Nếu như bình minh xuất hiện tượng trưng cho những điều mới mẻ, tươi đẹp sắp diễn ra thì hoàng hôn lại mang nỗi buồn đầy sâu lắng của thiên nhiên và cả con người, có thể là sắp kết thúc một ngày hoặc chia ly với một ai đó. Tất cả đều khiến hoàng hôn nhuốm màu tâm trạng. Cùng với chúng tôi đọc và cảm nhận những bài thơ 4 câu về hoàng hôn trong bài viết dưới đây.
Những bài thơ 4 câu về hoàng hôn tâm trạng
CHỜ ANH DƯỚI HOÀNG HÔN
Thơ: Hồng Giang
Em chờ anh chiều hoàng hôn màu tím
Nắng nhạt nhòa như lịm cả nhớ mong
Ngóng trông hoài đắng chát cả nỗi lòng
Mà sao mãi thuyền anh không trở lại
Sóng chiều nay cũng dập dồn hoang hoải
Bờ cát dài anh mê mải nơi đâu
Gió u mê xin hãy bắc nhịp cầu
Gửi đến anh cho tròn câu thề hẹn
Câu ước ao nửa chừng sao ứ nghẹn
Khúc giao mùa chợt chẹn đắng vành môi
Con nước ròng thuyền cứ lững lờ trôi
Mặc kệ bến tủi hờn ngồi trông ngóng
Giọt lệ sầu bờ mi em ứ đọng
Chiều hoàng hôn con sóng cũng lao xao
Nỗi nhớ kia sao lại cứ dâng trào
Đem ký ức ùa vào tim buốt giá
Ở nơi nào thuyền anh còn nghiêng ngả
Có hay rằng ….
Em hóa đá….
Vọng phu !
Bài Thơ: CÓ NHỮNG CHIỀU (Tác giả: Thanh Hùng)
Có những chiều nhìn nắng ngủ mê say
Ta nghiêng vai hạt gầy rơi thật vội
Rồi loang nhạt trên đường dài muôn lối
Theo hoàng hôn cùng bóng tối cuối ngày
Có những chiều nhìn lá nhẹ lắt lay
Rơi thật nhẹ rắc đầy trên phố vắng
Để lại đó một không gian tĩnh lặng
Niềm ưu tư nghe nằng nặng nơi này
Có những chiều mưa rơi nhẹ trên tay
Từng hạt nhỏ tan ngay khi vừa chạm
Để lại đó một chút gì xúc cảm
Như chuyện xưa chưa lần dám tỏ bày
Có những chiều nhìn cơn gió nhẹ bay
Khơi niềm nỗi khi heo may vừa thoảng
Chút man mát vỗ về rồi tan loãng
Gợi lòng ta thêm một thoáng u hoài
Có những chiều lòng bất chợt nhớ ai
Khi nhìn gió và mây bay khắp nẻo
Từng chiếc lá rụng dần vì khô héo
Và hạt mưa đang lạnh lẽo rơi đều
Cho thu về tạo thêm cảnh đìu hiu.
Bài Thơ: CHIỀU HOANG (Tác giả: Thanh Hùng)
Lom khom ta nhặt sự đời
Những gì sót lại chơi vơi não nùng
Chỉ là ảo giác mông lung
Bởi tơ sương mỏng mịt mùng phía xa
Lom khom nhặt nắng chiều tà
Hoe vàng cành lá vượt qua cuối trời
Để rồi nắng bỗng nhẹ rơi
Hoàng hôn nào mới hợt hời nghiêng trôi
Cánh hoa vừa mới rơi rồi
Thôi thì ta nhặt kề môi nụ tàn
Có gì đó thật miên man
Đem chôn vào đất với ngàn yêu thương
Lom khom nhặt lá bên đường
Mới vừa rơi xuống hồn vương chưa lìa
Ngẫm đời được mấy sẻ chia
Người quen lâu gặp nhìn kìa không ra
Buồn tênh ngồi nhấp chén trà
Nuốt vào vị chát ngộ ra sự đời
Chỉ là niềm nỗi chơi vơi
Chiều hoang gió lộng thấy đời quạnh hiu.
Bài Thơ: VU VƠ (Tác giả: Thanh Hùng)
Nắng chiều lơ lửng quyện sương bay
Đếm thử bao nhiêu mới đến ngày
Chiếc lá nhẹ rơi theo gió mát
Ngỡ ngàng ta tưởng lọn heo may
Có nắng vừa loang buổi xế tà
Để rồi nhường chổ giọt mưa sa
Hắt hiu mây xám làm u tịch
Bất chợt bâng khuâng nhớ quá hà
Ai làm lấp lánh hạt châu rơi
Giọt nước trong veo tưới xuống đời
Ta thấy nỗi niềm còn lắng đọng
Bềnh bồng theo những phút chơi vơi
Gió làm hòa quyện sợi mây đan
Tí tách hạt mưa gõ nhịp đàn
Thấp thoáng trong vườn con dế ngủ
Mà lòng cảm thấy thật miên man.
Bài Thơ: GỌI CHIỀU (Tác giả: Trúc Thanh)
Chiều chậm lại chiều ơi…!
Cho tôi nhặt sợi mây chui vào ngủ quên trên tóc mẹ
Hái ký ức xanh rì còn dan díu hạt sương
Thả cong liềm trăng nửa chừng mây trú nắng
Cha khoác áo rêu đời thương kiếp Hạc Phù Điêu*
Chậm lại chiều ơi!
Tôi vút tuổi thơ lên trời gom mơ ước
Đuổi bắt khói lam mơn trớn ngọn lau gầy
Chậm lại chiều ơi cho lũ cò về kịp tổ
Khi gió mang mùa rắc trắng hoa cau
Chậm lại chiều ơi!
Tôi thả nhớ cho phù sa tắm gội
Gọi yêu thương về neo lại bến thơ
Chiếc lá khô trôi, con cá liềm kiềm bơi lội
Cha gác dầm cuốn lưới buộc xuồng câu
Chiều chậm lại chiều ơi!
Tôi gọi tháng ba hít đầy hương hoa bưởi
Ngắt cọng rau ngò ngát hơi thở đồng quê
Chậm lại chiều ơi! Tôi nhặt nhớ thương về xâu chuỗi
Kết tặng mẹ môi cười thơm thảo trước… Chiều rơi
Bài Thơ: HƯƠNG CHIỀU (Tác giả: Lê Hoàng)
Gió thoảng nhẹ hương chiều tan trong đó
Là mùi thơm …hoa cỏ dưới chân đồi
Nồng nàn khóm bưởi lên ngôi
Dịu dàng khói tỏa, của nồi cơm quê
Chiều đưa bước mây về đâu… mây hỡi !
Tẩm hương tràn gói gửi đến phương nao?
Bâng khuâng bến nhỏ dạt dào
Lăn tăn đợt sóng làm chao con thuyền
Hương xót lại .. nơi miền quê yêu dấu
Mùi cơm chiều mẹ nấu buổi hoàng hôn
Nghe sao ấm cả tâm hồn
Ru bao ngày tháng , mênh mông ngọt ngào .
Bài Thơ: NẮNG CHIỀU CÒN VƯƠNG (Tác giả: Hồng Giang)
Anh cong chiều cho giọt nhớ rơi nghiêng
Gửi về em nỗi niềm riêng vời vợi
Sao em nỡ đắn đo và nghĩ ngợi
Để xuân buồn giăng từng sợi nắng vương
Có phải rằng mình đã trót yêu thương
Mong mãi mãi được chung đường luyến ái
Nên câu thơ anh viết đầy hoang hoải
Chữ nhớ nhung mê mải ấp ôm vần
Giữa xuân rồi sao em cứ phân vân
Hoàng hôn buông lần chần trong trống vắng
Ly Cafe uống một mình chát đắng
Khúc nhạc quen lẳng lặng lỗi cung sầu
Chiều muộn rồi Chim sải cánh về đâu
Chân trời xa nhuộm một mầu trăn trở
Em đứng đó đắm chìm vào nhung nhớ
Gió hắt hiu duyên nợ biết phương nào
Nắng nhạt chiều còn vương vấn nơi nao
Để nỗi nhớ…
Lạc vào…
Trong nỗi nhớ!
Bài Thơ: HOÀNG HÔN NHỚ (Tác giả: Lê Hoàng)
Ngồi buồn
Nhặt nắng chiều rơi
Hoàng hôn nhuộm tím khung trời mơ xưa
Nhớ ai …?Biết nói sao vừa
Nụ cười ánh mắt cho ta ngậm ngùi
Mình giờ cách trở xa xôi !
Nên thương chỉ biết mượn lời thơ trao
Con tim cuộn sóng dâng trào
Nhớ buổi ngọt ngào …xao xuyến bờ môi
Người yêu hỡi ! Người yêu ơi
Xa nhau ngắn ngủi , sao dài lê thê
Nhớ thương mỗi lúc đêm về
Căn phòng trống trải … dạ nghe cồn cào.
Bài Thơ: CHIỀU HOANG (Tác giả: Võ Ngọc Cẩn)
Chiều đông con nắng đi hoang
Tình yêu dẫu vỡ vẫn còn tơ vương
Đường xa mờ mịt mù sương
Sầu giăng mấy lớp bụi đường trên vai
Hoàng hôn vẩy gọi đêm dài
Tiếng con chim nhạn bi ai gọi bầy
Gió lùa xám ngắt màu mây
Mưa bay lất phất lạnh đầy không gian
Bơ vơ chiếc bóng võ vàng
Liêu xiu chân bước lệ tràn bờ mi
Người như đôi cánh chim di
Mùa đông tránh rét bay đi phương nào
Đêm về không ánh trăng sao
Nghe côn trùng khóc giữa bao la buồn
Tâm tư dậy ngọn sóng cuồng
Biết làm sao hiểu cội nguồn niềm đau
Thời gian đâu dễ phai màu
Cho nên nỗi nhớ ngàn sau vẫn còn
Chiều đông con nắng đi hoang
Trời còn mưa nắng ta còn nhớ em
Bài Thơ: HOÀNG HÔN (Tác giả: Hồng Giang)
Hoàng hôn xuống lăn tròn trong nỗi nhớ
Nắng mỏng manh trăn trở níu đông tàn
Đời người mà ắt sẽ có hợp tan
Se sắt nhớ cung đàn thương nốt nhạc
Ngõ vắng nhỏ lá vàng khô xao xác
Sóng xô bờ xào xạc sợ biển đau
Chiều buông rơi để nỗi nhớ nhạt mầu
Dấu yêu hỡi ở đâu người có thấy
Vần thơ tình viết hoài trên trang giấy
Đợi chờ ai run rẩy những khát khao
Vòng tay ôm bờ môi thắm hôm nào
Giây luyến ái đưa ta vào mộng mị
Với tình yêu xin người đừng suy nghĩ
Kẻo xuân hồng bì tị kém sắc tươi
Đã yêu nhau thì yêu đến trọn đời
Đừng như nắng rong chơi chiều đông giá
Hoàng hôn xuống câu thơ tình nghiêng ngả
Gửi cho người…
Là tất cả…
Tình anh !
Những bài thơ hay về hoàng hôn cô đơn
1, Những Mùa Hạ Vắng
Em có thấy hạ về trong nắng muộn?
Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,
Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,
Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?
Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn
Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm
Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…
Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối
Mùa hạ sang phượng cháy những con đường
Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,
Như giận hờn một kẻ đã từng thương?
Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt
– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Mây Chiều
Áng mây hồng cuối trời xa ấy
Cuối chiều rồi sao vẫn rong chơi
Nắng đã khuất lưng đồi rồi đấy
Ở nơi này mưa bắt đầu rơi
Làn mây khóc hoàng hôn lất phất
Rất nhẹ nhàng chợt hóa biển dâu
Ta mơ mộng hồn ai ngây ngất
Rất nặng lòng, tan biến về đâu?
Hoàng hôn tím, trời mưa ướt áo
Mây u sầu mây khóc vì ai?
Khói thuốc rớt màn đêm mờ ảo
Ta điên cuồng một nửa trăng phai
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Hồi Ức An Yên!
Chiều ta về…
Hồn mênh mang mênh mang,
Chiều ta về…
Mây lang thang lang thang.
Chiều anh về tìm lại mảnh tình xưa:
Là góc quán, là ngày mưa xa vắng;
Là hôm gặp cúi đầu trong im lặng,
Ngượng ngùng nhau đành chẳng nói năng gì.
Những nhạt nhòa cứ thế dắt chân đi
Để tâm tư ngập tràn thêm da diết
Chiều rực tím tím hoàng hôn biền biệt
Buổi ban đầu còn tha thiết trong anh
Anh trở về trên con phố rêu xanh
Nghe hồi ức mong manh đà rạn vỡ
Những vạt nắng thơm lừng hương nỗi nhớ
Vẫn mặn mà như thuở mới vào yêu
Ta thương nhau không biết đã bao chiều
Tình khôn lớn qua bao nhiêu màu áo
Vậy mà sao cả hai đều cao ngạo?
Để hôm nay ôm khắc khoải mong chờ…
Hay vô tình bất chợt đứng ngẩn ngơ
Môi thoáng vọng một tên người chấp chới
Có hiểu không rằng anh đang còn đợi,
Những nỗi buồn vẫn gợi chút bình yên…
(Huỳnh Minh Nhật)
4, Em Về Phố Ấy Chiều Mưa
Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người
Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai
Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu
Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu
Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ
Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Tôi Về Phố Cũ Cùng Thu
Tôi trở về con phố cũ hoàng hôn
Qua góc quán liêu xiêu gầy xác lá
Phố thân quen bỗng bây chừ xa lạ
Có lạc không? Hay thiếu một điều gì…
Tôi về đây nghe phố hát thầm thì
Mồi điếu thuốc chân tìm trong hoang hoải
Chiều hò hẹn mơ dấu thời vụng dại
Kỷ niệm nào xa ngái những mùa qua
Gió dạt dào gọi mãi bóng hình xa
Trời trở lạnh mưa rạt rào khắp lối
Giọt lệ đầy thấm mòn trên mái ngói
Hóa rêu xanh phong kín gót chân sầu
Tôi trở về mà chẳng thấy người đâu
Hay đã lỡ mối tình duyên một thuở
Mắt ai rưng màu hoa tim tím nhớ
Có thương người mòn mỏi đứng chờ mong?
Tôi về đây dư hương giấu trong lòng
Thu kín lối, phố chuyển mình như thể
Độ tan tầm người ta đông như thế
Ấy vậy mà… vẫn thiếu một bàn chân…
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Buồn Thu
Nắng đã ươm vàng lên mắt thu
Người ơi, phố cũ cũng sang mùa
Lá rơi xao xác thềm Đại Nội
Nơi ấy có buồn, thu tới chưa?
Nơi đây thăm thẳm cuối chân trời
Tôi biết tìm đâu? – Mệt rã rời…
Hoàng hôn u uất chiều khói lạnh,
Nghe lòng da diết một chia phôi
Có phải em về trong thoáng chốc,
Mơ hồ xiêm áo giữa trời hương?
Hoa trắng, em cài lên mái tóc
Có nghĩa nghìn thu cũng lỡ đường?
Cố đô đất mộng ngàn năm đã…
Đời tôi đơn giản chẳng mơ nhiều
Thu ấy, người đi là vĩnh biệt,
Tôi vẫn cho mình được nhớ, yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)
7, Bản Tình Ca Tháng Sáu
Tháng sáu về rủ thương nhớ đi hoang
Ta nằm lại lắng nghe mình trống rỗng
Tim vô cảm cũng quên rồi xao động
Bởi đã lâu không hò hẹn, mong chờ…
Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ
Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây
Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng
Tiếng ve tan trên những ngón tay gầy
Ta ngồi hát bản tình ca tháng sáu
Thấp thoáng đâu thu úa những con đường
Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược,
Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương…
Hạ lạnh lẽo khi bóng chiều ối đỏ
Khói thuốc rơi không ngỏ buổi sơ đầu
Sao mỏng mảnh vẽ nên màu luyến tiếc:
Áo trắng ngần một thuở vẫn còn nhau?
Bằng lăng tím, phượng bùng lên sắc máu
Nửa mảnh hồn chôn giấu tuổi băng trinh
Ôi tháng sáu những con đường rực lửa!
Tuổi hồng xưa lặng lẽ hóa thơ tình
Tháng sáu đến… ai buồn hay chăng tá?
Mùa còn mơ màu áo đã phai rồi
Ta vương vấn bóng hình cô gái lạ,
Chợt thẫn thờ một nỗi nhớ chia đôi…
…
Tháng sáu về có lẽ cũng vậy thôi
Ta say khướt: cuối trời đương rạn vỡ…
(Huỳnh Minh Nhật)
8, Chiều Thương
Hoàng hôn lác đác hạt mưa ngâu
Gió qua mệt mỏi cánh nhạn sầu
Đôi lời thề hẹn mùa thu trước
Theo gió tìm về – anh tôi đâu?
Sao anh hờ hững lòng cô phụ?
Neo bến trùng xa: khách lãng du?
Câu hò bến đợi còn muôn thuở
Thuyền đi biền biệt chẳng tạ từ
Từ ngày anh đi, từ dạo ấy
Thu bỗng buồn tênh ở chốn đây
Đêm đêm nghe lá rơi bờ nguyệt
Lạnh lẽo hồn côi nhớ thương đầy
Dẫu biết anh xa ngàn vạn dặm
Tôi ngóng chờ gì mộng trăm năm?
Thầm trách tim yêu còn bé bỏng
Cứ mãi đợi chờ tình xa xăm…
(Huỳnh Minh Nhật)
9, Bản Tình Thơ Tháng 10!
Tôi bỏ lại một mùa thu cuối gió
Gửi mây xa biền biệt bóng chân trời
Em thuở ấy đi về quên dấu gót
Để tháng mười khóc con nắng lìa đôi
Tôi ngồi đây, ngóng nhìn bên cửa sổ
Đợi tháng mười rơi nhẹ xuống lòng sân
Những vạt nắng cong mềm như dải lụa
Lại ưu buồn như đôi mắt cố nhân
Tháng mười về, hương xưa rơi đầy áo
Hỏi tâm tư người xưa cũ đâu rồi?
Khói thuốc rớt gợi đôi niềm dư ảnh
Lòng chợt buồn như mới thoáng chia phôi
Tháng mười nay ghé về nhưng rất lạ
Không heo may cũng chẳng cúc rợp chiều
Em có thấy tháng mười xanh xao quá?
Có ngập ngừng nhớ kẻ đã từng yêu?
(Huỳnh Minh Nhật)
10, Một Chiều Thu
Trời giăng mây tím gợi hoàng hôn
Lạc lõng gió thu dạ bồn chồn
Lá rơi ngõ vắng lòng hiu quạnh
Nắng đến bên chiều – tạnh mưa chưa?
Lối quen dạo ấy những ngày xưa
Sớm đón chiều đưa mỗi thu về
Giờ tay cô lẻ lau dòng lệ
Hồn lạc nơi nào? Nghe tim đau
Thời gian hờ hững vẫn trôi mau
Cớ sao ký ức chẳng phai màu?
Vẫn trông vẫn đợi – chờ ai đến?
Nhặt lá thu vàng… rơi nơi đâu?
(Huỳnh Minh Nhật)
11, Chiều Đông
Chiều nay mưa gió đổ trắng trời
Nhẹ nhàng xé nát tấm hồn tôi
Dư âm xưa ấy nay òa vỡ
Đưa mảnh duyên thừa trôi xa khơi
Gom bao nhung nhớ dệt vần thơ
Buốt giá trời đông vẫn hững hờ
Đông hỡi phải chăng mùa đông lạnh
Hay tại ngày tháng nặng chờ mong?
Ta đã nín lặng biết bao ngày
Đã mấy đông rồi vẫn hoài say
Đông nay êm ái trao rét mướt
Tỉnh giấc mơ đời mộng tôi – em
Lạnh lẽo đông sang tràn lạnh lẽo
Mùa đông băng giá tràn mọi nẻo
Quên đi ta ơi, quên đi thôi!
Cho lòng thôi khóc thuở chung đôi
Quên đi ta ơi, quên đi thôi!
(Huỳnh Minh Nhật)
12, Cảnh Chiều
Chiều nhá nhem sót vài ba sợi nắng
Tiếng ve sầu nghe trĩu nặng nhớ thương
Con bìm bịp ca lên nỗi vấn vương
Đám phù du tủi hờn sương và gió
Nghe tiếng ếch kêu râm ran đâu đó
Có con ong quên mất ngõ đi về
Chiều muộn rồi ai bảo cứ si mê
Luyến lưu chi nhụy hoa tàn chiều tối
Em đi theo ánh chiều tà buông vội
Để anh buồn ngơ ngẩn ngắm mây trôi
Nơi xa xôi chắc đã lãng quên rồi
Tình yêu ơi xin hãy thôi còn nhớ…
(Huỳnh Minh Nhật)
13, Nỗi Nhớ!
Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
(Huỳnh Minh Nhật)
14, Dáng Đông!
Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?
Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang
Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?
Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
(Huỳnh Minh Nhật)
15, Hoàng Hôn Đợi
Gió ơi sao gió nỡ vô tình
Thổi bụi vào đôi mắt xinh xinh
Cho lệ đẫm nhòa đôi mắt ướt
Cho dáng đơn côi hắt hiu tình
Em đợi ai? Nắng chiều sắp tắt
Cứ một mình nhặt hạt nắng rơi
Nhen tình yêu trong chiều tím tơi bời
Hoàng hôn bỗng vỡ òa đôi lời khóc
Gió nặng trĩu thầm rơi mệt nhọc
Khẽ hôn vào làn tóc em xinh
Em về đi! Đứng đợi làm gì
Ai đợi ai? Ai đi ai đợi?
(Huỳnh Minh Nhật)
Những bài thơ về hoàng hôn nhiều cảm xúc
Tìm em màu áo tím
Tác giả: Như Châu
Huế chiều nay nắng lắm em ơi!
Sông Hương nhuộm biếc nước da trời
Anh qua bên ấy trường Đồng Khánh
Mong mãi mà em chẳng tới nơi.
Anh ngóng em trong chiếc áo dài,
Dưới vành nón trắng tóc buông vai,
Nụ cười em đến trong màu tím
Xua hết trong anh phút lạc loài.
Chờ mãi mà sao chẳng thấy em?
Nắng kia đã nhạt dưới chân thềm
Lòng anh sao cứ bâng khuâng mãi?
Cho nỗi u hoài thêm cứ thêm!
Áo tím ở đâu, em ở đâu?
Sông Hương lặng lẽ chở thêm sầu!
Đồng Khánh chiều nay sao vắng quá,
Gió động lá vàng rơi phía sau!
Buổi chiều
Tác giả: Nguyễn Thanh Hải
Buổi chiều về nhập nhằng như gã tiều phu vác bó ngày xuống núi
em yêu
bầu trời đã có một trăng tâm tư đêm nay ru ngàn sao êm ngủ
cánh đồng đã có muôn trùng dế giun hò hẹn nhau trong bài hoang ca của gió
dòng sông còn có lớn ròng vắt cạn đêm
chỉ có đất xanh mọc nỗi buồn lên cỏ
Buổi chiều làm rách khuôn ngực anh
em yêu
anh/ gã tiều phu/ không giải cứu công chúa bằng nụ hôn
chỉ mong ngược buổi chiều
ban mai thức giấc thơm tóc xanh em thiếu nữ
Buổi chiều
ngược đường tim
vết gió
mây còn có thể kéo khói che quầng thâm khuôn trăng
sao anh không thể xóa quầng thâm thời gian trên má em?
Mùa hạn
Tác giả: Dương Hằng
Con sông vơi, trâu trẫm mình chưa quá nửa
Hoàng hôn về ngăn ngắt
Xoáy vào từng ô đất mẹ vừa ủ hạt đêm qua còn chưa kịp bứt mình khỏi vỏ
Rễ lúa vươn khe hở đợi chờ mưa.
Mặt trời hung đỏ đồng xa
Miền Trung thành miền cháy
Ta mỏi mắt chờ đêm ru vào giấc ngủ
Không ran rát
Không gắt gao
Không quầng nắng dội.
Chiều chưa kịp gọi
Mẹ ta ra ngó ruộng khô mắt hao hao trông về phía nắng
Liệu rằng ngày mai có mưa?
Mùa ngoan
Tác giả: Lưu thị Cẩm Huyên
Có những buổi chiều muốn khoác áo ra đi
Đến một góc quán ngồi cùng thói quen đếm từng giọt cà phê rơi vào đáy tách
Để biết mình dùng bao nhiêu giọt đắng cho một nỗi buồn
Không phải hoàng hôn nào cũng vàng ối một góc trời
Ra đi để biết vẫn có những buổi chiều mưa ướt đẫm gánh hàng rong
Biết lão nông một đời yêu gốc rạ
Biết tuổi trẻ không phải ngồi một chỗ và đọc hoài tiểu thuyết.
Lắm lúc thấy lòng mình ngổn ngang như đất liền vừa đi qua mùa bão
Suy nghĩ cũng rêu phong khi tháng năm niềm vui nhạt nhòa
Thời gian không thể nuôi mãi một thời tinh khôi
Ngày xa tuổi mười bảy mới nhận ra lòng mình nhiều vết xước
Khóc để biết mình yêu thương những con người.
Có những chuyện đã lấm lem bụi thời gian
Nhưng nỗi nhớ vẫn tràn đầy như mưa đổ dài trên mái phố
Chẳng thể đánh lừa được cái đầu còn tỉnh táo
Cứ dặn lòng chuyện cũ hãy quên đi
Như lá khô bay về cội chứ chẳng trở lại cành
Biết tuổi mình đang mùa khắc khoải
Nên những buổi chiều mong mùa hãy ngủ ngoan.
Lục bát chiều
Tác giả: Đào Mạnh Long
Heo may ăn vụng nắng vàng
Vãi tung toé để chiều loang lổ chiều
Rỗng mùa, lạc tiếng sáo diều
Thu quẫy gió, đổ liêu xiêu điệu hò.
Vảy thời gian rụng miền thơ
Neo vào nỗi nhớ, con đò ngủ quên
Nghiêng vành tháng tám tràn đêm
Ngọn tre miết khói tím lên đỉnh trời
Thành phố mùa đông…
Tác giả: Hữu Nam
Em như con thác- trút xuống thế gian bao tiếng hờn
Lòng người tê dại
Sương phủ mờ thành phố
Anh đứng nhìn em – đỉnh Labiang dần xa ngàn dặm
Chẳng thấy em đâu.
Chiều tà
Một cơn mưa lõa thể
Mặt trời ngụp lặn sau ngọn núi phía chân trời
Khóc – cánh hoa tàn nhanh
Em mắng rủa mùa đông
Mùa xuân chết lặng không bến bờ mong nhớ.
Rừng thông lặng lẽ – em khẽ cười bên bếp lửa
Trong túp lều còn một thiên sứ mùa đông
Vội vã
Ta ôm em cùng tiếng nấc
Nâng niu tình ái đêm về
Ngọn lửa cháy – thành phố ấm lên…
Đừng làm tôi lạc lối về
Tác giả: Mai Quang
Con đường chiều nay hun hút
Như những ngày ta qua
Em vẫn cô đơn như thời còn tóc ngắn
Tôi đưa em về ướt đẫm những cơn mưa.
Ôi một thời vụng dại
Một thời em là con gái
Tôi cầm tay em ấp úng, ngập ngừng
Chỉ biết trong tim có ngọn lửa bừng.
Những ngày qua
Màu rêu xanh nhức nhối
Giờ gặp lại em vẫn làm tôi bối rối
Như một thời chưa nói những lời yêu.
Em lại làm tim tôi
Sóng dậy những điều
Mà ngày xưa tôi chẳng bao giờ dám nói
Vẫn sợ mình lỗi lầm lạc lối
Nên vẫn đành lặng thinh.
Em nhìn tôi
Vẫn ánh mắt nhìn xao xác
Vẫn cái nhìn lặng lẽ
Em làm tôi ngơ ngẩn trong chiều.
Em đưa tôi về
Cái khoảng khắc ngày xưa khi trống chiều tan học
Tôi chẳng dám nhìn vào mắt em mà chỉ nhìn vào mái tóc.
Em ơi
Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt ấy
Kẻo làm tôi lạc lối về.
Có một buổi chiều như thế này
Tác giả: Đặng Thiên Sơn
Chiều nay có người vác nỗi buồn đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta nhăn nhó
Tóc anh ta rối bù
Anh ta đi cách mặt đất 10 cm
Trông anh ta chẳng khác con lạc đà đang rướn mình trên sa mạc
Chiều nay có người vác niềm vui đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta rạng rỡ
Tóc anh ta rẽ ngôi chỉn chu
Anh ta đi cách mặt đất 20 cm
Chốc chốc anh ta nhảy cẫng lên như con bò đực thèm được yêu
Chiều nay có người vác nỗi đau đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta rầu rầu
Đầu anh ta trùm một vòng tang trắng
Anh ta đi thấp hơn mặt đất 10 cm
Trông anh ta thật đáng thương
Chiều nay có người vác nỗi sợ hãi đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta tím ngắt
Anh ta trùm mũ kín đầu
Đôi chân anh ta thoăn thoắt
Trông anh ta như con chuột rinh trộm trứng gà
Chiều nay có nhiều người chẳng vác gì đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt họ đa dạng, phong phú
Tóc họ cũng đa dạng, phong phú
Da họ cũng đa dạng, phong phú
Họ bám chân trên mặt đường hồn nhiên bước
Chiều nay tôi ngồi một mình thật lâu phía trong ô cửa sổ chật hẹp
Nhìn mọi người đi qua tôi.
Biển chiều nay
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Có cơn mưa nép vào nỗi nhớ
Bất chợt con đường thả lá me bay
Có một chiều em làm anh nhớ
Sài Gòn mưa thương dáng em gầy
Có cơn gió làm mềm mái tóc
Có chiếc ô xanh em đứng chờ anh
Có giây phút lỡ hẹn hò em khóc
Nước mắt rơi làm thành phố chòng chành
Nghe Sài Gòn buổi chiều hôm ấy
Đánh thức tim anh một nụ hôn đầu
Nghe Sài Gòn mười năm trở lại
Anh tìm em trong phố đẫm mưa nhàu
Anh đi qua buổi chiều ngơ ngác
Mưa đổ trong lòng hóa tiếng đàn câm
Chiều Sài Gòn anh và nỗi nhớ
Lẩn khuất vào đêm hóa bóng đèn vàng.
Hoài niệm Thu
Tác giả: Xuân Thi
Em vẫn thấy màu trời xanh trong mắt anh
Dẫu bây giờ đang là mùa Đông buốt giá
Phố cũ em qua, hàng cây mồ côi sắc lá
Dáng hao gầy như nỗi nhớ trong em.
Nghe không anh, lời tình tự của đêm?
Gió kể cùng em câu chuyện của mùa Đông xứ tuyết
Có gã tương tư co mình trong giá rét
Đêm chong đèn. Thức với phố. Làm thơ.
Anh có về mùa Thu theo những giấc mơ xưa?
Nơi con sóng xôn xao trở mình trong mắt biếc
Nghe đi anh, lời thì thầm tha thiết
Em giấu sau nụ cười của đêm.
Nỗi nhớ trong chiều chưa kịp xếp thành tên
Em đan vào thơ bằng nụ tình mới chớm
Hồn giấy trắng niêm phong màu môi ấm
Xe tơ lòng… em dệt tím giấc Thu.
Chiều mưa ngã ba sông
Tác giả: Vĩnh Thông
Em không về phượng có thắm như xưa
Góc lớp cũ có vương mùi hoa nắng
Bụi thời gian phủ lên màu tóc ngắn
Cô bé ngày nào giờ xa như khói mây.
Em không về hạ có trốn mưa không
Sân trường nhỏ có bạc màu rêu cũ
Giàn tigôn đáng yêu ngày xưa em thích
Quá mỏng manh giữa mây gió sa mù.
Em không về sóng có lạnh lùng trôi
Dẫu biết ba nhánh sông hợp về một góc
Dẫu biết ta nhớ nhau đến từng sợi tóc
Hẹn ước nhiều lại chẳng giữ được nhau.
Hạ sẽ về từ cánh phượng, tiếng ve
Hoa sẽ nở từ giọt mưa e thẹn
Sông sẽ chảy từ chung nguồn ước hẹn
Sao ta không về cùng bến đỗ… em ơi!
Anh sẽ về để nói cùng hoa sữa
Tác giả: Cao Tùng
Anh sẽ lại về để nói cùng hoa sữa
Biết mấy mùa mưa mấy mùa nắng phương nam
Rằng canh cánh trong lòng anh nỗi nhớ
Cứ vương vương mùi hương ấy nồng nàn…
Chiều lặng gió Hồ Tây xa xăm quá
Bỗng xôn xao chuông Trấn Vũ dội về
Anh thèm dạo qua một vòng thu phố cổ
Như tích xưa lá đã kể… em có nghe?
Ghế đá công viên hàng sấu quán vỉa hè
Chè chát thuốc lào móm mém nét duyên quê
Anh thèm quá một que kem Tràng Tiền ăn liền trên…yên xe máy
Một nụ cười nao còn vương hương cốm đấy
Mà như mới đây…ngan ngát, vậy sao?
Khuya, trăng mùa đông phủ bạc dưới chân cầu
Sông Hồng đem dốc cạn cùng bầu bạn
Anh sẽ về đêm đầu ô đón gió
Cánh chim bằng chợt thấm mỏi…gian nan
Anh sẽ về để kể em nghe
Hoa Sữa ạ. Mùa thu còn nức nở
Kênh Thị Nghè lơ thơ hàng liễu đó
Nhưng xa rồi. Đường Láng một mùa trăng
Đi bên em. Đêm đông. Phố lạnh căm
Hương sữa cứa vào đôi lòng dịu nhẹ …
Anh sẽ về để nói cùng em nhé
Biết mấy mùa mưa mấy mùa nắng phương Nam…
Mấy mùa qua Hoa Sữa vẫn nồng nàn…
Buồn
Tác giả: Hàn Phong Vũ
Buồn dâng cao ngút chân trời
Ta ngồi lặng lẽ lệ rơi cung sầu
Chiều nay gió thổi về đâu
Nghe lòng hiu hắt ngàn sâu não nề.
Chiều nay ai… dáng trăng thề
Phải em chăng, trở gót về lối xưa?
Ngồi nghe gió thoảng, mây đưa
Lòng ta ngơ ngẩn như chưa bao giờ.
Nghìn trùng ngút tận trời mơ
Bóng em đâu giữa hững hờ thế gian!
Thắt lòng một giọng ca vang
Như là tiếng khóc than van cuộc đời.
Mảnh trăng chiều, ai cắt đôi?
Để đầy đêm vắng tôi ngồi nhớ thương.
Những bài thơ ngắn về hoàng hôn
1. HOÀNG HÔN LY BIỆT
(TÁC GIẢ: DIỆP LY)
Chiều rơi rồi lại một chiều ly biệt
Em trở về trong da diết nhớ thương
Để mình anh bên kia dốc đoạn trường
Một lối mộng hai con đường dang dở.
Hoàng hôn buông niềm riêng càng trăn trở
Khối tình sầu nức nở giữa buồng tim
Một thoáng yêu mà suốt kiếp đi tìm
Trời biển rộng mờ bóng chim tăm cá.
Tia nắng nhạt hắt hiu trên ngàn lá
Heo may buồn lã chã giọt sầu loang
Thời gian ơi sao cay đắng bẽ bàng
Lời từ tạ ngỡ ngàng trong nuối tiếc.
Gửi về anh một mối tình tha thiết
Mai xa rồi đâu biết có còn không
Hoàng hôn rơi cho thương nhớ ngập lòng
Từng ảo ảnh mênh mông chiều vẫy gọi.
2. CHIỀU HOÀNG HÔN
(TÁC GIẢ: DƯƠNG HOÀNG)
Đã về chiều trong cái lạnh mùa đông
Màu trắng xóa ở bờ sông hiu quạnh
Sương giăng lớp càng thấy mờ nhân ảnh
Đứng mênh mang nhìn thấy cảnh nhớ người
Đông đã về mang cái lạnh khắp nơi
Muốn tìm lại làn hơi nào nồng ấm
Trời giá buốt nhớ chút tình sâu đậm
Nhưng ngoài kia là bóng thẫm xa mờ
Hoàng hôn buồn ta đứng lặng bơ vơ
Tình chết vội để bài thơ dang dở
Ta ngơ ngẩn với niềm vương sầu nhớ
Lòng bâng khuâng nhớ người ở phương nào
Đông lại về cõi hồn lại xuyến xao
Người xưa hỡi có khi nào nghĩ tới
Ta đứng đó cùng nỗi buồn diệu vợi
Chiều miên man còn đứng đợi chờ người.
3. HOÀNG HÔN TÍM
(Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
Em về ngã nón chiều trôi
Hoàng hôn tím nhặt để rồi tương tư
Đã yêu màu tím bao chừ
Mà sao em giữ khư khư chẳng rời !?
Khẽ cười em bảo với tôi
Màu hoa tím ấy thay lời thủy chung
Trời xui có buổi tương phùng
Giữa hoàng hôn tím muôn trùng xuyến xao
Tôi về trời đất chênh chao
Màu tim tím ấy quyện vào trong mơ
Lẽ đâu định mệnh chực chờ
Gặp nhau một thoáng bất ngờ lại yêu
Vòng xoay duyên nợ trớ trêu
Người dưng khác họ sao nhiều nhớ nhung
Hoàng hôn tím biếc mông lung
Tạ từ không nói ngại ngùng … hẹn nhau!
4. VỌNG HOÀNG HÔN
Đừng thả mây về nơi gió ngàn bay
Đừng cho tâm hồn xuôi theo màu nắng gọi
Đừng cho lòng mình như ngọn gió heo may
Hoàng hôn ơi, xin nối vòng tâm tưởng
Để lại cho tình vài giọt nước yêu thương
Để lại mây xanh đem buồn cho gió
Để lại cho mình chút cõi yêu đương
Hoàng hôn ơi, ráng giữ cho sóng lặn
Không ra đi cho bóng tối băn khoăn
Không đi tìm hư không trong chân lý
Không đem theo hoài bão với ăn năn
Hoàng hôn ơi, đừng khoanh tay cúi mặt
Cứ vui lên cho ngọn cỏ còn xanh
Cứ vuốt ve cho hoa nở đầu cành
Cứ cho màn đêm, huy hoàng chợt tắt
Hoàng hôn ơi, đừng mang theo áo não
Khi con tim anh, mạch máu còn xanh
Khi quanh em bóng tối đã xây thành
Khi ân ái rũ nhau vào dĩ vãng!
Giọng điệu của bài thơ nghe thật tha thiết.
Những bài thơ về hoàng hôn hay nhất
Bài Thơ: CÓ NHỮNG CHIỀU NHƯ THẾ (Tác giả: Mạc Phương)
Có một chiều…khoảng trống thấy chênh vênh
Ánh hoàng hôn buồn tênh khi sắp tắt
Bóng người thương như chim trời cá lặn
Biết bao giờ mới gặp mặt nhau đây ?
Có một chiều…góc phố nhỏ mưa bay
Em đợi chờ vận may về gõ cửa
Đem hương xuân trao tặng thêm lần nữa
Ướt môi mềm nhựa sống của tình yêu.
Có một chiều…bàn chân bước liêu xiêu
Chín bậc thang… tiêu điều trong kí ức
Bản nhạc trầm nhói đau nơi lồng ngực
Em biết mình đang kiệt sức vì anh…
Có một chiều…khoảng trời ấy trong xanh
Em lại thấy mong manh tia hy vọng
Vòng tay anh trao nụ hôn chín mọng
Vị ngọt ngào lắng đọng mãi trong tim.
Bài Thơ: CHIỀU HOÀNG HÔN (Tác giả: Dương Hoàng)
Đã về chiều trong cái lạnh mùa đông
Màu trắng xóa ở bờ sông hiu quạnh
Sương giăng lớp càng thấy mờ nhân ảnh
Đứng mênh mang nhìn thấy cảnh nhớ người
Đông đã về mang cái lạnh khắp nơi
Muốn tìm lại làn hơi nào nồng ấm
Trời giá buốt nhớ chút tình sâu đậm
Nhưng ngoài kia là bóng thẫm xa mờ
Hoàng hôn buồn ta đứng lặng bơ vơ
Tình chết vội để bài thơ dang dở
Ta ngơ ngẩn với niềm vương sầu nhớ
Lòng bâng khuâng nhớ người ở phương nào
Đông lại về cõi hồn lại xuyến xao
Người xưa hỡi có khi nào nghĩ tới
Ta đứng đó cùng nỗi buồn diệu vợi
Chiều miên man còn đứng đợi chờ người.
Bài Thơ: HOÀNG HÔN XÓM NHỎ (Tác giả: Lê Hoàng)
Mặt trời xuống núi nhìn mây
Xa xa thấp thoáng rặng cây mờ dần
Xuôi dòng giọng hát ai ngân
Thong dong vui thú buông cần chiều thu
Khói lam tỏa quyện mây mù
Mặt trời đi ngủ , ai ru …. ơ hời
Gió vờn khóm trúc lả lơi
Bình yên xóm nhỏ , nhìn trời thanh cao
Lặng chiều dạ thấy nao nao
Hoàng hôn nhuộm tím lúc nào chẳng hay
Thời gian vội vã một ngày
Ta về phố thị … chia tay ngọt ngào !
Bài Thơ: HOÀNG HÔN SAU MƯA (Tác giả: Dương Hoàng)
Em à trời đẹp lắm không
Hoàng hôn còn chút nắng hồng trên cao
Từng cơn gió thổi rì rào
Càng làm hớn hở xôn xao trong lòng
Dịu dàng ta ngắm trời trong
Mây bay thấp thoáng quay vòng núi cao
Bên nhau anh thấy ngọt ngào
Nhìn hoàng hôn xuống ước ao an lành
Bầu trời ngát một màu xanh
Gió lơi lả thổi trên cành đong đưa
Lá non mọc ở cành thừa
Vẫn còn run rẩy hạt mưa lụi dần
Nhẹ nhàng ta dạo bước chân
Hạt mưa lất phất lúc gần lúc xa
Bên nhau một buổi chiều tà
Nghe lòng ấm áp thiết tha nghĩa tình
Mưa từng hạt nhỏ lung linh
Hòa trong ánh mắt bóng hình của em.
Bài Thơ: HOÀNG HÔN RƠI (Tác giả: Dương Hoàng)
Đang đắm mình giữa trời biển bao la
Từng cơn gió vi vu hòa khúc nhạc
Hồn lạc giữa một miền yêu khao khát
Biển ru êm nghe dào dạt trong hồn
Buổi chiều tà đứng lặng ngắm hoàng hôn
Nắng rán đỏ nghe nôn nao niềm nhớ
Đã lâu lắm từ khi ta cách trở
Luôn bâng khuâng lo sợ buổi chiều vàng
Hoàng hôn buồn lòng cảm thấy xốn xang
Bao nỗi nhớ cứ ngổn ngang trong dạ
Luôn khắc khoải nhớ về nơi xa quá
Một người đi đến nay đã lâu rồi
Đứng thẩn thờ ngắm buổi hoàng hôn rơi
Tia nắng nhạt nơi cuối trời vụt tắt
Như chợt thấy một nét buồn trên mặt
Lệ từ đâu trôi giạt khoé mi sầu.
Trên đây là những bài thơ ngắn về hoàng hôn buồn mà tapchivannghe.com muốn chia sẻ với các bạn. Hoàng hôn luôn khiến lòng ta bồi hồi, khơi gợi biết bao cảm xúc lắng sâu. Hoàng hôn là vậy, luôn mang theo cái đẹp lãng mạn, u buồn làm cho lòng người đắm say trong phút chốc. Hi vọng các bạn sẽ thích những câu thơ về hoàng hôn lãng mạn và đầy tâm trạng này, chúc các bạn đọc thơ vui vẻ.