Nguyễn Thế Hoàng Linh là một nhà thơ nổi lên nhờ hàng nghìn bài thơ của anh trên internet. Những bài thơ này khi vừa ra mắt đã được sự hưởng ứng và đón nhận mãnh liệt từ mọi người. Anh là một nhà thơ trẻ đầy nhiệt huyết trên con đường thơ ca của mình với những trang thơ giá trị. Để các bạn hiểu rõ hơn về tài năng của anh, xin mời các bạn đón xem bài viết dưới đây của chúng tôi!

Lại hổng

không biết có định mệnh không
có lần tôi thách thức:
tắt tao đi hỡi định mệnh tò mò
rốt cuộc chả gì xảy ra cả
ngoài một điều: tôi nhầm to
biết có định mệnh rồi tôi hối hận:
xin lỗi cu định mệnh rất nhiều
định mệnh tức nhưng đếch làm gì được
bởi hắn là sản phẩm của tôi điêu

Em đã ở đâu

em đã ở đâu trong những lúc
tôi muốn ôm em để nói rằng
chúng ta có điểm tương đồng đấy
đó là nỗi nhớ bị sâu răng
những năm những tháng không dấu ấn
tôi đã là ai thế hở mình
khi em bỗng chốc không có nữa
hoàng hôn xâm thực mỗi bình minh
công ty tư tưởng ngu phá sản
kinh doanh hiện hữu lại từ đầu
nhưng hồn xây xước không trắng nữa
em à lúc ấy em ở đâu
em đã ở đâu trong những lúc
ví dụ tôi đang viết thế này
dù tôi em biết hay không biết
theo em là dở hay là hay

Ngưng ở nửa đêm

viết trong những phút cuối ngày
chạy đua với những ngón tay đồng hồ
đích là ngày mới ngây ngô
dù lưng đã sớm nai thồ tương lai
về lôgic thế là sai
thồ quá khứ mới đúng bài thời gian
ôkê trước lúc phai tàn
tạm ngưng đấu khẩu để bàn gì cơ
ờ bàn gì nhỉ bây giờ
trong khi đã hết bài thơ mất rồi
hay là viết chút nữa thôi
chạm ngày mới mấp máy môi chào đời
mười hai giờ đúng em ơi
vé xem tồn tại đánh rơi rồi này

Những gì nhỉ

những gì nhỉ đã tàn phai
ở dòng chữ trước tôi là ai
một câu hỏi ngốc nhưng hay phết
tôi là con của đúng và sai
và là cha của một vài tiếp theo
tôi không hề biết mình nghèo
trước khi mưa chẳng chịu theo
chi thích những cây giàu lá
và lông vàng óng của mèo
chạy rông và nhảy vèo vèo trên cao
đôi khi tôi khoái mày tao
với em những lúc không cầm dao
mắt nhìn hờ hững vào thời đại
con tim mệt nhoài thôi thét gào
rồi em định sẽ thế nào hở em
mơ gì cứ kể tôi xem
mơ tôi dẫn đi ăn kem
mơ tôi đừng quá hèn hạ
hay mơ tôi biết khát thèm
chứ không thoả mãn đẹp đèm hư vô
tôi hay phỏng đoán hồ đồ
hay em thích mua ô tô
hay em muốn đừng thơ nữa
hay em cần đi cặp bồ
với người không quá thể tồ như tôi
vớ va vớ vẩn đủ rồi

Tồn tại cho

tồn tại cho tôi tái tạo
cảm ơn của ít lòng nhiều
làm ơn đi mà nhân loại
đừng cho tôi cặn tình yêu

Những điều cơ bản

tôi sẽ nguyền rủa nhân loại đáng bị nguyền rủa này
nếu điều đó có thể chấm dứt những cuộc chiến
tôi sẽ tát vào mặt những tiền bối hèn
nếu điều đó khiến họ chuyển mình thay vì trả thù
tôi sẽ chấp nhận sự trả thù của họ
nếu điều đó không khiến họ thêm hèn
tôi sẽ mặc kệ sự thêm hèn của họ
nếu nó không trở thành tiền lệ cho những thế hệ sau
tôi sẽ bảo những người không nhận ra nỗi đau thời đại mình là đồ ngu xuẩn
nếu điều đó gây cho họ rung động chân thật
tôi sẽ xin lỗi những gì tôi làm thương tổn
nếu họ đã ươm liền da cuộc đời
và nếu những điều này không cần đọc nữa
tôi cảm ơn thế giới đã thả tôi

Khơi

những bước chân chạy trong mạch máu
nốt sol rơi bắn đỏ lên tường
vũng lầy thế kỷ chưa bay hơi hết
dù sự bay từ lâu đã thay da
như tất nhiên
những dòng sông cũng đã tắm trên những dòng sông khác
có lẽ loài người cần nhìn lại chất mình
hoà vào nước thời gian mãi
sao không mònize viên cuội hận thù
đã thấy tương lai
những giọt hư vô không tầm tã nữa
chỉ thánh thót duy trì hiện hữu của bản thân:
tôi là hư vô là có thật
khi không còn ai lắng nghe tôi
những tiếng van xin của hoà bình
người đánh bom cảm tử nào
tổng thống nào
người yên ổn nào
sẽ hiểu
những bước chân khơi thông mạch máu
những mảnh nốt sol nở tươi u ám tường
một người vẽ và một người đang hát
lặng lẽ uống viên hận thù
tan trong cốc thời gian

Bài không số số 9

giá trả cho sự thật
lưỡi bị cắt
đắt không
này ai bứt trụi cánh đồng
trong khi trăng
ngồi tắm
giá trả cho im lặng
một suối nguồn
đóng băng

Lại rơi

lâu lâu chẳng có tình yêu
ngu si tăng trưởng bao nhiêu lần rồi
may mới bốn lần rưỡi thôi
thế nhưng cũng đủ để tôi siêu đần
đần từ đầu đến tận chân
thế nên hống hách: cóc cần có em
kiểu mưa rơi đã cũ mèm
mà sao vẫn đẹp vẫn thèm rơi theo
tôi vừa ngu lại vừa nghèo
ngữ ngôn không đủ mà gieo kín trời
để cho sau mỗi giọt rơi
lại ngoi lên một mầm lời trắng xanh

Mưa vẫn còn rơi

mưa được nghỉ làm chủ nhật
sao còn rấm rức rơi
tôi được cơ may hèn hạ
sao tim không chịu câm lời

0

thời gian chạy trước quá nhanh
đuổi hoài không kịp thôi đành thuê xe
taxi tưởng tượng chạy nhoè
bỏ thời gian mắt tròn xoe đứng nhìn
tránh ra tránh ra tin tin
mất phanh rồi đấy còn xin đường gì
muốn sống thì nhảy ra đi
thế nhưng còn bác taxi đang cười
giờ này còn cười, dở người
ồ không, hãi quá, chết tươi mất rồi
trong xe còn một mình tôi
sao không tưởng tượng mình thôi là mình
dễ ợt, nhưng còn em xinh
không là tôi nữa thì tình của ai
cuối cùng thế nào, thưa ngài
hình như đâm phải một bài thơ xanh

Không ai đuổi

không ai đuổi
chạy đi tôi
đi tìm ai đuổi để môi vợi buồn
hôm qua mưa đã lại tuôn
sao không thấy nước cội nguồn mơn tay
lại đây anh nói thầm này
trong tai em có một ngày rất xanh
nó là tang chứng rành rành
em ăn cả hạt quả anh chát lè
ông bà dạy chả chịu nghe
để giờ anh mọc e dè trong em
đáng ra anh mọc lem nhem
nhưng anh không thích lèm nhèm tái sinh
khi anh được là lại mình
anh vươn rất đỗi yên bình trong đêm
tai em là suối êm đềm
anh bò ra suối cho mềm hoang vu
anh hạnh phúc đấy mặc dù
em như là một ngục tù khác thôi

Không đặt tên số 7

dường tôi không tồn tại
trong thế giới của em
những câu thơ không thật
hoặc thật nhưng cũ mèm
ở ngoài kia là những
chỉ những và những thôi
tôi viết cho tôi đọc
khi buồn đau lắng rồi
thời gian như khúc hát
gọi tên những vết thương
chiếc lá nằm úp mặt
lên vết sẹo con đường
em một hôm thức dậy
thấy thành phố đầy gai
em đi nhưng không khóc
vì là gai rộng dài
mời em về nức nở
nơi lồng ngực tôi mưa
biết hiện hữu là khổ
nhưng mà tôi không chừa

Không đặt tên số 8

bởi tình yêu thì vô tội
anh còn biết trách móc ai
cứ buồn mãi rồi cũng chán
thì anh vui với đêm dài
không rượu không trăng không bạn
mùa thu lẩn quất trong hè
có lẽ bởi người yêu nhỏ
dịu dàng đâu đó vòm me
nằm nghe đồng hồ đi mãi
thời gian có chết đâu nào
chỉ có loài người đang chết
khi tình yêu có là bao
môi thơ sao không vui được
anh cù thơ cũng chả cười
bởi tình yêu thì vô tội
mà không muốn trách loài người…

Nơi bắt đầu

em vẫn hát khúc ca khác đồng loại
và đánh lừa trí tưởng tượng của tôi
ảo ảnh bao bọc lấy hiện thực
tôi bóc vỏ bóc vỏ bóc vỏ như món đồ chơi Nga
tiềm thức xử lí mọi dữ kiện
tôi tin vào tính sáng suốt của hành động
sau khi đã trải qua các chuẩn mực
và giữ lại những thứ không còn vỏ để bóc
rồi tiếp tục bóc vỏ những thứ còn bóc được
song song với sự tự lột xác
bộ não bắt đầu vận động một cách tương đối hoàn hảo
nhưng tôi hoài nghi nó đang phân tích những dữ liệu ảo
mà mọi sai số bắt đầu từ em
hạt mầm tôi không có cơ hội bóc vỏ

Chúa

liệu em có giấu tôi
những nỗi buồn muốn kể
xin em đừng làm thế
kẻo tôi dần thờ ơ
em ạ, em có chờ
những lúc không hò hẹn
tưởng chừng tôi rón rén
vô hình từ đâu đây
tôi thụt xuống đầm lầy
lặng im không giẫy giụa
lần đầu tiên cầu Chúa
và Chúa là em cơ

Không đặt tên số 9

tôi bỗng lại đợi em
bên bến bờ im lặng
những cánh buồm trong trắng
đã tan vào đêm đen
vỡ vụn tiếng dế mèn
nấc lên trong tiềm thức
âm ỉ cơn đau nhức
rất bình thường như xưa
nhớ hoá thành cơn mưa
bay ngược lên từ đất
tôi còn gì để mất
ngoài nỗi buồn đâu em

Lại lại

một ngày như thể không ngày
vèo trôi như trở bàn tay
sống không còn nhiều kỷ niệm
đêm về uống ngủ không say
hỏi chơi nụ cười hơi mặn
tại sao nhớ em lại buồn
mở cửa tìm trăng trong phố
đáp lời là tiếng mưa tuôn
em yêu, bầu trời thinh lặng
từ khi chim chóc không về
thấy em thức kề bên cạnh
biết là lại đã cơn mê

Có hay không có tình yêu

có hay không có tình yêu
nếu em bảo có tôi liều tin em
giả như em bảo không thèm
thì cho tôi nhé ăn xem có sầu
còn em bảo chả biết đâu
cầm tay tôi thử thật lâu rồi về
biết là thất nghiệp ê chề
kiếp sau tôi vẫn chọn nghề yêu em

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những trang thơ hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh trong tập thơ Uống Một Ngụm Nước Biển vang danh. Đây là một tập thơ chứa đựng nhiều tình cảm của nhà thơ.