Vũ Hoàng Chương (5 tháng 5 1916 – 6 tháng 9 1976) là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên.
Nhà thơ Vũ Hoàng Chương đã từng nhận mình là một trích tiên. Và do lạc nước đường vui mà ở mãi trần gian tới giờ. Đó cũng chính là lý do ông muốn về chỗ cũ, về quê nhà, về thiên giới…. Và chính các phần thơ của ông cũng đã thể hiện sâu sắc những cảm nhận này. Hãy cùng tapchivannghe.com tìm hiểu các phần thơ Vũ Hoàng Chương tiếp theo để cùng tìm hiểu các bài thơ hay nhất trong tập Rừng phong bạn nhé!
Cảm đề “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du bài 3
Ý đã cao mà bút đã tinh
Nòi si vạn thuở một dây tình
Cảm thông đến cả trời Nam-quốc
Luân lạc riêng gì gái Bắc-kinh
Hạt bụi nhớ quên lòng đại khối
Hoa đèn thức ngủ bướm Trang Sinh
Ấy ai soi tấm gương “tài luỵ”
Có thấy hồn ai nhập bóng mình
Cảm đề “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du bài 4
Ôi, Thuý Kiều xưa khóc Đạm Tiên
Hoàng-lang giờ lại khóc Tiên Điền
Dây thông cảm buộc từ ba kiếp
Sổ đoạn trường ghi chẳng một tên
Xác mới đây còn thân cũ nhớ
Trời xanh đâu chỉ má hồng ghen
Bốn trăm năm lẻ tình khôn dứt
Lệ trước mồ chưa ráo trước đèn
Cảm đề “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du bài 5
Ai rằng u hiển với quan san
Trích địa tây thiên một nỗi hàn
Song nở mai, ngờ sen động giấc
Thơ rơi lệ, tưởng máu loang đàn
Gối chăn lạnh đấy hoa kiều sử
Vòng xuyến về chưa nguyệt thế gian
Tình-cách-đời nghe lòng sực nức
Trầm luân biết có bể vơi oan
Bài ca thời loạn
Một vầng trăng huyết
Rụng đỏ kinh kỳ
Rượu thơ dừng gót lưu ly
Sớm, nổi mây thành cố quận
Chiều, lên khỏi ải biên thuỳ
Nửa giấc chiêm bao tuổi vàng Nghiêu Thuấn
Ta nằm nghe đời xuống bước suy vi
Hồn kiếp trước riêng đầy sầu xứ mãi
Khóc luân hồi chưa ráo lệ tang thương
Đêm xuân sang giữa vùng hoa cỏ dại
Gối lên thơ, còn mộng níu thiên đường
Muôn trùng tuyệt nẻo đế hương
Mờ xoá vết xe thời đại
Phong trần héo mặt tà dương
Tinh tú lạnh màu quan tái
Nhịp tiêu vong từng phút thê lương
Huyệt thẳm hư vô đợi cuối đường
Trời ơi! giấc ngủ biên cương
Hỗn độn thanh âm tàn phá
Bể Bắc non Tây đầy trời binh hoả
Vó ngựa Đông-đô liền cánh quạ Nam-phương
Gió thét oan hồn đêm giợn bóng
Mây đùn sát khí nguyệt mờ gương
Say thành bại nhân gian cuồng vọng
Riêng mình ta vạn kiếp bi thương
Đã sa ngôi cũ Hoàng Vương
Còn toan đổ máu phơi xương làm gì
Đoái trông về thuở loạn ly
Sớm nổi mây thành cố quận
Chiều lên khói ải biên thuỳ
Nửa giấc chiêm bao tuổi vàng Nghiêu Thuấn
Ta nằm nghe đời xuống bước suy vi
Lòng chinh phụ
Duyên may vừa ấm chiếu
Thôi, chàng đã chinh phu
Cầu Vị gầy tơ liễu
Roi ngựa ào gió thu
Quan hà mây phiếu diểu
Chăn gối mộng kỳ khu
Đêm đêm… chàng có hiểu
Mưa khóc mòn non Vu
Bóng câu qua cửa ghẹo
Chờ ai hoá đá ru
Đình viên trăng lạnh lẽo
Khuê các lửa giam tù
Mực nhòa thơ Yểu Điệu
Tuyết trắng làng Ôn Nhu
Uổng một bông hàm tiếu
Cười gượng giữa hoa cù
Chẳng tu đành cũng như tu
Buổi can qua, mấy chinh phu lại về
Nhắn cho muôn kiếp buồng khuê
Ấn phong hầu, xóa trăng thề như chơi
Thế gian cừu hận bời bời
Lầm thay tình chủng một đời nhớ thương
Hương lúa
Hơi may xan xát
Lúa đã vàng bông
Tiếng cười thơm ngát
Vang trên cánh đồng
Bốn phương khúc nhạc thành công
Nổi lên ròn rã
Hoa sườn non, cỏ bờ sông
Quên mình tàn tạ
Như thời con gái xưa kia lưng mềm óng ả
Lòng say nao nức tưng bừng
Cây lúa giờ đây nặng trĩu bông vàng ngọn lả
Vẫn cười reo mãi không ngừng
Từng cao mây nghỉ lưng chừng
Đắm đắm soi hình biển lúa
Chim chiều khoác nắng thu, dừng
Nghe áng hương trời mới nở
Một trời hương mở
Lúa chín rồi đây
Vườn ai nức nở
Bông mẫu đơn gầy
Tình quê
Đồng quê tự khép riêng trời đất
Riêng với lòng quê mở sắc hương
Tối đến, con trăng làm dáng nhất
Khi cài lược bạc lúc soi gương
Có cây đa ấy tự nghìn năm
In bóng lên trăng mỗi tiết rằm
Có cả bầy sao mê ả lúa
Đêm đêm dẫn cưới vạn đôi chằm
Sao đọng kim cương sáng ngập bờ
Lúa thì con gái mượt như tơ
Gốc đa cổ thụ duyên còn đượm
Và cái trăng vàng quá lẳng lơ
Đầu thôn cuối xóm ngát hương đồng
Nghe đất trời vang nhạc cảm thông
Trinh nữ dăm ba cô má đỏ
Trăng sao đầy gối ước mơ chồng
Nhớ hoa bậc chị
Khúc đâu như khúc sáo Giang-thành
Đêm sáu canh dài cả sáu canh
Đã vắng nòi say hoa lại vắng
Con chim Thúy-vũ ngẩn ngơ cành
Con chim Thúy-vũ ngẩn ngơ cành
Tiếng hót chào xuân mặc cái oanh
Chung mối tương tư người áo vải
Tìm hoa, giận, đập chén mơ xanh
Tìm hoa, giận, đập chén mơ xanh
Chẳng thấy hiu hiu gió thoảng mành
Ngao ngán trông lên tường, chỉ thấy
Cỏ bồ ôm đá ngủ trong tranh
Cỏ bồ ôm đá ngủ trong tranh
Không đoái hoài chi kẻ mối manh
Trơ gốc cây già xuông nét bút
Hồn Mai thôi đã bỏ lều gianh
Hồn Mai thôi đã bỏ lều gianh
Đợi đến bao giờ mới hiển linh
Sân cỏ cũng còn thiêm thiếp giấc
Đá thềm không nói chuyện ba sinh
Đá thềm không nói chuyện ba sinh
Cũng nhớ tiền thân tủi một mình
Trăng xế hoa tàn bao kiếp trước
Hận còn nguyên khối nẻo u minh
Hận còn nguyên khối nẻo u minh
Tầm thác mà tơ vẫn vướng tình
Giữa cuộc tang thương nằm rỏ lệ
Khói chiều xuân gợi áng hương thanh
Khói chiều xuân gợi áng hương thanh
Đỉnh tuyết bao xa? Mấy gập ghềnh
Thương nỗi chàng si gầy xác bướm
Lừa què mong đạp núi chanh vanh
Lừa què mong đạp núi chanh vanh
Cõi tục nằm xuông mãi chẳng đành
Dẹp nhớ, thơ ngâm càng đứt ruột
Phá sầu, khôn lấy rượu làm binh
Phá sầu, khôn lấy rượu làm binh
Sầu nhớ bao nhiêu lại bất bình
Tu ở nơi nào? Mai có biết
Sầu ta chót vót, nhớ mông mênh
Sầu ta chót vót, nhớ mông mênh
Bể nhớ non sầu vắng vắng tanh
Những muốn ghép bè mây ngũ sắc
Dọc ngang trời rộng thả lênh đênh
Dọc ngang trời rộng thả lênh đênh
Thế giới ba nghìn thử dạo quanh
Thu lấy hồn Mai về ấp ủ
Cho sầu muôn kiếp nhẹ bồng tênh
Cho sầu muôn kiếp nhẹ bồng tênh
Cho nhớ lui cơn sóng dập dềnh
Để một hôm nào vang rậy khắp
Ngoài hiên dưới trướng nhịp ca xênh
Ngoài hiên dưới trướng nhịp ca xênh
“Nhất phiến nhu hoài chỉ vị Khanh”
Hoa ấy thơ này chung phẩm giá
Nghìn thu bậc chị với đàn anh
Nghìn thu bậc chị với đàn anh
Rượu tẩy trần vui chuốc chén quỳnh
Nối giấc La-phù đêm tế ngộ
Thoa hương cài trắng mái mây chênh
Thoa hương cài trắng mái mây chênh
Ngà ngọc còn nguyên nét mỏng manh
Đêm ấy là Xuân, Xuân tự đấy
Danh hoa dật sĩ mối duyên lành
Khúc múa cung hằng
Này phen mở khóa cung Thiềm
Ngát men tình ái vạt xiêm cầu vồng
Chẳng ai hẹn bể thề sông
Mà tơ trăng với bụi hồng vấn vương
Ngàn xưa lạnh lẽo
Cô tịch vầng gương
Một sớm trời mây ảo diệu
Cành đan quế thiên duyên hàm tiếu
Để ngàn sau nồng đượm trán ai băng sương
Đã giờ đây bừng hương
Trần ai còn tri kỷ
Tiếng lòng ai thi sĩ gió lên ngàn phương
Mộng ấy vừa nương
Bóng kia đà gửi
Cho người yêu, trên thượng giới
Mãi ra đi không tới, mãi chưa thôi bước đường
Gã thi nhân say sưa tìm viễn ảnh
Mấy trầm luân chưa lạnh một niềm yêu
Trước mắt lênh đênh màu sắc diễm kiều
Chợt biến hiện ả tình nương quái ảo
Gã dấn bước để càng xanh nếp áo
Gã ra đi cho càng ngát hương lòng
Trang ân ái, mở rồi phong
Nghìn thu viết mãi chưa xong chữ tình
Hỏi chi hòn đá ba sinh
Cuộc bể dâu đã làm thinh mãi rồi
Thi nhân chàng ơi
Si tình hỡi ngươi
Ra đi mãi mãi đừng quên nhé
Một khúc Lên Đường đẹp mấy mươi
Bài ca siêu thoát
Trải mấy hoang mang tìm kiếm
Lòng sao khát mãi chưa vừa
Đôi(1) lẽ Có Không mầu nhiệm
Đêm đêm ta hỏi người xưa
Đuốc kim cổ, đây lòng(2) ta thành kính
Hội trầm luân cùng ý thức Huyền Vi
Mà sáu nẻo hôn mê còn chửa định
Ta về đâu? Kìa Ngươi đến làm chi
Phải chăng muôn kiếp nặng nề
Từ Hư Không tới, lại về Không Hư
Lẽ nào mộng cả thôi ư
Người ơi! giọt bể chứa dư tang điền
Một sớm lòng say chợt đổ nghiêng
Trăng sao tiềm thức sáng đài thiêng
Non lam nổi dáng hư huyền
Bụi đỏ phai màu nhân sự
Trang đạo lý thơm tho từng nét chữ
Mười ngón tay dan díu cõi Vô Hình
Xác tục lâng lâng chờ cơn gió hiển linh
Ai xưa quên ngày tháng hát Vong Tình
Kìa phương Nam, Hoa nở vút lời Kinh
Dằng dặc trầm luân mấy độ
Thuyền ta trôi hề Ý ta bay
Sông in bóng nguyệt, Không mà Có
Hay Có mà Không, nhỉ gã Say
Người(3) vừa ôm ấp trong tay
Nhạc giợn đêm nào vạn cổ
Sau trước cùng chung niềm tín mộ
Đâu lẽ “Có” chiều xưa mà “Không” sớm nay
Ngơ ngác luân hồi mấy thuở
Mộng ta bay hề Cánh ta trôi
Bể Nam mù mịt Không mà Có
Hay Có mà Không, dị điểu ôi(4)
Ngươi vừa rút ngắn xa khơi
Chín vạn đêm nào mượn gió
Đây đấy cùng chung niềm ngưỡng mộ
Đâu lẽ “Có” riêng nơi mà “Không” riêng nơi
Từng thiên rộng mở say sưa
Nghĩa mầu nhiệm vang vang từng nét
Ôi Lý Bạch Trang Chu! đường chim nẻo nguyệt
Từ đấy nhân gian đà lạc vết Ngươi xưa
Đáy sông chìm mãi Lầu Thơ
Giấc mơ Hồ Điệp, ai mơ được nào
Khoảnh khắc tơi bời thế sự
Ta nghe tiềm thức trăng sao
Trời vô tận hiển linh về nét chữ
Thuyền chiếc phiêu du hề đôi cánh tiêu dao
Hương quen màu nhớ xôn xao
Lòng thoát ra ngoài sống chết
Ôi Lý Bạch Trang Chu! đường chim nẻo nguyệt
Đời họa còn ta là theo vết Ngươi xưa
Đáy sông tìm dựng Lầu Thơ
Giấc mơ Hồ Điệp chờ mơ đó hề
Lửa nào đây soi rạng, đuốc nào kia
Phấp phới tinh kỳ Đế-khuyết
Lòng(5) ta giác ngộ quay về
Khôi phục ngai vàng bất diệt
Ôi Lý Bạch Trang Chu! đường chim nẻo nguyệt
Thông cảm, riêng ta nằm lấn vết Ngươi xưa
Đáy sông bừng dựng Lầu Thơ
Giấc mơ Hồ Điệp chẳng mơ cũng thành
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương hay đặc sắc mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua tập thơ này bạn sẽ hiểu thêm phong cách sáng tác của nhà thơ này bạn nhé! Và cũng đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo để cùng cập nhật các bài thơ hay nhất bạn nhé!