Những cánh rừng trên khắp đất nước Việt Nam đều xanh tốt đem lại khí sự dịu mát cho đất và người. Nhờ khí hậu ôn đới nóng ẩm thuận lợi cho việc phát triển nhiều loại rừng, cũng là nơi tốt nhất để cư trú cho vô số loài động vật hoang dã. Mỗi cánh rừng chứa đựng những vẻ đẹp kì bí hoang sơ đến lạ, vẻ đẹp diệu kì mà mẹ thiên nhiên muốn dành cho tất cả chúng ta những ai biết quan sát, yêu và khám phá thiên nhiên. Dưới đây là những bài Thơ Hay Về Rừng Núi để bạn có thể đọc và cảm nhận được một vẻ đẹp hùng vĩ và nên thơ của thiên nhiên rừng núi nhé!
Những Bài Thơ Hay Về Núi Rừng Tây Bắc
Tây Bắc Gọi Tên
Tác giả: Trương Thiếu Huyền
Núi xoè dáng núi sông lượn nhánh
Mây mỏng cánh ban gió dẫn đường
Nhớ em Tây Bắc thư từng cánh
Điệp trùng Tây Bắc, điệp trùng thương
Tây Bắc là lửa đêm xoè hội
Tây Bắc là cơm thơm bàn tay
Tây Bắc là rượu từng giọt mắt
Tây Bắc là xanh của ngàn mây
Núi cao rừng rộng bàn tay vẫy
Đỉnh dốc cũng đang đợi ai lên
Ngày ngược sông Đà anh đã khác
Tây Bắc xoè hoa thầm gọi tên
Mùa Xuân Tây Bắc
Sưu tầm
Ai về tây bắc cùng em
Ghé thăm phong cảnh núi xen mây ngàn
Làn sương trắng nhẹ tỏa lan
Đồi chè hút gió ngập tràn nắng xuân
Hoa mơ nở khắp núi rừng
Đắm say sơn nữ ngập ngừng bước chân
Cảnh xuân tha thiết nông nàn
Tình xuân ấm áp chứa chan gọi mời
Xuân về nhộn nhịp muôn nơi
Khắp rừng tây bắc tiếng cười rộn vang.
Chiều Tây Bắc
Tác giả: Nguyễn Đình Xuân
Dốc, dốc khuất vào bóng núi
Quanh co con đường trong mây
Phía xa nhà sàn om khói
Chiều hoang ngọn gió heo may.
Lưng đồi rừng cây rụng lá
Nghiêng bậc thang nhớ ruộng xanh.
Sau mùa chim tìm gốc rạ
Đàn trâu nằm nhai nắng hanh.
Chợt nghe tròng trành câu hát
Gọi nhau rạo rực đêm xoè.
Lắng trong tiếng khèn dìu dặt
Người yêu ngày hội có nghe?
Sương lạnh giăng trùm bản nhỏ
Bàn chân xẻ tứa hoàng hôn
Mẹ gùi vầng trăng về bản
Nụ cười bên bếp tỏa hương…
Đường Lên Tây Bắc
Tác giả: Phạm Đình Nhân
Quanh co hết dốc lại đèo
Lưng đồi đào nở gió reo hát mừng
Dăm cô gái Thái trên lưng
Cõng mây gió, cả núi rừng cỏ cây
Nụ cười duyên, má hây hây
Gió vờn chân tóc, mây quây quanh mình
Nhìn lên đỉnh núi Tà Phình
Những cây cột điện bạn tình với cây
Bên kia vách đứng đội mây
Bên này vực thẳm phủ đầy mù sương
Tiếng reo róc rách bên đường
Tiếng con suối nhỏ như đương hát chào
Đường lên Tây Bắc vui sao
Tây Tiến
Tác giả: Quang Dũng
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
Lên Đèo – Chế Vỹ Lan
Bước lên triền núi cheo leo
Gió bay nẻo gió, hồn phiêu lãng hồn
Vang trong điệu suối du dương
Tiếng chim núi hót nhạc rừng nôn nao.
Mải mê ta bước lên cao
Cỏ cây lẫn đá cheo leo chập chùng
Ta thầm hỏi: đâu đỉnh non
Cho ta lên mãi thoát vòng nhân gian
Cho tiêu tan hết sầu buồn
Gởi theo gió núi mây ngàn trắng trong.
Lâng lâng hồn ngất ngây hồn
Bóng ngày đã tắt, chân không muốn về.
Tây Bắc Hành
Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc
Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh
Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít
Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành.
Về Tây Bắc cùng em leo dốc núi
Chiều chợ Phiên màu thổ cẩm lượt là
Cô gái Dao miệng cười duyên bên suối
Đêm chợ tình sơn nữ đẹp như hoa.
Về Tây Bắc khi mùa xuân vừa tới
Ngắm hoa Ban nở trắng cả lưng đồi
Lửa bập bùng giữa rừng đêm mở hội
Điệu múa Xòe ai uốn lượn, lả lơi…
Về Tây Bắc ngắm trăng vàng, núi biếc
Nhớ chuyện xưa Quốc Mẫu, Mẹ Âu Cơ
Dắt con trẻ lên non cao lập nghiệp
Biến hoang sơn thành phố thị bây giờ.
Về Tây Bắc nơi rừng thương, núi nhớ
Rượu cần say như tình thuở ban đầu
Tuy xa lắm nhưng không hề cách trở
Như tấm lòng đôi lứa đã yêu sâu!
Về Tây Bắc, về cùng anh, em nhé!
Sống đời thường với non, nước, trời, mây…
Như cái thuở Cha vừa quen với Mẹ
Men trầu cay hòa lấy vị nồng vôi!
Nhớ Tây Bắc
Sớm sương muối, tối sương mù,
Trưa hoe hoe nắng, chiều tù mù mây.
Heo may xao xác hàng cây,
Thu đi không để dấu giày thời gian.
Lam chiều tím nỗi miên man,
Gợi lòng ta cảnh đại ngàn sang đông.
Thảo nguyên Châu Mộc nhớ không?
Một thời lính trẻ tang bồng chưa xa.
Mỏ Mù, Tây Bắc, lau già…
Kỷ niệm xưa bỗng trắng nhoà sắc ban.
(Phạm Ngọc San)
Tây Bắc Gọi Tên
Núi xoè dáng núi sông lượn nhánh
Mây mỏng cánh ban gió dẫn đường
Nhớ em Tây Bắc thư từng cánh
Điệp trùng Tây Bắc, điệp trùng thương
Tây Bắc là lửa đêm xoè hội
Tây Bắc là cơm thơm bàn tay
Tây Bắc là rượu từng giọt mắt
Tây Bắc là xanh của ngàn mây
Núi cao rừng rộng bàn tay vẫy
Đỉnh dốc cũng đang đợi ai lên
Ngày ngược sông Đà anh đã khác
Tây Bắc xoè hoa thầm gọi tên
(Trương Thiếu Huyền)
Phượt Tây Bắc
Đường lên Tây Bắc ngất ngây
Người xe đi lẫn trong mây bồng bềnh
Yên Minh phong cảnh Yên Bình
Nếp cẩm Y Tý thắm tình quê hương
Phiêu du trên những cung đường,
Ngỡ như lạc chốn vô thường bồng lai
Sa Pa tiên cảnh sớm mai
Lung linh sương khói Lào Cai núi đồi
Cổng trời Quản Bạ bồi hồi
Đường lên tiên giới xa xôi mà gần
Nhớ đời cung phượt Xín Mần
Người xe tơi tả… phong trần tả tơi!
(Nguyễn Khắc Thiện)
Nhớ Tây Bắc
Sớm sương muối, tối sương mù,
Trưa hoe hoe nắng, chiều tù mù mây.
Heo may xao xác hàng cây,
Thu đi không để dấu giày thời gian.
Lam chiều tím nỗi miên man,
Gợi lòng ta cảnh đại ngàn sang đông.
Thảo nguyên Châu Mộc nhớ không?
Một thời lính trẻ tang bồng chưa xa.
Mỏ Mù, Tây Bắc, lau già…
Kỷ niệm xưa bỗng trắng nhoà sắc ban.
Mùa Xuân Tây Bắc
Ai về tây bắc cùng em
Ghé thăm phong cảnh núi xen mây ngàn
Làn sương trắng nhẹ tỏa lan
Đồi chè hút gió ngập tràn nắng xuân
Hoa mơ nở khắp núi rừng
Đắm say sơn nữ ngập ngừng bước chân
Cảnh xuân tha thiết nông nàn
Tình xuân ấm áp chứa chan gọi mời
Xuân về nhộn nhịp muôn nơi
Khắp rừng tây bắc tiếng cười rộn vang.
(Axeng)
Chiều Tây Bắc
Dốc, dốc khuất vào bóng núi
Quanh co con đường trong mây
Phía xa nhà sàn om khói
Chiều hoang ngọn gió heo may.
Lưng đồi rừng cây rụng lá
Nghiêng bậc thang nhớ ruộng xanh.
Sau mùa chim tìm gốc rạ
Đàn trâu nằm nhai nắng hanh.
Chợt nghe tròng trành câu hát
Gọi nhau rạo rực đêm xoè.
Lắng trong tiếng khèn dìu dặt
Người yêu ngày hội có nghe?
Sương lạnh giăng trùm bản nhỏ
Bàn chân xẻ tứa hoàng hôn
Mẹ gùi vầng trăng về bản
Nụ cười bên bếp tỏa hương…
(Nguyễn Đình Xuân)
Nhớ Tây Bắc
Ta hẹn cùng em Tây Bắc nhớ
Nghe như tiếng ngựa ở bên mình
Sớm sương mờ ảo như hơi rượu
Ngang núi mùa thu bóng nắng nghiêng…
(Nguyễn Đình Xuân)
Đường Lên Tây Bắc
Quanh co hết dốc lại đèo
Lưng đồi đào nở gió reo hát mừng
Dăm cô gái Thái trên lưng
Cõng mây gió, cả núi rừng cỏ cây
Nụ cười duyên, má hây hây
Gió vờn chân tóc, mây quây quanh mình
Nhìn lên đỉnh núi Tà Phình
Những cây cột điện bạn tình với cây
Bên kia vách đứng đội mây
Bên này vực thẳm phủ đầy mù sương
Tiếng reo róc rách bên đường
Tiếng con suối nhỏ như đương hát chào
Đường lên Tây Bắc vui sao
(Phạm Đình Nhân)
Mùa Xuân Tây Bắc
Xuân về Ban nở trắng rừng
Đào phai khoe sắc – chúc mừng tình ta
Em về trong ấy bản xa
Anh xin tặng cả mùa hoa Ban rừng
(Khổng Minh Dụ)
Những Bài Thơ Tình Về Núi Rừng
Chuyện tình sông núi – Sưu tầm
Em uốn khúc mượt cong
Anh bao bọc ân tình
Sông núi chuyện chúng mình
Thơ mộng lắm phải không ?
Mặt trời chớm đầu Đông
Soi tình anh tươi sáng
Em cười hiền một thoáng
Ôm hạt nắng chờ mong
Núi chắn gió cuồng phong
Thiên niên trường lặng lẽ
Sông cười hiền thỏ thẻ
Gợn làn mát xanh trong
Hùng vĩ rọi mênh mông
Luôn rạng ngời son sắc
Hình nước non bền chặt
Dẫu thời cuộc bão giông
Chuyện tình dãy đất cong
Núi vững vàng muôn thuở
Quyện dòng sông trăn trở
Xoa ngàn kiếp long đong.
Chuyện Tình Mây Và Núi
Tác giả: Kim Bình Hưng
Mây lang thang buồn trôi cùng năm tháng
Mây hững hờ Mây ngao ngán buông lơi
Bỗng một hôm dừng chân nơi ảm đạm
Mây mệt rồi Mây muốn bám ngừng trôi
Có Núi kia Núi trải dài hùng vĩ
Mây mĩm cười Mây cứ nghĩ đã yêu
Mây hẹn ước cùng Núi thêu sợi chỉ
Xe tơ hồng cho Núi nghĩ về Mây
Núi vấn vương Núi yêu mây thế đấy
Mây mĩm cười yêu Núi vậy không phai
Có Chim muôn làm chứng tại Lũng Nhai
Không thay đổi dù cho Ai có đến
Nhưng ngờ đâu cơn Gió bên cập bến
Mây thay lòng theo gió đến phương xa
Núi ngẩn ngơ Núi như là tê dại
Mây xa rồi Núi đứng mãi chờ Ai
Gửi Tây Bắc
Tác giả: Hoa Cỏ May
Ai có về miền Tây Bắc xa xôi
Cho em nhắn gửi đôi lời phương ấy
Nơi vùng biên núi điệp trùng cao vậy
Thôn nữ làng mặc áo váy thêm yêu
Ánh nắng soi qua đồi núi rừng chiều
Bao cô gái chàng trai miền sơn cước
Phiên chợ tình ai nào đã tìm được
Khúc đồng dao đậm chất đến mượt mà
Những cánh đồng lúa chín ở đằng xa
Từng bậc thang ươm màu qua phố bản
Dốc sương mù bình minh vừa ló dạng
Hàng cây xanh gió mát trẻ vui đùa
Một sớm chiều bất chợt những cơn mưa
Làm tươi màu khóm hoa xưa trổ nụ
Tây Bắc ơi những đồi hoang phố cũ
Hẹn một ngày ta đến giữa mênh mông.
Cảnh Rừng Việt Bắc
Tác giả: Hồ Chí Minh
Cảnh rừng Việt Bắc thật là hay,
Vượn hót chim kêu suốt cả ngày,
Khách đến thì mời ngô nếp nướng,
Săn về thường chén thịt rừng quay,
Non xanh, nước biếc tha hồ dạo,
Rượu ngọt, chè tươi mặc sức say.
Kháng chiến thành công ta trở lại,
Trăng xưa, hạc cũ với xuân này.
Tình Ca Đông Bắc
Sưu tầm
Trăm trường nô nức gần xa
Về đây dự hội, chúng ta tranh tài
Non sông cất cánh ta bay
Mọi miền của đất nước nhà đẹp xinh
Vòng chung kết trọn tinh thần
Tuyệt vời mỗi đội thêm gần nhau hơn
Cùng thăm non nước hữu tình
Danh lam thắng cảnh quê mình đẹp thay
Cao Bằng, Bắc Cạn rất hay
Đèo Gió, Mã Phục mỗi ngày vượt qua
Nước non lên thác xuống ghềnh
Bản Giốc, Đầu Đẳng thuỷ sinh
Khi về nhớ đất xin quỳ trao hôn
Bàn đá kia sớm hôm bên bờ suối
Ta nhớ người Pác Bó năm xưa
Lê Nin, Các Mác, Bác Hồ ơi
Hoá thân sông núi nên hình hài quê
Bay cùng non nước ta ơi
Hàng không đất Việt tình người bao la
Tình ca Đông Bắc ta mãi nhớ
Hà Nội ngày về chớ có quên…
Thơ Tình Của Núi
(An Thuyên)
Bản em lưng chừng núi, lưng chừng đèo
Từng bậc thanh lên xuống như cung đàn.. ngân dài
Một lần đi tuần tra anh tới,
Gặp em bên suối hát gì?
Mà rưng ban nở trắng xinh
Cùng lắng nghe em hát, những yêu thương cuộc đời
Để lại bao thương nhớ trong lòng mình
Một cô gái miền núi đã thắp ngọn lửu tình
Rồi một hôm anh ghé qua thăm bản
Tìm gặp em cô gái nhen ngọn lửu tim mình
Từ xa em đã thấy tôi, rời cuộ vui em tới
Em trao tôi vòng nhỏ
Và từ đây người lính có thơ tình
Tìm người thương thì hãy qua thác ghềnh ..sẽ gặp
Một rừng ban nở trắng xinh, một tình yêu tôi có… nơi núi rừng mờ xa.
Chuyện Tình Núi Và Mây
Thơ: Ngọc Dung
Núi hiền hòa nhìn Mây đến nơi xa
Mà chẳng biết khi nào Mây trở lại
Tự hỏi mình con tim sao khờ dại
Đợi chờ hoài chờ mãi có được đâu
Núi lặng thinh nhìn nơi đó thật lâu
Như nhắn nhủ Mây ơi về bên Núi
Mây cứ trôi những tháng ngày ngắn ngủi
Mà Mây thì chẳng hiểu được Núi đâu
Hai năm rồi Mây Núi cách xa nhau
Núi vẫn nhớ vẫn thương về nơi ấy
Chưa bao giờ lòng Núi đau như vậy
Vẫn mỉm cười che đậy một vết thương
Núi và Mây chia cách ở hai phương
Để lạc bước hai con đường đau khổ
Tuy hiểu rằng tình yêu trao nhầm chỗ
Nhưng trong lòng Núi chẳng bỏ Mây đâu.
Tình Mây Núi
Thơ: Bằng Lăng Tím
Anh là ngọn núi biếc
Em mây trắng bềnh bồng
Trao nhau tình thắm thiết
Giữa đất trời mêng mông
Núi nghiêng mình đứng đó
Che chắn gió đại.ngàn
Vầng mây xa chẳng nỡ
Bên núi ngày bình an
Hoàng hôn dần khuất núi
Mây cúi xuống nhìn theo
Nắng muộn màng tiếc nuối
Vương sợi nhớ lưng đèo
Mùa Thu về lá rụng
Hoa hứng giọt sương lành
Trong tim em chứa đựng
Vẹn nguyên hình bóng anh.
Chuyện Tình Núi Và Mây 2
Thơ: Phú Sĩ
Mây yêu núi một chuyện tình huyền diệu
Nguyện bên đời trọn kiếp hiểu thương nhau
Núi quyện mây tình nồng thắm dạt dào
Mây vờn núi đã bao mùa chẳng biết
Rồi ngày tháng duyên tình vui tha thiết
Núi ấm lòng trời da diết bao la
Mây trôi trôi ngân khúc hát lời ca
Niềm hạnh phúc trong chan hòa trời đất
Núi đâu biết tình yêu là được, mất
Mây đổi màu làm núi bất chợt đau
Mây phiêu du bay mãi tận phương nào
Buồn lắm nỗi núi mong sao cơn gió
Gió cố níu áng mây về núi nhỏ
Nhưng duyên tình sao lại bỏ nổi trôi
Ngày qua ngày núi mong đợi bồi hồi
Một ngày đến mây về vui lòng núi…
Tây Bắc… Xuân Anh Về
Thơ: Lê Gia Hoài
Anh về Tây Bắc nhé người thương
Ngắm cánh hoa xuân khép môi hường
Ngắm mây lơ đãng vờn quanh núi
Tay nắm tay nhau dạo phố phường.
Áo Cóm xinh tươi cứ điệu đàng
Váy buông nghiêng núi, núi mênh mang
Hội xuân em nhé cùng nhau hát
Gửi thêm niềm vui tới bản làng.
Tiệc xòe ta lại nắm tay nhau
Trao trọn giấc mơ buổi ban đầu
Vũ khúc tình xuân cùng ước hẹn
Đôi ta duyên thắm nghĩa cau trầu.
Rượu cần một chút để tình say
Giao bôi rốc cạn chén xuân đầy
Để mai về lại miền xuôi đó
Anh mãi ngả nghiêng nhớ nơi này.
Tình Yêu Trong Thơ…
Thơ: Mạc Phương
Miền Tây Bắc hôm nay trời trở gió.
Từng giọt buồn tí tách lại tuôn rơi.
Ly cà phê đắng ngắt cả làn môi.
Trời lại khóc cho mối tình dang dở.
Dấu yêu ơi …cuộc tình mình đã lỡ.
Biết làm sao khi tim vẫn còn yêu.
Vết thương lòng cứ ứa lệ mỗi chiều.
Lại ước ao duyên chúng mình thắm lại.
Tình Tây Bắc vẫn chờ anh mãi mãi.
Anh có nghe…có thổn thức buồng tim ?
Có thấy em đang đau đớn lặng ghìm ?
Giọt sầu tủi cứ lăn dài trên má.
Dấu yêu ơi… xin một lời từ tạ.
Gói nỗi niềm gửi theo gió mùa đông.
Dẫu tình em vẫn luôn luôn ấm nồng.
Thì xuân hồng vẫn ngập tràn băng giá.
Em biết rằng mình là người xa lạ.
Nhưng lỡ thương anh… biết phải làm sao?
Em chắp tay rồi tự hỏi trời cao.
Ngài lắc đầu và buông rơi nước mắt.
Chỉ tại em – Cô gái khờ gom nhặt.
Một chút tình của ai đó trong thơ.
Để ngày ngày ôm mộng rồi ngẩn ngơ.
Gửi nỗi niềm khắc sâu vào câu chữ.
Dấu yêu ơi … Em mong anh gìn giữ.
Chuyện chúng mình trong góc nhỏ trái tim.
Để tháng năm câu chữ có lặng chìm.
Thì tình yêu vẫn đỏ hồng sắc máu.
Bánh xe đời lăn dài em nương náu.
Nơi con tim đang loạn nhịp của anh.
Dù sau này ngày tháng có trôi nhanh.
Mình già đi nhưng tình yêu vẫn trẻ.
Dấu yêu ơi… Hãy nghe em nói nhé!
Bàn tay anh đừng vội vã buông lơi.
Chuyện tình mình đâu cần nói thành lời.
Hãy yêu em nửa đời anh còn lại.
Hứa nha anh…sẽ yêu em mãi mãi.
Từ bây giờ chỉ yêu mỗi em thôi!
Nghĩ đến em đã ấm ngọt làn môi.
Chỉ trong thơ cũng vô cùng hạnh phúc..
Tình Ca Tây Bắc
Thơ: Duy Hùng
Anh rất thích bản tình ca em hát
Anh rất mê những nốt nhạc em đàn
Những câu vần lắng đọng mãi không tan
Về Tây Bắc… Ngút ngàn mây cùng gió
Kìa khúc nhạc…đây “Thơ Tình Của Núi”
Em bảo rằng “Em Chọn Lối Này” thôi!
Lối em đi…cha mẹ chọn trước rồi
“Hoa Ban Trắng” nở khắp đồi…Vẫn vậy!
Đến quê em xem “Điệu Xòe Xứ Thái”
“Lời Yêu Gửi Noọng” mê mải điệu khèn
“Phiên Chợ Ngày Xuân” như lạ mà quen
Anh mơ đến cung “Đường Lên Tây Bắc”
“Từ Trên Đỉnh Núi” mây mù giăng mắc
Gió nô đùa bên những rặng thông reo
Bóng ai kia thấp thoáng ở lưng đèo
Ngẩn ngơ khách trong cuối chiều nhạt nắng
Vẫn còn đó “Chuyện Tình Hoa Ban Trắng”
Đẹp dịu dàng trong sự tích ngày xưa
Hẹn em ngày “Gặp Nhau Giữa Rừng Mơ”
“Cô Gái Vùng Cao”…Hãy chờ bên Tây Bắc.
Những Bài Thơ Tình Về Núi Sâu Lắng
Hoa Của Núi
Thơ: Chử Văn Hòa
Anh đã đến một vùng Tây bắc
Gặp em trong hương sắc tuyệt vời
Gót hồng dạo bước xuân chơi
Nụ cười tươi quá ông trời tặng ban
Nhìn cơn gió vờn làn mây óng
Ánh mặt trời mau chóng tô da
Những tia nắng sớm hiền hòa
Đùa trên khuôn mặt sao mà dễ thương
Cho anh phải vấn vương nỗi nhớ
Làm con tim nhịp thở dâng trào
Trong lòng cảm thấy xôn xao
Muốn cùng em được lạc vào cõi tiên
Hoa của núi trên miền sơn cước
Em rạng ngời khi bước bên hoa
Đôi bàn tay đẹp ngọc ngà
Em nâng niu những cánh hoa của đời
Bộ trang phục em ơi đẹp lắm
Để cho anh càng ngắm càng say
Ước gì anh được cầm tay
Cùng em dạo bước những ngày Xuân ơi.
Nhớ Mãi Hoa Ban
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tháng ba về anh muốn lên Tây Bắc.
Một lần thôi để được ngắm hoa ban.
Những cánh hoa trắng hồng xinh khoe sắc.
Lộng lẫy thắm tươi trên khắp đại ngàn.
Thăm phố núi để thấy em múa hát.
Điệu then vui xen tiếng tính rộn ràng.
Anh say rồi giữa núi rừng bát ngát.
Em múa xoè sao ánh mắt mênh mang.
Em liếc nhìn ánh mắt sau cây quạt.
Cứ tưởng anh đang lạc chốn địa đàng.
Như tiên nữ em bước trong tiếng nhạc.
Cho anh bồng bềnh trôi giữa hồng hoang.
Điện Biên xưa cha anh mình thắng Pháp.
Việt Nam ta lịch sử bước sang trang.
Em hãy đưa anh thăm hầm Đờ Cát.
Mở lại trang vàng lịch sử vẻ vang.
Con tim anh nghe sóng xô dào dạt.
Khi thấy em mến khách lại dịu dàng.
Phải vì Điện Biên trăng thanh gió mát.
Hay vì em anh nhớ mãi hoa ban.
Về Tây Bắc Nha Anh
Thơ: Thủy Tiên
Anh có về Tây Bắc với em không?
Mùa mận chín đỏ hồng môi sơn nữ
Hoa vẫn nở đắm say bên lối nhỏ
Tóc mây bồng hỏi anh có về chơi
Đỉnh Pha Luông mùa này vắng tuyết rơi
Đồi thông đã xanh ngời niềm hy vọng
Về anh nhé để lúa thêm vàng óng
Mắt môi cười chín mọng cả hè sang.
Anh có về? em gặp lại tình lang
Phiên chợ cũ từng nhỡ nhàng thủa trước
Nay nối lại tình duyên xưa có được
Anh trở về Tây Bắc ngược mùa yêu.
Hoa Đẹp Miền Tây Bắc
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng
Người viển khách một chiều lên Tây Bắc
Ngắm hoa ban cùng cô gái vùng cao..
Ché rượu cần với trang phục sắc màu
Nhìn rất đẹp làm xuyến xao phố núi
Tây Bắc vùng cao đường đèo quanh suối
Điệu Then vui..cùng tiếng Thính rộn ràng
Anh đã say giữa tây bắc đại ngàn
Em múa xòe anh ngó ngang liếc mắt
Điệu nhạc trổi lên..cầm cây quạt chặt
Nhìn anh kìa như lạc giữa địa đàng
Những điệu múa vội vàng theo tiếng nhạc
Cầm ống rượu cần..anh lạc giữa rừng hoang
Có phải chăng tim anh hòa khúc hát
Khi thấy em dạo dạt ngọn lửa hồng
Rồi đứng dậy cùng em xoay tiếng trống
Choàng vai em ơi..cô gái Hoa Ban
Sáng trở mình..ta cùng thăm bản làng
Bên dòng suối dịu dàng cô thôn nữ
Mái tóc dài với nụ cười tư lự..
Chia tay rồi sao lòng cứ vấn vương…
Đêm Trăng Phố Lạ
(Huỳnh Minh Nhật)
Đêm lẻ phố phường trăng lên chậm
Đèn khuya hiu hắt những bóng hình
Có gã tà tà, người lướt vội
Nhạc sầu buông nhẹ giữa không thinh
Sóng ru tình ái phía khơi xa
Lang thang bốn bể hẳn là nhà?
Ồ không, buồn lắm, cô đơn lắm
Đêm chết tang tình non nước qua
Người đi, cười, nói, chắc người vui
Hay tim nát vụn phải chôn vùi?
Mỏi gót lữ hành, ghê, trời hỡi!
Khói bám sương chiều đây khơi khơi
Đêm lẻ phố phường trăng rơi chậm
Hừng đông cười nhẹ tiễn hoàng hôn
Ô hay nắng đó là nắng sớm
Hay nắng chiều qua cố gọi hồn?
Chúng Tôi
(Huỳnh Minh Nhật)
Chúng tôi ngồi, đâu đó bên Cửa Việt
Nhâm nhi mồi, ngơ ngẩn viết tình thơ
Gió vờn khói ngọn hải đăng dần ló
Cuối bờ kè đôi lứa tắm trăng mơ
Chúng tôi ngồi ngắm trăng gầy tháng bảy
Gió khơi xa vui sóng nước bạc đầu
Đã một chiều rong ruổi trời nắng cháy
Để bây chừ ngồi ngóng đáy tim sâu
Chúng tôi cười nên triều dâng rất chậm
Muối mặn mòi không quá vị mồ hôi
Hương khói thuốc thơm quá trời quá đỗi
Làm vài lon tà dương trốn mất rồi
Chúng tôi đi, chúng tôi nhìn, và lặng
Hồn lữ hành văng vẳng cuối đường xa
Tạm biệt nhé, cái bắt tay thật chặt
Để mát lòng khi nắng bụi thèm da…
Những Bài Thơ Về Núi Rừng Tây Nguyên
Mùa Cà Phê Tây Nguyên
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tây Nguyên mùa này chín đỏ cà phê
Anh lên thăm quên lối về thành phố
Bên triền núi hoa dã quỳ đã nở
Rực rỡ vàng trong nắng gió chiều đông
Cô gái Ê Đê hai má ửng hồng
Múa điệu xoang trong tiếng cồng rộn rã
Choé rượu cần cho anh say men lá
Chuếnh choáng tình anh thấy cả trời sao
Không say đâu anh chỉ thấy khát khao
Khi được nghe em ngọt ngào ca hát
Như tiếng suối rừng trong veo bát ngát
Lẫn tiếng chiêng cồng dào dạt yêu thương
Có gì đâu mà sao thấy vấn vương
Bởi anh mê mùi hương cà phê chín
Không nỡ xa vì trong lòng bịn rịn
Tình đất tình người xao xuyến con tim
Bao năm qua anh mải miết đi tìm
Như Chơ rao những cánh chim không mỏi
Chiều mùa đông hoa dã quỳ dẫn lối
Cho anh tìm về vui với Tây Nguyên.
Lưu Luyến Tây Nguyên
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Phố núi ơi tạm biệt nhé Buôn Mê.
Chia tay nhau ta phải về thành phố.
Xin gửi lại nơi cao nguyên đất đỏ.
Cái nắng vàng và cái gió heo may.
Tạm biệt nhé ta sắp phải chia tay.
Dẫu vẫn biết tình nồng say đắm đuối.
Ta gửi lại cho núi cao dòng suối.
Ché rượu cần khi cuối buổi chưa vơi.
Gửi lại cho em vị ngọt bờ môi.
Ta mang theo về những lời đã hứa.
Con tim ta còn cháy lên ngọn lửa.
Một chút tình và điệu múa Tây Nguyên.
Ta mang theo về men rượu Y miên.
Mang nỗi nhớ cồn cào miền nắng gió.
Nhớ cô em gái Ê Đê bé nhỏ.
Tình ngọt ngào mình chưa ngỏ đã say.
Anh nhớ Tây Nguyên tình nghĩa vơi đầy.
Phải về thôi gió heo may đưa tiễn.
Anh lên Tây Nguyên em ơi một chuyến.
Khi ra về lòng lưu luyến bâng khuâng.
Tháng Giêng Về Với Tây Nguyên
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Mùa xuân này anh về với Tây Nguyên.
Cái nắng hanh hao tháng giêng lộng gió.
Như tình người miền ba zan đất đỏ.
Có tiếng cồng và còn có tiếng chiêng.
Cô gái Ê Đê duyên dáng dịu hiền.
Điệu múa xoang bước chân nghiêng em múa.
Ánh mắt em trong bập bùng ánh lửa.
Không rượu cần vẫn chan chứa tình say.
Tây Nguyên bao la bát ngát rừng cây.
Buôn Mê cho anh ngất ngây đắm đuối.
Ly cà phê mang hương thơm phố núi.
Tiếng tờ rưng như tiếng suối trên ngàn.
Về Krông Pách lên với đập tràn.
Hồ trên núi anh sẽ mang nước tưới.
Cho Tây Nguyên thêm xanh tươi đổi mới.
Cho em thơ vui phơi phới đến trường.
Về Tây Nguyên anh mang cả tình thương.
Bao năm qua cứ vấn vương miền đất.
Đỏ tình người luôn nồng nàn chân chất.
Men rượu cần cho ngây ngất tình em.
Đêm Tây Nguyên
Thơ: Phú Sĩ
Tây Nguyên đêm lạnh tàn canh
Nắng bình minh chẳng đậu mành hiên xưa
Trăng lành hiu hắt tiễn đưa
Người nơi phương ấy vẫn chưa quay về
Đêm xuống lỗi bóng trăng thề
Niềm thương nỗi nhớ đêm về trở trăn
Nhớ mùa thương cũ mờ giăng
Nhạt nhòa nắng ấm còn chăng hương nồng
Người xa có nhớ ta không
Nhớ mùa đông lạnh tình hồng trao nhau
Tây Nguyên hương sắc ngọt ngào
Sao lòng vẫn thấy xuyến xao một thời
Người về câu hát chơi vơi
Đêm Tây Nguyên đợi vẫn lời ngày mưa
Nắng vàng héo hắt song thưa
Mùa qua xa mãi đợi mùa yêu thương.
Tây Nguyên Mùa Dã Quỳ
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Mùa đông sang vàng rực rỡ Dã Quỳ
Cùng khoe sắc dọc lối đi phố núi
Hoa dân dã mà hồn ta đắm đuối
Trên các nẻo đường rong ruổi Tây Nguyên
Loài hoa xinh tươi rất đỗi dịu hiền
Như cô gái đang cười duyên trong gió
Trên núi rừng miền cao nguyên đất đỏ
Sức sống tràn trề như cỏ hoang sơ
Cứ hiên ngang trên sỏi đá cằn khô
Mặc cho gió rét tím mờ đông giá
Vẫn biếc xanh trên từng chiếc lá
Hoa thắm màu nhuộm vàng cả mùa đông
Có ai về Tây Nguyên với ta không
Ngắm Dã Quỳ khi mùa bông đang nở
Cùng uống rượu cần Y Miên một thuở
Múa bên nhau khi ánh lửa bập bùng
Tiếng chiêng ngân vang hùng vĩ núi rừng
Cô gái Ê Đê thẹn thùng ánh mắt
Cho ta say mê khi lần đầu gặp mặt
Rượu cạn bình lửa tắt vẫn còn say.
Tây Nguyên Mùa Gió
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh lên Tây Nguyên một chiều lộng gió.
Cây lá xanh tươi hùng vĩ núi rừng.
Lễ hội tưng bừng lung linh rực rỡ.
Men rượu cần xen lẫn tiếng tờ rưng.
Rất tình cờ gặp em cô gái nhỏ.
Đang múa xoang bên ánh lửa bập bùng.
Ánh mắt giao nhau làm em mắc cỡ.
Lòng xốn xang bỗng nhiên nhớ người dưng.
Gặp nhau lần đầu vẫn còn bỡ ngỡ.
Em cười xinh tươi bẽn lẽn thẹn thùng.
Như hoa núi không màu mè rực rỡ.
Nhưng hương thơm man mác giữa không trung.
Anh chia tay miền cao nguyên đất đỏ.
Sao bước chân anh chợt thấy ngập ngừng.
Có lẽ xa em nên anh không nỡ.
Mới gặp lần đầu sao đã nhớ nhung.
Khi xa nhau vương sợi thương sợi nhớ.
Vẫy tay chào mà không nỡ quay lưng.
Cỡi Voi Tây Nguyên
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Hãy lên Đăk Lăk để cỡi voi.
Vượt qua sông suối vượt núi đồi.
Tới bản Đôn đi qua hồ Lăk.
Du khách cùng nhau vui vẻ chơi.
Phong cảnh tây nguyên đẹp tuyệt vời.
Cà phê hoa trắng khắp mọi nơi.
Cô gái Ê Đê xinh tươi quá.
Rượu A Ma Công rót em mời.
Điệu múa xoang du khách chơi vơi.
Ngọn lửa tây nguyên cháy sáng ngời.
Rượu cần Y Miên em mắt biếc.
Phải ánh mắt em đốt hồn tôi.
Ta lên tây nguyên để cưỡi voi.
Có chuyện thật vui hãy thử coi.
Giữa đường hứng lên voi bất chấp.
Làm tình với nhau thấy cả vòi.
Tây nguyên dễ thương cũng như voi.
Chân chất vô tư chẳng hẹp hòi.
Quen sống hết mình nơi nắng gió.
Lên tây nguyên nhé các bạn ơi.
Trên đây là những bài thơ hay về núi rừng do tapchivannghe.com đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hi vọng bạn đã tìm thấy nỗi lòng của mình ẩn chứa sau từng câu chữ. Hãy chia sẻ để đông đảo bạn bè cùng cảm nhận bạn nhé !