Du Tử Lê là một hiện tượng thơ mới lạ gây nhiều ý kiến trong giới dư luận. Ông là một nhà thơ tài ba lỗi lạc được nhiều độc giả mến mộ và săn đón. Những trang thơ của ông mang nhiều tình cảm và suy ngẫm sâu sắc chạm vào tâm hồn người đọc một cách chân thực nhất. Tập thơ Ở Chỗ Nhân Gian Không Thể Hiểu đã tốn không ít giấy mực của báo chí từ những ngày đầu ra mắt. Bạn là một người yêu thơ, chắc hẳn sẽ không bỏ lỡ những tuyệt phẩm này đúng không nào! Cùng đón xem nhé!
Hựu ca một
Em tóc ngắn với tình yêu thánh hoá
hãy tin tôi sông núi đợi em về
nắng mưa rồi cũng sẽ khoác tay đi
ta ở lại. Dìu nhau về cõi tận.
Hựu ca hai
Em tóc ngắn khói nhang tình rất luỵ
gửi hương đi thơm lại dấu tay buồn
trong mắt khuya còn lại những con đường
đêm. Biển động. Hàng cây. Trăng đã khuyết.
Đôi khi ta quên gọi chính ta về
trong đời sống ẩn tàng muôn kiếp khác
đôi khi ta quên gọi chính ta về.
Mặc môi cười chảy máu giữa chiêm bao
có đôi lúc lòng cũng nguôi gió bão
mặc môi cười chảy máu giữa chiêm bao…
Ghi một ngày riêng vết tích riêng
Rì rào trí nhớ ai che mặt
ghi một ngày riêng – vết tích riêng.
Bài nhân gian thứ nhất
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
đôi mắt người hồ như biển đông
có mưa-tôi-cũ về ngang đó
tự buổi thiên đàng chưa lập xong
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
mái tóc người hồ như rừng cây
có mây che lối về cho lá
và những con đường thật riêng tây
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như vết thương
có đêm ngó xuống bàn tay lạnh
và chỗ em ngồi đã bỏ không
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tấm gương
thấy tôi thắt cổ trên cành khuyết
và bóng đo dài nỗi tủi thân
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như hạt sương
có bông hoa đỏ chiều tâm khúc
tôi thấy từ em: một quê hương
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tiếng chim
theo cơn bão rớt về ngang phố
tôi học từ em: niềm lãng quên
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như ấu thơ
đêm đêm khóc vụng cùng chăn gối
và thấy buồn như mẹ ở xa
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết người mang một nỗi buồn
biết ta cuối kiếp tim còn lạnh
cùng nỗi sầu bay đầy hư không
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi xin người sớm phục sinh tôi.
Thăm thẳm em đầy nỗi niềm tôi
tôi tầm gởi trên nỗi sầu nhân thế
trái cây nào em hái được không vui
giây tội lỗi quấn quanh cành địa ngục
thăm thẳm em đầy nỗi niềm tôi.
Bài bồ tát thứ nhất
này em Bồ Tát đi trong gió
không ngại trần gian – ngại nắng mưa.
Thơ ở những ngày 23 và những tháng hai
toạ thiền mỗi tối tâm chao đảo
trí quẩn hồn quanh. những ngổn ngang
người về Thiên trúc ta luân lạc
ngay giữa trần gian tựa cõi âm
Thơ ở dốc biển, gió và vai lạnh
Mắt ai còn mở trong khô rốc
ráo hoảnh buồn vui bạn nửa đường
gió đi theo gió ta theo đất
thân thiết làm sao ôi ruột gan
Bài nhân gian thứ ba
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
cây đã về xanh đôi mắt mưa
sớm hôm lênh láng niềm chia biệt
đêm tối nào như nước thuỷ triều?
ừ thôi năm tháng rồi xa lắc
ta cũng rồi trong nấm mộ sâu
chiều chưa đi khuất, người sao khuất?
em hiểu vì đâu chim gọi nhau
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết buồn em giăng núi sông
ngày nghiêng nhớ xuống đôi vai nhỏ
nghe lá reo mừng những ngón son
ừ thôi trí nhớ rồi như gió
đêm thổi từng cơn qua biển đông
em vui áo lụa mềm lưng phố
có động lòng thương kẻ cuối đường?
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi gửi trong người những hạt sương
xót nhau mai mốt về đâu đó
đều thấy hồn tôi trên cỏ hoang
ừ thôi môi đã là môi khép
chẳng hẹn trăm năm cũng tận cùng
đêm qua có kẻ cuồng điên khóc
em bảo tôi: ồ sao trẻ con!
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi với người chung một trái tim
Còn thơm tay quý phi
tìm nhau mưa bụi trên đầu núi
thiên đàng trong mỗi bước em đi
mắt thơ lên ngút mùa hoa huệ
khăn áo còn thơm tay quý-phi
tìm nhau cổ tích trong hương tóc
xao xuyến nghìn năm đêm lãm ca
chiều xanh tâm tưởng lòng Quan Thế
ôi vết son đời sau Âu Cơ
tìm nhau thần thoại trong môi ngọc
đôi nhánh vai gầy thương thế gian
trái tim nhật nguyệt vào năm tháng
vóc lụa em về rất Mỵ Nương
tìm nhau thao thiết hồn chim biển
chở hết mùa đi. đợi tái sinh
dáng em công chúa lìa cung điện
nên lãm-ca buồn mắt thiếu niên
Bis.
tìm nhau. gió hú rừng hiu quạnh
ôi tấm lòng em như cẩm lai
mùi thơm gỗ quý trầm sông núi
ta đã vì em ở với đời
tìm nhau. mẹ đứng triền tan tác
gội tóc ngày mưa thả xuống nguồn
ta đi mấy kiếp còn trông lại
lồng lộng trần gian một cõi, riêng
Bài nắng mưa thứ nhất
này yêu dấu thiệt không mùa nước lũ
dẫy đèn khuya không cõng nổi ưu phiền
mắt thơ dại võng hồn ai bão rớt
để bàn tay từng ngón khổ đau riêng
này yêu dấu thiệt không ai mới chết
hay là tôi sống lại giữa hoang tàn
ở xó góc của đời nhau bụi bậm
em có vào, đừng khuấy động tro than
này yêu dấu thiệt không mưa nắng đó
còn âm ba trên từng phiến liu điu
đã thất lạc, đành thôi đừng nói nữa
em có về nhớ gọi núi sông theo
này yêu dấu thiệt không vầng trán tối
những đường nhăn kẻ đậm tháng năm dài
sợi tóc bạc nói về em dối trá
buổi chiều ai chợt xẻ đứt đôi vai
này yêu dấu thiệt không trưa rất nắng
dỗ đầy sân từng đốm lá tương tư
em đâu biết mùi hương còn ủ lại
giữa tim tôi từ thuở tự giam tù
này yêu dấu thiệt không hồn luống tuổi
gió hai hàng cây lá đuổi theo nhau
em ở lại trông chừng tôi góc phố
những ngọn đèn xanh, đỏ đã bao lâu?
này yêu dấu thiệt không bờ tóc thả
tội chim trời còn lạc lối chiêm bao
rừng thổi mãi mối tình ai nhiệt đới
thịt xương tôi trong xích đạo kẻ nào?
này yêu dấu thiệt không ai đã khóc?
Du Tử Lê là một nhà thơ vang danh của nền thơ ca Việt Nam. Với một phong cách thơ độc lạ nhiều xúc cảm lắng đọng trái tim người đọc. Qua đó ta cảm nhận được một hồn thơ mới lạ mang nhiều giá trị sâu sắc.