Phan Thị Vàng Anh còn có bút danh là Thảo Hảo, sinh năm 1968 tại Hà Nội, quê Quảng Trị. Chị là con gái nhà thơ Chế Lan Viên và nhà văn Vũ Thị Thường. Chị xuất hiện như một cây bút truyện ngắn xuất sắc gây ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc. Nhờ thừa hưởng khả năng nghệ thuật của cha mẹ mà chị đã đạt được rất nhiều giải thưởng danh giá về văn học nghệ thuật được người đời ngưỡng mộ. Hãy cùng cảm nhận những trang thơ đầy hấp dẫn của chị nhé!

Mèo con đi học

Hôm nay trời nắng chang chang
Mèo con đi học chẳng mang thứ gì
Chỉ mang một chiếc bút chì
Và mang một mẩu bánh mì con con.

Công chức

Đến khi máy lạnh chưa mở, bình đun nước chưa mở,
và cửa còn đóng
Khi mùi giấy tờ còn ấm suốt hành lang và tiếng giầy
của chính mình vang đến nhức óc.
Thấy yêu đến nghẹt thở cái công tắc đèn mỗi ngày
mình là người đụng đến đầu tiên.

Để được đi xa thì…

Dậy sớm
từ lúc bốn giờ sáng
Làm gà trống trên cây giật mình vội gáy
Sương đầu ngọn lá hốt hoảng
rơi
Vào cái giờ bông hoa đơn giản nhất cũng còn hương
Đất cũng còn hương
Chưa hề nghĩ đến sâu khi vẹt ngang cành lá
Lòng rất thờ ơ với quả
Lờ mờ treo như không phải để ăn.
Dậy sớm
Từ lúc bốn giờ sáng
Nhạc mở thế nào cũng là to
Mới biết lũ chó không hề ngủ
Hớn hở đi theo chủ
thành đàn
Và hai con mèo
vắng mặt
không lý do.

Hành trình của cây

Nửa đêm
Cái mầm cây chồi lên từ đất
Lấm lét nhìn quanh rồi nở bung hai lá mầm rất mịn
Trong lành.
Sương, nắng, mưa, gió và tất cả những gì rơi xuống, những gì bao quanh nắn cho thân cây thẳng
Mỗi năm choàng thêm một vòng vân
Cái hành trình khó nhọc được thiên nhiên đánh dấu công bằng
Ghi nhận mơ ước của đời cây là tán.
Mơ ước của đời cây có là gỗ quan tài nổ bừng trong lửa?
Hay trăm năm ẩm áp gói hòm da thịt giữa đất đen?
Khi vươn lên chẳng cây nào nghĩ mình rồi thành giường tủ
Không một thân cây nào uốn mình cho giống hình khung cửa
Kéo rèm.
Mỗi bài thơ tôi tôi giết một ước mơ cây giết đến tận cùng
Thành bột giấy.

Ngày lạnh nhất Hà Nội

Phố nhoen nhoét và mưa van vát
Những chiếc taxi bỗng nhiên trở mặt gọi không dừng lại
Tất cả đàn ông trong hàng thịt chó đều mặc áo đen
Hai đốm lửa – hai cái áo len đỏ một góc phòng nhức mắt
Ngày lạnh nhất
Hôm nay đài báo ngày lạnh nhất.
Não đàn bà làm bằng gì mà chỉ nghĩ chuyện tình yêu?
Chụm đầu nghiêm trọng như âm mưu chỉ để bàn về một người đàn ông bé nhỏ? *
Về thôi
Bóng đèn cuối cùng của chung cư đã cháy
Dò dẫm đi lên những cầu thang ướt như bùn chảy
Cái điện thoại cả tối không một tiếng reng
Trong tay làm một ngọn đèn
Loạng choạng
Sao phải chịu mùa đông lạnh nhất ở đây?
Mặc nhiều áo tới nỗi xa lạ với da thịt của chính mình
Phải về nhà thuê chỉ thấy đèn chưa bật
Phải viết nhật ký mỗi ngày chỉ cùng một thắc mắc
Chữ cong queo vì đeo găng?
Nhớ Sài Gòn quá, tựa lưng vào tường mà khóc
Âm thầm thôi, trong đêm chỉ đôi mắt mèo động đậy
Nhớ lúc phong phanh áo mỏng rất gần tim
Nhớ những con hẻm nhỏ ít tiếng nói nhớ những con người lầm lũi…
Bước tiếp thôi còn một tầng nữa thôi
Bỗng thấy mình còn sống còn đau còn hạnh phúc
Lại sợ rồi sẽ hết, những ngày này sẽ hết
Hai tiếng nữa thôi, ngày lạnh nhất sẽ qua
Buồn làm sao, chuyện gì rồi cũng thành ấm áp.

Sơ đồ nhà mẹ

Cửa chính
Không phải lúc nào cũng mở
Không phải lúc nào cũng mở bốn cánh
Thỉnh thoảng mới mở đến cánh thứ ba
Thường thì một cánh
Đủ lách mình vào ra
Cửa cây chanh
Bên phải là chuồng gà
(đã lâu gà không ở
đậu tất cả dòng họ
trên cành
đẻ
rơi
quả
rụng cùng chanh)
Cũng không phải lúc nào cũng bung hai cánh
mỗi ngày hai bận xe vào ra.
Cửa bếp
Một kiểu mở duy nhất
Cho một cánh
Với năm nhà hàng xóm
cùng nhìn qua.

Tập làm thơ

Rướn lên nào, cầu kỳ vào nào, con lừa già chỉ biết gặm cỏ thực tế
Rồi phun ra cũng chỉ những dòng thực tế
Mắt chỉ thấy cây là cây, hoa là hoa,
Cái đầu đáng đập tung ra để moi thử nằm đâu cái hạt tí hon tưởng tượng
Mỗi sáng làm vài dòng, thử khác với mình, vung tay cao hơn đầu, bất cần trán
Vẫn không qua khỏi cái bề mặt lầm lỳ của cuộc sống
Một với một là hai.
Tôi bất tài, tôi bất tài, tôi bất tài
Tập làm thơ như tập múa, những ngón tay thô kiểu gì cũng không thành hình sen nở
Tôi phục kẻ thù tôi, nghĩ ra những câu co quắp, rợn người, thoát ra ngoài biên giới não
Cũng có lúc tôi lủi vào trong cái chăn lục bát đống rơm bà ngoại
Những sáu những tám cùng nhau dặt dìu ru ngủ tôi có tài
Tôi có tài, tôi có tài, tôi có tài
Chẳng bao giờ đến mức “tai một vần”
Đã cố cầu kỳ hết những dòng trên, giờ thì buồn ngủ
Nhai cái kẹo lạc dính hai hàm răng chẳng muốn mở miệng ngáp một lần.

Trong Cúc Phương

Đi cả ngày không giáp mặt một con thú
Chỉ những đàn bướm trắng đơn điệu
Bay nhanh nhanh như thôn nữ ngày đi chợ
bị trai trêu
Hoa lít nhít lẫn vào trong cỏ
Muốn ngửi
lại ngại mũi dính đất
Hơi rừng như mật
như kẹo the
như góc phố Thuốc Bắc
Tất cả chim hót đều giấu mặt.

Về nhà

Mở cửa ra
là thấy giường
là thấy bàn,
là thấy máy.
Thấy lá xanh vươn qua song
Đồng hồ trên tường
giật cục chạy
Góc tường nhện vẫn giăng
Và mọt nghiến chân bàn
Không hỏng gì
Không mất gì…
Chỉ chó con
lớn phổng phao,
lạnh nhạt

Là con gái của nhà thơ Chế Lan Viên, Phan Thị Vàng Anh đã làm thơ từ khi còn ở tuổi nhi đồng. Nhiều người còn nhớ những vần thơ trong trẻo trong bài thơ thiếu nhi Mèo Con Đi Học. Sau một quá trình chúng ta cảm nhận được sự trưởng thành trong thơ của chị. Bạn đọc bất chợt nhận ra được những vần thơ mang đậm những suy tưởng triết lý trong tập thơ Gửi VB của chị. Qua bài viết này hi vọng các bạn sẽ yêu thích ngòi bút tài hoa của chị.