Trong vũ trụ tuyệt đẹp của thơ ca, có một chủ đề luôn thu hút sự chú ý và sự tò mò của người đọc – đó là tuyết rơi lạnh lẽo và cô đơn. Những bài thơ về chủ đề này mang đến cho chúng ta những hình ảnh tuyệt đẹp và sâu sắc về sự tĩnh lặng và cảm xúc khó tả. Qua những câu thơ tinh tế, các nhà thơ đã khắc họa cảm giác trống vắng và sự cô đơn trong bối cảnh tuyết phủ trắng muôn nơi. Cùng tìm hiểu về những bài thơ hay nhất về tuyết rơi lạnh lẽo và cô đơn, nơi mà từ ngôn ngữ tưởng chừng giản đơn nhưng sâu sắc ấy được thể hiện một cách tuyệt vời.
Những bài thơ về tuyết hay nhất
Mùa Đông – Tác giả: Nguyễn Thiện Trường
Mùa đông khoác áo đi tìm
Bóng cô thôn nữ tóc hiền Hạ Thu
Tuyết rơi trời đất mịt mù
Nằm yên dưới mộ phù du cuộc đời
Đời vui bên những tiếng cười
Xa quê lòng những ngẫm ngùi cố nhân
Đã đi hết vạn đường trần
Đầy đầu tuyết phủ vẫn không thấy người
Xa rồi đâu những ngày vui
Mà lòng ta những ngậm ngùi thiết tha
Tuyết rơi ngoài bãi tha ma
Đã yên ngày tháng phôi pha thôi tìm
Nhớ Hạ Thu mái tóc hiền
Thuở xưa tiên nữ muộn phiền rong chơi
Bên hồ ngồi ngắm sao rơi
Với muôn vẻ đẹp , sầu khơi ngút ngàn !
Tuyết Trắng – Tác giả: Nguyên Đỗ
Tuyết trắng đêm qua rơi lúc nào
Sáng nay phủ ngập đẹp làm sao
Hàng thông mặc áo cô dâu mới
Mặt đất trắng tinh đẹp biết bao
Bụi tuyết còn bay trắng cánh đồng
Nhẹ nhàng rơi rớt tựa ngàn bông
Ra sân cạo tuyết hồn mơ mãi
Tuyết đậu trên đầu những sáng đông
Anh nhớ hôm nào em ghé chơi
Tuyết rơi không dứt cả ngày trời
Anh, em cạo tuyết cười vui lạ
Thầm nguyện yêu nhau đến mãn đời
Em nói đầu anh tóc bạc phơ
Trông xinh ngồ ngộ đẹp không ngờ
Sau già đẹp lão em thương lắm
Từ đấy yêu em chẳng bến bờ
Em sống miền Nam nắng ấm nồng
Giờ này thức dậy nhớ anh không
Tuyết rơi rơi mãi như ngày ấy
Anh nhớ về em má thắm hồng
Biết đến khi nào tái ngộ đây
Một hai năm nữa mộng trăng đầy
Hương yêu tình thắm trăm năm nhỉ
Anh nguyện vì em chẳng đổi thay
Tuyết Mai Kỳ 1 – Tác giả: Lư Mai Pha
Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân bình tỷ phí tư lường.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.
Dịch nghĩa
Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,
Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.
Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,
Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.
Tuyết Mai Kỳ 2 – Tác giả: Lư Mai Pha
Hữu mai vô tuyết bất tinh thần,
Hữu tuyết vô thi tục liễu nhân.
Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân.
Dịch nghĩa
Có mai mà không có tuyết thì cũng thiếu cái thần,
Có tuyết mà không có thi nhân thì cũng thành cõi tục.
Ngày tàn thơ vừa làm xong thì tuyết lại rơi nữa,
Cùng mai (thơ và tuyết) góp lại làm cho sắc xuân trọn vẹn.
Mùa Tuyết Trắng – Tác giả: ĐTH Nhã Vy
Ở nơi đây mùa tuyết trắng
Đêm băng lạnh trăng không mầu
Gió lang thang biết về đâu
Đông ôm sầu đợi xuân đến
Ở nơi đây hoa tuyết trắng
Chẳng có Mai Đào Cúc đâu
Chỉ có lòng người âu sầu
Viết thơ đón Tết Nguyên Đán
Ở đây mênh mông tuyết trắng
Se sắt đường không lối về
Ngẩn ngơ mắt dõi hướng quê
Bước chân thê lương trên tuyết
Viễn xứ nơi đây ai biết
Lẻ loi một bóng cô liêu
Than thở cùng ai những điều
Đường chiều tan theo ngọn gió
Xuân thì đi đâu vò võ
Cánh hoa phiến lạnh héo tàn
Em cũng úa nhầu dung nhan
Chỉ mong hoàng hôn chút nắng
Tuyết – Tác giả: Chưa rõ
Lần đầu thấy tuyết
Trắng tựa tinh khôi
Lần sau thấy tuyết
Trắng như chào mời
Lần nữa thấy tuyết
Trắng đến rợn người
Bây giờ thấy tuyết
Chỉ là trắng thôi
Tuyết thì vẫn tuyết
Lạnh lùng rơi! rơi!
Những bài thơ về mùa đông tuyết rơi
Mùa đông đến
Rồi một ngày trời không biếc xanh
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh
Và cơn gió mang mùa đông tới
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi
Bờ cỏ này giọt sương đã tan
Bậc thềm này còn in dấu chân
Mùa đông đến em chờ anh mãi
Lá hoa thu sang nay đã úa tàn
Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy
Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi
Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói
Còn yêu mãi…
Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy
Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi
Lòng e đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói
Em mãi yêu anh
Thơ tình mùa đông
Ai lê bước giữa mùa đông giá lạnh
Cố tìm quên hình ảnh bóng người yêu
Đời cô đơn thầm lặng dưới trời chiều
Sao vẫn nhớ thật nhiều người năm cũ
Mùa đông lạnh ánh Trăng buồn liễu rũ
Lòng vấn vương nhớ tình cũ năm nao
Cố lãng quên mà có được lúc nào
Trong tâm khảm không bao giờ thôi nhớ
Mộng nên đôi đã nhiều năm tan vỡ
Người ra đi kẽ ở lối hai đường
Sao trong lòng ta cứ mãi nhớ thương
Rồi thao thức đêm trường mơ với mộng
Hãy quên đi tìm niềm vui mà sống
Nhớ làm gì hình bóng thuở năm xưa
Lời thề yêu chỉ là nói dối lừa
Ta đã biết sao không chừa vẫn nhớ.
Trái tim mùa đông
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ…
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu…
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình… không thể
Sao hôm – Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh một tình yêu… không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu….
Nỗi nhớ mùa đông – Thơ: Tùng Trần
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ
Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm
Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!
Đêm đông hoài niệm – Thơ: Thiên Gia Bảo
Anh nghe nói gió mùa về em ạ
Em có buồn vì mình vắng nhau không
Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông
Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…
Chắc bây giờ ở phương trời xa đó
Đã có người thắp lửa sưởi trái tim
Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm
Thứ đã cũ của một thời xa vắng…
Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng
Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương
Đông có mang băng giá cũng vô thường
Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…
Phải cố quên đi những gì đã mất
Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn
Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn
Khi tình yêu chẳng còn là tất cả…
Em ấm êm bên một người xa lạ
Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên
Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên
Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…
Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực
Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai
Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài
Hãy xem như mình chưa từng…em nhé…
Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ
Trút muộn phiền đối diện với chính anh
Nam tử hán không được quá lụy tình
Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.
Giấc mơ mùa đông – Thơ: Nguyễn Đình Huân
Đêm mùa đông sương lạnh ánh trăng tà
Lòng buồn hiu nhớ người ta nhớ quá
Biết giờ đây sống ở nơi xứ lạ
Có khi nào người lạnh giá con tim
Nhớ tình xưa cứ mải miết đi tìm
Mò ánh trăng đã chìm nơi đáy nước
Có khi nào người ta ơi luyến tiếc
Khi ngày xưa người ly biệt tình ta
Cho một người cứ mãi mãi xót xa
Nhớ những kỷ niệm đã qua ngày ấy
Con tim ta đã bao lần run rẩy
Khi bàn tay ai nắm lấy bàn tay
Nhớ một thời đôi ta đã đắm say
Em lại mơ về những ngày xưa đó
Hai trái tim yêu nồng nàn cháy đỏ
Mình bồng bềnh như là gió với mây
Hạnh phúc ngọt ngào hơi ấm vòng tay
Bao khổ đau bao đắng cay tan biến
Đôi ta thương nhau như thuyền với bến
Mong cuộc đời mình vĩnh viễn là mơ.
Mùa đông và nỗi nhớ – Thơ: Bình Minh
Tôi nhớ mãi mùa đông ba năm trước
Lạnh đầu mùa em cất bước ra đi
Xứ xa kia để tìm kiếm những gì
Người ở lại thêm vì bao luyến nhớ
Gió Đông lạnh làm tâm hồn trăn trở
Anh quay về bên gác nhỏ buồn tênh
Và từ đây sao bỗng thấy bồng bềnh
Anh cảm thấy lòng mình như hoang tưởng
Ở xứ xa ta định hình chung hướng
Gắng lên nào dù gió chướng xôn xao
Ngày cách xa bên nỗi nhớ thét gào
Bên nhau nhé! Hôm nào em trở lại
Mùa Đông đến khi ta còn hoang hoải
Kỷ niệm nào còn mãi với mùa đông
Ngày hợp hôn vui hạnh phúc bên chồng
Còn đọng mãi nỗi lòng khi xa vắng..
Những bài thơ hay về tuyết trắng rơi
Bài Thơ Tuyết Trắng – Tác giả: Thi Giang Võ Hữu Quyền
Ngàn dặm tôi đi – lìa đất Mẹ
Thiên Đường đã mất – một quê hương !
Bao năm luân trải đời lưu lạc…
Nhìn Xuân tuyết phủ – nỗi đoạn trường !
Quê người ấm lạnh niềm trăn trở
Biết ngỏ cùng ai trải tấm lòng ?
Cố hương xa lắc – mười phương nhớ…
Ẩn hiện đồi thông dưới tuyết trong.
Tuyết rơi… rơi tiếp chừng không dứt ?
Toả khắp không gian trắng một màu…
Nhà ai bếp lửa còn thao thức
Có chạnh niềm riêng… tóc bạc phau !?
Tôi lòng vẫn nén cơn sầu hận
Gượng nói cười vui với thế nhân !
Cuộc sống dư thừa – dù đã sẵn ;
Nhưng không bù đắp một đôi phần !..
Tuyết trắng – đêm Xuân vừa trở giấc
Nghe buồn dào dạt nhớ Quê Hương :
Cố quốc xa rồi ! – Đời lữ thứ…
Tôi đi tìm mãi một… Thiên Đường !..
Bông Tuyết Trắng – Tác giả: Ngô Thy Vân
Em đi trong phố mùa đông
Tìm hái cho anh bông hoa ngày sinh nhật
Hoa không có biết làm sao em hái
Thấy một trời tuyết đổ xuống mênh mông
Sao anh sinh giữa mùa đông
Ðể thấy quanh anh hoa không nở, bướm không bay
Bông tuyết trắng rơi từ trời xa vắng
Vỡ tan tành trong tay em trắng, trắng tay
Rồi từ đó mỗi mùa xuân tới
Em chắt chiu từng cánh hoa tươi
Dành dụm cho anh khi mùa đông tới
Kỷ niệm anh ngày mới ra đời
Kỷ Niệm Có Tuyết Rơi – Tác giả: Phan Quang Trí
Đôi khi nhìn vào những Giáng sinh đã qua
Hiện về trong tôi một kỷ niệm màu trắng
Kỷ niệm những bông tuyết cứ mãi rơi rơi
Để con phố im lặng, vùi chôn năm tháng.
Rồi chợt khi thấy mình quá huyễn tượng
Con phố năm nào chỉ còn là hư vô
Thành phố tôi sống chưa một lần có tuyết
Và tuyết cứ rơi, rơi mãi trong giấc mơ.
Khi chạm đến những màu trắng năm tháng
Những tan chảy như tuyết loãng trên tay
Như ảo ảnh của cuộc sống siêu thực
Nhìn thấy thôi, có chạm đến bao giờ.
Rồi từ đó, bao mùa Giáng sinh tới
Vẫn lung linh như ký ức trong tôi
Những bông tuyết rơi hoài vào vô định
Niệm khúc buồn, năm tháng lạnh lùng trôi.
Tuyết Rơi – Tác giả: Cong Chinh
Hôm nay nàng tuyết ghé thăm
Trên cao nhẹ đáp , ghé nằm cửa xinh
Tuyết thơ ve vuốt chữ tình
Từ từ phủ cả thân mình trắng phau
Ngọc ngà tinh khiết trong nhau
Lặng im rung nhẹ, đã mau thấm hồn
Chết lịm cho tuyết vùi chôn
Nằm trong đáy sướng túi khôn cuả nàng
Đói nghèo no bụng cao sang
Rung lên bần bật, tuyết tan đã đời
Tuyết Rơi! – Tác giả: Khương Thuỵ Phùng
Cuối tháng mùa đông tuyết còn rơi
Ta nhìn hoa tuyết lòng chơi vơi
Thầm mong nàng thơ về chung lối
Hòa quyện hồn thơ tả đất trời
Ngoài trời tuyết trắng vẫn nhẹ rơi
Màu trắng bao trùm khắp mọi nơi
Hàng cây khoác lên mình áo mới
Màu áo trinh trong của một thời.
Đợi Chờ Nàng Xuân ! – Tác giả: Khương Thuỵ Phùng
Bầu trời tuyết trắng trên không
Tuyết rơi kín lối mùa đông vẫn còn
Cỏ cây được giấc ngủ ngon
Chờ Xuân chắc cũng mỏi mòn rồi đây
Thương cho cây với thân gầy
Trơ xương gánh chịu tuyết dầy phủ thân
Sáng nay đạp tuyết lạnh chân
Sắc màu gam trắng ngập sân kín đường
Đông nay sao thấy khác thường
Tháng tư mà vẫn không nhường cho Xuân
Sao Đông chẳng chịu phục tuân
Ba-tư – năm thuộc nàng Xuân trị vì
Sao Đông lại cứ ở lì
Kéo dài chi nữa muốn gì đây Đông?
Cỏ cây muôn thú ngoài đồng
Chúng đang ao ước nắng hồng ghé thăm
Vì Đông : nắng vẫn bặt tăm
Vì Đông nên nắng vẫn nằm ngủ quên
Cuộn mình trong những chiếc mền
Đợi chờ thời khắc nếu hên Đông tàn
Khi đó nắng ấm tỏa lan
Thì hoa khoe sắc chim đàn lượn bay
Tình nhân dìu bước trong tay
Nhảy chung giai điệu mê say mơ màng
Thực tế Nàng Xuân chưa sang
Chàng Đông còn đó! Ngập đàng tuyết rơi
Những câu thơ về tuyết lạnh lẽo
Cô đơn mùa đông
Trời chuyển gió… giá rét về hối hả
Đông đến rồi… vội vã đẩy thu qua
Có phải giá rét thế này ai cũng ngại cách xa
Sợ cái lạnh ùa vào khi đơn chiếc
Ở nơi nào ấm êm ai có biết
Cô đơn này da diết ai nhớ ai
Bất chợt rùng mình khi khẽ hở bờ vai
Để cái rét có dịp trổ tài làm lạnh
Và nỗi cô đơn tranh nhau ùa về chóng vánh
Khiến ai buồn và lại trách móc ai
Có phải khi ấm lòng ta đã lỡ làm sai
Để khiến ai ra đi buồn như thế
Giờ đông về ta mới cần ai để…
Sưởi ấm lòng… bằng những yêu thương
Và lại cùng ai ấy bước tiếp con đường
Nắm chặt bàn tay… trao yêu thương cả khi trời không lạnh…
Đông nào cho em
Thế là đông cũng đã sang
Hàng cây xơ xác lá vàng hết rơi
Nắng hồng thôi hết lả lơi
Đông về lạnh giá tim côi lại buồn.
Đâu còn thấy cảnh hoàng hôn
Bên nhau say đắm nụ hôn ngọt ngào.
Về đêm trời thiếu ánh sao
Vầng trăng ẩn khuất lẩn vào màn sương.
Đông về phố nhỏ thê lương
Bàn chân lạc bước cuối đường chơi vơi.
Mùa đông lạnh lắm người ơi!
Muốn tìm hơi ấm nơi người mình yêu!!!!!
Chút lạnh mùa đông gửi cho anh
Một mình em với những ngày dài thương nhớ
Đông đã về từng cơn gió thổi tóc mai
Lạnh thấu tim…chợt giọt lệ lăn dài
Mắt trông ngóng hình bóng ai trên phố ?
Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổ
Cuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêng
Sắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềm
Người con gái…riêng mang tình xa vắng
Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng ?
Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thương
Để nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hường
Nghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi
Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủi
Chỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manh
Dẫu xa nhau tình yêu mến chân thành
Ta sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc.
Đêm mùa đông
Chút lạnh về đã ghé đến nơi em
Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ
Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió
Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về
Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê
Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố
Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ
Như có em đang về cuối con đường
Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương
Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá
Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã
Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông
Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng
Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy
Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy
Le lói ánh đèn …bên cửa sổ nhà ai.
Nỗi nhớ mùa đông
Phố buồn vắng bước chân anh
Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn.
Đêm về lệ đẫm mi tuôn
Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa.
Con đường rực rỡ sắc hoa
Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình.
Đông về nhạt ánh bình minh
Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay!
Anh đi phố nhỏ mưa bay
Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi.
Môi em cũng vắng nụ cười
Vòng eo lạc mất tay người từng ôm.
Môi hồng giờ cũng nhạt hơn
Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa.
Thu đi trời chuyển giao mùa
Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào.
Bầu trời lạc mất vì sao
Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu!
Thôi thì hẹn để kiếp sau
Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!!
Một góc mùa đông
Mùa đông hỡi! Anh phương trời có lạnh
Mảnh đời côi nơi xa xứ mong manh
Ở phương này em mong sợi nắng lành
Sưởi nồng ấm nơi tình anh phương ấy…
Anh có biết khi mặt trời thức dậy
Ánh bình minh xua đêm tối vần xoay
Dẫu dòng đời bao nhiêu cảnh đổi thay
Tia nắng dịu sẽ cùng anh ấm mãi…
Nơi phương ấy dẫu đông về tê tái
Góc phố buồn dẫu dãi một trời đêm
Đời vẫn ru trong khúc hát êm đềm
Trong tiếng gió có tình em mãi đợi
Gió có thổi cơn mưa chiều rơi vội
Gánh đời anh còn trả mãi chưa thôi
Tóc bạc màu…theo năm tháng dần trôi
Ngọn lửa tàn…giữa sóng đời chìm nổi…
Những bài thơ hay về tuyết ý nghĩa
Hoa Tuyết Trắng – Tác giả: Nguyễn Gia Linh
Hoa tuyết trắng theo gió chiều đưa đẩy
Bay phất phơ chưa biết phải về đâu
Hồn tinh anh giữa muôn màu vẫn vậy
Giữ vẹn lòng không nhờ cậy nông sâu.
Hoa sáu góc quá nhiệm mầu không đổi
Mỗi hướng đi vẫn gởi một niềm tin
Mang trong tim một bóng hình mong đợi
Không phai mờ, kết tụ vạn hành tinh
Hoa bay bay tạo thành điều mơ ước
Đáp nhẹ nhàng trên khuông mặt thân yêu
Như in sâu từ muôn ngàn kiếp trước
Để cho mình không còn thấy quạnh hiu
Hoa âu yếm vuốt ve từng gợn tóc
Cài lên vai một điệp khúc yêu đời
Bước chân mềm xóa mờ chiều cô độc
Góp hương lòng cho mộng ước xa khơi
Nếu buồn đau kết tinh thành những giọt
Lệ sầu thương chảy mãi đến ngàn sau
Thì hoa tuyết rơi rơi không thánh thót
Khối ân tình góp nhặt tận đài cao
Những cánh tuyết trải đầy trên phố vắng
Anh nghiêng mình bên song cửa ngắm hoa
Nhớ về em những buổi chiều ngập nắng
Đang mơ màng theo dõi tận trời xa
Hoa tuyết trắng, niềm vui trong lạnh lẽo
Để cho mình quên hết vẻ âm u
Qua giọt nắng, muôn ngàn tinh tú chiếu
Xóa tan đi ảm đạm của sương mù
Hồn Quê Bên Tuyết Trắng – Tác giả: Trần Kiêu Bạc
Sáng nay cô giáo lên bục giảng
Bụi tuyết còn vương lấm gót giày
Trời lạnh ba mươi hai độ F
Trong lớp như chìm ngập nắng say!
Cô vẽ trái tim lên chữ S
Cả lớp nghiêm trang đứng dậy chào
Ðâu đó vọng lên lời đất nước
Tròn xoe tia mắt ấm nhìn nhau
Bốn mươi chín trẻ ngồi hăm hở
Thêm cô giáo nữa chẵn năm mươi
Năm chục trái tim chung nhịp thở
Một trăm chân sáo rộn niềm vui
Cô giáo dường như còn trẻ lắm
Thoáng nhìn đôi chút nét Ðông phương
Mà hồn Châu Á luôn tỏa sáng
Trong viên phấn trắng, khắp giảng đường
Quanh đây chỉ một sắc da vàng
Nên tình dân Việt vẫn mênh mang
Mạch thấm sông Hồng qua sông Cửu
Chảy len vào núi Ngự sông Hương
Cảm ơn người đã vui gieo hạt
Trên đất phì nhiêu tuổi thơ nầy
Thương từng đôi mắt tròn trong vắt
Giữ được hồn quê trong tuyết bay.
Rừng Tuyết Trắng – Tác giả: Minh Tuấn
Bước vào rừng tuyết trắng
Hồn bỗng như mơ màng
Thu hôm nao vừa úa
Nay cây đã băng hàn .
Cánh rừng quấn khăn tang
Tiếc mùa thu trinh nữ
Tuyết xếp bông muôn hàng
Những khăn tang, hoa lệ.
Sương mù phơi u ám
Ngàn cây giống san hô
Gió mặc rừng bơ vơ
Lối mòn vùi tuyết ngủ.
Có gì giống nhau nhỉ
Đời cây với đời người
Nhìn cây rừng xao xác
Giống tâm người sầu phơi.
Bước vào rừng tuyết trắng
Mùa đông hoang bóng người
Ta thấy nhớ sợi nắng
Nhớ chim bầy ca vang…
Con đường quen ngày tháng
Như tấm gương thời gian
Nhìn trắng đông buồn thảm
Biết xuân hồng sắp sang.
Những bài thơ hay về tuyết đầu mùa
Tuyết Đầu Mùa – Tác giả: Piper
Tuyết đầu mùa cuối thu
Trắng xóa khắp mọi nơi
Não nùng ập lòng tôi
Trào dâng tim tan nát
Mở mắt nhìn thảm trắng
Cây trắng lá trắng theo
Lòng còn đang mớ ngủ
Một màu tang đang trôi
Tuyết như vải liệm trắng
Âm thanh nào còn đâu…
Cả Đời Mang Một Giấc Mơ – Tác giả: Trần Thái Vân
Khi còn bé ta mơ thuyền viễn xứ
Theo dòng đời trôi tận chốn xa xôi
Đêm tưởng tượng một nỗi niềm cô lữ
Nghe buồn dâng như sóng tựa ngàn khơi
Ta mơ về vùng thảo nguyên bát ngát
Tuyết đầu mùa rơi trắng xoá mênh mông
Bên lò sưởi thả hồn theo cung nhạc
Hơi lạnh mờ những tấm kính che song
Ta mơ về vùng trung nguyên nào đó
Có Mark Twain ngồi viết dưới túp lều
Sông xa xa đôi chuyến tàu chở gỗ
Tiếng còi vang, chiều xuống lạnh, buồn hiu
Khi ta lớn lòng mơ về cố quốc
Những cánh đồng cổ tích đã ngàn năm
Đàn độc huyền đêm đêm vang thổn thức
Lời chinh phu nhớ chinh phụ, mưa râm
Ta mơ rừng hoa hồi ngào ngạt nở
Lạng sơn xa, đầu tổ quốc toả mùi
Gió giao mùa nửa đêm về trăn trở
Sáng mượt màu mạ mới trẩy niềm vui
Ta mơ về vùng Hạ long xanh ngắt
Cánh buồm nào chở hết sự yêu thương
Nước trăm nguồn đổ về đây trong vắt
Qua muôn nơi chỉ có một con đường
Ta mơ về Nha trang bờ cát trắng
Đoạn ân tình chưa đến tuổi đôi mươi
Thương con ốc lộn hồn nằm im vắng
Tội dã tràng xây giấc mộng xa vời
Ta mơ đến cuối chân trời tổ quốc
Sóng Cà mau xô bởi sóng Bạch đằng
Bài vọng cổ mang linh hồn non nước
Khúc hát chèo dệt lại một vầng trăng
Nhớ một thuở mơ ngồi nghe hợp tấu
Beethoven, Mozart rất xa vời
Giờ khôn lớn ta mơ về tiết tấu
Của đàn tranh, tiếng sáo, khúc hò ơi
Khi còn bé ta mơ thuyền viễn xứ
Mơ phiêu bồng như những chuyện đời xưa
Giờ khôn lớn ta thương đời cô lữ
Nhớ quê nhà như hạn nhớ chiều
Kể Chuyện Một Đêm – Tác giả: Nguyên Đỗ
Này em ạ, trời đêm qua tuyết đổ
Thức trắng đêm nhìn hoa tuyết rơi rơi
Nhớ về em đang vui tận cuối trời
Vùng đất ấm ở miền Nam cạnh biển
Tuyết rơi mãi suốt cả đêm phủ kín
Khắp muôn nơi một màu trắng băng trinh
Nhớ về em chan chứa biết bao tình
Em ở đây chúng mình vui nghịch tuyết
Trăng đêm nay thật tròn, không phải khuyết
Tâm hồn anh khuyết hẳn tựa lưỡi liềm
Mắc làm võng gọi em đến ngủ yên
Anh đẩy đưa võng tình lên cung Quảng
Tuyết rơi mãi nên vầng trăng lãng mạn
Lu lu mờ màu xanh lợt mơ mơ
Florida chắc trăng đẹp như thơ
Cạnh ven biển em tha hồ thưởng ngắm
Anh rất nhớ, nhớ em hòai, nhớ lắm
Ngồi làm thơ tưởng nói chuyện cùng em
Đêm hôm rồi ta nói suốt cả đêm
Em đứng đó mũ vành to cười mỉm
Anh sẽ gọi, réo nàng Hoa Tym Tým
Như niệm bùa câu thần chú câu kinh
Mong mai sau hai đứa trọn mơ tình
Và mãi mãi không hề xa cách nữa.
Vu Vơ Mùa Đông – Tác giả: Minh Tuấn
Mùa đông để mộng nằm im
Bao nhiêu nỗi nhớ biết tìm nơi đâu
Trăng bơ vơ lạnh mái đầu
Tuyết rơi bông nhớ – gió sầu khúc ru.
Một mình lẻ bóng phiêu du
Một mình thổn thức tâm tư quê người
Tiếc giọt nắng tuổi đôi mươi
Rơi trên thềm mộng cuộc đời trắng trong.
Nhớ ngọn gió bế tuổi hồng
Hương hoa thơm ngát tỏa trong câu thề
Để một ngày nhớ dài lê
Để nhanh một khắc đêm thề trôi mau.
Vầng trăng tròn mộng trên đầu
Ánh trăng rơi đáy ao sâu mắt tình
Hàm răng tô nét môi xinh
Để bàn tay biết nụ tình…đợi ai.
Bao nhiêu nỗi nhớ trải dài
Đường vu vơ nhớ tay ai dắt mình
Bóng cây lặng gió im thinh
Tưởng như ai đứng đón mình hôm nao.
Đông sang để nhạt má đào
Tuyết rơi để nhớ đi vào chốn xưa
Bây giờ em đã ngủ chưa
Có êm chăn ấm gió lùa cô đơn.
Còn anh đôi mắt chập chờn
Cơn mơ chẳng đến dập dồn con tim
Vần thơ ao ước mãi tìm
Mơ trong nỗi nhớ – dáng in hôm nào
Đông Cảm – Tác giả: Chưa rõ
Cuối thu người thêm áo
Cây lặng trút lá vàng
Ước em như cây nhỉ
Để anh thấy đông đang…
Đông, khoả trắng như tuyết
Đông, phủ huyền như mun
Đông, đỉnh hồng nhị tuyệt
Đông, vực sâu hút hồn
Từng qua xuân ấm áp
Từng trải hạ nắng nồng
Từng biết thu mát mẻ
Giờ cảm đông lạnh lùng
Lạnh lùng, ôi, băng tuyết
Khước từ mọi chăn bông.
Tuyết Rơi – Tác giả: Chưa rõ
Tuyết từng mảnh rơi rơi
Biết làm gì em ơi,
Khi lỡ mến em rồi
Sao mỉm cười xa xôi?
Tuyết đang mải mê rơi
Trắng xóa cả hồn tôi
Thêm một lần lạc lối
Dấu chân em tuyết bôi
Tuyết vẫn rơi và rơi
Tuyết hôn đỏ đôi môi
Có một lần em hỏi,
Xa xôi có tuyết rơi?
Tuyết rơi mãi không thôi
Mịt mù lắm tuyết ơi!
Bao giờ ngưng tuyết hỡi?
Tuyết có nhớ em tôi?
Tuyết vẫn rơi rơi rơi
Trong tuyết em bảo tôi,
Ước ao sao có một
Kiếp nào làm tuyết rơi…
Tôi, bông tuyết rơi rơi
Chơi vơi chốn xa xôi
Em đâu rồi em hỡi?
Bông tuyết nào đang rơi?!
Tuyết Rơi Lệ Tình – Tác giả: Triệu Nguyên Tâm
Tuyết ơi tuyết vẫn cứ rơi
Rơi qua đồi núi rơi trên mái nhả
Tuyết ơi sao chẳng mặn mà
Rơi hoài trắng xoá nhạt nhoà tình anh.
Tuyết về xoá bỏ ngày xanh
Cành rơi lá úa mong manh một đời
Sầu đông lệ nhỏ không lời
Đời tan đi mất rã rời tuyết rơi.
Tuyết ơi sao chẳng ngừng rơi
Để cho thương nhớ đầy vơi với người
Chưa từng nhận được nụ cười
Của em ban phát một lời vấn vương.
Với anh em chẳng hề thương
Tình anh lạc lối lỡ vương bóng hình
Nhói đau tan vỡ tim mình
Quay lưng em bỏ mảnh tình vu vơ.
Lòng em lạnh nhạt giấc mơ
Tim em chai đá tình hờ đã lâu
Về đi gian dối cơn sầu
Nợ tình đã dứt qua cầu xa em.
Kịch buồn lúc cuối đừng xem
Đừng đem cay đắng nhỏ nhen phân bì
Em cầu anh hãy chết đi !
Thảnh thơi em được mau đi lấy chồng.
Tuyết rơi ai oán trời không
Mây đen giăng bỏ dòng sông đợi chờ
Cành trâm em bẻ hững hờ
Bạc khinh em nhắn những lời mỉa mai.
Hận tình chôn xuống rừng mai
Máu đào em cắt hình hài đời anh
Lệ tình tuyết phủ mồ xanh
Nụ hôn man dại hồn anh tuyết vùi.
Tổng hợp những bài thơ về tuyết rơi, mùa đông buồn, mang tâm trạng. Mùa đông, mùa của những nỗi nhớ, của sự chia ly, sầu biệt do tapchivannghe.com tổng hợp được. Gửi đến người đã từng yêu những vần thơ tình mùa đông lạnh lẽo, mùa đông tuyết rơi. Đông vẫn lạnh, mưa vẫn rơi, tuyết vẫn trắng em vẫn đợi anh, người tình mùa đông mãi xa.