Những bài thơ hay về gió mang nhiều cảm xúc, tâm trạng. Gió khiến cho người ta thích thú vì cảm giác mát mẻ xua tan sự oi bức của cái nóng mùa hè. Gió khiến cho người ta trỗi dậy nhiều tâm sự, gió mang đến kỷ niệm và thổi bay những nụ cười. Chỉ cần một làn gió nhẹ khẽ đan vào tóc cũng làm ta xao xuyến khôn nguôi. Nếu bạn mang tâm sự hãy đọc những bài thơ hay về gió, bạn sẽ được đồng cảm và chia sẻ thông qua những dòng thơ đong đầy cảm xúc dưới đây.
Những bài thơ về gió mang nhiều cảm xúc
1, Phút Giao Mùa
Hỡi khoảnh khắc sang mùa xao xác gió
Phố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàng
Đôi khách lạ riêng đường chung ái ngại
Ta chân trần đờ đẫn lối lang thang
Phải buổi gặp thẹn thùng nơi cuối phố,
Gió giao mùa lảng vảng dáng người thương?
Hay một thoáng men sầu vương tới ngưỡng,
Cuốn hư vô thoang thoảng ngã tư đường?
Em có về và xuân có đến không?
Hay em quên quên lãng chốn hoa đồng?
Vô ý gặp một chiều mưa lấm áo
Để bao mùa khắc khoải đứng chờ mong!
Sương phủ tối nguyệt tàn le lói chiếu
Phố giao thoa ướt đẫm dưới đêm mờ
Ta thờ thẫn trong men say vô tận
Chợt nghẹn ngào khói thuốc rớt vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Gió Tháng Chạp
Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ
Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài
Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố
Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”
Đông nở khẽ như một loài hoa dại
Tiễn thu đi trắng xóa những con đường
Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa
Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương
Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp
Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ
Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa
Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…
Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi
Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu
Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!
Thuở em cười những phút nhớ về nhau
Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh
Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài
Ai có nhớ những chiều nao mê mải?
Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!?
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Giây Phút Chạnh Lòng
Chiều lặng lẽ, mùa đông yên ả
Sao anh nghe rét giá tâm hồn
Gió thoảng nhẹ câu thề hoa cỏ
Mắt anh buồn màu tím hoàng hôn
Anh chợt nhớ dư tình viễn mộng
Khói mông mênh lơ đễnh hương chiều
Có chút gì lạnh run ngực áo
Nghe như là tiếng gọi tình yêu?
Em anh hỡi, mùa đông bên nớ
Vắng tay quen có buốt vai gầy?
Vầng mây hồng hoàng hôn rực rỡ
Liệu có bằng nắng đẹp chiều nay?
Dẫu nơi anh mặt trời ngủ sớm
Vẫn mây xanh lơ lửng bạc đầu
Còn nửa lời yêu đương chưa nói
Ngoảnh mặt nhìn em đã về đâu?
Phút chạnh lòng buồn dâng sóng vỗ
Đường mơ quen lạc lõng chân sầu
Từ độ ấy yêu đương gì nữa?
Thuở nhiệm màu trả lại trăng sao
Em anh hỡi khảm trời nhung gấm
Đêm gác đầu gối lụa chân son
Có đẹp bằng vấn vương vụng dại
Của một thời hẹn biển thề non?
Và em hỡi mùa đông rất nắng
Có thơ bằng gió lạnh chiều sương?
Người em mến nhẹ nhàng dịu ngọt
Có bằng ai đứng đợi cuối đường!?
(Huỳnh Minh Nhật)
4, Khói Trăng
Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say
Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?
Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong
Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu
Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình thuở bình minh…
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Đêm Trở Gió
Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa
Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng
Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu
Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh?
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Mùa Qua Phố
Xuân giã biệt, đưa hạ về bên phố
Gió trở chiều, lá đổ não nề hiên
Ta loay hoay trăn trở với muộn phiền
Lòng thổn thức một nỗi buồn chưa dứt
Dòng tĩnh lặng tràn về miền ký ức
Nghe mơ hồ khoan nhặt tiếng thời gian
Phố im lìm lặng lẽ đón mùa sang
Ta òa vỡ nhớ bóng hình Tôn nữ
Con đường này ngày xưa em vẫn bước
Lá xạc xào ru điệu khúc thu ca
Mùa năm nào đã in dấu em qua
Nay xa vắng nhưng bóng hình còn đó
Hương tóc ấy có phải về theo gió?
Đêm dạt dào, bỏ ngỏ khúc mùa sang
Rồi nhận ra duyên phận đã lỡ làng
Nửa cô quạnh, nửa khuất mình bối rối!
(Huỳnh Minh Nhật)
7, Gió Giao Mùa
Phượng hồng lại ẩn vào cây
Trả khung trời ấy hao gầy cho tôi
Mây chiều hoang vắng đơn côi
Hồn nghe từng phút bồi hồi trong thơ
Lụa là tôi dệt đường tơ
Quên đi cái thuở ban sơ hoang hồng
Hạ tàn nhạt nắng bên song
Cây sơ xác lá – hồn phong rêu hồn
Trả tôi về với cô đơn
Trả tôi về với nỗi buồn ngày xưa
Chiều nay trời đổ cơn mưa
Heo may vừa đến lá mùa Thu khơi
Hôm qua người ấy đi rồi
Trong tôi từng tiếng mưa rơi chạnh lòng
(Hoàng Mai)
8, Gió Lạnh Về
Anh ơi gió lạnh đã về rồi
Người còn biền biệt chốn trùng khơi
Năm tháng lạnh lòng mong mỏi đợi
Dẫu biết ngày về còn xa xôi
Phố vắng mình tôi bước bơ vơ
Ru bao thương nhớ viết dòng thơ
Nhờ gió gửi về phương xa ấy
Hẹn người sẽ đọc ở trong mơ
Lạnh lẽo đông về thêm lạnh lẽo
Hoàng hôn nắng đổ lạnh hoàng hôn
Đông qua lặng lẽ rồi đông chết
Mà bóng người xưa vẫn hững hờ
Anh hỡi, anh ơi! Lòng tôi rét
Đêm về bóng nguyệt xé hồn côi
Một mình tôi khóc nỗi phân đôi
Anh ơi! Gió lạnh sắp về rồi…
(Huỳnh Minh Nhật)
9, Gọi Tháng Tư Về
Tháng tư này, em đã dậy hay chưa?
Hay gió xuân đang còn ru em ngủ
Dậy đi thôi, gọi mưa về phố cũ
Đừng lạnh lùng để lòng phố bơ vơ
Ta chờ em, chờ trong cả cơn mơ
Ta chờ đợi từng cơn mưa rả rích
Trời chuyển mình giã từ xuân nặng trịch
Đón hạ về, và em đó, tháng tư…
Em lại về để tiễn một người đi
Gió trở chiều, cánh thiên di lưu lạc
Câu yêu thương người vội trao người khác
Khúc tự tình ngơ ngác gợi tình xưa
Gió vợi sầu ru cành lá thoi đưa
Phố chênh vênh một nỗi buồn chưa dứt
Ta lênh đênh tiếng yêu hoài thổn thức
Tháng tư này, về ôm ấp hồn ta…
Ta tìm em, tìm mãi tháng ngày qua
Chiếc áo trắng lạc giữa ngàn áo trắng
Đâu ngọt ngào nơi cõi tình cay đắng
Thôi ngậm ngùi, lặng lẽ kiếp phù vân…
(Huỳnh Minh Nhật)
10, Hồn Biển
Đêm lạnh lẽo nằm nghe biển động
Phía khơi xa sóng dậy bạc đầu
Ta mơ màng sương mờ ảo mộng
Kiếm tìm gì một cánh hải âu?
Bờ cát trắng phơi mình ẩm ướt
Tắm lòng trăng mây gió phủ phê
Biển vỡ òa mối tình say khướt
Dạt dào hương mặn đắng thỏa thuê
Câu tạ từ hãy còn bối rối
Hà cớ gì gắng phải quên đi?
Biển bình yên lòng ôm bão nổi
Chút yêu đương đau đớn là gì?
Biển gợi nhớ chuyện tình ngày cũ
Biệt ly chừ Tôn nữ đi mô?
Chân ta bước dặm trường mỏi rũ
Đưa hồn vào một cõi hư vô!
(Huỳnh Minh Nhật)
Những bài thơ về gió chứa đựng nhiều nỗi nhớ
EM NHƯ GIÓ NGƯỢC MÙA
Thơ: Phú Sĩ
Em như gió ngược mùa
Thổi niềm vui một thuở
Bỏ lại những ước mơ
Xóa nhòa bao nỗi nhớ
Giữa dòng đời xuôi ngược
Em đếm bước phong trần
Lỡ làng nụ hoa xuân
Ngại ngần đêm trở gió
Trăm năm tình thắm đỏ
Nghìn năm nợ duyên tròn
Cánh cò khóc nỉ non
Tiếc mùa yêu chưa trọn
Mênh mang chiều tóc rối
Nhạt màu nắng môi hôn
Liễu ngã bóng trang đài
Nhạn buồn say lối cũ
Em đi mùa vần vũ
Bụi phủ đời đa đoan
Sóng vỗ tiếng mỏi mòn
Gửi người câu tình lỡ….
CHUYỆN TÌNH MÂY GIÓ
Thơ: Mạc Phương
Em đã nghe câu chuyện tình của gió.
Gió mải chơi nhưng gió rất chung tình.
Từ hoàng hôn đến ngày mới bình minh.
Luồn nhè nhẹ gió khẽ khàng ve vuốt.
Qua con suối gió soi mình chải chuốt.
Mái tóc dài óng ả giữa rừng cây.
Gió uốn mình vớt sợi nắng lung lay.
Ném khắp chốn giúp muôn hoa khoe sắc.
Gió nghịch đùa cười lý la lý lắc.
Tung cánh bay vượt qua thác đầu nguồn.
Thân mềm mại thay đổi chẳng dập khuôn.
Vì vui tính gió luôn luôn đổi hướng.
Khi ra biển gió lướt trên mặt nước.
Tạo sóng xô tung bọt trắng đá ghềnh.
Hôn bờ cát luôn da diết xông xênh.
Thỏa ước nguyện ngàn năm bên biển biếc.
Gió nâng niu em mây bay mải miết.
Chưa khi nào quên tình nghĩa ngàn năm.
Gió lang thang bởi gió vốn rất chăm.
Và rất hiểu em mây đang chờ gió.
LÀ CƠN GIÓ
Thơ: Nguyễn Hưng
Muốn một lần được hoá thành cơn gió
Bay thênh thang đây đó khắp muôn nơi
Nhẹ môi hôn hoa cỏ dưới nắng ngời
Để quên hết đầy vơi sầu nhân thế.
Là cơn gió qua trùng trùng dâu bể
Đầy sóng xô cũng kệ có là chi
Vẳng trong tim chỉ có tiếng thầm thì
” Đừng yếu đuối những khi trời bão tố ”
Ta là gió vượt qua đời phận số
Vững niềm tin cố gắng sẽ bay xa
Khắp mênh mông vũ trụ mới là nhà
Vi vu hát hoà ca ngàn tinh tú.
Một lần thôi với ta thế là đủ
Chẳng còn đau lá rũ phải lìa cành
Ở ngoài kia bát ngát cánh đồng xanh
Là cơn gió ta thảnh thơi đùa nắng.
Là con gió bay qua miền hạ trắng
Bến sông xưa sóng lặng dưới chiều tà
Cánh phượng hồng trả lại một thuở xa
Xin khép lại trầm kha bao ngày tháng.
Xin là gió vào bình minh buổi sáng
Ắp niềm vui lai láng đến muôn ngày
Sẽ xua hết tất cả những đắng cay
Ru vào đời… đắm say mùa yêu mới.
GIÓ KHÁT
Thơ: Lê Hoàng
Mấy bữa chừ … cơn gió khát tình yêu
Mang hơi nóng uống chiều khô đến hạn
Gió thổn thức cả ngày đi ve vãn
Cứ dật dờ giọt nắng trốn biệt tăm
Huế bây chừ … người bảo ngọn gió Nam !
Nó là vậy mãi làm không hề chán
Gió chẳng mát mang hơi cuồng đến nãn
Chạm bờ môi uống cạn hết men nồng
Xa bao ngày ! Người hỡi nhớ gì không ?
Cơn gió khát như lòng anh vẫn đợi
Phương xa đó tâm tình nghe gió gọi
Anh vẫn hoài ! Nhắn gửi một tình yêu .
GỞI GIÓ
Thơ: Thanh Hùng
Gió bay đi khắp sơn hà
Xin dừng một chút để ta nhắn lời
Bởi vì gió trải khắp nơi
Bên đây người vẫn còn vời vợi thương
Dù cho dâu bể không lường
Bên này người vẫn vấn vương đợi chờ
Tình hồng xưa chẳng nên thơ
Cho nên người mới hững hờ nhạt phai
Tan bao giấc mộng đêm dài
Cũng vì tình ấy làm ai đau lòng
Đến giờ người vẫn thầm mong
Gió ơi người ấy trọn vòng nhớ nhung
Ước sao ngày được tương phùng
Để làn gió mát vui chung chuyện tình
Rồi cùng ngọn gió phiêu linh
Cùng vui với gió hòa mình đắm say
Gió bay đi khắp chốn này
Nhớ lời gởi gắm lời hay đẹp lòng.
NHỜ GIÓ
Thơ: Thu Hà
Chiều nay cơn gió vô tình
Hôn lên mái tóc làm mình ngẩn ngơ
Chợt như ta bỗng dại khờ
Yêu thương bùng cháy… đôi bờ khát khao…
Mới ngày nào đó ta trao
Đôi làn môi thắm đi vào ái ân
Ngỡ như hạnh phúc thật gần
Mà nay xa vắng… bần thần đôi tim….
Gió ơi xin hãy đi tìm
Làn môi ngày ấy ru im giấc nồng
Tim tôi sẽ mãi mùa đông
Nếu làn môi ấy… mà không quay về…
Nhìn mưa lòng bỗng tái tê
Nhớ thương vô hạn, trăm bề rối ren
Tim này vốn đã cài then
Gặp làn môi ấy… đêm đen hóa hồng !
TÌNH GIÓ
Thơ: Phú Sĩ
Chuyện kể ngày xưa Gió yêu mây nhiều lắm
Dịu dàng ru tình theo điệp khúc du dương
Trên thảo nguyên xanh hay đồng lúa chín vàng
Tình yêu nồng thắm ngút ngàn không thay đổi
Lặng lẽ bình yên qua bao mùa bão nổi
Mây gió quyện tình thổn thức với thời gian
Gió thổi đưa mây lãng đãng khắp phương trời
Mây ấm chân tình trong vòng tay của Gió
Một ngày bình minh Mây quên rồi hơi thở
E ấp cùng Trời thắm nở mối tình xanh
Uất nghẹn từng cơn Gió khóc với chân thành
Cất lên bài ca trách bầu trời thăm thẳm
Mây vẫn chạy theo tia nắng muôn màu ấy
Đơn độc cõi lòng Gió cuốn ngọn hoa lau
Dòng chảy đành tâm vỡ nát cánh hoa nhàu
Ôm tình đơn phương Hoa lau buồn lắm nỗi
Từ đó Gió gieo những cơn cuồng phong dội
Nước mắt Nàng Mây rơi vội lúc giao mùa
Mệt mỏi tình đời Mây cần lắm bình yên
Sưởi nắng mặt trời một tình yêu vĩnh cữu ….
TÔI YÊU NÀNG GIÓ XA….
Thơ: Phú Sĩ
Tôi yêu nàng gió xa.
Về đong đưa chiếc lá
Nồng nàn hôn vội vã
Như sợ mùa đi qua…
Nàng gió gieo hương hoa.
Quyện hòa theo muôn lối
Nàng dường như rất vội
Chẳng kịp hôn tình tôi
Nghe bồi hồi trong lá.
Vọng xa lời ru êm.
Cho em thơ say ngủ.
Ước mơ ngàn sao đêm.
Gió thì thào bên tôi.
Nàng hiểu tình tôi thắm
Bởi nàng còn rất vội…
Thổi bao mùa xa xăm
Giọt sầu rơi âm thầm.
Lòng tôi như cỏ héo.
Phong rêu còn khắm nẻo
Thương nhớ… Nàng gió reo..
Hỡi nàng gió có nghe !
Chút tình tôi khe khẽ
Cơn say tình đã thế
Chết theo đời gió thôi…
Trên nẻo đời gió đi
Bao đong đầy hương vị
. Xin Gió đừng mộng mị
Hay si tình đắm say
Dòng thơ tôi vẫn chảy
Ngày dài chờ gió ơi
Xót cho mảnh tình tôi
Chỉ dành chờ cơn gió….
Những bài thơ tình về gió
Cùng đọc và cùng cảm nhận 15 bài thơ ngắn về gió lạnh mang tâm trạng khi yêu, khi chia tay người yêu… Đành mượn những cơn gió lạnh để diễn đạt tình cảm của mình, để xoa dịu đi vết thương lòng.
Có Phải Em Là Gió?…
Tác giả: Gió Nhạt Màu Có phải em là gió,
Ru lòng anh một khúc tình ca?
Có phải em là gió,
Đưa hồn anh lạc giữa ngàn phương?
Có phải em là gió,
Vội đế vội đi chẳng tạ từ…..
Có phải em là gió,
Vô tình thổi mãi hao mòn tim ta…..
Có phải em là gió,
Từ phương bắc về buốt hồn thơ !!!
Có phải em là gió,
Kéo mưa về ướt đẫm những chờ mong !!!
Cỏ phải em là gió,
Ta mãi yêu người đến thiên thu…
GIÓ MÂY
Tác giả: Lãng Du Khách
Đa tình chàng gió vuốt ve mây
Mây điệu làm duyên nét thẹn thùng
Rủ nhau trời đất bay cùng
Bện nhau xoắn xít thung dung phiêu bồng
Đắm cơn say nét mặt mây hồng
Hồn mê mẩn trời cao gió lộng
Mây trao cho gió tình nồng
Để gió du lãng thiên bồng cõi mơ
Tình phiêu quá khiến gió ngẩn ngơ
Đắm tình ái mây dạ thẫn thờ
Bên nhau chìm đắm mộng mơ
Làm cho trời đất sững sờ đắm say
Mây sung sướng ửng đỏ mặt mày
Gió lãng du lộng thổi mây bay
Mối tình mây gió thật hay
Khiến cho trời đất đổi thay tháng ngày.
CHUYỆN TÌNH MÂY VÀ GIÓ
Thơ: Phú Sĩ
Mây bay đi cũng bởi vì cơn gió
Gió vô tình thổi mãi áng mây trôi
Trong lặng thầm mây buồn lắm người ơi!
Làm sao được bởi lòng đau gió thổi
Mây bay đi cả một đời chìm nổi
Chẳng nơi dừng khuất lối bóng càng xa
Nẻo mây qua con gió lạ vươn cành
Xót thương mây một đời sương thấm lạnh
Mây bay đi để quên đời bất hạnh
Thuở hôm nào gió thoảng lúc tàn canh
Thuở ngày xưa mây bên gió dỗ dành
Lời mật ngọt mong manh trôi theo gió
Mây bay đi lối về không dám ngỏ
Rạn nứt lòng còn đó chẳng kịp tan
Mây bay rồi đời gió lúc mùa sang
Cầu hạnh phúc trên nẻo đường gió thổi.
MÂY VÀ GIÓ
Thơ: MamiVam
Có một ngày Mây vô tình gặp Gió
Hiểu cảm thông nên Gió ngỏ lời yêu
Ngày qua ngày Mây yêu Gió thật nhiều
Mây thầm nghĩ sẽ trọn đời bên Gió.
Yêu Gió lắm nên lòng Mây hiểu rõ
Gió vốn là một lãng tử phong lưu
Bay khắp nơi ngày tháng có cho dù…
Gió theo đuổi những phù du cám dỗ.
Mây cứ ngỡ mình sẽ là bến đỗ
Chốn bình yên Gió mệt mỏi dừng chân
Là một nơi Gió thật sự thấy cần
Không ngần ngại Mây âm thầm chờ đợi.
Gió cứ thế ngất ngây niềm vui mới
Bỏ quên Mây trong chờ đợi lặng thầm
Gió phiêu bạt…chưa một phút về thăm
Mây gánh chịu nhiều thăng trầm cuộc sống.
Gió lang thang trên bầu trời lớn rộng
Mây tủi sầu… bỗng hóa hạt mưa sa
Khi nhớ Mây… thì sự thật vỡ òa
Mây mãi mãi không về bên Gió nữa.
CHUYỆN TÌNH MÂY & GIÓ
Thơ: Hạ Đan Hạ
Cũng tại gió mà đời mây trôi mãi
Tại vì mây gió lặng lẽ ngừng bay
Duyên mây gió theo tháng ngày chìm nổi
Biết bao giờ dừng bước nẻo trời khơi
Gió lả lơi theo dòng đời mãi gọi
Mây u hoài vọng hình bóng xa xôi
Gió khao khát bờ môi mềm trong nắng
Mây lặng thầm giấc ngủ chẳng hề yên
Gió xạc xào khua nỗi nhớ từng đêm
Mây bảng lảng gói sầu bên núi tím
Tình ở đâu để mây hoài đi kiếm
Mộng chốn nào chìm khuất nẻo gió vương
Anh là mây đời phiêu dạt muôn phương
Em ngọn gió trong đêm trường hiu hắt
Giữa đôi ta câu chuyện tình cút bắt
Bao nhiêu lần ngăn cách bởi gió mây.
NỖI LÒNG CỦA GIÓ
Thơ: Kim Nguyễn
Có bao giờ ai hiểu Gió được đâu
Thân là Gió vốn u sầu lặng lẽ
Tình thì nhiều nhưng đâu ai chia sẻ
Thoảng qua đời mong để lại hương yêu.
Gió cô đơn tìm những Áng Mây chiều
Lời thề hẹn cũng nhiều như Biển rộng
Những Áng Mây mãi vui đùa bên sóng
Gió cuộn mình trong nỗi nhớ cô đơn.
Gió lại buồn phiêu dạt khắp muôn phương
Trăng soi sáng cũng cảm thương đời Gió
Lại bầu bạn trút tâm tình mở ngỏ
Gió ngỡ mình hạnh phúc có đầy tay.
Khi bình minh thức giấc Gió đâu hay
Tìm Trăng mãi suốt cả ngày chẳng gặp
Gió bơ vơ lại thu mình nằm khóc
Núi mủi lòng ôm ấp Gió vào tim.
Gió sinh ra trái tim vốn yếu mềm
Luôn rung động trước các niềm vui mới
Có đôi lúc Gió một mình tự hỏi
Đến khi nào thôi là Gió bay xa ?
Những cuộc tình vội vã đến rồi qua
Trái tim gió đã chai lì cảm xúc
Gió ao ước tìm tình yêu đích thực
Người đời vô tình nghĩ Gió trăng hoa.
Có nhiều đêm Gió khóc trong xót xa
Có ai hiểu Gió cô đơn biết mấy
Nằm co ro giữa đêm khuya run rẩy
Gió lạnh buồn… có ai thấy cho không ?
Sáng mai ra lại là Gió mênh mông
Cứ bay mãi không dừng chân một chỗ
Họ cứ bảo gió vô tình không nhớ
Gió lạnh lòng… ai có biết cho không ?
THƠ TÌNH MÂY VÀ GIÓ
Thơ: Triệu Phú Tình
Cơn gió lả lơi bay quyện
Cùng mây lưu luyến giữa trời
Đôi ta trao lời ước hẹn
Bên nhau trọn vẹn suốt đời
Nụ hôn đầy vơi huyền ảo
Gió khẽ thầm bảo mây yêu
Này em nàng kiều rất xạo
Cứ tưởng khờ khạo ít điều
Ai ngờ cũng phiêu ra phết
Nói thương đến chết mới thôi
Gió nghe hụt hơi thấm mệt
Ừ thì yêu hết cuộc đời
Mây ơi mây ơi nhớ nhé
Gió luôn thăm ghé mây mà
Khúc tình thiết tha ru nhẹ
Êm đềm khe khẽ đậm đà
Hãy nhớ mãi là như vậy
Cùng nhau mây đấy gió đây
Ngàn đời gió hay tung tẩy
Nhưng là đưa đẩy tình mây
Suốt kiếp khỏa khuây thế đó
Là tình của gió và mây
Là tình của mây và gió
Trọn đời chỉ gió yêu mây.
TÂM SỰ CỦA GIÓ
Thơ: Vũ Xuân Hòa
Gió suốt ngày vơ vẩn kiếp rong chơi
Ai đâu hiểu cuộc đời phiêu du ấy
Cũng cô đơn nhiều buồn đau lắm đấy
Chỉ là ta khéo che đậy mà thôi
Có những khi dốc sức đẩy mây trôi
Nhưng Mây lại bồi hồi thương nhớ nắng
Ngày khô hạn dìu mưa đầy cố gắng
Lại nhận về lời cay đắng ngừng đi
Trận cuồng phong thổi lạnh buốt xuân thì
Xích gần nhau người ôm ghì thương nhớ
Trút hờn ghen lên gió đầy vô cớ
Họ xa nhau lầm lỡ bởi gió đâu
Một mình ôm biết bao nỗi u sầu
Chẳng có ai nhẹ nặng câu chia sẻ
Nổi bão giông để biết mình chẳng bé
Bớt oi nồng gió thổi nhẹ nồng say
Cuộc đời này phận gió nhuốm đắng cay
Ai cũng thế những đọa đày khó tránh
Ngẫm biết vậy thôi người đừng so sánh
Để ta mình lại thêm chạnh lòng đau
Kiếp lãng du đầy chìm nổi nông sâu
Chỉ bình yên ai cũng cầu mong ước
Tâm kiên định cuộc đời này sẽ được
Hạnh phúc về ngạo ngược mãi rời xa.
Gió Về Đâu Hỡi Nắng
Tác giả: Gió Bụi
Hạt bụi nào bay trong chiều gió lộng
Cơn gió nào khuấy động cả không gian
Lá nào rơi xơ xác héo khô tàn
Tia nắng nhẹ chiếu ngang rừng lá úa
Nắng chiều tà sao vẫn còn nhảy múa
Vẫn tung tăng đang xua đuổi cô đơn
Để gió Đông chẳng còn chút tủi hờn
Chờ Xuân đến gió vờn trong nắng ấm
Gió xôn xao trong vườn hoa tươi thắm
Gió rì rào mong năm tháng qua mau
Gió vi vu trầm bỗng tiếng tiêu sầu
Xin hỏi nắng…
gió về đâu hỡi nắng ?
Gió Xuân
Tác giả: Gió Bụi
Chiều đón gió xuân về ngang lối vắng
Gửi nhớ thương theo cánh gió nồng nàn
Vệt nắng trải làm chứng nhân im lặng
Khép tâm tư riêng một cõi miên man
Gió xôn xao chiều vàng ngân vọng tiếng
Dư âm xưa réo rắt điệu mơ hồ
Gọi tên em cho lòng thôi xao xuyến
Nhớ nhung này sao chia nhỏ thành ô?
Gió vô tình vương bụi đường tóc rối
Rớt xuống đời từng hạt nhỏ long đong
Anh biết rõ mỗi bước đường đi tới
Vắng bóng em sầu chất chứa nặng lòng
Gió xuân đến từ miền xa thăm thẳm
Bay trên cao vùng trí nhớ vô cùng
Từ thuở nào anh cùng em đối ẩm
Nay trở thành đôi tri kỷ thủy chung
Gió mơn man khơi mặn nồng hương lửa
Hạnh phúc treo vầng nhật nguyệt rạng ngời
Xuân trổ lộc nắng lụa là hẹn hứa
Theo suối giòng tình yêu lững lờ trôi
Hai Phố Mùa Đông
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Chiều mưa buồn em đi lang thang.
Nhớ con phố mùa đông về lạnh giá.
Những chiếc lá vàng rơi chiều nghiêng ngã.
Nằm run run trên lối nhỏ im lìm.
Phố sợ cô đơn khi gió lạnh một mình.
Người không đến nên phố buồn biết mấy…
Những bài thơ về gió mang nhiều tâm tư
Xuân Thì
Tác giả: Ngọc Thạch
Gió lạnh về rồi,
gió lạnh đi Xuân mang màu nắng- độ xuân thì
Gió lạnh đưa làn chưa hết hẳn
Môi cứ cười duyên có mấy khi !
Em Ghét Gió
Tác giả: Nguyễn Thuyền
EM GHÉT GIÓ.
“Em” ghét gió vì gió lạnh tim em.
“Ghét” bản thân vì sao đa cảm.
“gió” lạnh và cô đơn anh đâu biết.
“Vì” gió buồn làm nước mắt em rơi.
“Gió” chơi vơi mang nhữg nổi buồn về.
“làm” băng giá cổi lòng em tê…
Mưa Sầu
Tác giả: Phuong Vuong
Ngoài kia mưa rơi gió gọi sầu.
Anh ân cần hỏi em về đâu.
Biết bao kỷ niệm thuở ban đầu.
Đêm mưa ta nào thấy lạnh đâu.
Nắng mùa thu mang tình nồng ấm.
Câu ước thề theo cùng tháng năm.
Anh nói yêu em, yêu nhiều…
Chiều Vọng
Tác giả: TamMuội
Chiều Vọng. (Nhất Vận – Ngũ Độ Thanh – Thủ Vỹ Ngâm).
Ngưỡng cửa đìu hiu gió lạnh tràn.
Đông về tuyết phủ nỗi niềm đan.
Chiều nghiêng cánh nhạn về sâu bản.
Nắng đổ chim trời vỗ tận san.
Hướng tưởng non tầng châu phụng…
Đoạn Buồn Đêm Mưa (Fb)
Đếm bước Lang Thang tủi ngập tràn.
Đi trên Phố Vắng giọt sầu chan.
Màn Đêm phủ kín tình ngao ngán.
Bóng tối vây quanh cảnh quạnh Tàn.
Rỉ rả Mưa Hàn duyên tản mạn.
Vi vu Gió Lạnh nợ lìa tan.
Vô Vàn…
Dối Gian
Tác giả: Thiết Dương
Đầy mưa gió lạnh giá thân người.
Nguyệt vắng đêm sầu lệ đẫm môi.
Cay đắng nhận về hôm trách hận.
Trắng đen thay mộng tuổi xa rời.
Gầy vai phủ tóc dòng lơ lửng.
Bạc sóng dâng triều bóng tả…
Lạnh Canh Thâu
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Bao nhiêu thương nhớ lúc xa nhau.
Bao nhiêu cơn ngóng biết tìm đâu.
Bao nhiêu thời gian trôi qua đó.
Bao nhiêu lời cưng quý chờ trao
. Bao nhiêu nỗi buồn lúc xa nhau.
Bao nhiêu nỗi lo sợ nhạt màu.
Bao nhiêu cơn mơ mộng…
Mượn Gió
Tác giả: Đời Lạc Xuể
Anh nhờ Gió lạnh thổi về em.
Nỗi nhớ thành băng với lệ kèm.
Mấy độ mưa bồi sông đã kín.
Nên mùa bão đổ biển mòn thêm.
Hơi nồng hãy chạm vào mi mắt.
Giọt đắng trào tuôn đẫm má rèm.
Gợi chút buồn cho…
Thu
Tác giả: Lý Văn Sáu
Thu về gió lạnh rũ làn mây.
Thu qua nhắc lại chuyện tháng ngày.
Thu đến mang theo buồn thắm đượm.
Thu gửi cô đơn trái tim gầy.
Thu gieo nỗi nhớ, tình tri kỷ.
Thu nuôi mộng tưởng, giữa chốn này.
Thu đã về đây ai vẫn đợi…
Bắc Hành Tạp Lục Bài 5
Tác giả: Nguyễn Du
Quỷ Môn quan.
Liên phong cao sáp nhập thanh vân.
Nam bắc quan đầu tựu thử phân
Như thử hữu danh sinh tử địa.
Khả liên vô số khứ lai nhân.
Tắc đồ tùng mãng tàng xà hổ.
Bố dã yên lam tụ quỉ thần.
Chung cổ hàn phong…
Mộng Đêm Đông
Tác giả: Hồng Dương
Anh muốn gửi tới em nhiều thương nhớ. Những vần thơ tựa trăng vỡ trên cành. Anh muốn bay vào trong cõi trời xanh. Để em thấy tấm lòng anh trong sáng… Mùa đông lạnh hồn anh mơ ánh nắng. Một bóng hình đã chìm lặng trong…
Mưa
Tác giả: Quang Dũng
Chợt mưa phùn gió lạnh.
Càng lạnh cành hoa mơ.
Ðất trắng ngàn cánh rụng.
Tiếng quân hò thôn xa.
Súng cầm nhịp thu đông.
Chiều chiều tin chiến sự.
Loa vang trên cành đa…
Càng mưa phùn gió lạnh.
Càng lạnh cành hoa mơ…
53 Buổi Đầu Đông
Tác giả: Bùi Thành Công
Gió lạnh đầu mùa rưng rưng nỗi nhớ.
Nỗi nhớ anh nỗi nhớ một chiều mơ.
Nỗi nhớ bơ vơ hoàng hôn nhuộm đỏ.
Bóng em ngồi lặng lẽ một mình xa..
Gió lạnh về đong đầy những ngày qua.
Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca.
Em nhớ…
Ánh Hương
Tác giả: Nguyễn Ngọc Cảnh
Mong manh mưa nhẹ gió lạnh vai
Cảnh đau Cảnh khổ khóc vì ai
Kiềm lòng cố nén không được khóc
Mà sao mắt ướt lệ hoen mi
Anh Muốn….
Tác giả: Mr Smile
Anh muốn kể em.
Về cơn gió lạnh tối nay.
Đêm lại đến lặng lẽ.
Thì thào qua kẽ lá.
Khi cô đơn một mình.
Bên ngọn đèn lung linh.
Ý nghĩ về đời trĩu nặng.
Về những đêm đầy trăng.
Tim lại đầy nỗi buồn,
khu vườn đầy sương lấp…
Trên đây là những bài thơ hay về gió do tapchivannghe.com tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hy vọng rằng sau khi đọc xong những bài thơ về gió này, tâm trạng của bạn sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn, Những nỗi buồn cũng sẽ theo gió cuốn bay thật xa. Đừng quên chia sẻ nếu bạn thấy hay nhé!