Đối với nhiều bạn trẻ, du lịch được xem như một món ăn tinh thần không thể thiếu để lấp đầy những trải nghiệm. Qua mỗi chuyến đi, bạn sẽ học được nhiều hơn từ những cảnh vật, con người mà mình đã từng gặp gỡ, tiếp xúc. Nếu như có cơ hội được đi du lịch hãy Bài Thơ Hay Về Đi Du Lịch để thông qua đó truyền tải những thông điệp ý nghĩa, giúp mọi người có thể hiểu rõ hơn về thông điệp của những chuyến đi nhé.
Những Bài Thơ Về Du Lịch Hay
Đi Thôi Em!
Đi thôi em, đi để cảm nhận, đi để mà yêu
Đi ngắm mùa trăng liêu xiêu
Nhớ thời mười tám
Đi thôi em, đường xa lắm, đời đâu xa lắm
Một cái quay lưng đã bạc mái đầu…
Khóc đi em cho mắt bạc trăng mờ
Rồi theo anh, quên đi bụi tình ngày cũ
Vai lả rã rời, chân chùng mỏi gối
Hoàng hôn vào tối
Đẹp!
Em khóc đi em…
Này tặng em những ánh sao khuya
Này cho em bình minh nắng ấm
Này tặng em cơn mưa ướt đẫm
Này cho em cả một cuộc đời
Em nín đi em…
Đi thôi em ngại ngần chi nữa
Tuổi thu buồn đang đuổi theo ta
Hồn ta rộng nhưng lòng phố chật
Đi thôi em xa những nếp nhà
Đi đến nơi chẳng vướng một ánh mắt nhìn
Xa bóng chiều rêu phong và những căn nhà ngói đỏ
Những con đường không tên
Hàng cây ngọn cỏ
Đi tìm bình yên chẳng chút thân quen…
Ta đi cho đến khi xa những ánh đèn
Bỏ lại ký ức năm xưa đằng sau thành phố
Anh viết bài thơ không lời than thở
Em hát bài ca cho mùa gió trở
Chuyện tình vỡ lỡ
Bỏ lại đằng sau một thuở thương đau
Anh khép lại trang lưu bút giờ đã cũ nhàu
Em với tay lau giọt nước mắt ngày xưa hãy còn sót lại
Hồn trôi hoang những mùa hoa dại
Xóa lạnh lùng của buổi chia tay
Đi thôi em, ngại ngần gì nữa, giờ đây!?
Phía bên kia bình minh gõ nhịp núi rừng
Nghe đâu đó hoàng hôn bên bờ biển gọi
Có anh, có em, có tình diệu vợi
Nơi bắt đầu của những kẻ đã một lần thương
Chúng ta lữ hành nắng bụi viễn phương
Vạt áo cũ thoảng hương nguyệt quế
Bởi có những con đường xinh tươi như thế
Em muốn đi không?
Thêm một chuyến nữa trong đời…
(Huỳnh Minh Nhật)
Đêm Trăng Phố Lạ
Đêm lẻ phố phường trăng lên chậm
Đèn khuya hiu hắt những bóng hình
Có gã tà tà, người lướt vội
Nhạc sầu buông nhẹ giữa không thinh
Sóng ru tình ái phía khơi xa
Lang thang bốn bể hẳn là nhà?
Ồ không, buồn lắm, cô đơn lắm
Đêm chết tang tình non nước qua
Người đi, cười, nói, chắc người vui
Hay tim nát vụn phải chôn vùi?
Mỏi gót lữ hành, ghê, trời hỡi!
Khói bám sương chiều đây khơi khơi
Đêm lẻ phố phường trăng rơi chậm
Hừng đông cười nhẹ tiễn hoàng hôn
Ô hay nắng đó là nắng sớm
Hay nắng chiều qua cố gọi hồn?
(Huỳnh Minh Nhật)
Chúng Tôi
Chúng tôi ngồi, đâu đó bên Cửa Việt
Nhâm nhi mồi, ngơ ngẩn viết tình thơ
Gió vờn khói ngọn hải đăng dần ló
Cuối bờ kè đôi lứa tắm trăng mơ
Chúng tôi ngồi ngắm trăng gầy tháng bảy
Gió khơi xa vui sóng nước bạc đầu
Đã một chiều rong ruổi trời nắng cháy
Để bây chừ ngồi ngóng đáy tim sâu
Chúng tôi cười nên triều dâng rất chậm
Muối mặn mòi không quá vị mồ hôi
Hương khói thuốc thơm quá trời quá đỗi
Làm vài lon tà dương trốn mất rồi
Chúng tôi đi, chúng tôi nhìn, và lặng
Hồn lữ hành văng vẳng cuối đường xa
Tạm biệt nhé, cái bắt tay thật chặt
Để mát lòng khi nắng bụi thèm da…
(Huỳnh Minh Nhật)
Vì Cuộc Đời Là Những Chuyến Xe Xa
Đôi lúc giữa những ngày tháng xô bồ
Ta muốn ngắm hoàng hôn nơi đỉnh đèo nào đó
Rít vài hơi thuốc nơi đồi cao lộng gió
Khó gì đâu, cứ thế ta đi…
Cuộc đời buồn vui cười khóc mấy khi
Cứ lẩn quẩn chi với tháng ngày tẻ nhạt
Đứng giữa trùng mây ta ngân nga câu hát
Dưới sóng ru êm một mối tình đầu
Đi cho đến khi mặt sạm, da nâu
Cho đến khi đôi tay chẳng còn sức chống chèo tay lái
Nhưng đường ta đi là con đường vẫn còn xa ngái
Mặc những ngày dài nắng cháy, đêm mưa
Đi đến những nơi cùng cốc thâm sơn
Ta mang vẻ phong trần ngang qua bao miền phố thị
Với những người khác chắc ta hơi kì dị
Ngồi giữa lề đường gặm cái bánh mì khô
Nhe răng cười hô hô
Ta thả hồn vào với biển, với hồ
Đứng trên Ngoạn Mục vu vơ nhìn về sông Cái
Ừ thì đi cho hết miền Trung duyên hải
Tắm bãi Bình Tiên, ta thèm cưỡi lên “con ngựa trắng”
Chẳng mấy chốc đã ngồi trên cái đỉnh Hải Vân
Ôi! Những chuyến đi biết bao nhiêu cho đủ
Đã nhiều đêm thao thức hoài không thèm ngủ
Mắt đã hoen thâm
Đến lúc phải về
Hẹn một ngày không xa lại bon bon
Một mình một ngựa lon ton
Trôi phiêu lưu triền miên trên sóng
Đứng trên mây ghềnh đá phải cúi đầu
Những chặng đường chưa bao giờ là đủ
Vì cuộc đời là những chuyến đi xa
Vì cuộc đời là những chuyến xe xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
Tình Trả Về Không
Ta bỏ lại cuộc tình xa ngái
Viết thành thơ trên những chặng đường
Để chiều nay dấu tình trở lại
Xé vào lòng những vết yêu đương
Những chuyến đi tìm quên nỗi nhớ
Ai đang chờ ai ở nơi mô?
Nắng rát chạy mệt luồn hơi thở
Em chắc còn xa cõi hư vô?
Đường còn dài khói mờ u uẩn
Xin một lần quên nữa rồi thôi
Tình nợ tình duyên tình lẩn quẩn
Em bây chừ nơi ấy xa xôi?
Ta luôn mơ về núi, về sông
Và muốn ôm cả sớm mai hồng
Một cuộc tình lẽ nào quá rộng
Sao duyên đời trả lại thành không?!
(Huỳnh Minh Nhật)
Những Bài Thơ Đi Du Lịch Phiêu Lưu
Xin Trọ!
Này cô sơn nữ bên kia ơi!
Tôi đến được đây đã tối trời
Mùa ni non nước buồn đơn lạnh
Xin cô trọ lại một đêm thôi
Tôi đây lữ khách trên lối xa
Mải miết tinh mơ tới xế tà
Dốc còn thăm thẳm, đôi chân mỏi
Cô có thương tình một đêm qua?
Tôi đã đem lòng yêu gió sương
Chừ đây vách núi kẻ lỡ đường
Thân gầy, túi cạn, sầu nhung nhớ
Hành trang mang nặng nỗi buồn vương
Và cô gái ơi, cô biết không?
Đời tôi còn lại một tấm lòng
Không chê, đặt cọc qua đêm trọ
Mai này lấy vốn sống thong dong
Tôi đã nhiều khi lỡ trọ rồi
Tiền tài không có cũng đành thôi
Đôi lúc chạnh lòng ôm tủi phận
Khói thuốc canh tàn lạnh bờ môi
Này cô sơn nữ, tôi gọi cô!
Sao như tiếng vọng cõi hư vô?
Cô đứng mơ màng ai xa thế?
Bỏ mặc nơi đây kẻ sông hồ!
Thôi thế đêm nay gốc cây già
Gối đầu hương cỏ tắm trăng ngà
Tôi cũng quen rồi đêm lỡ trọ
Góp mộng canh dài khơi gió xa…
Thôi thế tôi đành một đêm nay
Dẫu biết đêm trường lắm đắng cay
“Mần răng, ai biết mần răng được?”
Bạc tiền, danh vọng chẳng trong tay!
Giá như đêm nay được ấm lòng
Thơ tình đôi dạm viết vu vơ
Lều cô đêm nay không ai ở
Một khoảng trời riêng: tôi với cô…
(Huỳnh Minh Nhật)
Đi Và Yêu
Ôi ngay cả phút lòng cô quạnh nhất
Chẳng dám mua một vé để đi xa
Sợ đến lúc bốn chung quanh là núi
Mình sẽ thành trong suốt đến tan ra
Cố Lên Tôi Ơi
Có môt chiều ta lạc bước nơi đây
Nghe gió gọi hòa nhịp cùng cây lá
Đường thật xa bướm ong thì cũng lạ
Miệng vẫn tươi cười nhẹ bước chân qua
Khi con người trải qua những xa hoa
Rồi gục ngã vẫn dung hòa cuộc sống
Và gắng gượng sau bao lần thất vọng
Nỗi đau kia giữ cô độc riêng mình
Cuộc sống mà đâu dễ chữ yên bình
Và cuộc đời thì lại nhiều toan tính
Sau bão giông người ta dần chợt tỉnh
Rồi lặng thinh trong khoảng trống im lìm
Còn lại gì ở nơi góc trái tim
Soi bóng hình chẳng thấy mình ở đó
Vượt qua hết bao ngàn khốn khó
Cứ yếu mềm đời càng lắm chông chênh
Nổi trôi đời với kiếp sống lênh đênh
Hãy tự tin đôi chân mình mạnh mẽ
Vượt qua hết đừng trách mình đơn lẻ
Tự vẽ đường mở lối rẽ thênh thang
Và mai kia có đón chút nắng vàng
Hãy hy vọng đời muôn vàn lẽ sống.
Khát Vọng Đêm
Chuyến bay đưa người về xứ lạ
Trăng âm thầm theo gót chân yêu
Mây vờn bay thương nhớ thật nhiều
Gửi đêm mộng an lành xao xuyến.
Con phố nhỏ xa mà lưu luyến
Ánh đèn hoang đâu tỏ cõi lòng
Người đã đi rồi khúc đợi mong
Biệt ly chi ngăn dòng rụng vỡ.
Ta gặp nhau đó là duyên nợ
Cầu màn đêm nối bước tương tư
Lúc đêm tàn dừng trôi thứ lữ
Người hãy về đan mộng ngày xuân.
Đợi Anh Về Em Nhé
Cơn mưa rào ập tới
Cùng gió quấn anh đi
Để em cùng con nhỏ
Với nỗi buồn vu vơ
Em ơi đừng buồn nhé
Anh đi rồi sẽ về !
Quê mình còn nghèo quá
Chỉ có đá lên nghèo
Nghèo theo ta mãi mãi
Mãi mãi từ bao đời
Than ôi một kiếp người
Chỉ nghèo thế thôi sao !
Tiếng thở dài con nhỏ
Nó đói đòi bát cơm
Cơm ngon thì không có
Có ngô chan nước lã
Nước mắt mẹ tuôn rơi
Trời ơi sao nghèo quá !
Con ơi chờ cha nhé
Cha đi rồi sẽ về
Mang cho con quần áo mới
Mang cho con chút rau dại
Vợ ơi chờ anh nhé
Anh đi rồi sẽ về
Mang cho vợ cuộc sống mới
Mang cho vợ cả tình thương
Chờ anh vợ yêu nhé
Anh sẽ gửi nắng về
Cho đôi môi em đỏ
Cho đôi má em hồng
Mình Đi Trốn Em À
Mình phải đi trốn thôi em ạ
Em trốn những chuyến công tác xa nhà
Anh trốn những ngày dài lặp lại
Mình bỏ quên lap-top điện thoại
Bỏ văn phòng 8 tiếng chật chội
Nổ máy lên và cứ thế đi thôi
Mình đến những vùng đât xa xôi
Những cung đường mà ta chưa từng tới
Phóng tầm mắt đến chân trời mới lạ
Ngồi sau xe em ngân vang câu hát
“ Một lần mình sống như những đứa nhóc không nhà
Sáng thức dậy ở một nơi xa ”
Thơ Tình Nàng Phượt
Sẽ có ngày anh tìm gặp được em
Là khi ấy trái tim ta chung nhịp đập
Anh sẽ đưa em đến vùng đất lạ
Ghi tên hai đứa vào những nơi ta qua
Nếu khi ấy em chưa thích thong rong
Anh kể em nge về những nơi anh đến
Và anh tin em sẽ chung cảm nhận
Yêu nhau rồi đến hơi thở cũng giống phải không em?
Đi bên anh,em sẽ có những bức hình đẹp
Để giữ lại những tháng ngày vui vẻ ấy
Em ngượng ngùng vì chưa biết tạo dáng
Anh sẽ chỉ em những bức hình dễ thương
Em biết không anh là con của núi rừng
Chuyến đầu tiên anh sẽ đưa em về miền xa ấy
Nơi có gió,mây ngàn và đôi mắt em cười
Xuất hiện đi nào cô gái của anh ơi!!
Đi Để Kịp Tuổi Thanh Xuân – Tác Giả: Huỳnh Minh Nhật
Đi đi em, ngày mai ai biết được?
Nỗi đau sớm qua nhưng vết xước sẽ chẳng nhạt nhòa
Tuổi thanh xuân muôn thuở trôi nhanh không ai kịp đếm
Và tuổi trẻ sẽ lụi tàn dần như một nhành hoa…
Đi đi em , đi để kiếm tìm hạnh phúc giản đơn
Để mai đây khi ta có ngồi nhớ về một thời trai trẻ
Ta chẳng tiếc gì, lặng yên mỉm cười bởi cuộc đời muôn ngàn lối rẽ
Vẫn có những con đường mang tên “những dấu chân hoang”…
Ngước Lên – Những Chân Trời
Em ơi mình đi thôi
Chờ chi ngày tắt nắng
Cứ lên xe rồi ngủ
Đường xá để anh lo
Cài số vào chân ga
Ta đưa nhau đi trốn
Chào nhé – Ngày bận rộn
Ký Ức Tuổi Trẻ – Tác Giả: Shil
Đã có những ngày tôi và cậu,
Tay cầm tay qua những miền trời xa.
Nơi rừng núi hoang sơ, không cửa -chẳng nhà
Ngồi bên nhau ta kể hết chuyện ngày xưa.
Có nhưng ngày chẳng sợ những cơn mưa,
Vì đã có cậu kề vai trong đêm dài lạnh giá.
Ở cùng nhau ta vượt qua tất cả,
Những thăng trầm khốn khó ngoài kia.
Đã từng mang hết nỗi lòng cùng sẻ chia,
Bên bếp lửa hồng,bài ca chẳng thuộc.
Bỏ lại nỗi buồn sau đôi vai gầy guộc,
Để giữ lấy cho mình,một tuổi trẻ long lanh!
Đã có những ngày chẳng muốn trôi nhanh,
Cứ thế thôi, nụ cười tươi an lành trên đôi mắt biếc,
Đi qua những ngày chẳng bao giờ hối tiếc,
Đến mãi sau này nghĩ lại vẫn cười tươi!!
Đi Thôi Em – Tác Giả: Huỳnh Minh Nhật
Đi thôi em ngại ngần chi nữa
Tuổi thu buồn đang đuổi theo ta
Hồn ta rộng nhưng lòng phố chật
Đi thôi em xa những nếp nhà
Đi đến nơi chẳng vướng một ánh mắt nhìn
Xa bóng chiều rêu phong và những căn nhà ngói đỏ
Những con đường không tên
Hàng cây ngọn cỏ
Đi tìm bình yên chẳng chút thân quen…
Bao Nhiêu Cung Đường Cho Đủ
Bao nhiêu cung đường mới đủ cho con tim
Những chặng đường chưa bao giờ là đủ
Vì cuộc đời là những chuyến đi xa
Vì cuộc đời là những chuyến xe xa!!!!
Lữ Khách Cô Đơn – Tác Giả: Nguyễn Thị Mai Trang
Một buổi chiều lang thang trên phố
Thấy cô đơn lạnh lẽo giữa muôn người
Cơn mưa phùn cứ từng hạt rơi rơi
Vương tóc mềm một lữ hành cô độc
Người cứ đi, những bước chân vô định
Mưa cứ rơi, từng hạt, hạt nặng dần
Lòng buồn buồn lâng lâng chiều khó tả
Cơn mưa phùn lại từng hạt, nặng, rơi
Người lữ hành cứ đi vào bóng tối
Mưa cứ rơi tan lẫn giọt sương đêm
Ai thấu hiểu nỗi lòng người lữ khách
Bởi yêu người, nên người mãi cô đơn
Những Bài Thơ Về Du Lịch Hà Nội
Ba Mươi Sáu Phố Phường
Tác giả: Thái Thăng Long
Hàng Buồm chẳng còn cánh buồm
Thuyền đậu nơi nào em đến
Sông Hồng cách xa biền biệt
Bãi ngô cát trắng mùa xuân.
Hàng Chuối
Đâu còn có chuối
Vài cây cơm nguội trăm tuổi
Lác đác những chú chim sâu.
Hàng Nâu
Rồi sang hàng Lược
Lược chải tóc em ngày xưa.
Áo trắng tóc dài trên phố.
Hương chanh hương cốm mùa thu.
Hàng Đào hoa đào mấy độ?
Hàng Bạc tìm thợ làm vàng.
Hàng Cót rẽ về hàng Than.
Hàng Da em tìm giầy dép.
Hàng Nón nón trắng dập dờn
Hàng Bông nào còn bông vải
Hàng Gai đàn ai đêm tối
Văng vẳng mấy giọng hát đào
Hàng Mã chợ hoa ngày Tết
Hoa hồng đào thế Nhật Tân.
Run run rét về trong mắt
Mê hồn những sắc những hoa
Ta yêu mái nhà phố Phái
Nguệch ngoạc đơn sơ tài hoa.
Ta yêu hàng cây bờ cỏ
Tháp Bút viết suốt ngàn năm.
Hồ Gươm Rùa vàng đã nổi
Mùa xuân em có về không ?
Ba sáu phố phường Hà Nội.
(1996)
Bài Thơ Hà Nội
Tác giả: Hoàng Anh Tuấn
Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói
Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ
Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa
Anh nắn nót một trường thi lãng mạn
Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ
Trạm Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai
Theo gót chân em từng bước hàng Hài Yêu hàng
Lược chải mềm hương mái tóc
Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học
Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn
Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an
Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ
Anh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổ
Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa
Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ
Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng
Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống
Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau
Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu
Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử
Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ
Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư
Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ
Thơ giàu có như thương về hàng Bạc
Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất
Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia
Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê
Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội.
HÀ NỘI
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Hà Nội có chong chóng
Cứ tự quay trong nhà
Không cần trời thổi gió
Không cần bạn chạy xa
Hà Nội có nhiều hoa
Bó từng chùm cẩn thận
Mấy chú vào mua hoa
Tươi cười ra mặt trận
Hà Nội có Hồ Gươm
Nước xanh như pha mực
Bên hồ ngọn Tháp Bút
Viết thơ lên trời cao
Hà Nội có nhiều hào
Bụng súng đầy những đạn
Và có nhiều búp bê
Bóng tròn cho các bạn
Hà Nội có tàu điện
Đi về cứ leng keng
Người xuống và người lên
Người nào trông cũng đẹp
Mấy năm giặc bắn phá
Ba Đình vẫn xanh cây
Trăng vàng chùa Một Cột
Phủ Tây Hồ hoa bay…
1969
Hà Nội Ơi! Tôi Nhớ Mãi, Muôn Đời!
Tiếng trống trường ngày ấy đã đi qua…
Cánh phượng nào thổi bùng lên nỗi nhớ.
Những buồn vui về một thời trai trẻ
Những yêu thương, hờn giận âu lo…
Ta ra đi, trong ánh nắng ban trưa
Bỏ lại sau lưng ngôi trường xưa cũ
Hoa nắng vàng vương trên bờ vai nhỏ,
Bịn rịn chia tay kẻ ở người đi.
Ta ra đi, quyết cất bước ra đi
Ngang dọc muôn nơi đời trai là thế
Trái tim ta tưởng không còn nhỏ lệ
Trước những éo le đau khổ đầy vơi.
Ta ra đi trong đầy ắp tiếng cười
Và ký ức chìm dần trong quên lãng
Ta những tưởng quên dần theo năm tháng
Bạn cũ, trường xưa cùng khoảng trời xanh.
Ta ra đi, sao thương nhớ vây quanh…
Nhớ Hà nội nhớ mái trường xưa ấy
Nhớ những con phố rực màu phượng cháy
Nhớ cả lối về ta vẫn thường qua.
Ta đâu biết cứ mỗi bước đi xa
Hà nội lại về trong tim da diết
Ôi nhớ lắm những loài hoa thân thiết
Khoe sắc cùng nhau mỗi độ xuân về.
Đẹp gì hơn khi đỏ thắm triền đê
Cả trời quê rực màu hoa gạo nở
Con phố nào đọng bao niềm nhung nhớ
Hương bưởi nào cho say lắm đam mê.
Ta nhớ cả những khi hạ trở về
Tiếng ve kêu giữa phố phường Hà nội
Những dòng xe nối nhau đi rất vội
Hà nội oi nồng nóng lắm người ơi!
Rồi cơn mưa rào bớt chợt tuôn rơi
Để Hà nội lại dịu êm trầm lắng
Cái chói chang không còn trong ngõ vắng
Chợt nắng, chợt mưa ta mãi quen rồi.
Ta nhớ mùa thu xào xạc lá rơi
Ta nhớ mùi hương nồng nàn hoa sữa
Ta nhớ cả cái màu tươi lá đỏ
Của cây bàng cuối phố trước nhà ai.
Cốm làng Vòng thơm lắm lắm người ơi,
Ta mãi không quên miền ven đô ấy
Ta đã đi nhiều nơi sao vẫn thấy
Hà nội của ta nặng trĩu trong lòng.
Ta cũng nhớ về Hà nội mùa đông
Cây trút lá xác xơ cành trước gió
Khát khao nhớ chiều hoàng hôn tím đỏ
Sóng Tây hồ lạnh giá bước vào đêm.
Ta nhớ cả cái màu trắng trinh nguyên
Của Cúc Hoạ Mi khi mùa đông tới
Đẹp say lòng biết bao nhiêu cô gái
Hà nội đông về vẫn cứ dịu êm.
Ta mãi nhớ cái tiếng gõ leng keng
Của tàu điện đón đưa người trên phố
Tiếc lắm thay tàu điện không còn nữa
Nhớ nao lòng hình bóng tàu điện xưa.
Hà nội ơi! Tôi nhớ mãi, muôn đời!
(Hà Nội năm 2016)
Xuân Hà Nội Của Tôi
Tác giả: Lâm Thanh Bình
Xuân về hong cả trời thơ
Ấm nồng hương nụ đem hơ men tình
Lá hoa đang độ hồi sinh …
Trời tung xoã nắng lung linh cây cành
Em và Hà Nội xuân xanh
Bâng khuâng chợt hiện chẳng đành chia xa …
Mùa xuân rưới ngọt câu ca
Lời ru thuở ấy bên Ta mặn nồng
Xa nhau.. rồi lại tương phùng
Xuân về Lộc biếc tình Hồng trao nhau …
Nắng Sài gòn gửi về chút Đông Hà nội
Nồng nàn say sóng sánh mắt Anh rồi !
Em và Hà nội xuân xanh ấy !
Gửi gió đa tình khó nhạt phai
Đường đời còn lắm nhiêu khê mãi…
Vẫn cứ đi tìm Hà nội yêu !
(HCM 7/10/2017 NS Lâm Bình)
Một Thoáng Nắng Thu Hà Nội
Tác giả : Nguyễn Thị Thơ
Tôi đi dưới nắng thu Hà Nội
Nắng nhẹ vàng rồi nắng nhẹ qua
Mây trôi lờ lững như chẳng vội
Gió thầm thỉ ký ức miền xa.
Dẫu biết tâm hồn nên lặng lẽ
Sống bình an đáng quý điềm nhiên
Sao Hà Nội nắng xôn xao thế
Giấc mộng nào ấp ủ triền miên.
Nắng hanh hao mảnh mai hàng liễu
Gió vẳng đưa tiêu khúc u hoài
Trời chợt mưa nhoà nhạt mắt biếc
Bóng ai về phố cũ nhoè phai.
Trên đây là những bài thơ hay về du lịch do tapchivannghe.com đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Khi đi du lịch thường đưa chúng ta đến nhiều chân trời mới, từ đó ta có thêm nhiều hương vị hơn trong cuộc sống hàng ngày. Vì thế, mỗi chuyến đi là một trải nghiệm thú vị, trải nghiệm của bạn là gì, và có thể phát thảo thành thơ phải không!