Những bài thơ hay về nắng luôn chất chứa đầy năng lượng và sự tươi mới. Bởi nắng là một hiện tượng mà thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho chúng ta để kết thúc những ngày trời bỗng đổ cơn mưa. Chính nắng cũng giúp xoa dịu đi nỗi buồn ẩn sâu trong lòng chúng ta. Đó cũng chính là lý do các nhiều bài thơ về nắng đã được viết lên với chất chứa cảm xúc và nỗi lòng. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài thơ về nắng hay ý nghĩa nhất nhé!
Sáng Nay Em Thức Dậy (Đặng Ngọc Ngận)
Bắt gặp nắng vàng thẹn thùng trang điểm sau gương
và bắt gặp một chiếc lá đáng thương
vừa mới lạc cội cành rớt vội
lá tình si ơi chờ với
tớ sẽ chỉ đường cho cậu … yêu thương
còn gương ơi đừng xoay ngược trong tường
mà quay lại cho nắng vàng nũng nịu
Sáng nay em thức dậy
thấy trên bàn mình có một câu thơ gẫy
một trang giấy úa nhàu… hương tóc đêm qua
một capuchino thay hẳn một cốc trà
và bắt gặp dáng hình anh
nồng nàn ở đó
Sáng nay em thức dậy
thấy hình như mình cũng như chiếc lá
thấy mình tựa như nắng vàng
rồi nhẹ nhàng
Sáng nay em thức dậy
em tự tay mình…cài …tràng hạt
trong em.
Yêu Lấy Nắng Vàng (Đăng Từ)
Nắng vàng nhuộm lá vàng đây
Tình ơi! Nhặt chút nắng say rồi về
Nắng say trên mái tóc thề
Tình ơi! Nắng gợi vai kề bên vai
Ngã đầu nghiêng bóng mi dài
Ghé vào giấc mộng hồn ai mỉm cười
Xanh xao đôi mắt với đời
Mắt gôm lấy nắng nhuộm lời yêu thương
Nắng ngập ngừng bước bên đường
Chờ cho ước nguyện bình thường chuyển mây
Nắng vàng nhuộm lá vàng đây
Tình ơi! Nhặt lá rồi say nắng vàng.
Chiều thu đi (Lê Hoàng Nguyên)
Em đi trong nắng chiều thu ấy
Để lá me buồn gửi gió bay
Để chút ân tình lên sóng dậy
Và trái tim hồng ta ngất ngây…!
Em bước đi về nẻo phố xưa
Nắng vàng xuyên lá nắng đu đưa…
Gửi lại sau lưng bao kỉ niệm
Ngọt ngào duyên dáng những ngày xưa…!
Không biết tim ta nhói thuở nào
Mỗi lần thu đến lại nao nao…?
Mặt nước hồ thu im phẳng lặng
Mà lòng ta lại thấy xôn xao…!
Em lại đi rồi để ngẩn ngơ
Trong ta mang nặng kể bây giờ
Sao nắng chiều thu vàng vọt quá
Để hồn ta lịm mãi trong mơ…!
Nắng mùa hè (Ngư Phạm)
Chào những chùm hoa nắng
Vương trên mái tóc em
Đọng trên má em hiền
Tô làn môi em đẹp…
Long lanh trong ánh mắt
Những giọt nắng mùa hè
Ngân đầy điệp khúc ve
Cho một mùa thương nhớ!
Nắng xưa (Phan Quỳnh Như)
Nắng xưa nhớ…ngày thơ chơi đồng cỏ
Gió mênh mông vui gót nhỏ tung tăng
Đất bùn sâu in dấu vết chân hằn
Thầm vui sướng ta vân đằng Thánh Gióng
Trưa vắt vẻo cơn mơ nghiêng cánh võng
Nép mành tre tia sáng óng lung linh
Hôn má em ru nắng nhẹ bên mình
Vàng da sạm thân ôm tình non nước
Hoàng hôn xuống ai soi gương tóc mượt
Nắng đi tìm cơn gió lướt bờ mi
Bao yêu thương xao xuyến nhớ nhung gì?
Nồng giấc ngủ ru vần thi kiều diễm
Xa tuổi mộng tha phương trời mây tím
Lá dần rơi sương điểm tóc mây bồng
Dư âm nào ngơ ngẩn cả trời đông
Làng quê cũ…nắng còn không..màu nhớ?
Nắng thu đỏng đảnh (Hạnh Nguyễn)
Tia nắng Thu quyện mùi thơm sữa cốm
Màu vàng xen trong lốm đốm mắt na
Gió dịu dàng vuốt ve buổi chiều tà
Hoa sen muộn đang ngả màu hồng đậm.
Tia nắng chiều buông từng sợi thật chậm
Sợ đêm về làn sương ngậm lạnh se
Nắng vương vấn ôm ấp từng cành me
Níu gữi lại bên hè tia vàng ấm.
Yêu mùa Thu sáng sớm kia lấm tấm
Giọt sương Thu mỏng mảnh lẫn nắng mai
Nắng đỏng đảnh đổ bóng mình vươn dài
Xua màn sương chạy hoài đâu chẳng biết.
Nắng Mùa thu điệu đà sao đáng ghét
Làm hanh hao từng vệt trên lá non
Tia nắng Thu lay lắt những giận hờn
Chẳng nhẹ nhàng mơn man trên vòm lá.
Gọi nắng (Huyền Mến)
Gọi nắng về hong mái tóc em bay
Gọi nắng mai xua những ngày giông bão
Gọi nắng lên cho trắng ngần hạt gạo
Gọi nắng chiều cho cơm cháo nên thơm.
Gọi nắng về tỏa xuống khắp làng thôn
Những bông ngô thả hồn trên núi thẳm
Đồng lúa xanh hạt cho màu vàng óng
Cuối lưng đồi ai đứng ngóng trông ai.
Nắng mai về không còn những thiên tai
Chẳng còn lo những ngày dài mưa lũ
Nắng xua đi những âu lo,ủ rũ
Của bao người đã mất ngủ triền miên.
Gọi nắng lên cho Nam Bắc hai miền
Chẳng phân chia… để nối liền ruột thịt
Gửi trao nhau một tình yêu tha thiết
Dưới nắng hồng thêm mãnh liệt yêu thương.
Gọi nắng chiều cho bao nỗi vấn vương
Hòa trong những khói rơm chiều loang tím
Khói dạ quê cay nồng bao trìu mến
Bữa cơm chiều…ai cập bến thương yêu.
Gọi nắng lên…gió nâng những cánh diều
Nữ thi nhân gửi bao điều ấp ủ
Thả hồn thơ về một miền đất hứa
Sóng dập dồn những nỗi nhớ chiều buông.
Nắng vẫn hòa thương (Đoàn Phiên)
Nắng muôn thủa vẫn nồng nàn như thế
Vẫn tia vàng như để dỗ dành hoa
Vẫn hong khô giọt lệ tủi hoen nhòa
Vẫn kiên định tháng năm qua nào đổi
Dù đôi bận cơn giông cuồng phủ lối
Ngăn cách đường nên lỗi hẹn hoa yêu
Nhưng tâm tư nắng vẫn nhớ thương nhiều
Vẫn nung nấu biết bao nhiêu hẹn hứa
Vẫn mơ ước duyên ngày kia ghép nửa
Đem bờ vai để dựa lúc hoa buồn
Vẫn mong chờ ve vuốt cánh hoa suôn
Mơ kề cạnh ấm áp nguồn hạnh phúc.
Nắng hạ (Đỗ Ngọc Khanh)
Vừa mới sang hè nắng biết bao
Không gian oi bức nóng hun cao
Trời xanh thăm thẳm trời xanh biếc
Nắng gắt chang chang nắng gắt gao
Đàn sẻ ẩn mình không ríu rít
Hàng cây đứng lặng chẳng lao xao
Mây cùng với gió đi đâu nhỉ?
Mong đợi mưa rào nỗi khát khao.
Hỏi nắng chút (Ngọc My)
Hỏi nắng này có nhớ nụ hồng xinh
Mà hồng cứ nghiêng mình từng đêm trải
Còn chàng Nắng vẫn lang thang đi mãi
Để hồng buồn trong hoang dại nhớ ai
Nắng hãy về đừng để nụ hồng phai
Đêm nức nở lệ lăn dài buồn thảm
Bờ mi ướt má hồng kia ảm đạm
Nên Nắng à đừng ghé thảm cỏ xanh
Bờ môi ngoan vẫn đấy mãi ́ để dành
Chờ nắng quyện ươm mầm xanh hạnh phúc
Trái tim nhỏ ngày đêm luôn thúc giục
Đợi nắng về hun đúc một tình yêu.
Những bài thơ về nắng buồn hay và nổi tiếng nhất
Chiều rơi (Vũ Hùng Việt)
Đường chiều nắng vàng ngập lối
Mình em lẻ loi bên đời
Em đi về đâu mà vội
Mây trời buồn bả chơi vơi
Từng giọt nắng vàng nhẹ rơi
Bóng em liêu xiêu bên trời
Nghiêng nghiêng chiếc vành nón lá
Thương em đơn độc bên đời
Chạng vạng (Huỳnh Minh Nhật)
Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều
Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu
Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc
Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu
Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa
Sao mà hờ hững nắng chiều qua
Tà áo em về còn tha thướt
Mùi hương đau đớn thật đậm đà
Ngửa tay xin hạt cát của trời
Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi
Nắng hạ chiều nay vô tình quá!
Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi
Ta bước về đâu để thấy người?
Rõ là tan nát, rõ mười mươi
Khói thuốc loang mờ sương mây hạ
Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi
Đã biết cô đơn dưới nắng chiều
Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu?
Đường vui người đã quen chân bước
Đâu biết buồn này đến bao nhiêu…
Chờ mưa
Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che
Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu
Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây
Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…
Nắng phai (Sóng Trào)
Biết rằng lỡ một lời yêu
Mà anh đã hẹn trong chiều lá rơi
Thu nay đã nhạt sắc trời
Không còn ong bướm lả lơi ngoài vườn
Biết rằng lỡ nhịp yêu thương
Định mệnh ngang trái trên đường em qua
Anh đi em biết là xa
Mứa sầu lên một kiếp hoa phong trân
Biết rằng tình yêu hiến dâng
Sẽ là vô nghĩa cho lần trót yêu
Biết rằng lá đổ trong chiều
Nắng hồng tắt liệm mây phiêu … bồng bềnh…
Xa nhau thôi nhé cố quên
Thu nhoà nước mắt gió lên tình buôn.
Nắng đã phai màu (Nguyễn Thanh Lâm)
Mùa hạ đến, chở mưa vào trong nắng!
Sao tâm hồn không nắng cũng chẳng mưa
Tháng năm về, nghe kỷ niệm đong đưa
Thuở đôi lứa say sưa bao mộng ước!
Rồi bỗng nhiên tình quay lưng, cất bước!
Yêu thương tan như bọt nước giữa dòng
Câu hẹn thề bay vào cõi hư không
Để con phố mãi chờ mong ai đó!
Phải chi tôi được hóa thành cơn gió
Theo mây trời đi tìm kiếm cánh chim!
Máu cuối cùng , cũng sẽ chảy về tim
Người mãi mãi cũng lặng im, không nói!
Mùa hạ đến, ve râm ran trên lối
Bóng hình ai như sương khói mịt mờ
Còn chi đâu để mà đợi, mà chờ
Sao vẫn thấy lòng xót xa, cay đắng!
Mùa hạ đến, chở mưa vào trong nắng
Nắng nhạt màu rồi, sao mưa chẳng về thăm!
Hoa nắng (Nguyễn Thảo Nguyên)
Em hay nghịch đùa hoa nắng rơi
Trời xuân hoa rộ sắc bên đồi
Bướm vờn trêu ghẹo nhành hoa thắm
Đẹp cả tình yêu em với tôi.
Em hay lặng nhìn hoa nắng rơi
Trưa hè rền rĩ tiếng ve trôi
Trôi theo cánh phượng buồn rời rã
Em khóc bảo rằng “thương quá thôi!”
Em bảo tôi tìm hoa nắng rơi
Mùa thu chỉ có lá vàng thôi
Heo may đùa bước ta trên phố
Mây xám ngang trời lơ lửng trôi.
Rồi đến đông về không nắng rơi
Gió tê buốt lạnh trái tim tôi
Người ta đem nắng tôi đi mãi
Theo chồng, em bỏ tôi bên đời.
Hoa nắng ngày nào em bên tôi
Có em tôi có cả trời vui
Nay cứ mỗi lần nhìn hoa nắng
Lòng tái tê buồn ai hiểu tôi?
Xin ai đừng nhặt hoa nắng rơi
Còn bao lại nhặt hết đi rồi
Đến mai độc bước buồn trên phố
Tôi biết lấy gì níu cuộc vui?
Bâng khuâng (Nguyễn Ngọc Giang)
Trời mưa con gió lướt qua
Nắng buồn ướt cả ngày già tháng năm
Có con đò nhỏ về thăm
Bến đò ngày cũ bâng khuâng một chiều.
Nắng buồn hay mưa (Khang Tú Nhi)
Nắng ơi có vui không
Khi đêm dài đã hết
Nỗi buồn cứ giống hệt
Giọt nước mắt mưa tuôn?
Nắng cười cánh chuồn chuồn
Sao cứ còn chấp chới
Nỗi niềm cứ đầy vơi
Nắng hay mưa thấu hiểu?
Em ơi có hàng triệu
Những đôi mắt vì sao
Mai nắng hết chát chao
Thì em ơi có nhớ.
Chiếc lá buồn lá đợi
Tháng bảy mùa mưa ngâu
Hẹn hò suốt canh thâu
Anh nhớ nắng buồn trông.
Và em ơi mưa nắng
Hết dãi dầu đôi ta
Ở một nơi phuơng xa
Dù nắng mưa anh đợi.
Nắng buồn (Bùi Giáng)
Nắng buồn thương nhớ bên nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành
Giọt mờ trong mắt em xanh
Tự ngày đất đỏ chân đành bước đi
Còn không một bận quay về
Vườn xưa ngó bóng trăng thề vàng gieo
Đường thu gió muộn thổi vèo
Ngựa hồng sực tỉnh truông đèo rộng thênh.
Hằng Hoài Nguyên
Anh là ai giữa cuộc đời dài rộng
Là áng mây hay vạt nắng ngang trời
Là tin yêu và sẽ luôn ở lại
Hay là ngọn gió, thoảng một chút rồi thôi?
Chùm thơ viết về nắng hay, lãng mạn chất chứa đầy yêu thương
Yêu lấy nắng vàng
Nắng vàng nhuộm lá vàng đây
Tình ơi! Nhặt chút nắng say rồi về
Nắng say trên mái tóc thề
Tình ơi! Nắng gợi vai kề bên vai
Ngã đầu nghiêng bóng mi dài
Ghé vào giấc mộng hồn ai mỉm cười
Xanh xao đôi mắt với đời
Mắt gôm lấy nắng nhuộm lời yêu thương
Nắng ngập ngừng bước bên đường
Chờ cho ước nguyện bình thường chuyển mây
Nắng vàng nhuộm lá vàng đây
Tình ơi! Nhặt lá rồi say nắng vàng.
Nắng mùa hè
Chào những chùm hoa nắng
Vương trên mái tóc em
Đọng trên má em hiền
Tô làn môi em đẹp…
Long lanh trong ánh mắt
Những giọt nắng mùa hè
Ngân đầy điệp khúc ve
Cho một mùa thương nhớ!
Nắng xưa
Nắng xưa nhớ…ngày thơ chơi đồng cỏ
Gió mênh mông vui gót nhỏ tung tăng
Đất bùn sâu in dấu vết chân hằn
Thầm vui sướng ta vân đằng Thánh Gióng
Trưa vắt vẻo cơn mơ nghiêng cánh võng
Nép mành tre tia sáng óng lung linh
Hôn má em ru nắng nhẹ bên mình
Vàng da sạm thân ôm tình non nước
Hoàng hôn xuống ai soi gương tóc mượt
Nắng đi tìm cơn gió lướt bờ mi
Bao yêu thương xao xuyến nhớ nhung gì?
Nồng giấc ngủ ru vần thi kiều diễm
Xa tuổi mộng tha phương trời mây tím
Lá dần rơi sương điểm tóc mây bồng
Dư âm nào ngơ ngẩn cả trời đông
Làng quê cũ…nắng còn không..màu nhớ?
Nắng thu đỏng đảnh
Tia nắng Thu quyện mùi thơm sữa cốm
Màu vàng xen trong lốm đốm mắt na
Gió dịu dàng vuốt ve buổi chiều tà
Hoa sen muộn đang ngả màu hồng đậm.
Tia nắng chiều buông từng sợi thật chậm
Sợ đêm về làn sương ngậm lạnh se
Nắng vương vấn ôm ấp từng cành me
Níu gữi lại bên hè tia vàng ấm.
Yêu mùa Thu sáng sớm kia lấm tấm
Giọt sương Thu mỏng mảnh lẫn nắng mai
Nắng đỏng đảnh đổ bóng mình vươn dài
Xua màn sương chạy hoài đâu chẳng biết.
Nắng Mùa thu điệu đà sao đáng ghét
Làm hanh hao từng vệt trên lá non
Tia nắng Thu lay lắt những giận hờn
Chẳng nhẹ nhàng mơn man trên vòm lá.
Gọi nắng
Gọi nắng về hong mái tóc em bay
Gọi nắng mai xua những ngày giông bão
Gọi nắng lên cho trắng ngần hạt gạo
Gọi nắng chiều cho cơm cháo nên thơm.
Gọi nắng về tỏa xuống khắp làng thôn
Những bông ngô thả hồn trên núi thẳm
Đồng lúa xanh hạt cho màu vàng óng
Cuối lưng đồi ai đứng ngóng trông ai.
Nắng mai về không còn những thiên tai
Chẳng còn lo những ngày dài mưa lũ
Nắng xua đi những âu lo,ủ rũ
Của bao người đã mất ngủ triền miên.
Gọi nắng lên cho Nam Bắc hai miền
Chẳng phân chia… để nối liền ruột thịt
Gửi trao nhau một tình yêu tha thiết
Dưới nắng hồng thêm mãnh liệt yêu thương.
Gọi nắng chiều cho bao nỗi vấn vương
Hòa trong những khói rơm chiều loang tím
Khói dạ quê cay nồng bao trìu mến
Bữa cơm chiều…ai cập bến thương yêu.
Gọi nắng lên…gió nâng những cánh diều
Nữ thi nhân gửi bao điều ấp ủ
Thả hồn thơ về một miền đất hứa
Sóng dập dồn những nỗi nhớ chiều buông.
Nắng vẫn hòa thương
Nắng muôn thủa vẫn nồng nàn như thế
Vẫn tia vàng như để dỗ dành hoa
Vẫn hong khô giọt lệ tủi hoen nhòa
Vẫn kiên định tháng năm qua nào đổi
Dù đôi bận cơn giông cuồng phủ lối
Ngăn cách đường nên lỗi hẹn hoa yêu
Nhưng tâm tư nắng vẫn nhớ thương nhiều
Vẫn nung nấu biết bao nhiêu hẹn hứa
Vẫn mơ ước duyên ngày kia ghép nửa
Đem bờ vai để dựa lúc hoa buồn
Vẫn mong chờ ve vuốt cánh hoa suôn
Mơ kề cạnh ấm áp nguồn hạnh phúc.
Nắng tháng tư
Nắng tháng tư. Nay như bẽn lẽn.
Như hôm nào. Ta mới gặp nhau.
Em vẫn run. Ngượng ngập cúi đầu.
Anh đỏ má…vờ nhìn đâu đó.
Rồi nắng cứ bừng lên thật đẹp.
Như chúng mình thêm cứ thân nhau.
Mong sao ơi nắng . Đừng chuyển màu.
Cứ tươi thắm cho thời gian trẻ.
Chẳng biết nữa. Bàn tay chạm khẽ.
Hôm nay đây, tay đan bàn tay.
Như điệu nhạc rung trên phím đàn.
Lời yêu thương ngân lên từ ấy.
Tình yêu mình hòa nắng vàng tươi.
Để thắm tô thêm những nụ cười.
Của anh em của bao lứa đôi.
Cho cuộc sống rạng ngời hạnh phúc.
Hoa nắng
Quấn quýt đùa vào tóc em bay
Lạ chưa hoa nắng cứ vương đầy
Lầm lì im lặng theo hoài mãi
Em đi qua lại vấn vít theo.
Hoa nắng lạ ghê có như không
Nhảy nhót lăn lăn trên má hồng
Không thấy em sao mang nón lá
Cứ quẩn quanh theo đáng ghét không.?
Ngày ngày quen lối bước chân ai
Có chùm hoa nắng cứ theo hoài
Áo em lưu luyến màu hoa ấy
Có phải anh là hoa nắng bay.??
Nắng trải bên thềm
Gió reo tiếng vọng xa đưa
Bên cầu sóng lượn lối xưa hiện về
Duyên lòng gửi ánh trăng thề
Đượm ngàn nỗi nhớ cận kề mơ yêu.
Non ngàn mây lặng về chiều
Ôm dòng nhung nhớ gửi điều quyện mong
Khắc ghi ước nguyện bên lòng
Hoàng hôn trải lụa thắm dòng tình thơ.
Thuyền tình rẽ sóng cận bờ
Buồm buông…lối mộng…giấc mơ…hương nồng…
Vệt nắng cuối trời
Lung linh giọt nắng cuối chiều
Thả rơi trên mái tóc phiêu bồng bềnh
Nhẹ nhàng gió nép một bên
Nhường cho sợi nắng vướng trên vai gầy
Em nghiêng ánh mắt về đây
Cười duyên một nụ ngất ngây tim hồng
Vi vu trổi khúc nhạc lòng
Hòa âm cung điệu gió không ngại ngần
Say tình gió cứ lâng lâng
Đẩy đưa trêu áng phù vân mơ màng
Một vùng trời rộng thênh thang
Đủ cho vạt nắng mơn man cùng nàng
Nắng hôn làn tóc khẽ khàng
Gió nghe hờn dỗi vội sang bên này
Thì thầm to nhỏ bên tai
Với chùm hoa dại tàn phai cuối ngày
Vô tư chàng nắng cứ say
Vuốt ve đôi má khiến ai thẹn thùng
Gió buồn hướng cõi mông lung
Cuối trời vệt nắng vẫn cùng bên ai.
Hỏi nắng chút
Hỏi nắng này có nhớ nụ hồng xinh
Mà hồng cứ nghiêng mình từng đêm trải
Còn chàng Nắng vẫn lang thang đi mãi
Để hồng buồn trong hoang dại nhớ ai
Nắng hãy về đừng để nụ hồng phai
Đêm nức nở lệ lăn dài buồn thảm
Bờ mi ướt má hồng kia ảm đạm
Nên Nắng à đừng ghé thảm cỏ xanh
Bờ môi ngoan vẫn đấy mãi ́ để dành
Chờ nắng quyện ươm mầm xanh hạnh phúc
Trái tim nhỏ ngày đêm luôn thúc giục
Đợi nắng về hun đúc một tình yêu.
Nắng hạ đi
Cơn nắng hạ thẩn thờ theo nỗi nhớ
Thuở học trò mộc mạc những vần thơ
Ký ức về những mùa hạ ngu ngơ
Ve rỉ rích khúc tình chờ nhau mãi
Mình buông tay xa rời mùa phượng ấy
Tiếng lòng buồn khơi dậy lúc chiều say
Chiếc giỏ xe em chở cả hương thừa
Cho tôi giữ qua bao mùa mưa nắng
Mưa rơi rớt những cơn mưa Hạ vắng
Nghe ngậm ngùi sâu lắng chút tương tư
Đã ngả vàng màu giấy trắng phong thư
Dòng lưu bút ngày xưa người trao vội
Thời gian trôi theo dòng đời chìm nổi
Hoàng hôn vàng trăn trối nhớ màn đêm
Hoa phượng xưa rơi từng đợt úa mềm
Chiều em hỡi! Chở tình đi đâu đấy!
Mùa phượng nhớ mối tình xưa ngây dại
Nỗi ngậm ngùi còn đọng mãi trong tim.
Chiều thu đi
Em đi trong nắng chiều thu ấy
Để lá me buồn gửi gió bay
Để chút ân tình lên sóng dậy
Và trái tim hồng ta ngất ngây…!
Em bước đi về nẻo phố xưa
Nắng vàng xuyên lá nắng đu đưa…
Gửi lại sau lưng bao kỉ niệm
Ngọt ngào duyên dáng những ngày xưa…!
Không biết tim ta nhói thuở nào
Mỗi lần thu đến lại nao nao…?
Mặt nước hồ thu im phẳng lặng
Mà lòng ta lại thấy xôn xao…!
Em lại đi rồi để ngẩn ngơ
Trong ta mang nặng kể bây giờ
Sao nắng chiều thu vàng vọt quá
Để hồn ta lịm mãi trong mơ…!
Nắng chiều
Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không
Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương
Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà
Bên ấy chiều nay có vui không?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông
Chờ mưa
Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che
Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu
Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây
Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…
Hạ về trong đáy mắt nâu
Cái nắng hè oi bức đổ mồ hôi
Gió mây trôi hững hờ bằng lăng tím
Hạ lại về giục lòng ta tìm kiếm
Em giấu gì đằng sau đáy mắt nâu?
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Sao chẳng nói để ve sầu nức nở
Mưa hạ về nghe như lời than thở
Bụi thời gian bị bôi xóa lạnh lùng
Ta chạnh lòng đơn lẻ vẽ chân dung
Một hồn thơ cho những ngày xa vắng
Gửi tặng em tiếng tự tình sâu lắng
Tiếng yêu đầu thuở mười tám ngây ngô
Giờ qua rồi thời áo trắng vu vơ
Em vẫn thế, thờ ơ nào có biết
Phượng vẫn rơi, và rơi không kể xiết
Ngọn lửa tình còn thổn thức trong ta
Hạ nay về ta nhớ hạ hôm qua
Nhưng hạ hỡi, ta chẳng còn lo sợ
Ngày hạ đi bỏ lại tình dang dở
Nay hạ về, tình vẫn vậy, dở dang…
Chạng vạng
Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều
Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu
Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc
Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu
Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa
Sao mà hờ hững nắng chiều qua
Tà áo em về còn tha thướt
Mùi hương đau đớn thật đậm đà
Ngửa tay xin hạt cát của trời
Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi
Nắng hạ chiều nay vô tình quá!
Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi
Ta bước về đâu để thấy người?
Rõ là tan nát, rõ mười mươi
Khói thuốc loang mờ sương mây hạ
Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi
Đã biết cô đơn dưới nắng chiều
Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu?
Đường vui người đã quen chân bước
Đâu biết buồn này đến bao nhiêu…
Đợi chờ tình hạ
Nắng trôi qua vùng cao rực cháy
Em đi về quên tóc tơ riêng
Khép áo giấu làn hương mười bảy
Ta loay hoay gió cuốn lên tìm
Cơn mưa cũ ướt mềm vai áo
Nhớ nhung nào gõ nhịp trong tim
Dốc đường thoảng dư hương mờ ảo
Dã quỳ xanh nép bụi im lìm
Ta khao khát tiếng yêu mùa hạ
Để tắm mình trong mắt em yêu
Môi hôn trao thuở nào vụng dại
Thời gian đưa ngưng đọng trời chiều
Hạ mùa này xác xơ mắt lá
Câu thơ buồn ta viết hôm kia
Cung đàn buông âm trầm rất lạ
Như khóc thương một nỗi chia lìa
Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi
Dáng em về gót mịn chân qua
Chợt nhạt nhòa người xa vời vợi
Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?
Chút luyến tiếc còn vương làn tóc
Ta đợi chờ mùa hạ lại sang
Âm vang nào nghe như tiếng khóc
Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang
Nắng đã phai màu
Mùa hạ đến, chở mưa vào trong nắng !
Sao tâm hồn không nắng cũng chẳng mưa
Tháng năm về, nghe kỷ niệm đong đưa
Thuở đôi lứa say sưa bao mộng ước !
Rồi bỗng nhiên tình quay lưng, cất bước !
Yêu thương tan như bọt nước giữa dòng
Câu hẹn thề bay vào cõi hư không
Để con phố mãi chờ mong ai đó !
Phải chi tôi được hóa thành cơn gió
Theo mây trời đi tìm kiếm cánh chim !
Máu cuối cùng , cũng sẽ chảy về tim
Người mãi mãi cũng lặng im, không nói !
Mùa hạ đến, ve râm ran trên lối
Bóng hình ai như sương khói mịt mờ
Còn chi đâu để mà đợi , mà chờ
Sao vẫn thấy lòng xót xa, cay đắng !
Mùa hạ đến, chở mưa vào trong nắng
Nắng nhạt màu rồi, sao mưa chẳng về thăm !
Những bài thơ về nắng sân trường hấp dẫn
Nắng Chiều
Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không
Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương
Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà
Bên ấy chiều nay có vui không?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông
(Huỳnh Minh Nhật)
Chờ Mưa
Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che
Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu
Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây
Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…
(Huỳnh Minh Nhật)
Hạ Về Trong Đáy Mắt Nâu
Cái nắng hè oi bức đổ mồ hôi
Gió mây trôi hững hờ bằng lăng tím
Hạ lại về giục lòng ta tìm kiếm
Em giấu gì đằng sau đáy mắt nâu?
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Sao chẳng nói để ve sầu nức nở
Mưa hạ về nghe như lời than thở
Bụi thời gian bị bôi xóa lạnh lùng
Ta chạnh lòng đơn lẻ vẽ chân dung
Một hồn thơ cho những ngày xa vắng
Gửi tặng em tiếng tự tình sâu lắng
Tiếng yêu đầu thuở mười tám ngây ngô
Giờ qua rồi thời áo trắng vu vơ
Em vẫn thế, thờ ơ nào có biết
Phượng vẫn rơi, và rơi không kể xiết
Ngọn lửa tình còn thổn thức trong ta
Hạ nay về ta nhớ hạ hôm qua
Nhưng hạ hỡi, ta chẳng còn lo sợ
Ngày hạ đi bỏ lại tình dang dở
Nay hạ về, tình vẫn vậy, dở dang…
(Huỳnh Minh Nhật)
Chạng Vạng
Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều
Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu
Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc
Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu
Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa
Sao mà hờ hững nắng chiều qua
Tà áo em về còn tha thướt
Mùi hương đau đớn thật đậm đà
Ngửa tay xin hạt cát của trời
Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi
Nắng hạ chiều nay vô tình quá!
Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi
Ta bước về đâu để thấy người?
Rõ là tan nát, rõ mười mươi
Khói thuốc loang mờ sương mây hạ
Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi
Đã biết cô đơn dưới nắng chiều
Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu?
Đường vui người đã quen chân bước
Đâu biết buồn này đến bao nhiêu…
(Huỳnh Minh Nhật)
Đợi Chờ Tình Hạ
Nắng trôi qua vùng cao rực cháy
Em đi về quên tóc tơ riêng
Khép áo giấu làn hương mười bảy
Ta loay hoay gió cuốn lên tìm
Cơn mưa cũ ướt mềm vai áo
Nhớ nhung nào gõ nhịp trong tim
Dốc đường thoảng dư hương mờ ảo
Dã quỳ xanh nép bụi im lìm
Ta khao khát tiếng yêu mùa hạ
Để tắm mình trong mắt em yêu
Môi hôn trao thuở nào vụng dại
Thời gian đưa ngưng đọng trời chiều
Hạ mùa này xác xơ mắt lá
Câu thơ buồn ta viết hôm kia
Cung đàn buông âm trầm rất lạ
Như khóc thương một nỗi chia lìa
Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi
Dáng em về gót mịn chân qua
Chợt nhạt nhòa người xa vời vợi
Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?
Chút luyến tiếc còn vương làn tóc
Ta đợi chờ mùa hạ lại sang
Âm vang nào nghe như tiếng khóc
Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang
(Huỳnh Minh Nhật)
Gởi Nắng Về Em
Phương ấy bây chừ rét phải không?
Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng
Xót xa xin gởi về thương nhớ
Mong em ấm lại tháng ngày đông
Sáng nghe đài báo nơi ấy gió
Giá rét phong sương ngập trắng trời
Đêm về song cửa lưa thưa tuyết
Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?
Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau
Ngồi nghe em kể chuyện mai sau
Đi qua mùa đông đầy sương giá
Bây giờ buốt lạnh một niềm đau
Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ
Nhờ gió gởi về nơi phương xa
Dẫu biết em đang bên ai đó
Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…
(Huỳnh Minh Nhật)
Lịm Tím Mùa Xoan
Chiều nay về nghe mùi hương xoan chín
Rơi tả tơi biêng biếc tím mây chiều
Có anh chàng mơ mộng chuyện tình yêu
Đi trên lối giăng đầy hồn hoa tím
Tím lạnh lùng hay tím còn tha thiết,
Để lòng người hoài da diết chờ mong?
Gió thoáng qua gieo rắc chút hương nồng
Chẳng ấm được cả khoảng tình lạnh lẽo
Xuân đưa người dạt trôi về tám nẻo
Mùi thơm hương hỏi ai đợi ai chờ
Chợt thẫn thờ xoan tím cả vần thơ
Tím con phố tím bóng người xa vắng
Đường lối cũ chiều nay trời hanh nắng
Xoan hững hờ lẳng lặng ngập ngừng rơi
Vắng dáng em hoa chiều rơi rất nặng
Xa nhau rồi, chỉ tội cánh hoa xoan…
(Huỳnh Minh Nhật)
Chiều Thu Đi
Em đi trong nắng chiều thu ấy
Để lá me buồn gửi gió bay
Để chút ân tình lên sóng dậy
Và trái tim hồng ta ngất ngây…!
Em bước đi về nẻo phố xưa
Nắng vàng xuyên lá nắng đu đưa…
Gửi lại sau lưng bao kỉ niệm
Ngọt ngào duyên dáng những ngày xưa…!
Không biết tim ta nhói thuở nào
Mỗi lần thu đến lại nao nao…?
Mặt nước hồ thu im phẳng lặng
Mà lòng ta lại thấy xôn xao…!
Em lại đi rồi để ngẩn ngơ
Trong ta mang nặng kể bây giờ
Sao nắng chiều thu vàng vọt quá
Để hồn ta lịm mãi trong mơ…!
(Lê Hoàng Nguyên)
Dáng Thu
Ai khắc vào cây chút dáng xưa
Mang theo nỗi nhớ buổi giao mùa
Bờ môi, ánh mắt em ngày đó
Xé nát hồn ai buổi tiễn đưa
Nghe bóng thời gian hờ hững gọi
Hỏi thu cây lá đã vàng chưa
Mà sao trong gió chiều xao xác
Nghe tiếng thu xưa khóc ngậm ngùi
Ai giấu sao trời trong ánh mắt
Tô đầy nuối tiếc phút lìa nhau
Buồn xưa đeo đẳng theo ngày tháng
Khi lá thu phai sắp cạn màu
Ai quét lá vàng thu đã chết
Sao chừa vài chiếc để hoài mong
Người bên này nhớ bên kia ngóng
Để nắng chiều thu phạt má hồng.
(Minh Tường)
Nhớ Anh
Nhạt nắng chiều về em nhớ anh
Vi vu gió thổi lùa qua mành
Cuốn nhẹ ngoài sân vài chiếc lá
Lìa cành cũng vội bay đi nhanh
Có biết vắng anh giọt nắng sầu
Đất trời như cũng khóc tình ngâu
Đêm nay có một vầng trăng vỡ
Chợt cũng suy tư rớt xuống cầu
Anh đã đi rồi đi rất xa
Vùi chôn kỷ niệm phai nhạt nhòa
Có biết nơi đây còn kẻ đợi
Vẫn nhớ nhung mang hình như là
Thôi rồi tất cả chẳng còn chi
Ai giết đời em tuổi xuân thì
Xa cách từ nay không gặp lại
Em khóc thương tình hỏi là chi
Thơ Và Tâm Sự Về Nắng Mới Nhất
Say Nắng – Tác Giả: Nhung Cao
Nắng chờ, nắng đợi ngoài hiên
Nắng vờn trên lá..nắng xuyên qua mành
Nắng quê Em thật an lành
Nắng đưa Anh đến..bên Em âm thầm
Nắng chờ Em ghé gốc cây
Nắng xuyên cành lá..dọi vờn má Em
Nắng đưa sách vở khô giòn
Buông lơi tóc cháy..vàng hoe sợi gầy
Nắng say..muốn xẩm mặt mày
Nắng chiều dọi cháy..má hường của Em
Quê Em nắng thật có duyên
Tụ hội Anh nắng..nơi này mãi thôi
Hoa Nắng – Tác Giả: Nguyễn Thảo Nguyên
Em hay nghịch đùa hoa nắng rơi
Trời xuân hoa rộ sắc bên đồi
Bướm vờn trêu ghẹo nhành hoa thắm
Đẹp cả tình yêu em với tôi.
Em hay lặng nhìn hoa nắng rơi
Trưa hè rền rĩ tiếng ve trôi
Trôi theo cánh phượng buồn rời rã
Em khóc bảo rằng “thương quá thôi!”
Em bảo tôi tìm hoa nắng rơi
Mùa thu chỉ có lá vàng thôi
Heo may đùa bước ta trên phố
Mây xám ngang trời lơ lửng trôi.
Rồi đến đông về không nắng rơi
Gió tê buốt lạnh trái tim tôi
Người ta đem nắng tôi đi mãi
Theo chồng, em bỏ tôi bên đời.
Hoa nắng ngày nào em bên tôi
Có em tôi có cả trời vui
Nay cứ mỗi lần nhìn hoa nắng
Lòng tái tê buồn ai hiểu tôi?
Xin ai đừng nhặt hoa nắng rơi
Còn bao lại nhặt hết đi rồi
Đến mai độc bước buồn trên phố
Tôi biết lấy gì níu cuộc vui?
Hoa Nắng – Tác Giả: Lan Hoa
Quấn quýt đùa vào tóc em bay
Lạ chưa hoa nắng cứ vương đầy
Lầm lì im lặng theo hoài mãi
Em đi qua lại vấn vít theo.
Hoa nắng lạ ghê có như không
Nhảy nhót lăn lăn trên má hồng
Không thấy em sao mang nón lá
Cứ quẩn quanh theo đáng ghét không.?
Ngày ngày quen lối bước chân ai
Có chùm hoa nắng cứ theo hoài
Áo em lưu luyến màu hoa ấy
Có phải anh là hoa nắng bay.??
Nắng Trải Bên Thềm – Tác Giả: Donglam Tran
Gió reo tiếng vọng xa đưa
Bên cầu sóng lượn lối xưa hiện về
Duyên lòng gửi ánh trăng thề
Đượm ngàn nỗi nhớ cận kề mơ yêu.
Non ngàn mây lặng về chiều
Ôm dòng nhung nhớ gửi điều quyện mong
Khắc ghi ước nguyện bên lòng
Hoàng hôn trải lụa thắm dòng tình thơ.
Thuyền tình rẽ sóng cận bờ
Buồm buông…lối mộng…giấc mơ…hương nồng…
Gọi Nắng – Tác Giả: Donglam Tran
Bình minh hồng rạng đỉnh đồi
Lung linh sương đọng đâm chồi tươi xinh
Suối mây trải lụa hữu tình
Họa nên tranh vẽ thanh bình mộng mơ.
Mây trôi nghiêng bóng lững lờ
Lượn dòng thác đổ ẩn mờ duyên yêu
Từng đàn bướm lượn mỹ miều
Chập chờn quyện thắm gửi điều nhớ nhung.
Anh ơi! sóng biển điệp trùng
Vỗ về…điệp khúc…lạnh lùng…khơi xa…
Nắng Tháng Năm – Tác Giả: Hoa Nắng
Ồ tháng 5 đến rồi đó anh ơi
Nhìn vào đôi mắt em anh có thấy nụ cười
Vết chân chim dần hiện lên khoé mắt
Bụi thời gian không làm em héo hắt
Tháng 5 về là mùa hoa em thích
Mùa của yêu thương sen lẫn chút dại khờ
Cùng hoà mình với cảnh vật thiên nhiên
Em khẽ gắt một nhành hoa trắng tinh khôi
Cài lên mái tóc thì thầm em hát
Tháng 5 về rồi anh có biết hay không
Vạt Nắng Chiều Xuân – Tác Giả: Thanh Thống
Vẫn gửi nàng xuân vạt nắng chiều
Như bừng ngọn lửa ánh đèn khêu
Vườn hoa quyện gió tràn muôn nẻo
Ngõ trúc lồng mây trải vạn điều
Dệt những bài ca hòa tiếng cảm
Ru ngàn khúc nhạc trỗi lời yêu
Ngời bung khát vọng hoàng hôn tỏa
Giữa cảnh bình yên rộn sáo diều
Nắng Ban Mai – Tác Giả: Đông Thật
Vẽ nét khôi hài tặng bạn yêu
Xua tan vất vả khổ đau nhiều
Cam lòng đón nhận câu đàm tiếu
Lặng lẽ sầu thương lắm mọi điều
Nhạc tấu cuồng quay chừng đã dịu
Thi Đường cháy bổng để hồn phiêu
Lời thơ vọng mãi như Hồng Điểu
Rực nắng lòng ta sáng lại chiều
Nắng Tháng 4 – Tác Giả: Nguyen Minh
Nắng tháng tư. Nay như bẽn lẽn.
Như hôm nào. Ta mới gặp nhau.
Em vẫn run. Ngượng ngập cúi đầu.
Anh đỏ má…vờ nhìn đâu đó.
Rồi nắng cứ bừng lên thật đẹp.
Như chúng mình thêm cứ thân nhau.
Mong sao ơi nắng . Đừng chuyển màu.
Cứ tươi thắm cho thời gian trẻ.
Chẳng biết nữa. Bàn tay chạm khẽ.
Hôm nay đây, tay đan bàn tay.
Như điệu nhạc rung trên phím đàn.
Lời yêu thương ngân lên từ ấy.
Tình yêu mình hòa nắng vàng tươi.
Để thắm tô thêm những nụ cười.
Của anh em của bao lứa đôi.
Cho cuộc sống rạng ngời hạnh phúc.
Nắng – Tác Giả: Sa Truong
Vỡ tan giọt nắng tháng tư
Ảo mờ cầu vồng bảy sắc
Phút tự tình trời và đất
Thiên địa nồng say giao hoà
Xa rồi mưa bụi tháng ba
Hoa xoan bay theo làn gió
Tiếng cười ai bừng phố nhỏ
Nắng ơi nắng vỡ bao lần
Đất trời hoà nhịp ái ân
Rơi vào mắt ai thảng thốt
Thưong làn mây tan bất chợt
Ngược xuôi phân giải bất hoà.
Tháng tư ngập nắng và hoa
Giao mùa trời ghen hờn đất
Bảy sắc cầu vòng chân thật
Vỡ vụn nắng hồng thân quen..
Nắng Đã Phai Màu – Tác Giả: Nguyễn Thanh Lâm
Mùa hạ đến, chở mưa vào trong nắng !
Sao tâm hồn không nắng cũng chẳng mưa
Tháng năm về, nghe kỷ niệm đong đưa
Thuở đôi lứa say sưa bao mộng ước !
Rồi bỗng nhiên tình quay lưng, cất bước !
Yêu thương tan như bọt nước giữa dòng
Câu hẹn thề bay vào cõi hư không
Để con phố mãi chờ mong ai đó !
Phải chi tôi được hóa thành cơn gió
Theo mây trời đi tìm kiếm cánh chim !
Máu cuối cùng , cũng sẽ chảy về tim
Người mãi mãi cũng lặng im, không nói !
Mùa hạ đến, ve râm ran trên lối
Bóng hình ai như sương khói mịt mờ
Còn chi đâu để mà đợi , mà chờ
Sao vẫn thấy lòng xót xa, cay đắng !
Mùa hạ đến, chở mưa vào trong nắng
Nắng nhạt màu rồi, sao mưa chẳng về thăm !
Thơ hay về những ngày nắng nóng ở Hà Nội
Hà Nội nắng thắm mùa yêu
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
Yêu thương cạn khô dưới trời nắng hạ
Đến nụ cười dường như cũng bốc hơi
Hạ Nội hôm nay nắng xém mặt người
Phố ốm buồn thiu gồng mình dưới nắng.
Liễu bơ vơ bên Hồ Gươm im lặng
Ghế đá oằn mình níu lại giấc mơ
Cây kém xanh đứng dưới nắng bơ phờ
Thèm cơn mưa về ngang xua cái khát.
Dòng xe cộ tìm bóng râm nghỉ mát
Con đường khô bỏng rát bàn chân quen
Tôi bất ngờ chạm phải nụ cười em
Xua cái nắng chang chang ngày tháng bảy.
Hà Nội nắng dường như đang tan chảy
Bỗng dịu dàng thắm lại những mùa yêu.
NẮNG THÁNG BẨY!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Tháng bẩy về, nắng thế Hà nội ơi,
Hàng phượng kia cứ đỏ ngời màu nắng,
Cả con phố bỗng trở nên tĩnh lặng,
Trưa tháng bẩy chỉ còn tiếng dòng xe!
Em thân yêu, nếu có định trở về,
Xin em hãy khoan về trong tháng bẩy
Nắng, nắng, nắng, mặt đường như lửa cháy
Thương, thương, thương, anh dặn chớ vội về!
Tình chúng mình em nhỉ vẫn si mê,
Cháy trong tim như nỗi niềm của nắng,
Đợi hanh vàng tô tình ta nồng thắm,
Em hãy về Hà nội, nhé em yêu?!
Mặc cái nắng tháng bẩy cứ như thiêu,
Muốn đốt cháy cả phố phường Hà nội,
Yêu thương em, anh sẽ luôn chờ đợi,
Chờ thu về say đắm mãi tình ta!
NẮNG HÀ NỘI !
Tác giả: Phạm Hồng Giang
Hà Nội sao mà nóng quá em ơi.
Cũng bởi tình mình chơi vơi nghiêng ngả.
Làm cho gió cũng dỗi hờn buồn bã.
Lối Em về nắng thả tóc mây bay.
Hà Nội mùa này nắng cũng đắm say.
Anh gặp em thỏa bao ngày nhung nhớ.
Mà sao thấy dường như còn dang dở.
Hồ Tây buồn con sóng vỡ lăn tăn.
Có phải mình gặp nhau quá khó khăn.
Nên nụ hôn còn in hằn nỗi nhớ.
Cầu Chương Dương vòng tay nào bỡ ngỡ.
Để ai buồn hơi thở cũng mong manh.
Hà Nội hè này ít những cây xanh.
Nên nắng giận kết lại thành gay gắt.
Câu thơ tình chưa gieo vần vụt tắt.
Anh đi về đắng ngắt phút chia ly.
Hà Nội ơi ! Ta biết nói câu gì.
Lòng lưu luyến …..
Níu kẻ đi …..
Người ở !
ĐIỂM ĐỎ
Tác giả: Phan Huy Hùng
Hà Nội chấm trong điểm đỏ
Mặt trời quạt lửa lò than
Tinh mơ cây bàng rũ lá
Nửa đêm hè phố cởi trần.
Hồ Gươm mát tươi xanh nước
Bỗng dưng ai nấu sủi tăm
Ve sầu rưng rưng lột xác
Lửa chùm hoa phượng lập loè.
Vẫn dòng chảy xiết người xe
Khăn ai trùm che kín mặt
Đường bốc hơi lên bỏng rát
Chim lồng thôi hát – nằm im?
Hà Nội giếng trong mắt em
Tưới mát thịt da
điểm đỏ !
Câu thơ hạ nhiệt dịu êm
Bỗng chốc xanh thềm xanh phố!
NÓNG HÀ NỘI
Tác giả: Bùi Thế Uyên
Hà nội ơi ta thương em nắng nóng
Cứ cháy lòng rất bỏng những đêm dài
Con phố khuya cũng hoang hoải chờ ai
Thèm cơn gió cho bờ vai thấm lạnh.
Chiều không em phố buồn trông hiu quạnh
Đốt cháy mình bởi vắng những cơn mưa
Anh ước thầm một làn gió nhẹ đưa
Cho đủ vừa để môi ngọt mềm môi.
Hà Nội em nắng rát tâm hồn tôi
Anh thèm lắm cơn mưa chiều hạ đổ
Cho tình mình muôn lần thêm nỗi nhớ
Thấm vào anh rưc lửa một tình yêu…
HÀ NỘI … KHÁT CHÁY
Tác giả: Trần Diệu Hương
Nắng bỏng rát khô cằn mặt đất
Ngột ngạt này rất thật ai ơi
Nắng như đốt lửa giữa trời
Cháy cành phượng vĩ đỏ rơi không ngừng.
Hà Nội đó chưa từng nắng thế
Ta hãy về nơi bể phương xa
Cùng ai đón nắng chan hòa
Sóng xô bờ cát mãi là dịu êm.
Ngắm trăng thanh bên thềm người nhé
Hôn dịu dàng nhè nhẹ mơ say
Nắng như thiêu đốt thế này
Hà Nội …
Cháy …
Khát …
Mưa …
Đầy dòng châu.
NẮNG
Tác giả: Đỗ Thị Phương Lan
Nắng, nắng lên rồi đó,
Bầu trời cao trong xanh
Chim ríu rít trên cành
Nắng nhuộm hoa thêm xinh.
Nắng về trên phố vắng
Giọt nắng chạy loăng quăng
Nắng leo trèo trên lá
Nắng trêu ghẹo người qua.
Nắng rọi xuống sân nhà
Sấy khô rang đám lá
Lao xao cơn gió thả
Lá rơi rụng đêm qua.
Nắng tràn trên bờ ruộng
Ngô lúa nhẩy nhót cười
Nắng gom màu vàng tươi
Cho bông thêm hạt mẩy.
Nắng cười trong vườn em
Trăm hoa bung trong nắng
Nắng nhuộm hoa thêm thắm.Tô điểm đẹp cho đời…
GỬI MƯA VỀ HÀ NỘi CHO ANH
Tác giả: Lê Hương
Em ở Sài Gòn đang giữa mùa mưa
Đêm ngủ vẫn ôm chăn, ngày xưa anh gửi tặng
Biết Hà nội của anh đang mùa nóng nắng
Chẳng tốn ga, anh tráng trứng giữa trời.
Liễu rủ cháy mành, hồ nặng nhọc bốc hơi
Cụ rùa ngoi lên thương người đi tránh nắng..
Các em xinh tươi chẳng còn khoe áo mỏng
Giờ chẳng khác chi chăn di động trên đường.
Nhựa bám lốp xe, anh mải miết đến trường
Những mẻ đá chẳng kịp đông, nghĩ mà thương tủ lạnh
Quán cóc ven đường đổ mồ hôi đặc quánh
Gốc phượng già hưu quạnh chẳng người thăm.
Em ước gì gửi được mưa cho anh
Gói trọn tình em chút ngọt lành cơn khát
Để Hà nội chiều nay mưa dịu mát
Đôi lứa lại sánh vai bát ngát Tây Hồ.
Anh nhớ chờ em gửi những cơn mưa
Trên đây là những bài thơ về nắng hay nhất mà tapchivannghe.com đã sưu tầm được, hy vọng vạt nắng “cuối ngày” mà chúng tôi mang lại sẽ giúp các bạn có được giây phút thư giãn tuyệt vời. Cứ yêu đi vì cuộc đời cho phép, nếu ngày dài với bạn quá buồn chán và tẻ nhạt hãy để “nắng” soi rọi tâm hồn ta. Chúc bạn một ngày vui vẻ!