Trong nền thơ ca Việt Nam, Thu Nguyệt là một ngòi bút nổi tiếng và được đông đảo bạn đọc yêu thích. Bà sở hữu nhiều trang thơ ấn tượng, nổi bật nhất là tập thơ Cõi Lạ đặc sắc với những vần thơ mang đậm chất trữ tình tha thiết chạm vào trái tim bạn đọc. Hãy cùng nhau cảm nhận ngay bây giờ nhé!
Chùa xa
…A Di Đà Phật…nam mô
Tiếng người lẫn với mơ hồ tiếng chuông
Lơ thơ vài giọng chim muông
Rơi qua kẽ lá không buồn không vui.
Áo sư vàng một đốm đời
Hoàng hôn trùm cả đất trời mênh mông
Ta lơ ngơ bước long rong
Lắng tai nghiêng ngó mà không thấy gì !
Mộng du khấn đức từ bi
Xin cho con nhớ đường đi đến chùa
Bụi trần đã gởi nắng mưa
Loanh quanh nẻo Phật sao chùa cứ xa…
Chắp tay khẩn niệm Di Đà
Thảnh thơi thử mở mắt ra… lại buồn !
Nghe lòng rung một hồi chuông
Tiếng vang như có lại dường như không.
An lành nẻo Phật mênh mông
Ta như hạt bụi long bong lạc mình.
Cõi lạ
Trút tình vào chốn hư không
Ta như sợi chỉ đèo bòng treo chuông
Loay hoay giữa một con đường
Chuông không ai gióng mà buồn cứ ngân…
Diều giấy
Ta uyên bác thiên tài
Ta ngu ngơ đần độn
Ta ngăn nắp vui buồn
Ta lộn xộn ghét yêu
Ta lơ mơ buông nắm cánh diều
Sợ hãi, vui mừng từng cơn gió lạ.
Ta loay hoay tự mình mặc cả
Đo đếm yêu thương, cân lượng khóc cười
Chẳng muốn mình làm cánh diều rơi
Cũng chẳng muốn dây người buộc lại.
Ta trách phận than thân chán đời diều giấy
Chắp vá trên mình bao chữ nghĩa thấp cao
Đã bao phen oai dũng lộn nhào
Chua chát hiểu phận mình do gió khiển
Hạt muối kết tinh từ biển
Đã một thời ôm bóng hải âu
Làm sao thấy được bóng đàn chim xưa
Dẫu hòa tan hạt muối ?!
Cánh diều ơi cánh diều nông nổi
Một hạt mặn này ta gởi cho ta…
Hương đêm
Nhẹ nhàng mở cửa nghe đêm
Nhón chân đi giữa hương mềm cỏ cây
Rung rinh một ánh sao gầy
Hình như một giọt sương đầy sắp rơi
Tuyệt vời đêm thế gian ơi
Lắng nghe cây cỏ nói lời thiên nhiên
Gió đêm xao xác hiền hiền
Mang mang hương cũ từ miền xa lơ…
Đêm ơi sao đến bây giờ
Qua rồi cái tuổi mộng mơ lại buồn ?!
Thôi thì đêm hãy cứ hương
Thôi thì ta hãy cứ sương sắp đầy
Nhẹ nhàng sao rụng vào tay
Buồn tênh khép cửa heo may trở lòng !
Lá khô
Còn đây một xác lá rừng
Khô vàng như thể chưa từng thắm xanh.
Ta buồn như khói mong manh
Bỗng dưng ngớ ngẩn hóa thành từ bi
Trách mình ép lá làm chi
Mộng mơ có bớt chút gì mảnh đau ?
Thơ dăm ba chữ rầu rầu
Bạn vài ba đứa vắng nhau không buồn
Không trà rượu ngắm trăng suông
Không say, không tỉnh, không buồn, không vui
Đừng hờn nhé lá khô ơi
Vô tình ta bắt mi rời rừng xanh
Lá chẳng về cội, quên cành
Ta ngồi nhìn bóng quên mình…
lá ơi !
Kiếp này lá bạn cùng tôi
Khô khan hai phận khóc cười có nhau
Nếu còn có kiếp mai sau
Trả rừng cho lá…
Về đâu phận mình ?
Lạy mình
Đốt nhang ta lạy chính mình
Cầu cho ta bớt chút tình đa đoan.
Khóc cười khẽ chạm là tuôn
Hành trang thừa thãi vui buồn mộng mơ
Ắp đầy lộn xộn vần thơ
Bồn chồn việc nghĩa, âu lo việc tình
Đốt nhang ta lạy chính mình
Khói hương hiện rõ dáng hình tào lao
Tàn nhang rơi trắng xuống đầu
Thần linh thiêng bảo: đừng cầu mất công !
Đốt nhang ta lạy vào không
Lắng nghe ta bước đi vòng quanh ta…
Mộng du
Ta bước nhẹ nhàng như chẳng có
Ta nhìn lơ đãng chẳng buồn vui
Hững hờ mở nắm bàn tay nhỏ
Để biết còn ta ở cõi người.
Trái tim vẫn đập không ngừng được
Ta thở cho vui làn gió buồn
Mắt thấy đằng sau nhìn phía trước
Mịn màng ta thấm tan vào sương
Sương đọng đầu cành, ta rớt xuống
Đất hiền như mẹ ôm vào ta
Luân hồi không thoát, ta ngồi khóc
Nước mắt như sao tràn ngân hà
Ta lại trở về bên gối ấm
Mơ màng suy tính cho ngày mai
Trời ơi ! Ta biết ta đời lắm
Ta nén giùm ta tiếng thở dài…
Nhà mình
Vuông vuông dài dài
Anh đóng khung từng mảng cuộc đời lên vách
Bàn tay các con rửa suốt ngày không sạch
Khâm phục nhìn tay trắng mẹ cha.
Căn phòng đầy ắp trăng và hoa
Chật chội niềm hy vọng
Con xem tranh chổng ngược đầu òa khóc
Anh xoay lại phận người, cười như mộng du…
Ta lêu bêu không bạn không thù
Nói cười răm rắp
Nghĩa tình xâm xấp
Không đầy cũng chẳng vơi.
…
Đêm qua trời chuyển thu rồi
Lá đâu một chiếc bỗng rơi vào phòng.
…
Giọt buồn nhễu hạt long tong
Vậy mà cứ tưởng là không…
Thiệt tình !
Nhân chi sơ
Trở về ngồi bên con mương xưa
Chấm chấm ngón tay mình xuống nước
Lừa được chú cá lòng tong cười ngất
Nghe chìa vôi mắng nhiếc ở trên đầu.
Chú nhện lỡ chân sa xuống bờ ao
Luống cuống loay hoay rủa nguyền ngọn gió
Ta buồn tay ngắt đầu ngọn cỏ
Ríu chân giẫm lên con trùn nhỏ giang hồ
Vậy rồi cần mẫn ngồi làm thơ
Ngợi ca thiên nhiên, mến yêu vạn vật
Ta lừa được ta, cười ngất
Nhân chi sơ là chữ tuốt bên Tàu !
Nhân chi sơ thiện ác như nhau
Bổn ác nhất là điều huyễn hoặc
Ta lẩn quẩn trong vòng hối hận
Lắng tim mình vọng nhịp chi sơ…
Núi ở biển
Núi ngồi ngắm biển ngàn năm
Sóng ầm ầm sóng, núi thầm thầm xanh.
Gió ngàn thu, tuổi mong manh
Mất rồi lại có, trong lành như không.
Buồn vui chẳng biết đi vòng
Bạc đầu con sóng vẫn không hiểu mình.
Núi ngồi chăm chút màu xanh
Cây cao, bóng cũng xoay quanh gốc tròn.
Chùa xa cuối nẻo đường mòn
Mặt trời đỏ chạm tiếng chuông bỗng vàng.
Chiều nhìn bóng núi đổ ngang
Ngàn con sóng vỗ lan man bãi buồn…
Bỗng nghe lòng nặng trống trơn
Đời nghiêng ngàn nỗi cô đơn trút về!
Ru đá
Nhẹ nhàng dịu ngọt em ru
Bình yên đá ngủ vô tư giữa rừng
Ngủ ngoan nào nhé đá cưng
Suối quanh co kiểu người dưng… mặc tình !
Ta ru đá lẫn ru mình
Buồn ngây ngất giữa chông chênh đất trời.
Ví dầu, ví dẩu… à ơi…
Đá ngủ như đá, ta ngồi như ta.
Kiếp phù du, giấc phù hoa
Lấy ai ru đá giùm ta sau này ?!
Thôi thì đá ngủ cho say
Để rồi thức giấc ngày mai một mình.
Sẽ đến rồi qua
Bước ra từ làn gió bấc
Cái lạnh quen quen nhắc nhở thời gian
Ngồi lơ mơ nghĩ đến năm 2000
Lạ lẫm bình thường như trời đất.
Kỳ diệu làn gió bấc
Năm nào cũng đúng hẹn mùa đông
Ta chẳng đợi chi nên cứ lòng vòng
Những năm tháng bốn mùa quen thuộc.
Kéo tờ lịch lên, một ngày rơi xuống
Bàn tay nào năm ngón lạ lùng quen
Gương mặt nào thân thuộc bất ngờ quên.
Thiên hạ nôn nao đón chào mới cũ
Mình bộn bề lủ khủ những buồn vui
Vừa sắp xếp xong lại thấy rối tinh rồi !
Nào thì mới nào thì cũ hỡi
Hãy gọn gàng quên nhớ cùng ta
Tháng ngày nhẹ hững đi qua
Những điều gần đó rồi xa….thật thường !
Sinh nhật ta
Thắp một ngọn nến, cắm một cành hoa
Mừng sinh nhật ta vui buồn ngộ ngộ
Tự lắng nghe mình rõ từng hơi thở
Bất giác bật cười nghe rỗng không không
Này là nến đỏ, này là hoa hồng
Hoa sẽ héo tàn, nến rồi sẽ tắt
Trái tim cần cù ngày kia ngừng đập
Tờ lịch nhẹ nhàng làm rác vu vơ
Ngày tháng bây giờ, ngày tháng xa xưa
Ngày tháng mai sau… luân hồi vậy vậy
Mọi vật hồn nhiên mất rồi có đấy
Đời có ta về, đời vắng ta đi…
Chẳng có điều gì, chẳng có hề chi!
So đũa hoa
Cũng là hoa, khác gì đâu
Cắm vào bình, lại lắc đầu, bỏ ra.
Thôi mà, hoa chỉ là hoa
Cũng là màu sắc ấy và cũng hương
Đã thương thì cứ liều thương
Sao còn tẩn mẩn đo lường săm soi…
Hoa vô tư nở bên đời
Ta vô tình lại học đòi xót xa.
Soi gương
Đem gương ra tự ngắm mình
Rõ ta mà lại thấy hình như ai
Thời gian người tính tháng ngày
Đời buồn vui tính trên vài nếp nhăn.
Ta nhìn ta mới hay rằng
Ai thương ta cũng chẳng bằng ta thương !
Vi vu trăm vạn nẻo đường
Hụt chân bỗng rớt về phương trời mình
Xoa bàn tay trắng lặng thinh
Nhổ dăm sợi bạc nghe hình như đau…
Mắt mi mũi miệng lao xao
Lạ quen thật giả cũng tao với mày
Thôi thì tay nắm lấy tay
Vần thơ xe cát cho đầy số không.
Sóng rơi
Ta mang chút phận đèo bòng
Đau giùm, khóc hộ mênh mông đất trời
Chợt chiều nay ngắm sóng rơi
Giật mình ray rứt thương đời nhiêu khê.
Buồn không có nẻo quay về
Một mình ta giữa bốn bề sóng rơi
Chút bình yên đã ra khơi
Lặng nghe giông tố nói lời bão xô.
Ơ hay! mưa gió hải hồ
Xoáy đâu về một vần thơ đa tình
Sóng rơi ướt đẫm vai mình
Ướt rồi khô, có mà hình như không.
Ta mang chút phận đèo bòng
Mớ bòng bong rối bòng bong…
thật là…!
Sự mình
Mọi điều rồi sẽ yên bình lại
Bốn mùa trái đất bình thản quay
Tình như ngọn gió không nhà vậy
Thoắt có rồi không giữa tháng ngày…
Mọi điều rồi sẽ yên bình lại
Thoắt vẩn vơ vui, thoắt ngẩn buồn
Phàm phu hiền triết loay hoay mãi
Mình ngồi thơ viết cứ suông suông …
Mọi điều rồi sẽ yên bình lại
Hoa nở ngoài hiên, người nói cười
Ta đứng trước gương và bỗng thấy
Bóng mình dòm kỹ thấy khơi khơi…
Mọi điều rồi sẽ yên bình lại
Ta dỗ dành ta thương lấy mình
Con sóng cứ trào, tim ứ nghẹn
Nghe dường như lệch cả hành tinh…
Tháp Chàm
Tháp
Chiều buông
Sương và tiếng chim khắc khoải
Chẳng thấy sự uy nghi nào sót lại
Chỉ nghe đẫm buồn cả một vùng hoang.
Tháp Chàm như dấu chấm than
của vũ trụ viết vào trái đất
Lặng lẽ rêu phong nói điều còn mất
Gạch đá nhẹ nhàng khắc dấu thời gian
Giá được làm cỏ dại lan man
Vơ vẩn sống, phất phơ đời bên tháp
Vui với nắng sương, mưa trùm, gió đập
Lặng lẽ đâm chồi, ta tự trùng tu.
Vi vu… hời hỡi vi vu
Tháp
Thương đời tháp
Thương mù mù xa…
Tháp Chàm khó hiểu như ta!
Thương lá
Loay hoay một góc vỉa hè
Lén đưa tay nhặt lá về thở than
Chớm thu Hà Nội hoang mang
Mình như chiếc lá nửa vàng nửa xanh.
Gió lùa lá rụng rong ranh
Ta buồn chân giẫm loanh quanh dấu mình
Hình như nước cũng vô tình
Hồ Gươm xanh một màu xanh lạnh lùng.
Đã đành thế thái hư không
Lòng đơn sao bỗng mênh mông ngát buồn
Ơi à … ta hát lương sương
Đằng sau, phía trước, con đường bỗng xa…
Lá nè! Về ở với ta
Vui buồn lật lại lật qua mấy hồi!
Ước
Ước gì ta được vui như đá
Đọng chút bụi hồng cũng nở hoa
Ước gì ta được buồn như đá
Nước giỡn mà ta khuyết thật thà !
Ước gì ta được trơ như đá
Chẳng yêu, chẳng ghét, chẳng vui buồn
Nếu mà ta biến ra thành đá
Biết có ai người hóa đá luôn ?!!
Vô thường
Cám ơn sự vật vô thường
Để cho ta có khi buồn khi vui
Vô thường tất cả, trừ… tôi
Là chi cũng mãi khi vui khi buồn !
Chiều xem Đà Lạt làm sương
Đưa tay vuốt gió mà thương đất trời
Mai đây ta vắng đi rồi
Đất trời cũng vẫn đất trời như nay
Chỉ còn ngọn gió loay hoay
Lạc loài tìm mãi bàn tay thuở nào.
Với núi
Núi ơi là núi xa rồi
Cái ngày leo núi ta cười trong mưa
Núi ơi là núi ngày xưa
Ta – cô gái chỉ biết mưa đồng bằng
Bước chân leo núi ngại ngần
Núi khuyên ta nhẹ bàn chân – đá mềm!
Chập chùng núi tựa vào em
Dịu dàng từng bước chân thêm đất trời
Nhẹ nhàng rơi cánh hoa rơi
Thiên hà xa lắc bỗng bồi hồi hương…
Có thương thì núi cứ thương
Bàn chân lạ lẫm, con đường dễ tin
Giơ tay là hái được tình
Một mình mình nắm, một mình mình buông.
Núi buồn, đá tựa vào sương
Em ngồi, bóng tựa vào đường gió đi
Núi hời! cao để làm chi
Ta hời! ta để làm gì cho ta ?!
Những trang thơ của Thu Nguyệt được nhiều nhà bình luận văn học đánh giá cao. Đó là những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời khiến bạn đọc phải suy ngẫm và cảm phục trước một hồn thơ độc đáo đáo của bà.