Uống Một Ngụm Nước Biển là một tập thơ hay và nổi tiếng góp phần đưa tên tuổi của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh đến gần hơn với bạn đọc. Với sự sáng tạo không ngừng nghỉ cùng sự trau chuốt trong từng vần thơ mà anh đã được rất nhiều giải thưởng cao quý hiếm có. Nếu bạn có sở thích sưu tầm thơ ca thì đây chắc chắn sẽ là một điểm đến tuyệt vời dành cho bạn.

Sự thật

trong căn nhà gương
hắn đập vỡ từng cái gương một
để tìm kẻ phản chiếu trong chúng
hắn hy vọng xác suất sẽ giúp
hắn tìm thấy kẻ phải giết trước khi đập vỡ hết
nhưng thêm một lần nữa hắn
thất vọng
hắn đập mãi đập mãi đập mãi
những mảnh vỡ phản chiếu những mảnh vỡ
và máu
khách thăm quan nghe những tiếng vỡ
vụn
ngơ ngác giữa một chốn vui sống
họ thấy căn nhà gương sụp đổ
những mảnh vỡ cào xước những mảnh vỡ
và máu
nhưng chẳng hề thấy một cái xác
chỉ còn sót một tấm gương cuối
phản chiếu những quanh đống đổ nát
hắn khép mắt
và vỡ

G2

cái giường nó đắp cái chăn
còn hai sinh thể lộn lăn trên sàn
hai con vi khuẩn dã man
trêu ngươi giữa lúc bất an như vầy
thơ cái đâu thơ đực đây

Em đừng hỏi vì sao

em đừng hỏi vì sao lại thế
những cơn mưa làm khô tóc em rồi
em yêu tôi thật không
hay cốt cho qua mùa đông
con đường nhịn thở chờ nước rút
bong bóng nổi lên cứ ít dần
vô nghĩa là hai bàn tay
khép mắt như đang ngủ say
hoa mùa này ít hương đi vắng
em trốn làm chi tôi đâu tìm
những lắng sâu đi vào tôi
đi mãi chưa bao giờ thôi

Êm

tôi nằm im thấy bao la
khi tôi nhắm mắt tôi là miếng đêm
ngày ăn tôi thật êm đềm
nỗi
buồn
tôi
thịt

mềm
không
em

Đêm lặng gió

một ly tiềm thức rót ra
có dăm ba giọt máu và
tương lai
câu thơ đã bị bắt
bài
chỉ mình tôi bắt chả ai vào đầy
rót tiềm thức mãi như vầy
mình tôi biết uống
còn mây
thì nhìn
vơi yêu với lại vơi tin
khi em chả giả mẹ mìn bắt tôi
rót tiếp
định uống
lại thôi
nhường cho độc giả
nhấp môi
lưỡi lè
khó cai hơn chích xì ke
một vài trong số cave đang buồn
một ly tiềm thức rơi tuôn
vỡ toang tung toé
chuồn chuồn bay sâu
cái ly tiềm thức ban đầu
tôi là bóng gió
còn đâu
là là

Đố em lọc được tôi trong xác phố

đố em lọc được tôi trong xác phố
lởm nhởm bay quanh tiếng hót tinh cầu
em nào biết là tôi đang oằn oại
hoảng vô cùng nơi móng vuốt bồ câu
những khi khóc vì không ai đổ lệ
cho mùa xuân bán hết tiết trinh rồi
em không hiểu mãi mãi là không hiểu
nếu chỉ vì mình tôi đã giết nghoéo tôi
hay em thử gọi mưa đang vờ ngủ
cắt thời gian chôn cất những tro tàn
biết đâu đọng lại tôi trên cỏ
em đái ngồi và tôi thấy bình an

Vẫn đôi khi

đôi khi ánh sáng kia muốn khóc
cho những giờ đêm…
hết mực rồi
để tôi đi lấy cây bút khác
…cho những giờ đêm nhuốm hồn tôi
không ai có lỗi khi đánh rắm
trong giấc ngủ mơ thấy hoa nhài
có ai có lỗi khi đánh đắm
con thuyền quá khứ ứ tương lai
qua đêm với bóng hoa thiên lý
mọc nơi ký ức đã hói đầu
tôi không muốn nói em vô nghĩa
em chưa đủ bé để hiểu đâu

Tình hình mạng

mỗi lần attach được file
sướng vui như thể ngày mai lìa đời
bao giờ thì được hở giời

Buồn ngủ buồn ngu

ngồi buồn cũng khá là vui
nếu mà không phải ngậm ngùi cho ai
chao sao mà lắm nhân tài
suốt đời cứ phải đóng vai thằng khờ
ngồi buồn ngủ mãi không mơ
nằm buồn ngủ mãi không chờ đợi chi
thôi em đừng đến làm gì
nhé thần ru ngủ nhu mì tinh khôi
bây giờ tôi quyết định rồi
mỉm cười miễn cưỡng để môi đỡ trề
an ninh thế giới mới đê
tôi từ tôi để quay về với tôi

Nhưng mà

mỗi khi bị đời bắt nạt
tôi về tôi mách với thơ
thơ bảo thế mà cũng mách
đánh cho trận nữa bây giờ
vừa nói thơ vừa âu yếm
vuốt ve vết xước não non
thơ xót xa tôi như thể
chính thơ vừa bị ăn đòn
cậy thơ kệ đời bắt nạt
em không đến bắt nạt tôi
thơ bảo thế thì phải mách
nhưng mà tôi chán thơ rồi

Vô đáy

buồn buồn chiết xuất vô hình
rót cho đêm uống để mình uống đêm
uống rồi lại muốn uống thêm
thật nhiều thiên hạ để đêm uống mình
từ vô hình đến hữu hình
muốn đang là cái mà mình không đang

Biết đề vô nghĩa nên anh sống

biết đời vô nghĩa nên anh sống
để sáng tạo ra ý nghĩa đời
biết là như thế hơi vô nghĩa
nhưng mà em muốn thế em ơi
để anh tìm kiếm em không đến
hòng tặng cho anh những bất ngờ
ví dụ đôi lần anh cảm thấy
tận cùng tinh tuý của bơ vơ
chỉ tiếc thanh xuân như màu lá
mùa qua nhanh lắm tiếng sương mù
anh thương em trốn trong tiềm thức
anh vờ không thấy cứ lãng du

Thế

châm ngôn nữa
viết
thơ
hay

chết
tôi chết rồi quá khứ có buồn không
câu thơ ế làm dáng
tương lai lác
thời gian mỉm cười khi biết mình vô tri
thơ đã chán
khủng hoảng gì lâu thế
tâm thức đâu phải con chuột thí nghiệm
cả chuột cũng đang được bênh vực
thế mà thơ
đại dương nghĩ vừa bơi vừa khát
con cá chuồn mới vỗ cánh đã mưa
tôi cóc thèm làm thơ hay nữa
cóc thèm kết thúc ấn tượng nữa

Không đặt tên số 4

thời gian đã phủ nhận tôi
là kẻ có thể im ngồi hư hao
tôi đà mắc tội gì nào
mà em lại nỡ ghi vào sử xanh
tôi sừng sững lắm đã đành
đằng này mãi cứ chòng chành thơ ngây
hay là em muốn đoạ đầy
cái thằng ngơ ngác dám vầy nước em
thời gian như một ao sen
và tôi, khốn thế, dế mèn sát na

Không đặt tên số 5

bài thơ nữa thất bại rồi
tôi không diễn đạt được tôi không khờ
dù tôi chỉ ngụy ngây thơ
mà không biết đến bao giờ ngộ ra
rằng tôi là hay không là
thì bài đang viết lại đà hay ho
thế mà hay?
tôi tò mò
đọc đi đọc lại như bò nhai nhai
vẫn chẳng hiểu sao nó dài
trong khi chỉ đáng một vài mấp môi

Không đặt tên số 6

sự lựa chọn sự không lựa chọn
với mục đích là không mục đích
em vẫn biết cái điều em không biết
biện chứng tâm thức không biện chứng
em chảy dài thành chữ
nơi tôi
em cạnh tranh với người đàn bà
tái tạo tôi kẻ tái tạo em
và bằng em đã được tái tạo
tôi tái tạo nàng
trong những dòng thơ
quá khứ ngậm trong miệng
chiếc lưỡi của tương lai
câu hỏi hiện tại
trả lời bằng chính nó
sự sống của tôi
nằm rất ngoài tôi:
nơi hạnh phúc tha nhân
em hiểu
không duy tâm
sáng tạo
lặp lại sự không lặp lại
bằng vô tình ẩn giấu ân tình
tạo hoá có lí khi sáng tạo cả sự không sáng tạo
để tồn tại khi không

Những điều còn lại xảy ra

khi anh nghĩ về em
mưa giăng bụi
khi anh nghĩ về điều anh đang nghĩ
phố kẹt xe
khi anh nghĩ về thời gian
bản tin thời sự sắp nói đến một vài cơn lũ
khi anh nghĩ về cách kiếm tiền
bông hoa nở ở cột đèn rêu
khi anh nghĩ về tình bạn
mưa đã đổ tràn một vết lõm trên không
khi anh nghĩ về ngày mai
một đoàn người cũng đang như vậy
khi anh nghĩ về định mệnh
bài thơ đòi kết thúc ở đây

Vẫn nhưng

ánh sáng tắt
trong mắt bông hồng
giữa mùa hè hôi hổi
con tồn tại bay đi trú đông
lát sau quay trở lại
(quên không tắt bếp gas)
tôi yêu em ngoài ra
còn yêu vài điều khác
nếu biết tôi lười nhác
nhân loại đà chăm hơn
trồng cỏ lên cô đơn
nhiều ngày tôi tự hỏi
có ai tự hỏi như tôi
về một dòng hy vọng
làm ngọt hơn mặt trời
để em âm ỉ tắm
khi lên bờ
mưa rơi
ánh sáng tắt
chi bằng cứ cúi đầu mà hiện hữu
nhưng con gì trong tôi?

Chỉ là có lẽ

tôi mơ thấy có lẽ em
gần tôi không nói chỉ thèm xôn xao
em biết là đang chiêm bao
nên ban phát chút ngọt ngào đôi tay
vuốt ve cả vũ trụ này
vết thương bỗng có một ngày lên da
vậy em là phù thuỷ à
vẫn không nói chỉ bao la ánh nhìn
một niềm da diết yêu tin
hay em là ả mẹ mìn bắt tôi
tỉnh giấc lại mị dân rồi
tiếc thì có tiếc nhưng thôi tiếc gì

Nguyễn Thế Hoàng Linh sở hữu cho mình một số lượng thi phẩm đồ sộ. Trong đó đa phần là những vần thơ mang đậm chất trữ tình đầy xúc cảm thân thương. Hãy cùng nhau suy ngẫm những thi phẩm này để cảm nhận sâu sắc hơn ý nghĩa của những trang thơ của anh.