Phong cảnh thiên nhiên luôn là một đề tài thu hút và làm tốn nhiều giấy mực của các thi sĩ từ xưa tới nay. Trong bài viết này, mời bạn cũng chúng tôi lắng nghe những bài thơ hay về cảnh đẹp lãng mạn bạn nhé.
Những bài thơ hay về cảnh đẹp nổi tiếng
Dục Thúy Sơn
Hải khẩu hữu tiên san
Niên tiền lũ vãng hoàn
Liên hoa phù thuỷ thượng
Tiên cảnh truỵ nhân gian
Tháp ảnh, trâm thanh ngọc
Ba quang kính thúy hoàn
Hữu hoài Trương Thiếu Bảo
Bi khắc tiển hoa ban.
Dịch nghĩa
Gần cửa biển có núi tiên,
Năm xưa thường đi về.
Hoa sen nổi trên mặt nước,
Ðúng là cảnh tiên nơi cõi trần.
Bóng tháp như cài trâm ngọc xanh,
Ánh sáng trên sóng soi mái tóc biết,
Chạnh nhớ quan Trương Thiếu Bảo,
Tấm bia đá nói về ông đã lốm đốm rêu phong.
(Nguyễn Trãi)
Bài Ca Côn Sơn
Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai
Côn Sơn có đá rêu phơi
Ta ngồi trên đá như ngồi đệm êm
Trong ghềnh thông mọc như nêm
Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm
Trong rừng có bóng trúc râm
Dưới màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn.
(Nguyễn Trãi)
Cảnh Ngày Hè
Rồi hóng mát thuở ngày trường,
Hoè lục đùn đùn tán rợp giương.
Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ,
Hồng liên trì đã tiễn mùi hương.
Lao xao chợ cá làng ngư phủ,
Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương.
Dẽ có Ngu cầm đàn một tiếng,
Dân giàu đủ khắp đòi phương.
(Nguyễn Trãi)
Gió Lạnh Chiều Đông
Gió lạnh chiều đông nhớ tuổi thơ
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Mênh mông nước bạc đồng sau gặt
Một nỗi buồn xa như sóng xô.
Chim ở đâu về sà chớp mắt
Chim vương nhựa chết hết bay rồi
Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh
Tưởng mặt trời se rụng đến nơi.
Tuổi nhỏ hắt hiu giữa cánh đồng
Nửa tràn sương núi, nửa hơi sông
Có gì ẩm ướt trong hồi tưởng
Như áo ngày mưa bặn bếp hong.
Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Hôm ta nấp, thơ giăng lưới
Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ.
(Huy Cận)
Chiều Thu
Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ,
Mùi hoa thiên lý thoảng chiều thu.
Con cò bay lả trong câu hát,
Giấc trẻ say dài nhịp võng ru.
Lá thấp cành cao gió đuổi nhau,
Góc vườn rụng vội chiếc mo cau.
Trái na mở mắt, nhìn ngơ ngác,
Đàn kiến trường chinh tự thuở nào.
Lúa trổ đòng tơ, ngậm cốm non,
Lá dài vươn sắc lưỡi gươm con.
Tiếng chim mách lẻo cây hồng chín,
Điểm nhạt da trời những chấm son.
Hai cánh chia quân chiếm mặt gò,
Bê con đùa mẹ bú chưa no.
Cờ lau súng sậy giam chân địch,
Trận Điện Biên này lại thắng to.
Sông đỏ phù sa, nước lớn rồi,
Nhà bè khói bếp lững lờ trôi.
Đường mòn rộn bước chân về chợ,
Vú sữa đầy căng mặt yếm sồi.
Thong thả trăng non rựng cuối làng,
Giữa nhà cây lá bóng xiên ngang.
Chiều con, cặm cụi đôi ngày phép,
Ngồi bẻ đèn sao, phất giấy vàng.
(Nguyễn Bính)
Nhàn
Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai, vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến cội cây, ta sẽ uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
(Nguyễn Bỉnh Khiêm)
Cáo Tật Thị Chúng
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Dịch thơ:
Xuân đi, trăm hoa rụng,
Xuân đến, trăm hoa nở.
Việc đời theo nhau ruổi qua trước mắt,
Tuổi già hiện đến từ trên mái đầu.
Đừng cho rằng xuân tàn thì hoa rụng hết,
Đêm qua, một cành mai đã nở trước sân.
(Mãn Giác Thiền Sư)
Câu Cá Mùa Thu
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt.
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
(Nguyễn Khuyến)
Bài thơ về vẻ đẹp thiên nhiên
Cảnh Đồng Quê
Bầu không gió mát nên thơ
Màu xanh trong trẻo sương mơ nhẹ nhàng
Cánh đồng cỏ mạ thênh thang
Thiên nhiên là cả tim vàng miền quê
Trải qua một thuở trăng thề
Lúa thơm ngậm phấn tràn trề tinh hoa
Tiếng ru thanh thót ngân nga
Nhớ người mẹ hát bài ca của vùng
Nguồn sông uốn khúc tận cùng
Lững lờ bèo dạt trên dòng thênh thang
Màu hoa tim tím dịu dàng
Hàng cây trải nắng nhuộm tràn quê hương
Lối mòn dẩn đến tình thương
Vài nhà tranh nhỏ bên đường bóng che
Muông chim réo gọi bạn bè
Rỉ tai điệp khúc lời ve lộng mùa
Vài cô gánh lúa vui đùa
Giữa đồng mục tử lòng chưa vẩn đời
Sau đồi một dãy mây trôi
Tư bề cảnh sắc nhớ thời miệt quê
Xuân xanh mơ mộng tràn trề
Cảnh vườn tươi mát nên thơ chiều tà
Cạnh bên bụi trúc mái nhà
Khói lam quyện gió, la ngà khách thơ.
(Đặng Xuân Linh)
Về Với Thiên Nhiên
Ôi đẹp tuyệt vời cảnh nước non
Nước phun trắng xóa một khung trời
Cỏ cây chen chút vui ca hát
Dòng thác luôn tuôn chảy dạt dào
Từng ghềnh đá nhấp nhô cao thấp
Hòa mình vào dòng suối ngọt ngào
Tắm mình trong thác nước tuôn trào
Thỏa lòng với bao nỗi khát khao
Ôi ! Thác nước mới đẹp làm sao
Ta như thấy niềm vui trở lại
Trong lòng ta bao niềm hoan hoải
Thả hồn mình vui cùng sông núi
Bao ưu tư tan theo dòng suối
Hạnh phúc trong ta với núi sông
Thỏa lòng mơ ước mênh mông
Hồn thơ bay bổng.. sống vui mỗi ngày.
(Yêu Thoáng Qua)
Thiên Nhiên 2
Thiên nhiên từng cảnh báo thời gian
Bông hoa cành lá đổi màu trang
Theo cảnh thiên nhiên từng mùa đến
Đời người từng đêm vẫn thiếu nàng
Thiên nhiên như báo nỗi buồn sang
Hoa xuân khoe màu bướm ong thăm
Từng mùa xuân đi rồi lại tới
Buồn vơi đời người có ai thăm
Thiên nhiên đến lấy tuổi theo mây
Thêm giờ thêm tuổi đi từng ngày
Thêm từng phút buồn trong lòng đó
Nội tâm trong lòng có ai hay
Thiên nhiên chẳng tặng mình đôi hai
Gần gãnh bên nhau đi từng ngày
Cứ mãi ghen gả đôi mình đó
Từng ngày vẫn xa nói sao đây
(Bounthanh Sirimoungkhoune)
Anh Thả Hồn Thiên Nhiên
Nắng soi khung cửa buồn
Tình qua khu vườn vắng
Em làm mây cuồn cuộn
Qua đời anh giăng giăng
Sông trôi qua đồng bằng
Mưa mịt mùng bến mộng
Em làm hoa dấu lặng
Bài nhạc tình mênh mông
Núi lặng im bềnh bồng
Vẫn âm thầm chẳng nói
Em làm sao vọng động
Sáng đêm dài lẻ loi
Biển bao dung rạch ròi
Bãi cát vàng hiển hiện
Em làm thơ sương khói
Anh thả hồn thiên nhiên
(Trần Minh Hiền)
Ngắm Cảnh Thiên Nhiên
Ngắm nhìn biển rộng bao la
Một màu xanh biếc cho ta say lòng
Lặng nghe sóng vỗ rì rầm
Như lời ru thuở ta nằm trong nôi .
Ngắm nhìn mây lượn lờ trôi
Bồng bềnh lả lướt như thời đôi mươi
Nắng vàng như miệng ai cười
Cho hoa đua nở cho người thêm xuân .
Ngắm màu xanh thẫm núi ngàn
Trùng trùng điệp điệp như hàng bao quanh
Núi kia ôm trọn biển xanh
Ta như hạt cát mỏng manh giữa đời .
(Trần Thị Thủy)
Thiên Nhiên Việt Nam
Thiên nhiên kỳ lạ lắm thay!
Mênh mông cát trắng cỏ may giữa đồng
Thoáng trông tuyệt đẹp kỳ công
Tưởng như hoạ khắc ngọa long tàng hình
Gốc cây người ẩn nguyên hình
Ru hồn suy nghĩ gợi tình thế gian
Biển xanh núi biếc non ngàn
Bao nhiêu cảnh đẹp ngỡ ngàng chiêm bao
Việt Nam ta đẹp làm sao!
Quê hương đất nước tự hào Năm Châu
Việt Nam bản sắc đa màu
Quê hương đất nước đẹp giàu ngàn năm.
(Phan Thị Mộng Thường)
Bốn Mùa Thiên Nhiên
Thiên nhiên như thể có bốn mùa
Từng mùa thay đổi chẳng phải mua
Quy luật tạo hóa là như vậy
Một số con người muốn được – thua
Mùa xuân như báo hiệu một năm
Làm người trong cuộc thống kê thầm
Đã làm được gì trong năm nhỉ ?
Để mùa xuân tới có người chăm
Mùa hè như cây lá xum xuê
Dịu bớt nắng trưa lối đưa về
Dợn chút gió hiu, mây che phủ
Chút ít cơn mưa mát vùng quê
Mùa thu cây lá phải đổi thay
Cây đâu trơ trẽn để người cay
Thiên nhiên có mới đương nhiên đổi
Nhưng vẫn đi theo những luống cày
Mùa đông cây tích tụ tinh khôi
Đã có qua năm trưởng thành rồi
Hiện giờ chịu đựng nhưng tích lũy
Kịp mùa xuân tới búp, hoa khôi
Thôi chẳng hơn – thua chỉ theo mùa
Sống cho phù hợp chẳng cần mua
Qua mùa dành dụm là nhiều đấy
Xuân hạ thu đông hợp mới mùa.
(ThanhThanhsingle. Nguyễn Thanh Thanh)
Khói Sương
Sớm mai thức dậy ảo mờ
Sương giăng mái bếp đợi chờ bình minh
Đông về khói tỏa bản mình
Khói kia tiếc nuối thân mình chẳng bay
Hàng cây mái lá ken dầy
Khói kia lan tỏa ngát đầy vị hương
Ấy mùi khói khét rạ rơm
Quyện nồng mái lá sương rơi ngát mùi
Thoảng qua tưởng thịt nướng thui
Hít hà thưởng thức ấy mùi khói quê
Bữa cơm buổi sáng đông về
Xua tan đói rét tái tê cõi lòng
Mây mù che kín trời trong
Gió đông bắc thổi qua song cửa lùa
Sương rơi giá buốt vụ mùa
Mái nhà ướt thẫm sương lùa lá khô
Khắp vùng đồi núi nhấp nhô
Lan tỏa sương khói làm khô tiết trời
Mùi hương nồng khét khắp nơi
Xua tan giá lạnh để đời ấm no
Thơm thơm mùi cháy của tro
Nương theo gió nhẹ mùi lò lửa than
Bản làng khói tỏa sương tan
Ấy mùi nồng ấm dân gia Việt mình.
(Khách Lãng Du)
Cõi Nguyên Sơ
Phố còn một cõi nguyên sơ
Hoa bìm bìm trổ tím bờ rào tre
Cuốc kêu ran cả trưa hè
Trên cao mấy chú chích choè rỉa lông
Đã đi suốt những phố đông
Dấu tay người chẳng bỏ không chỗ nào
Gặp đây thấy ngỡ ngàng sao
Dấu thiên nhiên đẹp thanh tao lạ thường.
(Thi Ngẫu)
Mẹ thiên nhiên
Sương mù tẻ núi tả ngàn phương
Khói quyện len non đến mọi đường
Biến dạng chung hòa mưa ngập phố
Thay hình tách biệt rãi trên nương
Người sinh dạ cỏ mà sao đoán ?
Đất diệt lòng thiên thật khó lường
Lắp biển xây nhà tham mộng lớn
Phong hờn quét sạch bọn tàn cương.
(Sưu tầm)
Thơ 4 chữ về thiên nhiên hay nhất
Trưa Hè
Trưa hè gió thổi
Hoa phượng lung lay
Cánh hoa rụng bay
Như bầy bướm lượn
Tiếng ve ca rộn
Nghe như tiếng đàn
Trưa hè liên hoan
Hoa bay, ve hát.
(Trần Đăng Khoa)
Mùa Đông
Trời nặng màu chì
Ù ì gió bấc
Vật vờ bờ tre
Gió như roi quất
Rét luồn khe liếp
Mùa đông vào nhà
Bà trải ổ rơm
Thơm mùi cơm nếp.
(Trần Quốc Toàn)
Mưa Giông
Ầm ầm sấm chớp
Gió cuốn mây về
Mưa rơi lộp độp
Mưa trườn qua đê
Đừng có sợ sệt
Bình tĩnh lúa ơi!
Trưa nay lúa mệt
Vì nắng đó thôi
Chiều nay giông về
Đem mưa tắm mát
Lúa cứ thỏa thuê
Reo vui ca hát
Rồi mai lúa lớn
Lúa sẽ trổ đòng
Lúa sẽ đơm bông
Cho mùa gặt mới.
(Nguyễn Lãm Thắng)
Mưa
Mưa rơi tí tách
Hạt trước hạt sau
Không xô đẩy nhau
Xếp hàng lần lượt
Mưa vẽ trên sân
Mưa dàn trên lá
Mưa rơi trắng xóa
Bong bóng phập phồng
Mưa nâng cánh hoa
Mưa gọi chồi biếc
Mưa rửa sạch bụi
Như em lau nhà.
Mưa rơi, mưa rơi
Mưa là bạn tôi
Mưa là nốt nhạc
Tôi hát thành lời…
(Nguyễn Diệu)
Cuối Hè
Cuối hè mây trắng
Đi tìm ca dao
Mưa giông mưa rào
Đi tìm ruộng hạn
Trái bòng rám nắng
Đi tìm mắt em
Cành phượng im lìm
Đi tìm lá biếc
Dòng sông trong vắt
Tìm cánh buồm xa
Có bác trâu già
Đi tìm bóng mát
Gió buông câu hát
Đi tìm bờ tre
Mùa cạn ngày hè
Em mơ đến lớp.
(Nguyễn Lãm Thắng)
Những bài thơ hay về cảnh đẹp hữu tình
Ao Sen – Tác giả: Trần Thi Thủy
Tới mùa sen nở rộ bông
Lá xanh mơn mởn ngắm trông mà thèm
Ai mua thì tới gặp em
Già thì trẻ lại gái còn thêm xinh .
Tới đây phong cảnh hữu tình
Cho ta cảm giác như mình còn thơ
Cho đời lại thấy ước mơ
Sen Hồ Tây đó em chờ người thăm !
Một Chiều Công Viên Tác giả: Tô Công Minh
Dòng sông phong cảnh hữu tình
Bờ sông một khúc cho mình làm thơ
Trên đầu có ánh trăng mờ
Dưới sông lục bình lững lờ trong đêm
Nơi đây thật quá êm đềm
Làm người khoan khoái vui thêm phần nào
Ánh trăng ác cả vì sao
Có đàng đom đóm bay vào bay ra
Bên kia cư xá thanh đa
Bên này thủ đức ngó qua cũng gần
Tự nhiên dừng lại bước chân
Có đôi thục nữ trai tân tỏ tình
Kế bên có cặp nhân tình
Họ làm những việc đậm tình thắm xuân
Một mình ông cụ buâng khuâng
Cụ này có lẽ trầm luân trải nhiều
Có cô thiếu nữ đăm chiêu
Người thương nhập ngũ chiều chiều ra đây
Có đôi vợ chồng người tây
Ra đây hóng mát nắm tay trên đường
Những người ăn xin bên đường
Mồ côi bệnh tật trông thương vô cùng
Có cặp bồ câu bay chung
Đậu trên cây phượng ngập ngừng sắp bay
Trên trời gió thoảng mây bay
Cô đơn một góc ta đây lặng thầm
Thắng Cảnh Thác Mây – Tác giả: Nguyễn Sông Tiền
Ai từng dừng bước nơi đây
Mà lòng không mến cảnh đầy mộng thơ.
Bồng lai tiên cảnh ai ngờ
Ngàn xưa tích tụ bên bờ sông Ngang.
Non xanh, nước bạc, nắng vàng
Gió lay như sóng trên ngàn lao xao.
Còn ai chưa tới lần nào
Mà nghe nức tiếng muốn vào tận nơi.
Hãy theo mạch nước về khơi
Theo dòng sông Bưởi tới đồi Lao Cao
Khi gần tới dốc Ông Lào
Thì đi rẽ phải hướng vào sông Ngang.
Đường nương theo bãi cát vàng
Đường nương theo những bản làng xinh xinh.
Đẹp thay phong cảnh hữu tình
Núi non muôn vẻ, muôn hình hai bên.
Tầng tầng lớp lớp triền miên
Núi xanh tiếp núi xanh liền vào nhau.
Qua bãi mía, khỏi nương dâu
Lâu lâu lại thấy cây cầu qua sông.
Bờ sông đẹp, nước sông trong
Cây xanh tỏa bóng mát lòng người đi.
Đã nghe tiếng thác rầm rì
Hòa trong tiếng hót họa mi rộn ràng.
Bạn đang thảng thốt bàng hoàng
Cảnh người qua lại mơ màng trong sương.
Bạn liên tưởng tới thiên đường
Khi cô thôn nữ bản Mường lội qua
Nước trong da trắng như ngà
Đẹp như một tốp tiên sa xuống trần.
Người xa lạ đến người gần
Biết bao du khách dừng chân chốn này.
Bấy lâu thắng cảnh thác Mây
Đã cho mảnh đất nơi này tiếng tăm.
Suốt Quãng Đời – Tác giả: tlan
Suốt quãng đời trăng thanh soi bóng
Phím tơ vương phong cảnh trăm năm
Ước mộng thu ký ức tơ chùng
Quãng đường ngắn trăng mờ phiêu lãng
Gieo hoa trắng mịt mùng gió thoáng
Tình mỏng manh xao xuyến muôn phương
Thương cho người ghi tâm truyền kiếp
Ngẩn ngơ luồn gió luống phướt ngang
Những bài thơ lục bát về thiên nhiên
Giai Điệu Quê Hương
Mênh mang giữa đất với trời
Khúc ca lúa chín lả lơi óng vàng
Dệt lên tình khúc bậc thang
m vang, hùng vĩ bản làng quê hương.
Giai điệu cuộc sống vô thường
Giải lụa lượn sóng ruộng nương trổ cờ
Bao la rừng núi dệt thơ
Nét đẹp kỳ vĩ sững sờ nhân gian
Đan xen đồi núi xếp làn
Nhấp nhô gọi gió núi ngàn khoe duyên
Khác chi cảnh vật thần tiên
Kỳ quan thắng cảnh vùng miền cước sơn !
(Lãng Du Khách)
Bóng Chiều Đồng Quê
Đồng ngô gió hát rì rào.
Hương thơm gió thoảng ngạt ngào chân mây.
Lá xanh ngô bắp thân gầy.
Nâng niu che chở mấy thời nông dân.
Trời cao mây bạc trắng ngần.
Ruộng sâu mấy bác nông dân làm đồng.
Góc ruộng em bé cười trông.
Mấy anh trâu béo mấy em bò gầy.
Hăm hăm gặm cỏ vui vầy.
Bụng no căng dạ miệng cười câu ca.
Men theo hạt nắng đường xa.
Dạt dào một dải Núi là quê hương.
Trông theo hút bóng tà dương.
Cuối con đường đất hoàng hôn gọi chiều.
Hàng tre tóc thả mỹ miều.
Giang tay ngóng đợi người yêu sớm về.
(Đan Dương)
Thiên Nhiên
Thả mình giữa cảnh thiên nhiên
Lòng sao thư thái bình yên quá chừng
Nước trong soi đáy thấy kim
Vài con tép nhỏ đi tìm rong rêu
Đưa tay khỏa nước dọa lùa
Cả đàn tôm cá vui đùa vây quanh
Chúng xem ai đã phá mình
Tò mò là cũng bản năng muôn loài
Chỉ riêng có mỗi loài người
Học đâu ra thói tỵ hiềm tham lam.
Hận thì thỏa sức.. cứ làm
Yêu thương, kiếm cớ cản đường cấm yêu
Lập bao bờ dậu chắn che
Bao nhiêu chế định khắt khe ngặt nghèo
Làm người thì phải tuân theo
Ai mà không thuận đời teo cả đời..
Sao không chịu học muôn loài
Trải lòng thương mến cho đời bao la
Đành hanh, ích kỷ vứt xa
Yêu nhau là chuyện ai mà không mong
Chỉ vì những chữ: chính chuyên
Nước chung chung nước bó lòng buộc tâm
Đám đông bị kẻ có quyền
Lùa đi như thể lùa đàn trâu, dê..
Vua quan: mỹ nữ đùm đề
Luật là dùng trị hạng đầu trơn lông
Đã rằng ở chốn bon chen
Mưu sâu kế hiểm, thế thân, băng bè..
Sống đời chịu nhỏ mình đi
Lương tâm vứt bớt (cần chi cho nhiều)!
Rắp tâm tranh đoạt miếng mồi
Phủ phê một kiếp một đời phù du
Khắp đường lên ngựa xuống xe
Ăn lười uống mút đêm về tung tăng
Làm người như thế nên chăng
Sao không hiểu Mẹ Thiên nhiên ngàn đời
Thiên nhiên trong sáng rạch ròi
Thiên nhiên làm sạch lòng người bôn ba.
(Thi Yên Đình Nguyên)
Giang Khê
Giang khê vẫn chảy ngàn năm
Quanh co ngõ núi xuôi vòng thiên nhiên
Nhiều khi ngó thấy lặng yên
Mặt nước im lặng thấy hiền dễ thương
Đêm nay óng ánh trăng vàng
Lăn tăn mặt nước nồng nàn đêm hoang
Cầu cho im lặng ngàn năm
Đừng cho bão tố gợn nguồn gió mưa
Để anh ngồi ngắm đêm khuya
Đừng cho nổi giận sóng đưa bến bờ
Cầu cho phẳng lặng như tờ
Để anh có bạn đêm khuya chia buồn
Nhiều lúc đứng ngắm chiều buông
Lặng lặng dạo bước lòng buồn ai hay
Nhớ ai trong cõi tim này
Thơ đề ghi xuống mua hay bán buồn.
(Bounthanh Sirimoungkhoune)
Nguyệt Đàn
Cảnh thơ về cạnh bên rèm
Cung thương đàn trổi mộng mềm đường tơ
Nhạc tình lắng đọng trời thơ
Vần mơ Nguyệt đến bên bờ tương giao
Nốt trầm nốt bổng trao nhau
Thiên nhiên nhân ảnh đi vào cõi mơ
Trời cao xuống thấp ngắm thơ
Sao về hội tụ vườn tơ nghe đàn
Rung rinh gió lộng lùa sang
Thiên nhiên hòa khúc miên man bao tình
Sao trời nhảy múa tầng thinh*
Trúc cười rộn rã rung rinh nhịp nhàng
Tươi sao khúc hát mùa sang
Xuân về ta lại dạo đàn dưới trăng.
(Jenifer)
Tiêu Dao
Trăng treo đầu núi đỉnh non
Mờ ảo soi bóng thuyền con phiêu bồng
Tàng cây thu lá ráng hồng
Mênh mang trời nước bềnh bồng ngao du
Sáo diều văng vẳng trăng thu
Khói sương mờ ảo mịt mù giăng bay
Mạn thuyền lả lướt đắm say
Khúc trầm khúc bổng lắt lay mây trời
Tửu tiên say uống lả lơi
Mình ta trong cõi đất trời bao la
Cỏ hoa ghen bóng la đà
Ganh đua mặt nước cùng ta giỡn vờn
Giữa trời với đất bông lơn
Trăng thanh gió mát chập chờn ảo thay
Hồn ta mộng mị đắm say
Ta cưỡi ngọn gió mây bay cõi bồng!
(Lãng Du Khách)
Chờ Mùa Xuân Tới
Tôi đi tìm nắng ngày sang
Thu về gõ cửa ánh vàng khuất nơi
Ngoài sân chim chóc im lời
Cảnh vật tĩnh lặng bời bời nhớ xa
Vài con sóc chạy quanh nhà
Bưng chôn hạt dẻ trữ mùa tuyết đông
Thiên nhiên tạo cảnh sinh tồn
Nhẹ dâng cảm xúc vào hồn lâng lâng
Trời xanh mây xám giăng tầng
Mặt trời dần ngủ bâng khuâng nhớ hè
Ru em đêm lạnh mải mê
Chờ mùa xuân tới tóc thề tung bay.
(Hoanghoon)
Trời Đất Giao Hòa
Mênh mang trời đất giao hòa
Bồng bềnh trong cõi ta bà tơ duyên
Đất trời một dải kết liền
Kề nhau xoắn xít triền miên phiêu bồng
Gió kia cuốn nhẹ mây hồng
Để mây vờn núi mặn nồng đắm say
Khắp trời sóng trắng mây bay
Nhẹ nhàng lả lướt giang tay vỗ về
Đá núi đang ngủ say mê
Vội choàng tỉnh giấc sướng tê cõi lòng
Vươn mình đón gió trời trong
Trở mình ôm ấp mở lòng đón mây
Trời đất tình ái tràn đầy
Còn ta tình ái sao đây cuối tuần
Tình ơi ! Hãy đón sức xuân
Bên nhau ân ái ngàn lần mê say
Cùng nhau tay ấp trong tay
Dìu nhau sánh bước đất này lên mây
Ta cùng du lãng đó đây
Bên nhau hạnh phúc đong đầy yêu thương !
(Lãng Du Khách)
Những bài thơ hay về cảnh đẹp lãng mạn
Hà Tiên Thập Cảnh – Tác giả: Trần Bảo Kim Thư
Hà Tiên phong cảnh đẹp như mơ!
Thập Vịnh lưu danh mãi đến giờ
Kim Dự Lan Đào ngăn sóng cả
Bình San Điệp Thúy hiện tranh thơ
Đông Hồ Ấn Nguyệt trăng hoài mộng
Nam Phố Trùng Ba biển đợi chờ
Tiêu Tự Thần Chung hồn Mạc Cửu
Giang Thành Dạ Cổ trống doanh cơ
Giang Thành Dạ Cổ trống doanh cơ
Thuở ấy cha ông mở cõi bờ
Lộc Trĩ Thôn Cư miền đất hứa
Lư Khê Ngư Bạc chốn hoang sơ
Châu Nham Lạc Lộ chim về tổ
Thạch Động Thôn Vân ngọc tỏ mờ!
Nước biếc, non xanh, trời biển rộng
Hà Tiên phong cảnh đẹp như mơ!
Ngồi Trong Thuyền – Tác giả: Nguyễn Trãi
Vũ hậu xuân trào trướng hải môn
Thiên phong xuy khởi lãng hoa bồn
Bán lâm tàn chiếu si yên thụ
Cách thủy cô chung đảo nguyệt thôn
Phong cảnh khả nhân thi nhập họa
Hồ sơn mãn mục tửu doanh tôn
Cựu du lịch lịch dư tăng ký
Vãng sự trùng tầm chỉ mộng hồn
Xuân Hàn Mặc Tử – Tác giả: RiuRa
Nghe mùa xuân chín Hàn Mặc Tử
Như tỉnh như say phong cảnh này
Bóng xuân nũng nịu nàng xuân hẹn
Xuân lại về đây mỗi độ sang.
Khúc nhạc ca vang lưng chừng núi
Khéo bày, khẻo tỏ ý xuân hay
Lại còn thêm chút xuân giấu kín
Xuân Hàn Mặc Tử thật đắm say.
Đâu chỉ có xuân phong cảnh đẹp
Bao cô thôn nữ sắc hương đầy
Có kẻ theo chồng người gánh thóc
Xuân Hàn Mặc Tử lắm vị say.
Có ai thèm chút mùa xuân chín
Xuân Hàn Mặc Tử sẽ cho vay.
Mùa Xuân Về Đâu – Tác giả: Chưa rõ
Hoa đào nở đỏ
Hoa mơ trắng ngần
Búp non nhu nhú
Cùng chào mùa xuân
Rồi cánh mơ rụng
Đào phai hết màu
Cành xanh lá biếc
Mùa xuân về đâu?
A, Em biết rồi!
Mùa xuân rất lạ
Ú tim nắng hè
Ẩn vào chùm quả.
Bóng Chim – Tác giả: Phạm Ngọc Vĩnh
Chẳng cứ Ninh Bình mới có chim
Nơi đâu cũng sẵn hãy đi tìm
Lòng hồ Thanh Miện say sưa mắt
Bãi sú Xuân Trường rộn rã tim
Lãng đãng chiều thu nâng máy ảnh
Bồng bềnh sớm hạ lượn xe dim
Đất mình phong cảnh nên thơ lạ
Phây búc treo hình khối kẻ xin
Cao Nguyên Mộc Châu – Tác giả: Axeng
Đi chơi vãng cảnh đầu xuân
Điểm tô cuộc sống thêm phần đẹp tươi
Ngắm nhìn phong cảnh bạn ơi
Hoa khoe sắc thắm giữa trời cao nguyên
Bên nhau quên hết ưu phiền
Nụ cười ngây ngất bao niềm tim yêu
Cuộc sống vui biết bao nhiêu
Khi trao đi…..nhận rất nhiều niềm vui
Chơi Hồ Tây Nhớ Bạn – Tác giả: Hồ Xuân Hương
Phong cảnh Tây Hồ chẳng khác xưa
Người đồng châu trước biết bao giờ
Nhật Tân đê lở nhưng còn lối
Trấn Bắc rêu phong vẫn ngấn thơ
Nọ vực Trâu Vàng trăng lạt bóng
Kìa non Phượng Đất khói tuôn mờ
Hồ kia thăm thẳm sâu dường mấy
So dạ hoài nhân chửa dễ vừa.
Cơn Lạnh – Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Cơn lạnh thoáng cảnh mùa đông
Sáng ra chẳng thấy nắng hồng như xưa
Ánh sương phủ ngập đường đi
Trong lòng sao thấy lậm lỳ nhớ ai
Xa nhau khuất bóng đêm ngày
Cộng thêm cơn gió heo may lạnh lùng
Kiếm đâu phong cảnh trời trong
Trăng vàng trời đẹp ngồi mong đêm ngày
Thiếu ánh trăng đừng đêm nay
Trời trong phủ ánh sương bay trắng ngời
Ngẩng lên mù cảnh sương rơi
Lòng người càng thấy mù khơi lạnh lùng
Bóng ai ngàn dặm xa xăm
Gửi theo sương tuyết hỏi thăm đông này
Thơ về thiên nhiên cho bé
Gió
Gió lúc nào cũng chạy
Suốt ngày vội thế à
Lúc nào cũng huýt sáo
Lúc nào cũng hát ca …
Gió thích chơi chong chóng
Cùng bé chơi thả diều
Lại giật tung nón bé
Gió bông đùa chọc trêu.
(Đặng Hấn)
Mùa Xuân – Mùa Hè
Mùa xuân hoa nở đẹp tươi
Bướm con bướm mẹ ra chơi hoa hồng
Bướm mẹ hút mật đầu bông
Bướm con đùa với nụ hồng đỏ hoe
Vui sao khi chớm vào hè
Xôn xao tiếng sẻ tiếng ve báo mùa
Rộn ràng là một cơn mưa
Trên đồng bông lúa cũng vừa uốn câu.
(Trần Đăng Khoa)
Mây Hay Khóc
Có đám mây mùa hạ
Hay khóc nhè làm sao
Đang ở tuốt trên cao
Mặt mày tươi hớn hở
Bỗng dỗi hờn mẹ gió
Cái mặt buồn thiu thiu
Cái mặt đen ỉu xìu
Vội vàng bay xuống thấp
Mẹ gió giận gào thét
Làm nghiêng cả bờ tre
Nhưng mây đâu chịu nghe
Cứ vừa đi vừa khóc
Mây trốn vào nước mắt
Thành mưa dông rào rào…
(Nguyễn Lãm Thắng)
Cầu Vồng
Chiếc cầu vồng bảy sắc
Uốn mình góc trời xa
Cầu vồng cũng có bạn
Cùng vươn qua mái nhà
Chiếc cầu vồng bảy sắc
Lung linh cong lên trời
Như lưng mẹ hôm sớm
Làm lụng chẳng nghỉ ngơi
Ơ kìa cầu vồng nhỏ
Còng lưng cõng cầu to
Như đôi bạn thân thiết
Chẳng xa nhau bao giờ!
(Phạm Thanh Quang)
Nắng
Nắng vừa đậu trên lá
Gió rung nắng rơi ngay
Em chạy vội ra nhặt
Nắng không vào bàn tay
Hoa cúc vàng nắng đậu
Hoa cúc càng vàng tươi
Nắng mà có hoa cúc
Nắng cũng thơm nắng ơi!
(Lê Hồng Thiện)
Chị Gió
Cuốn sách ai để trên bàn
Tự mình biết lật từng trang học bài
Mẹ bận phơi áo sân ngoài
Võng ru bé ngủ – miệt mài cứ ru
Ngọn lửa trong bếp cháy lu
Bỗng reo tí tách, tựa như lửa cười…
Thì ra Chị Gió ngược xuôi
Đến đâu cũng muốn giúp người một tay.
(Đoàn Vị Thương)
Mùa Đông
Trời nặng màu chì
Ù ì gió bấc
Vật vờ bờ tre
Gió như roi quất
Rét luồn khe liếp
Mùa đông vào nhà
Bà trải ổ rơm
Thơm mùi cơm nếp
(Trần Quốc Toàn)
Những bài thơ về thiên nhiên hùng vĩ
Đôi Mắt Hà Giang – Tác giả: Hướng Dương
Quê em đồi núi nghìn trùng
Soi vào ánh mắt muôn trùng gấm hoa
Giữa rừng phong cảnh sắc hoa
Bức tranh sơn thủy ,mờ mờ hơi sương
Nhớ nàng sơn nữ trong mơ
Dừng chân lãng khách ngẩn ngơ đứng nhìn
Mắt em chan chứa sóng tình
Hỏi ai? Tác tạo lung linh thế này
Long An Yêu Dấu – Tác giả: Nguyễn Phong
Bầu trời tím nhạt hoàng hôn.
Nắng chiều núp bóng hồn đầy hăng say
Trắng đêm thức suốt canh dài
Ôi sao nhớ quá những ngày đã qua
Trăng treo ở phía trời xa
Nhâm nhi chiếc bánh thưởng trà cao nguyên
Long An phong cảnh diụ hiền
Miền tây sông nựớc nối liền bờ đê
Dòng sông Vàm Cỏ đê mê
Lục bình hoa tím xuôi về nơi đây
Gió đưa hương lúa nồng say
Bông tràm đậm chất ngất ngây nồng nàng
Thu về gió thổi phũ phàng
Chào mùa hè nắng lá vàng rụng rơi
Tim ta chẳng mãi xa rời
Nhớ về kĩ niệm một thời Long An.
Mùa Xuân Tây Bắc – Tác giả: Axeng
Ai về tây bắc cùng em
Ghé thăm phong cảnh núi xen mây ngàn
Làn sương trắng nhẹ tỏa lan
Đồi chè hút gió ngập tràn nắng xuân
Hoa mơ nở khắp núi rừng
Đắm say sơn nữ ngập ngừng bước chân
Cảnh xuân tha thiết nông nàn
Tình xuân ấm áp chứa chan gọi mời
Xuân về nhộn nhịp muôn nơi
Khắp rừng tây bắc tiếng cười rộn vang.
Non Tản Biệt Thu – Tác giả: Ngọc Thạch
Chiều bên núi Tản, sông Đà
Gió xa gọi cánh buồm xa ngại về
Hữu tình phong cảnh sơn quê
Ngọt ngào điệu hát, câu vè thiết tha
Lưng non mây phủ trắng nhòa
Vạt chè xanh ngát, đan hòa áo em
Tiễn thu, lất phất mưa mềm
Gọi heo may đến, bên thềm chợt Đông.
Trên đây, tapchivannghe.com đã tổng hợp và chia sẻ đến bạn đọc những bài thơ hay về cảnh đẹp thiên nhiên hữu tình. Hy vọng bạn đã có những giây phút an nhiên trong những vần thơ về thiên nhiên. Hãy cho bản thân được thư giãn, kết nối với vạn vật chung quanh, để ta thêm yêu và trân trọng vẻ đẹp mà tạo hóa đã ban tặng cho con người.