ hành
Đã khiến ta ngờ trong giấc mộng
Trầm bay nhạc tỏa gót Thôi Oanh
Đèn khuya mờ mịt khói tiền thân
Chợt tỏ tường soi mặt cố nhân
Lòng gã tình si hoa lại ngát
Đời thơ lại biết có mùa xuân
Quãng vắng đêm trường — tâm sự ai
Màu sương gió đã mách ta rồi…
Tìm nhau để phút giây hoài cảm
Dưới nguyệt mơ về thuở sánh đôi
Trăng xế hoa lê ngả trước đèn
Hoa đèn trên bấc não nùng ghen
Chừ đây cốc rượu ân tình cũ
Đượm biệt ly càng dậy ngát men
Phải chăng từ độ ấy quan san
Trời Đất cùng nhau nỗi hợp tan
Nhưng chỉ mình ta phai áo lục
Còn Khanh sau trước vẫn hồng nhan
Mái vẫn bồng bềnh tóc óng mây
Ngọc chưa mờ vẻ trán thơ ngây
Miệng anh đào vẫn mùa đương chín
Măng vẫn thon ngà búp ngón tay
Lớp lớp tình ta đã sóng xiêu
Mắt Khanh càng đắm đuối bao nhiêu
Lặng nhìn nhau trọn đêm gần gũi
Không nói mà tâm sự rất nhiều
Trống đổi canh hoài, rụng hết sao
Chân mây dần nhuộm nắng hoe đào
Một đêm, từ mấy năm chờ đợi
Sắp ngả màu trong dĩ vãng nào
Em ơi! viện sách với lầu trang
Đâu nữa mà ta cũng vội vàng
Cho uổng hoa rơi hoài lá rụng
Ngẩn ngơ đầu cuối bến Tương giang
Hoa lênh đênh trôi về cuối sông
Đầu sông lá giạt kiếp phiêu bồng
Đôi ta mấy thuở từng trôi giạt
Sao chẳng vì hoa lá ngại ngùng
Em nỡ cho đành dứt áo đi
Ôi thôi, Trời Đất lại phân kỳ
Trông theo mây dựng sầu quan tái
Khoảnh khắc lòng ta chợt “nữ nhi”
Tuyết phủ đêm nay một góc giường
Nằm nghe quanh chiếu rộn tang thương
Ta say gọi ngã vầng trăng huyết
Khanh của Hoàng ơi! lửa bốn phương…
Thiên đường lại mở
Vườn tưởng trọn mùa hoang phế
Còn thơm một nụ quỳnh hoa
Lịch tưởng trọn dòng hoen lệ
Còn tươi một ánh dương hòa
Chừ đây xuân thắm lòng tang
Dưới gót chân em bừng nở
Từ nay đời ấm từng trang
Dưới búp tay em lần giở
Em ơi! một sớm trao tình
Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp
Thuyền Thơ buộc khóe thu xinh
Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp
Lòng em còn ngát hương duyên
Đỏ thắm như lòng Trái Đất
Tình ta còn mới y nguyên
Như buổi Thiên Đường chưa mất
Em ơi! một sớm trao tình
Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp
Thuyền Thơ buộc khóe thu xinh
Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp
Ánh trăng hiền hậu bao nhiêu
Ngọc sáng mười phương tinh tú
Là đây bờ cõi Tình Yêu
Này cặp môi đào hé nụ
Lòng em còn ngát hương duyên
Đỏ thắm như lòng Trái Đất
Tình ta còn mới y nguyên
Như buổi Thiên Đường chưa mất
Lắng nghe em niềm mong nhớ
Dâng ngời sóng mắt đê mê
Em ạ Thiên Đường lại mở
Chờ ta chắp cánh bay về.
Trăng gió lầu thơ
Hoa đèn càng tỏ nét càng say
Phổ ấy tay nào, hỡi ngón tay
Chuyện cũ mình toan ngờ kiếp trước
Tro tàn ai bỗng gợi chiều nay
Niềm thương ý nhạc mùa xa tắp
Bãi bể cồn dâu nỗi bấy chầy
Thôi nhé! mười lăm năm xí xóa
Lầu thơ trăng gió lại thơ ngây
Bài ca tận tuý
Mặt khói chơi vơi hề ngọn đèn chênh vênh
Kìa núi tà dương đỏ rậy
Lam mờ bể nguyệt rung rinh
Đã mở cánh huyền vi hề sau rèm hiển hiện
Còn nguyên khối hỗn mang hề vũ trụ sơ sinh
Hồn mê loạn, áo trần ai vụt biến
Lộ đài thiêng trong một phút hoa quỳnh
Chiếc bướm phân thân hề ba nghìn thế giới
Đầu cuối thời gian hề chớp mắt Trang Sinh
Bắc-hải muôn trùng thẳm thẳm
Sóng cao dâng vạn trượng hề quẫy đuôi kình
Đám mây, đám mây hề chín dặm
Con chim bằng vỗ cánh rời sang Nam-minh
Ta thấy trước đời ta rồi, đêm nào tận túy
Thanh sắc chiêm bao về một hội phù sinh
Bào ảnh vọng lên từng dị điệu
Khuê Ngưu tỏa xuống khúc ân tình
Hán Nguyễn hưng suy là mầu trôi hoạt họa
Gió ngủ trăng bay là nét đứng u minh
Thúy Kiều ơi! đêm giác ngộ tương lai vào mộng huyễn
Nẻo hồi dương vang ngợp tiếng thần linh
Đèn hôm nay ngọc đỏ
Khói nơi này tơ xanh
Ta ơi hề ta ơi
Kìa thoáng chân thân vừa hiện đó
Nụ cười say hoan lạc đến vô tình
Bài ca trâm gẫy
Hài cốt vầng trăng hề rơi chìm đáy sông
Dằng dặc bóng đêm hề máu vàng mênh mông
Hồn ma đại hội cung Hằng vỡ
Tiếng khóc trôi về lạnh bể Đông
Sáu nẻo thương mang hề mưa cầu gió chợ
Ấm áp dương gian hề nõn lụa mềm bông
Đâu đó trăng cười hoa nở
Kìa ai phượng bế loan bồng
Kiếp đoạn phù sinh hề ân tình lỡ dở
Cuộc dứt yêu mê hề địa phủ tay không
Riêng xót cho ta, xuân chớm mùa hoa
Riêng tủi cho ta, đời chưa chút hưởng
Xác trinh bạch đây còn tơ tưởng
Niềm ái ân gào gọi thiết tha
Tóc mới buông vai hề sợi đời tan nát
Lòng gái cài trâm hề chưa bướm ong qua
Trên trần ai đoái thương ta
Cô đơn lạnh thấm hồn ma dạ đài
Cuộc du hành
Đường lối đê mê ngất ngất từng
Mây đùa quanh má giỡn ngang lưng*
Không gian bước bước màu thay đổi
Giữa một thời gian khoảnh khắc ngừng
Ta đi về tận gốc Luân Hồi
Khúc múa hành tinh chẳng đoái coi
Chẳng ghé vào thăm cây quế nữa
Vầng trăng có giận cũng đành thôi
Đám cháy nào kia rực Hỏa Cầu
Hội hoa đăng mở đón chờ nhau
Tiếc thay! chẳng thể ta dừng gót
Cạn chén ly đình sợ quá lâu
Phút giây vèo tới bến Ngân-giang
Vệt sữa hay dòng lệ sáng choang
Khói đọng sương ngưng nằm đợi sẵn
Quay thuyền ta rẽ lớp hào quang
Chèo sương buồm khói ngược vời sông
Thoắt đã sao thưa bạc cạn dòng
Khói cũng thay hình sương đổi vẻ
Cho ta làm cánh vút hư không
Thôi chẳng còn mây đỡ dưới chân
Ta lên sắp tới đỉnh Xoay Vần
Từ đây tinh tú không tên tuổi
Đâu lẽ mình ta được có thân
Chót vót thời gian bỗng té xiêu
Không gian vụt trở lại “ba chiều”
Vì ta vẫn có ta, trời hỡi
Mộng vướng vào thơ tự ngã theo
Hoa nào của bướm
Nhớ xưa còn tuổi hai mươi
Cả một vườn hoa của bướm
Lòng con hồ điệp chơi vơi
Tám nẻo đài thăm nhụy ướm
Mê mải hương trừu phấn lượm
Say duyên nụ quế bông trà
Cánh nhẹ sương chiều mưa sớm
Tình xuân khép nép hồn hoa
Ai hay mười dặm son ngà
Chưa chút não lòng vương tử
Mùa phai, trọn bóng thiều qua
Vẫn trắng đầu trang diễm sử
Một chối ngai vàng không ngự
Men nồng khắp bỏ không say
Nắng gợi tơ tình thiếu nữ
Mười phương trần tục hoa bay
Vườn xưa rụng hết thơ ngây
Tan tác quỳnh-nương nhược-muội
Nhớ nhung nào khóc đâu đây
Thôi đã duyên chiều mộng cuối
Chiếc bóng đêm sầu le lói
Mơ tàn giậu cúc ao sen
Con bướm u hoài cánh mỏi
Hồn si đậu bến hoa đèn
Hoa ơi! cho bướm làm quen
Máu lạnh dìm trong lửa mới
Thiêu tàn một phút giây điên
Những cánh vương bùn hạ giới
Em hãy đốt giùm anh với
Không hư xác diệt hồn tiêu
Để cõi Non Bồng dựng lại
Cho anh được biết Tình Yêu.
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương đã viết trong tập Rừng Phong. Ở đó ta cảm nhận được một tâm hồn thơ lãng mạn. Tiếc là những thông tin về cuộc đời của ông còn khá ít ỏi. Tuy nhiên về sau vẫn có nhận định rằng, thơ ông đã làm con người ta say trong huyền vi, trong cõi thiền. Đừng quên đón đọc các phần tiếp theo để cùng tìm hiểu những bài thơ hay bạn nhé!