Trần Huyền Trân tên thật là Trần Đình Kim, sinh ngày 13/9/1913 tại Hà Nội. Ông quê ở huyện Ân Thi, Hưng Yên, tham gia phong trào Thơ mới. Sau Cách mạng tháng Tám, ông tham gia Việt Minh, làm việc ở đoàn kịch Tháng Tám. Ông nổi tiếng với những bài thơ mang đậm chất trữ tình sâu lắng đánh thức tâm hồn bạn đọc yêu thơ. Nhiều tác phẩm của ông được ca tụng và được đánh giá rất cao. Nếu bạn là một người yêu thơ thì đừng bỏ lỡ bài viết này nhé, sẽ rất thú vị lắm đấy !
Bài thơ không có nhan đề
Phải em tiên nữ trên ngàn
Yêu xuân đi rắc hoa vàng cho xuân
Phải anh bướm dại dưới trần
Lần xem hoa nở là lần tương tư
Chiều nào nắng chếch mong mưa
Có con bướm dại ngẩn ngơ bên rừng
Nó nghe hoa nở gió ngừng
Nó nghe cỏ uống nước dâng ven nguồn
Hương về dẫn cánh cô đơn
Qua chiều ngơ ngác lên cồn tình chung
Ai xui lòng phụ với lòng
Bướm lên hoa rã tình không gặp tình
Em ơi! Bướm dại là anh
Chợ ngàn thương nhớ một mình mình mua
Bốn mùa rũ cánh tương tư
Phấn lòng theo gió bốn mùa tặng hoa
Cái thai hoang
Ới hỡi đứa con không có tên
Nằm tròn xác bụng mẹ vô duyên
Con lên mầm sống trong lòng chết
Bởi mẹ con là một gái đêm.
Người mẹ đi hoang kiếp ái tình
Đời còn ai nghĩ chuyện khai sinh
Cho con hạt máu rơi vơ vất
Đang cựa trong thai kết lấy hình.
Con sẽ ra đời con của ai?
Ngoài này đang lắm bước chông gai
Gì nuôi cơn đói lòng dao cắt
Gì đắp che cơn rét buốt giời?
Thuế sống rồi con gánh nặng nề
Rồi con viết mướn hay may thuê
Về đâu nương náu đi đâu thoát
Hay sớm đi hoang tối ngủ hè.
Con sẽ dùng chi đôi cánh tay
Dùng chi cho thoả chí lòng say
Dùng chi cho thoả cánh hồn bay
Dùng chi dùng chi thời loạn này?
Con sẽ dùng chi hay sẽ giam
Thân làm tôi mọn cửa giàu sang
Lòng vào quên lãng của thời gian
Đời vào bóng tối của lầm than?
Rồi con cười khóc với ai đây
Khói lửa đang cơn thế sự này
Khắp cõi cỏ hoa đang nhớn nhác
Đêm mù đang loạn gió Đông Tây.
Nào khác chi đời mẹ của con
Ép khuôn cười khóc để người buôn
Một đêm chung chạ bao hơi hướm
Đến rạng mai ngày nát phấn son.
Mạch sống chan hoà dưới đất sâu
Hỏi đời đất cát: Mẹ con đâu?
Nhà hoang lưu lạc thân hoang đấy
Bán phút vui cho cả giấc sầu.
Cũng khác gì ta giận hoá say
Gối đầu lên bụng mẹ con đây
Bút nghiên đánh đĩ mòn thân thế
Giờ viết ru con khúc hát này.
Ta đã đi qua thế giới mù
Đất trời tao loạn tựa hoang vu
Muôn hồn bay bổng không còn cánh
Cả chuyện yêu đương cũng hoá thù.
Muốn rẫy cho bằng khắp bất công
Cho hoa thêm sắc lúa thêm đòng
Cho tình giao cả muôn thân lại
Làm một thân – Trong một tấm lòng.
Nhưng trong con với cả ngoài kia
Khói lửa thanh bình hoá loạn ly
Tâm sự dưới trời sao động mãi
Đời hoang lộng gió lấy gì che?
Tuổi sạm ba mươi dở khóc cười
Đời nhiều cám dỗ lắm con ơi!
Lợi danh một thoáng men như rượu
Một thoáng lên môi chếnh choáng rồi.
Thôi nói làm chi căm hận ta
Đủ ngày gọi cửa mẹ con ra
Mẹ con một kiếp vô thừa nhận
Con cứ tìm ta: con với cha.
Rồi lớn lên con mở mắt nhìn
Khóc cùng bách tính sống như đêm
Nhưng không! Đừng khóc! Thân gân cốt!
Ta bậc thang đời
Con giẫm lên!
Có dăm cánh lá
Nơi tôi vườn nhỏ cây nghèo
Có dăm cánh lá đã theo tay người
Người là du khách qua thôi
Áo đi, rũ lại bụi đời lên cây
Nắng đem mưa, tối đem ngày
Lá đi để vóc cây gầy nhớ thương
Lá ơi từ độ lên đường
Áo xanh đã mấy mùa sương bạc rồi!
– Có ai thấy lá vườn tôi
Đốt giùm cho khói lên trời tôi trông.
Em là…
Em là tiên nữ trên ngàn,
Vui chân đi rắc hoa vàng cho xuân.
Anh là du khách dưới trần,
Lần xem hoa nở là lần tương tư
Khóc Tản Đà
Đêm kia sao rụng trên trời,
Cõi trần lạnh lẽo mất người bạn thơ.
Nước non này mảnh dư đồ,
Mà hồn non nước bây giờ tìm đâu.
Lấy gì trời đổi cho nhau,
Người sương gió nhuộm mái đầu bấy nay?
*
Bao lâu tỉnh tỉnh say say,
Say say tỉnh tỉnh lần này mà thôi!
Chiều nay tám chín phương trời,
Muôn ngàn người có một người đi qua.
Dở dang này những ngày xưa:
“Người non nước hẹn thế cờ nước non.
Khối tình lớn, khối tình con,
Khối tình bóp bẹp vo tròn lại nguyên.”
Lòng thơ lấy rượu làm duyên,
Hồn thơ xuôi ngược con thuyền “An Nam”.
Não nùng chớp bể mưa ngàn,
Thuyền nan hờn sóng thuyền nan trở về.
Mai mai, mốt mốt, kia kia,
Cảnh rầu rỉ cảnh lòng tê tái lòng!
Hôm nao vút cánh chim hồng,
Mình không thẹn bóng, bóng không thẹn mình.
Giờ sao thui thủi gia đình,
Rượu cay càng gởi bất bình càng cay.
Mịt mù Nam, Bắc, Đông, Tây,
Đã đầy mộng lớn, đã đầy mộng con!
Còn gì là tấm lòng son!
Thân tàn một kiếp, chí tròn bốn phương.
Rồi… gió sương trả gió sương,
Nét thơ xoá “sổ đoạn trường” ra đi!
Khúc hát tương tư
Em ơi! Đã có đêm nào
Bóng con chim mộng bay vào màn em
Mỏ hiền thỏ thẻ ưa duyên:
Sao hoa dạ hợp từng đêm ngậm sầu?
Phải đây mùa nhớ thương nhau
Chim ngoài ngọn gió, hoa đầu cành mưa,
Biết yêu thì khổ có thừa
Hình dung cho lắm, tương tư lại nhiều!
Xa em, gió ít, lạnh nhiều
Lửa khuya tàn chậm, mưa chiều đổ nhanh.
Bóng đơn đi giữa kinh thành
Nhìn duyên thiên hạ, nghe tình người ta.
Đêm dài, chợt cánh thiên nga
Vo chăn mấy bận vẫn là chiêm bao!
Mẹ con
Đẻ ra trong đói khổ
Váy mẹ làm áo con
Miệng khát sữa cào vú
Nào hay già thiếu cơm
Lớn lên vào xưởng thợ
Bán sức cho người buôn
Bếp lạnh thường không lửa
Mẹ con nhìn trời suông
Một chiều mẹ nức nở
Con ngồi thương núi non
Rồi sương trùm tóc mẹ
Rồi bụi cuốn đời con
Vào Nam con thiếu áo
Ra Bắc mẹ thèm cơm
Từng lớp người rau cỏ
Lăn một khối đau buồn
Mẹ nuôi con
Dâng mẹ
Mang tiếng đầm Liên Hoa
Là ao bèo nước cống
Mang tiếng làng Văn Chương
Là xóm nghèo lao động.
Ôi! Có gì để sống
Cô gái ở Khâm Thiên
Mụ chủ dồi son phấn
Đổi đời cô mấy tiền.
Ôi! Có gì để sống
Chàng trai xóm sau ga
Tránh đi hầu ông lớn
Đành è cổ đi phu.
Tôi về lều Cống Trắng
Với chiếc vó mẹ già
Văn chương càng cay đắng
Không nịnh hót ai mua?
Mẹ ơi! Đành kiếp khác
Mới thoát được xót xa
Đức trọng thua tiền bạc
Tài cao kém lọc lừa.
Con ơi! Vui cơ hàn
Đời mẹ trồng cây đức
Vó nghèo cái tép tôm
Miếng rau dưa sạch ruột.
Bao nước mắt vui buồn
Hoà mồ hôi giọt giọt
Đó là của cho con
Có vàng nào hơn được!
Nhớ nhau
Mờ mờ mưa luống rau xanh
Nắng còn thoi thóp như tình tiễn đưa
Trông mưa chạnh nhớ lời thơ
Với người hôm ấy cũng mưa âm thầm
Người là một kiếp thi nhân
Tóc xanh đã nhuộm mấy lần biển dâu
Nhà người bên một dòng sâu
Xác xơ khóm trúc hàng cau lạnh lùng
Hồn thơ về lánh bụi hồng
Quyển vàng tóc bạc nằm chung một lều
Có đàn con trẻ nheo nheo
Có dăm món nợ eo sèo bên tai
Chừng lâu rượu chẳng về chai
Nhện giăng giá bút một vài đường tơ
Nghiên son lớp lớp bụi mờ
Mọt ôn tờ lại từng tờ cổ thi
Phải đây là bóng tôi kìa
Con đò bến cũ đi về phong ba
Nhìn tôi người bỗng cười khà
“Đời là thế ấy – ta là thế thôi!”
Tôi giờ ngược ngược xuôi xuôi
Rót vào lòng khắp tình người hợp tan
Chiều nay chiều dệt mưa vàng
Tôi buồn trông bóng nắng tàn trong mưa
Thơ không có tên
có những bài thơ không có tên
không lời vì chẳng muốn người xem
vần reo theo mắt chân rung nhạc
xô xát trong lòng bão táp lên
có những bài thơ như rối tơ
đời không lời tiếng để cho vừa
dẫu muôn dòng chữ nghìn trang giấy
lòng để làm sao đắp được bờ
thì đấy là thơ riêng tặng nhau
không gian khoảnh khắc vạn muôn mầu
thời gian khoảnh khắc như vô tận
bắc cả thiên thu một nhịp cầu
Trần Huyền Trân được mọi người nể phục bởi ý chí và lòng nhiệt huyết đối với nghệ thuật của mình. Những bài thơ của ông đều mang đậm nỗi buồn, những suy ngẫm về cuộc đời mình của nhà thơ. Đọc bài viết chúng ta hiểu thêm về phong cách sáng tác cũng như hồn thơ tuyệt vời của ông. Hãy đọc bài thơ và ngẫm lại một chút chúng ta sẽ cảm nhận được hết tâm trạng của ông.