Tình yêu quê hương có thể nói là tình yêu lớn nhất, thiêng liêng nhất trong tất thảy các thứ tình yêu. Bởi trong đó có tình yêu cha mẹ, tình yêu đôi lứa, bạn bè, làng xóm, sân kho, giếng nước, con đò, dòng sông, đình, chùa… và cả những con đường đầy ắp bao kỷ niệm buồn vui đều gói cả trong quê hương của mỗi chúng ta. Cùng chúng tôi điểm qua những bài thơ 4 câu về quê hương dưới đây để cùng cảm nhận tình yêu lớn lao ấy nhé!
Những bài thơ 4 câu về quê hương hay nhất
1. Quê tôi
Ai về cù lao
Biển xanh tươi thắm
Cỏ cây xanh mượt
Dịu dàng thân quen
Đẹp lắm quê ta
Em ơi hãy đến
Góc phố nhỏ nhoi
Hoàng hôn đẹp lắm
In sâu ký ức
Không thể nào mất
Là tình quê hương
Mãi nhớ xa xăm
Năm nào còn giặc
Ong đến từng bầy
Phải chăng như tiếng
Quân thù hét la
Rồi sau mỗi trận
Sang bằng chiến địa
Tiêu diệt cả đàn
Un trong máu lửa
Vùng quê anh dũng
Xưa nay vẫn thế.
– Sưu tầm
2. Quê hương
Cho dù ở đâu
Cũng đừng quên đi
Tổ quốc thiêng liêng
Nơi mình sinh ra
Dù xa cách mấy
Cũng phải nhớ về
Tổ quốc thiêng liêng
Việt Nam yêu quý.
– Sưu tầm
3. Bình Định quê tôi
Bình Định quê tôi
Có cánh đồng quê
Có con đường làng
Có thiên nhiên đẹp
Đệ nhất Quy Nhơn
Bình Định quê tôi
Trẻ con vui đùa
Trên bãi đất trống
Nào là cờ vây
Thế trận hùng mạnh
Như những năm qua
Chiến đấu oanh liệt
Cùng với thiên nhiên
Bụi tre già dặm
Ngăn cản bước chân
Giặc Nguyên hung ác
Từng một hạt cát
Đến bụi cỏ khô
Rồi núi non cũng
Xông pha ra trận
Bình Định quê tôi
Bao nhiêu năm rồi
Con suối vẫn chảy
Từ một mầm non
Trở nên trưởng thành
Một cây đa già
Che bóng người người
Giúp ích cho đời.
– Sưu tầm
4. Bảo Lộc quê tôi
Nó đẹp nhất tỉnh
Có thác nước Đambri
Có hồ Bảo Lộc
Bảo Lộc niềm vui
Bảo Lộc con người
Cái gì cũng đẹp
Tôi yêu Bảo Lộc.
– Sưu tầm
5. Vẽ Quê Hương
Bút chì xanh đỏ
Em gọt hai đầu
Em thử hai màu
Xanh tươi, đỏ thắm
Em vẽ làng xóm
Tre xanh, lúa xanh
Sông máng lượn quanh
Một dòng xanh mát
Trời mây bát ngát
Xanh ngắt mùa thu
Xanh màu ước mơ…
Em quay đầu đỏ
Vẽ nhà em ở
Ngói mới đỏ tươi
Trường học trên đồi
Em tô đỏ thắm
Cây gạo đầu xóm
Hoa nở chói ngời
A, nắng lên rồi
Lá cờ Tổ quốc
Bay giữa trời xanh…
Chị ơi bức tranh
Quê ta đẹp quá!
– Định Hải
Thơ 4 chữ về mùa xuân quê hương
1. Cây bàng ngày xuân
Cây bàng phờ phạc
Suốt cả mùa đông
Sáng nay ấm nồng
Mưa xuân nhè nhẹ
Chồi non he hé
Lộc nhú đầu cành
Chim chóc vây quanh
Líu lo ca hát
Đây: ngọn gió mát!
Kia: tia nắng hồng!
Rét mướt ngày đông
Rủ nhau trốn biệt
Chúng em tíu tít
Vui quanh gốc bàng
Ngẩng đầu: nắng đỏ
Mây trời tung tăng
Mùa xuân quần tụ
Lộc ngày xuân
Đợi đến giao thừa
Ta đi hái lộc
Biên giới thời gian
Tiếp giáp hai mùa
Giọt sương năm cũ
Mùi hương năm mới
Còn nằm chung hoa
Đứng giữa hai bờ
Cây xuân bỡ ngỡ
Tay dâng cành lộc
Đợi chờ tay ta
Cành hồng nhựa hồng
Cành mai nhựa trắng
Nhựa tím cành xoan
Nhựa biếc liễu hồ
Xôn xao gió nắng
Nhựa ngọt cành cam
Chín màu năm tháng
Đến cả cành bàng
Khô gầy trước sân
Gió đông cũng thổi
Nhựa đầy mình xuân
Những cây bên đường
Tay ta để lại
Để lá cho chim
Để hương cho gió
Để bóng chờ em
Chớ động quả hoa
Những mùa xuân tới…
Hái một nhành hoang
Nhớ ngày kháng chiến
Lá che đầu súng
Hát thầm bên tai
Một cành sống, chết
Lá che cho người
Hái một nhành hoang
Đất nồng kiến thiết
Nhà máy sơ sinh
Lá rừng che biếc
Ta cùng thiên nhiên
Là đôi bạn lứa
Cả cuộc đời ta
Lá rừng che nửa
Mùa xuân mùa xuân
Hôn lên nhành cây
Mà bỗng thấy rừng
Ta là nhân loại
Là hành tượng trưng.
– Sưu tầm
2. Mùa xuân đến
Thế là thu đi
Lập đông chưa nhỉ
Mùa xuân đến rồi
Cánh én đang bay
Chứng tỏ xuân đến
Ấy vậy mà tôi
Không biết khi nào
Về nhà đón xuân
Bởi xuân cứ đến
Để rồi cứ đi
Bao nhiêu hồi ức
Bao nhiêu kỷ niệm
Đều được gói lại
Trong xuân năm nay
Cố lấy thật nhiều
Phong bì đỏ nhé
Vì biết lúc nào
Mới được đón xuân.
– Sưu tầm
3. Đồng giao mùa xuân
Có một người lính
Đi vào núi xanh
Những năm máu lửa
Một ngày hoà bình
Anh không về nữa
Có một người lính
Chưa một lần yêu
Cà phê chưa uống
Còn mê thả diều
Một lần bom nổ
Khói đen rừng chiều
Anh thành ngọn lửa
Bạn bè mang theo
Mười, hai mươi năm
Anh không về nữa
Anh vẫn một mình
Trường Sơn núi cũ
Ba lô con cóc
Tấm áo màu xanh
Làn da sốt rét
Cái cười hiền lành
Anh ngồi lặng lẽ
Dưới cội mai vàng
Dài bao thương nhớ
Mùa xuân nhân gian
Anh ngồi rực rỡ
Màu hoa đại ngàn
Mắt như suối biếc
Vai đầy núi non…
Tuổi xuân đang độ
Ngày xuân ngọt lành
Theo chân người lính.
– Sưu tầm.
Những bài thơ 4 câu về quê hương ấn tượng
1, Tuổi Thơ Tôi
Tôi lớn lên với những cánh diều
Chiều nội đồng gió thoảng phiêu diêu
Bên triền đê thả bò đá bóng
Để bây giờ thương biết bao nhiêu
Tôi lớn lên với những trò chơi
Giấu trong tim ước mộng xa vời
Tuổi thơ ơi những ngày rất đẹp
Để giờ đây theo cả cuộc đời
Tuổi thơ ơi một ngày khôn lớn
Là cuộc đời tôi nhớ trong mơ
Quê hương ơi một lần nức nở
Là cả đời tôi viết vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Chiều Trên Sông Quê
Chiều rơi xuống bờ sông ấu thơ
Vẳng tiếng vạc kêu, gió hững hờ
Ngư lão kéo chài khua khua nước
Dẫu có một mình chẳng bơ vơ
Xa xa đo đỏ nắng chiều xa
Lộp cộp cầu tre ngân khúc ca
Diều ai cất sáo du dương thế?
Đêm đã rớt rơi lối về nhà…
Quê hương ta đấy, thân thương quá!
Sông chảy về đâu sao cứ trôi?
Bao nhiêu cũng sẽ về cõi cội
Chừ đây quê hương, ta với tôi…
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Quảng Ngãi Quê Anh
Em về chưa ?
Quê hương anh… Quảng Ngãi!
Người miền Trung thương lắm ngại chi em?
Về Cô Thôn xem trăng xuống buổi đêm
Đặt gót nhỏ lên cát mềm Cỗ Lũy
Ngắm hoàng hôn trên Long Đầu Hỷ Thủy
Dạo vài vòng dưới bờ bãi Mỹ Khê
Nghe mùa về nơi Đức Phổ Làng Quê
Thiên Bút Phê Vân nao lòng thi sĩ
Em về chưa ?
Hỡi em người tri kỷ
Dòng nước Trà Giang phẳng lặng hữu tình
Biển Sa Huỳnh có muối mặn trắng tinh
Chốn Bình Sơn mía đường ôi ngọt lịm
Ghé La Hà Thạch, ghé Ấn sơn hành
Ghé bến Tam Thương chòng chành ru đợi
Có ngọn đồi cao, lúa xanh vời vợi
Có bánh xe nước quay đã bao đời
Em về đi
Để anh hái cho em…
Đóa Sen hồng ở Trà Câu quê ngoại
Bánh tráng mạch nha, mứt đường đủ loại
Cá bống kho hành, cua nấu canh chua
Về đi em, người miền quê chẳng có hơn thua
Có khổ cưc nhưng muôn đời chân chất
Có nắng hạn về, có mùa gió bấc
Em có muốn về…
Quảng Ngãi với anh không… ?
(Huỳnh Minh Nhật)
4, Miền Trung Quê Tôi
Quê tôi Miền Trung
Nơi quanh năm trập trùng bão lũ
Những mẹ già xót xa mùa vụ
Cha bạc đầu giấc ngủ không yên
Những con người nghèo khổ triền miên
Mẹ hiền ngày đêm lưng còng vai xả
Cha ngũ tuần chân cày sỏi đá
Ôi cực cùng – Mệt lã mồ hôi
Nơi đâu? Nơi đâu bão lũ cuốn trôi
Nơi đâu nắng tháo mồ hôi
đổi màu da tóc?
Nơi đâu lắng nghe tiếng khóc mẹ già
Nơi đâu khổ cực bao la
nhưng con người không ngã?
Nơi đâu giọng nặng gian nan vất vả
Và khó nghe theo chữ nhọc nhằn
Nơi đâu lắm những nếp nhăn
Và mái tóc muối tiêu hằn màu sương gió?
Quê hương tôi bao đời khốn khó
Lại trời đày mưa gió triền miên
Biết làm sao cho hết ưu phiền
Làm sao cho mẹ hiền bớt khổ
Tôi xa quê từ cái thuở lên mười
Đã chục năm chưa nghe tiếng cười nơi ấy
Mong sớm được về lại một lần nhìn thấy
Ngọn Ấn yên bình ngả khúc Trà Câu…
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Trở Lại Quê Hương
Tôi trở về một chiều hanh hao nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Đem lòng yêu ngọn Ấn với sông Trà
Nỗi xa quê vẫn mãi hoài thấp thỏm
Quê hương tôi nép bên dòng sông nhỏ
Mái nhà gianh khép bóng những hàng tre
Khói chiều lam rải xuống lối đi về
Gió nội đồng thơm lừng hương mái rạ
Làng tôi ở ruộng vườn xanh bát ngát
Nhà ông bà có mấy ngọn dừa cao
Hoa ngũ hương xanh đỏ khắp bờ rào
Đằng sau nhà hố bom bì bõm vịt
Làng tôi ở mỗi chiều khi gió vít
Sáo vi vu no gió những cánh diều
Đám trai làng thủ thỉ chuyện tình yêu
Làng bên kia có cô nàng xinh lắm
Làng tôi ở cạnh bên bờ xóm biển
Thuyền thúng chài trôi nổi khắp ven khơi
Nghe thoáng qua đâu đó tiếng ru hời
Giữa những hàng phi lao cần mẫn ấy
Tôi nằm đây nơi bờ đê ngày cũ
Mãi miết nhìn đàn chim mải miết bay
Mùi mặn nồng lồng ngực khiến hồn say
Đàn chiền chiện, cánh bướm vàng, tiếng nghé
Tôi nằm đây nhớ về ngày xưa cũ
Thời trẻ thơ bắt ốc với lội đồng
Đến mai này liệu biết có còn không?
Mai xa quê sẽ đau lòng lữ thứ…
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Nhớ Con Sông Quê Hương
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…
(Tế Hanh)
7, Quê Hương
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nữa ngày sông
Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng
Rướn thân trằng bao la thâu góp gió.
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi non thân bạc trắng
Dân chài lưới làng da ngăm rám nắng
Khắp thân người nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mõi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá
(Tế Hanh)
8, Quê Hương
Ngày xưa tôi sống vui êm
Trong khu làng nhỏ kề bên sông đào .
Chị tôi giặt lụa cầu ao,
Trời trong, nắng ửng, má đào ghẹo duyên.
Tôi say nước thắm mây huyền,
Nước mơ dáng cũ, mây truyền tiếng xưa …
Đời lành: nắng nhạt mưa thưa,
Sầu hôm hối sáng, buồn trưa tiếp chiều .
Có lần tôi thấy tôi yêu
Mắt nhung, cô bé khăn điều cuối thôn.
Lâu rồi, tôi đã… hơi khôn,
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau ?
(Hồ Dzếnh)
9, Quê Hương
Xa quê biền biệt từ lâu
Mà hương quê chẳng phai mầu thời gian
Ước ao một bữa rau lang
Ăn cùng mắm cáy, cua rang cháy càng
Nhiều đêm mơ ổ rơm vàng
Say mùi lúa mới, miên man giấc nồng
Mắt cay ngỡ khói đêm đông
Xoay quanh bếp lửa than hồng nướng khoai
Đầu nhà nở trắng hoa mai
Nhớ hương hoa bưởi cô Hai gội đầu
Khế chua, sung chát ngấm lâu
Nhớ cơm cà nén, canh bầu đầu tôm
Nhớ ai má lúm, môi son
Đêm trăng dúi nắm cốm thơm vội vàng
Tay cầm tay ấm mùi hương
Qua năm tháng mấy nẻo đường không phai…
(Hồ Văn Thiên)
10, Quê Hương
Quê hương giản dị chẳng đâu xa
Bãi mía vườn rau với ruộng cà
Khóm trúc bờ đê chiều nhạt nắng
Dập dờn sóng lúa chạy la đà
Quê hương mộc mạc chẳng kiêu sa
Mái lá đơn sơ dưới nắng tà
Khói toả lam chiều thơm gạo mới
Du dương tiếng gió hát ngân nga
Quê hương sách sử đã in ra
Một dải cong cong khảm ngọc ngà
Núi đá chênh vênh bên biển lớn
Rừng xanh suối mát trãi muôn hoa
Quê Hương êm ả những lời ca
Điệu Bắc Nam ai thật mặn mà
Xứ Huế Trường Tiền thôn Vỹ Dạ
Ai nghe thấy tiếng cũng mơ ra
Quê hương nhuộm đỏ bởi phù sa
Chín nhánh rồng bay tạo vóc ngà
Vựa lúa phì nhiêu xanh bát ngát
Đàn cò trắng lượn phía trời xa
Quê hương mãi mãi ở trong ta
Dẫu có tha phương biệt mái nhà
Đất Tổ là gì ai cũng hiểu …
Như là… chỉ một Mẹ và Cha!
(Trúc Quỳnh)
Những bài thơ 4 câu về quê hương đặc sắc
QUÊ NHÀ
Thơ: Chung Mai
Quê nhà biết mấy thân thương
Bến sông thửa ruộng con đường đã qua
Cổng làng cầu đá cây đa
Vui đùa cùng bạn trong ta trải dài…
Bình minh hồng ửng sớm mai
Đàn trâu lững thững bước ngoài bờ đê
No căng mới chịu ra về
Cỏ non thích thú mải mê gặm hoài
Đống rơm từng sợi vàng dai
Mẹ gà lục cục trống choai bới mồi
Nhiếp con ngơ ngác xem thôi
Diều hâu liệng mãi thấy mồi sà ngay
Trẻ con cũng thích nơi này
Trốn tìm đuổi bắt mê say cả chiều
Mẹ nhìn mấy đứa mắng yêu :
Cởi trần rặm lắm ngứa nhiều đấy nghe
Vi vu tiếng sáo gọi hè
Kẽo cà kẽo kẹt rặng tre gió lùa
Bờ ao lúc lỉu khế chua
Góc vườn khóm mía lá khua xạc xào
Đông về cái lạnh hanh hao
Co ro buốt giá chạm vào ổ rơm
Sắn khoai độn lẫn hạt cơm
Vẫn ngon vẫn dẻo vẫn thơm đến giờ
Ước gì là mãi tuổi thơ
Ước gì là mãi dại khờ trẻ con
Ước gì là mãi măng non
Ước gì ta mãi mãi còn bé thôi .
GÁI QUÊ
Thơ: Khánh An
Đem thương nhớ đến Long Châu*
Tìm em – người đã cùng nhau hẹn hò.
Quen em ở bến Đò Lo*
Níu tôi… Em dặn đầy đò chớ sang,
Đi đâu mà phải vội vàng
Hôm nay em đón sang làng em chơi.
Theo em từng bước bồi hồi
Quê em cũng giống quê tôi hiền hòa.
Lời ăn, tiếng nói mặn mà
Mới quen đã thấy… Khó xa em rồi.
Khó rứt nổi tiếng em cười
Tôi như lạc giữa những lời vu vơ…
Tiễn chân tôi ở chợ Chờ*
Dùng dằng trời đã mờ mờ sương giăng.
Thẹn thùng… Em khẽ nói rằng:
… Gái quê em vụng, đâu bằng quê anh.
Quê Hương
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Yêu Lắm Quê Hương
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền
Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.
Tình Quê
Tác giả: Hoa Lục Bình
Chiều tà nắng ngã triền đê
Mục đồng thông thả đi về lưng trâu
Dòng sông xanh ngắt một màu
Một đàn cò trắng từ đâu bay về
Bình yên một buổi chiều quê
Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh
Ngoài đồng cây lúa còn xanh
Chiều quê êm ả trong lành biết bao
Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau
Mọi người xong việc gọi nhau ra về
Giờ đây đêm cũng đã về
Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương
Bình minh một sớm mù sương
Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ
Cánh cò bay lạc vào thơ
Làm cho tôi mãi ngẫn ngơ giữa đồng
Con đò nằm dưới bến sông
Hình như nó cũng chờ mong một người
Người người rôm rả nói cười
Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non
Tình quê một dạ sắc son
Ở nơi thành thị em còn nhớ không
Con đò bến cũ chờ mong
Hôm nào anh cũng chờ trông em về.
Những bài thơ 4 câu về quê hương ý nghĩa
QUÊ NHÀ
Thơ: Chung Mai
Quê nhà biết mấy thân thương
Bến sông thửa ruộng con đường đã qua
Cổng làng cầu đá cây đa
Vui đùa cùng bạn trong ta trải dài…
Bình minh hồng ửng sớm mai
Đàn trâu lững thững bước ngoài bờ đê
No căng mới chịu ra về
Cỏ non thích thú mải mê gặm hoài
Đống rơm từng sợi vàng dai
Mẹ gà lục cục trống choai bới mồi
Nhiếp con ngơ ngác xem thôi
Diều hâu liệng mãi thấy mồi sà ngay
Trẻ con cũng thích nơi này
Trốn tìm đuổi bắt mê say cả chiều
Mẹ nhìn mấy đứa mắng yêu :
Cởi trần rặm lắm ngứa nhiều đấy nghe
Vi vu tiếng sáo gọi hè
Kẽo cà kẽo kẹt rặng tre gió lùa
Bờ ao lúc lỉu khế chua
Góc vườn khóm mía lá khua xạc xào
Đông về cái lạnh hanh hao
Co ro buốt giá chạm vào ổ rơm
Sắn khoai độn lẫn hạt cơm
Vẫn ngon vẫn dẻo vẫn thơm đến giờ
Ước gì là mãi tuổi thơ
Ước gì là mãi dại khờ trẻ con
Ước gì là mãi măng non
Ước gì ta mãi mãi còn bé thôi .
GÁI QUÊ
Thơ: Khánh An
Đem thương nhớ đến Long Châu*
Tìm em – người đã cùng nhau hẹn hò.
Quen em ở bến Đò Lo*
Níu tôi… Em dặn đầy đò chớ sang,
Đi đâu mà phải vội vàng
Hôm nay em đón sang làng em chơi.
Theo em từng bước bồi hồi
Quê em cũng giống quê tôi hiền hòa.
Lời ăn, tiếng nói mặn mà
Mới quen đã thấy… Khó xa em rồi.
Khó rứt nổi tiếng em cười
Tôi như lạc giữa những lời vu vơ…
Tiễn chân tôi ở chợ Chờ*
Dùng dằng trời đã mờ mờ sương giăng.
Thẹn thùng… Em khẽ nói rằng:
… Gái quê em vụng, đâu bằng quê anh.
Quê Hương
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Yêu Lắm Quê Hương
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền
Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.
Tình Quê
Tác giả: Hoa Lục Bình
Chiều tà nắng ngã triền đê
Mục đồng thông thả đi về lưng trâu
Dòng sông xanh ngắt một màu
Một đàn cò trắng từ đâu bay về
Bình yên một buổi chiều quê
Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh
Ngoài đồng cây lúa còn xanh
Chiều quê êm ả trong lành biết bao
Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau
Mọi người xong việc gọi nhau ra về
Giờ đây đêm cũng đã về
Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương
Bình minh một sớm mù sương
Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ
Cánh cò bay lạc vào thơ
Làm cho tôi mãi ngẫn ngơ giữa đồng
Con đò nằm dưới bến sông
Hình như nó cũng chờ mong một người
Người người rôm rả nói cười
Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non
Tình quê một dạ sắc son
Ở nơi thành thị em còn nhớ không
Con đò bến cũ chờ mong
Hôm nào anh cũng chờ trông em về.
Những bài thơ 4 câu về quê hương cảm động
Miền Quê
Tác giả: Đức Trung – TĐL
Tôi thầm nhớ một miền quê
Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ
Đồng xanh bay lả cánh cò
Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều
Vi vu gió thổi sáo diều
Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?
Dòng sông, bến nước, con đò
Có người lữ khách bên bờ dừng chân
Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề
Xa rồi nhớ mãi miền quê
Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa…
Quê Hương Thanh Bình
Tác giả: Lãng Du Khách
Cảnh quê bình dị khiêm nhường
Mà sao quá đỗi thân thương với đời
Trưa hè vọng tiếng ru hời
Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru
Chiều tà tiếng sáo vi vu
Mênh mang trời đất lãng du thanh bình
Người quê mộc mạc chân tình
Đồng quê mỏi rã cánh cò
Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người
Dân quê rạng rỡ nụ cười
Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân
Bản tính vốn rất chuyên cần
Hăng say lao động gian truân chẳng sờn
Cùng nhau xây dựng giang sơn
Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời
Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời
Thân thương gắn bó với đời dân quê
Bình dị mà vẫn đam mê
Đó là nơi chốn ta về ai ơi.
Quê Hương
Tác giả: Đức Trung – TĐL
Quê hương xa cách phương trời
Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.
Đêm ngày hết nhớ lại mong
Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!
Nhớ chiều ra ngắm biển khơi
Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Mẹ cha xa cách bao năm
Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.
Tuổi thơ – kỷ niệm dạt dào
Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.
Nhớ quê lòng dạ bồn chồn
Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn… xa nhà.
Quê hương – hai tiếng thiết tha
Còn in ký ức đậm đà yêu thương…
Tuổi thơ cắp sách đến trường
Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.
Nhớ về quê mẹ yêu ơi!
Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.
Quê Hương Nỗi Nhớ
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Trở về tìm mái nhà quê
Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa
Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa
Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho
Tìm đàn trâu với con đò
Áo bà ba mẹ câu hò trên sông
Nón lá nghiêng nắng nước ròng
Miền quê khó nhọc con còng con cua
Lục bình tim tím mùa mưa
Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo
Khói lên cháy bếp nhà nghèo
Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi
Heo gà chạy ngược chạy xuôi
Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê
Cánh cò trắng xóa vọng về
Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên
Đậm đà ký ức giao duyên
Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao
Con dù biền biệt phương nào
Quê hương một dạ dạt dào khó phai.
Quê Hương Qua Lời Mẹ Kể
Tác giả: Công Vinh
Con nghe Mẹ kể ngày xưa,
Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè.
Bình yên những mái tranh che,
Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng.
Quê hương hai tiếng dịu dàng,
Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con.
Làm trai, chữ hiếu chưa tròn
Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn.
Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn,
Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời.
Sông Thu, một thuở thiếu thời,
Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương.
Miền trung chín nhớ, mười thương
Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi.
Sông Thu bên lỡ, bên bồi
Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha.
Con chưa về lại quê nhà,
Nên đâu biết được, đường xa hay gần?
Lòng con day dứt, băn khoăn
Nữa đời tóc đã pha dần màu sương.
Bao giờ về lại quê hương
Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu?
Sông Thu xanh thẫm một màu
Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm.
Bây chừ, Mẹ đã yên nằm
Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà
Đời con rồi cũng sẽ qua,
Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ.
Quê hương đẹp tựa vần thơ
Sông Thu với những bến bờ yêu thương.
Dù cho xa cách dặm trường,
Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn…
Những bài thơ 4 câu về quê hương sâu lắng
Tràng Giang
Còn Mãi Hương Quê
Nhớ Con Sông Quê Hương
Việt Nam Quê Hương Ta
Quê Hương Hoài Nhớ
Quê Hương
Hồn Quê