Nguyễn Thế Hoàng Linh là cây bút nổi bật trong làng thơ ca Việt Nam. Anh được ví như một ngôi sao sáng được đông đảo dư luận quan tâm mỗi khi anh cho ra mắt những thi phẩm mới. Tập thơ Tôi Vô Tình là những cảm xúc cùng nỗi niềm của anh. Dưới ngòi bút đầy chân thật và giàu cảm xúc, thi phẩm luôn chiếm vị trí đặc biệt trong lòng những người yêu thơ. Hãy cùng nhau đón xem nhé!
Ba điều ước
tôi ước
mình
hồn nhiên như đứa trẻ ba tuổi
chín chắn như người còn ba năm
cuối cuộc đời
và
ai cũng ước như tôi
Tôi vô tình
tôi vô tình quá tôi ơi
người thân ghẻ lạnh
đất trời không thương
một mình lầm lũi một đường
cơn mưa cũng hứng
chẳng nhường đất khan
tôi vô tình đến dã man
hoa thơm chẳng ngửi
hoa tàn hít chơi
đôi chân để mặc rã rời
cứ đi cho nhuốm bụi đời lại đi
một hôm gió đến thầm thì
bị tôi hắt hủi
ướt mi ngẩn nhìn
một hôm đêm giả mẹ mìn
bị tôi bắt cóc đem dìm vào tôi
một hôm tim tôi nảy chồi
tôi đem cắt cụt làm mồi cho giun
một hôm tôi bỗng lạnh run
tôi lao xuống biển ngụt ngùn giá băng
tôi vô tình đến hung hăng
ném cuồng cho vỡ mặt trăng đáy hồ
tôi vô tình đến ngây ngô
nỗi đau chẳng biết nơi mô trong người
vô tình không biết khóc cười
dửng dưng hít thở
biếng lười nhớ nhung
tôi vô tình đến lung tung
ngu si cũng được
điên khùng cũng xong
một lần tôi vô tình mong
thế gian đi hết một vòng
rồi yêu
Vô ích
mỗi ngày vô ích nhổ một sợi tóc
chưa kịp bạc đầu đã trọc đầu
một ngày vô ích nhỏ một giọt nước đắng
cần gì tìm biển Chết ở đâu…
mỗi ngày vô ích cấm được nhớ người ấy
thế nhưng chẳng cấm được bao giờ
đành chịu phạt đền thêm sợi tóc
day môi rứt đầu xác xơ
mỗi ngày có ích đội tóc giả
rống lên mà khóc-khóc cho hả
có điều đến giờ vẫn chẳng thấy
cái thằng Có Ích ở đâu cả…
Một lần dại dột
một hôm tôi thử lặn vào thơ
chỉ thấy những cái tai nút kín
trên vầng trán mồ hôi rịn rịn
những quầng nhăn yếu ớt tuổi thanh xuân
tôi ở trong thơ được một tuần
một nửa tế bào trong tôi chết
một phần tư điên khùng
một phần tư mặt nghệt
cho xin cái bông bịt tai!
có tiếng thét gào không biết của ai
cứ sùng sục bên ngoài đòi giết
một lời thanh minh lọt ra ngoài
cũng bị người ta cắt tiết
trong này xác rữa
ngoài kia diều hâu
nhưng có ai vẫn bí mật chuyển vào
những miếng ếc-gâu (urgo)
mà vẫn chẳng đủ cho ngàn miệng vết thương
há toang đói khát
tôi vẫn chờ những dòng nước trong ngọt mát
em khóc thầm lúc đọc thơ tôi
Kiếp hoa
xin làm bông hoa
cho người ta ngắm
cho người ta ngửi
cho người ta thương
xin làm bông hoa
cho người ta hái
những lúc điên dại
người ta dày vò
những lúc âu lo
cho người ta bứt
từng cánh từng cánh
rồi người ta vứt
xin làm bông hoa
kiếp sau vẫn thế
để muôn đời kể
những câu chuyện tình
Tôi không hận
không tôi không hận tôi không hận
nếu hận thì tôi đã chết rồi
nhưng tôi chán lắm tôi buồn lắm
đá trơ mình giữa nước đời trôi
giá được khỏa thân tan thành giá
bay về Bắc Cực trốn ánh trời
nhưng tôi phải sống tôi phải sống
cuộc đời đâu chỉ của mình tôi
bao giờ mòn hết mòn tất cả
bao giờ không sống nổi thì thôi
khi tôi ngắm những bầy chim trắng
tôi bỗng sợ run tiếng nói cười
thà cứ suốt đời trôi lẳng lặng
còn hơn vẩn đục mắt non tươi?
tôi ngấy đọc thơ người xưa cũ
cái đau tình ái có thấm gì
tay trắng sấp ngửa đều tay trắng
nước cuồng lửa dại trút lên mi
đã trót bảo nhau rằng phải sống
mà mong bệnh tật bắt ta đi
ban mai tỉnh giấc và ta chết
vô tình thôi đấy
híc
hì hì
được cười như thế sao mà sướng
nhưng rồi có chết được mấy khi
thì đành hì hụi đau mà sống
có giận
có buồn
không tỉ ti
triệu lần gọi em là ánh sáng
một triệu lần thu bóng tối về
một triệu lần đêm tôi tìm mãi
hơi cười trong một giấc mụ mê
một triệu thằng tôi quanh quẩn mãi
trong hồn ri rỉ khói ủ ê
một triệu thằng tôi đang gầm thét
mà môi mà mắt vẫn lạnh ghê
thì đành bắt chước thơ Nguyễn Bính
một hôm xúi quẩy trúng số đề
thế nhưng…
một triệu
không thèm nhận
một triệu đóa hồng cũng phải chê
một triệu nụ hôn thì không dám
một nụ hôn thôi
rực bốn bề
day dứt bờ môi đến tứa máu
ngóng chờ thằng bé kết quả đê
nếu ta tặng em tiền nhuận bút
em có cảm ơn rồi chửi thề:
cái thằng cha ấy tinh tướng nhỉ
chắc dân chôm chỉa mới vào nghề?
nghi hoặc con người ta nghi hoặc
chuỗi ngày nghi hoặc vẫn lê thê
bao giờ em nhận cho nỗi nhớ
mà không sưu tập cho đủ bầy
bao giờ sau mỗi lần tạm biệt
em không nhấc máy: nỡm, em đây
tôi nghi hoặc thế sao tôi biết
cái người tôi nhớ cứ hao gầy
tôi nghi hoặc thế sao tôi biết
đã làm hoen ố má hây hây
dù sao tôi cũng xin dừng bút
trước lúc M.U đá trận này
đá bóng thế mới là đá bóng
đá cho tử tế
đá cho hay
Với một loài hoa
ngồi lặng ngắm một bông hồng bạch
sáng êm đềm như một bàn tay
đang vươn lấy những mầm sương và nắng
ướp đất trời bằng một hũ men say
chất men ngấm ta thành tinh khiết
ta nhẹ nhàng và thanh thản như mây
và ta yêu cuộc đời này da diết
“cuộc đời anh khởi sự tự em đây”
ta quên những bông hồng nhung rực rỡ
lao mình vào cuộc đua sắc chen hương
mỗi khi nhặt hoa tàn ta ngỡ
thêm một ai chẳng tới được thiên đường
bông hồng bạch chỉ một bông hồng bạch
giữa vườn hoa ta nào thấy gì đâu
ta nhắm mắt lặng cho lòng mách bảo
có gì êm hơn một mối tình đầu…
Cô đơn
không gì kỳ lạ bằng cô đơn
lúc căm căm ghét lúc giận hờn
lúc như rồ dại như điên loạn
lúc như tảng đá
trống trơn
lúc như ngạo nghễ lúc tủi thân
lúc muốn lánh xa muốn lại gần
lúc muốn xé toang thành muôn mảnh
lúc muốn cuộn tròn như một giọt thủy ngân
có khi yếu đuối tựa lá khô
lúc thấy mình mạnh như Đankô
nhắm mắt
thấy con đường trước mặt
mở ra
tất thảy lại mơ hồ…
nhưng chẳng bao giờ tôi thấy phí
những ngày bên cạnh là cô đơn
sống với cô đơn tôi mới hiểu
tôi thèm phải sống có ích hơn
Trằn trọc
khuya rồi sao không buồn ngủ
nằm buồn cho cái sự ngủ
cái đồng hồ trên nóc tủ
ăn mãi thời gian vẫn không đủ
tự nhiên nghe ngứa ngáy nơi tim
vết rạn đêm qua đang lên da non
mai lại rạn
chẳng có ai là bạn
để chuyện trò qua miền đêm
chẳng có ai là vợ
chẳng có ai là người yêu
để ngắm hàng mi rủ liêu xiêu
trong ánh sáng tiêu điều
của bóng tối
không một cuốn truyện hay để đọc
không ngày mai rạng rỡ để chờ
đợi ta là một đêm nối tiếp
trằn trọc trong bơ vơ
Người phụ nữ trong anh
người phụ nữ trong anh
bảo anh không được làm điều ác
người phụ nữ trong anh
đôi khi cho phép anh lười nhác
người phụ nữ trong anh
dạy anh đau vì nỗi đau người khác
người phụ nữ trong anh
đẽo trái tim thành hình mộc mạc
nhưng người phụ nữ ấy
chỉ đến khi anh ngắm em
khi anh nâng niu nỗi nhớ
và uống vào để dứt cơn hoảng sợ
còn những khi khác
thằng đàn ông trong anh
hung hăng và tệ bạc
nhưng anh biết
mình phải nuôi dưỡng bóng hình trong trẻo và mơ hồ ấy
vì một ngày nào đó
người phụ nữ trong anh
sẽ hóa thân vào em
Khung cửa mùa này
khung cửa mùa này năm ngoái
giờ anh lại lặng lẽ ngồi
thiếu em trong từng hơi thở
trong từng nhịp lá là rơi
em vẫn ngồi im nơi ấy
đôi khi thả một nụ cười
một nỗi trầm luân nhẹ nhẹ
sao êm dịu thế em ơi!
những dòng thông tin rải rác
trôi qua bộ não chập chờn
không một chút gì vương lại
không gì ngoài sóng cô đơn
đôi bàn tay em xa ngái
xanh xao vì rực trong lòng?
trong từng tế bào trong vắt
có mầm hoang của tôi không?
giá được một lần em khóc
một lần em nói xa xôi
một trận buồn đau yếu đuối
dâng tràn lên mắt lên môi
nỗi đau dài hơn năm tháng
tôi không già nổi nữa rồi
làm sao để em lớn kịp
cho vui lại nỗi buồn tôi…
Đau thì đau
lại đói vì lòng đơn đớn
vì chưa ăn sáng thôi mà
không em ơi anh thấy thiếu
một làn xanh lạnh nồng da
em đã bỏ đi đâu đó
để dần phai lạnh chỗ ngồi
mắt anh tìm gì sót lại
cồn cào như nuốt phải vôi
em không giống như em nữa
để tôi đau đớn mất rồi
này những nỗi đau kỳ lạ
ăn gì mà cứ sinh sôi?
tôi muốn nhập vào không khí
tràn theo luồng nắng ra ngoài
một mình ngủ trên thảm cỏ
không em và chẳng một ai
tôi đói tình yêu thật đấy
nhưng tôi không khát không thèm
em đi tôi không tẩy xóa
đau thì đau
chẳng lem nhem
Tôi thấy mình may
tôi thấy mình may
vì không có sự bình thản của một người từng trải
nếm chán vị đời
rồi bảo nó vô vị
tôi thấy mình may
ăn quả roi vẫn thấy chua ngọt
nếm quả đấm vẫn thấy khôn dại
nhai tí ớt vẫn thấy thú
tôi thấy mình cay
đâu cần phải như gừng
già mới giải được cơn say
tôi thấy mình may
đa mang trong sự tự kiềm tỏa
hỗn độn trong bộ mặt tỉnh táo
nói khoác chứ không biết nói láo
tôi thấy mình may
khi cồn cào chỉ mong một bàn tay
chưa cần nhiều hơn thế
không muốn ít hơn thế
tôi thấy mình may
chẳng có gì để mất
thế nên còn phải đi tìm
tôi thấy mình may
vì sớm nhận ra
tôi thấy mình may
Lồng
lồng lí trí vào trái tim
lồng trái tim vào lí trí
tôi chẳng biết để làm gì
nhưng từ khi ấy
cuộc đời tôi thôi vô vị
và thôi thở than…
bao giờ?
bao giờ?
bao giờ?
lồng con người vừa khít nhân gian…
Sống
nào đâu cứ phải ích kỷ
viết thơ bản ngã mới hay
trong một triệu thằng say rượu
một người viết được thơ cay
lương tâm một triệu tên cướp
chẳng bằng một gã ăn mày
một triệu lần ân và ái
không bằng một cái chạm tay
một triệu triệu năm giông tố
chẳng bằng một giọt heo may
một triệu hôm qua ám ảnh
không bằng nỗi nhớ hôm nay
chỉ một lần ăn thịt chó
sẽ băng hoại kiếp ăn chay
lung lay theo nhịp lung lay
sẽ chẳng bao giờ lung lay
Phải sống
những người hay tự tử thường sinh vào tháng Chín
chọn cho mình những cái chết đớn đau:
cười lành lạnh và nổ súng
óc bắn tung lên giấy trắng phau
hoặc
lửng lơ trên sợi dây thòng lọng
tiếng cười khùng khục ứ trong họng
những người sinh vào tháng Chín thường là nghệ sỹ
hóa ra là thế
mà tại sao lại thế
hở nhân gian?
đừng bảo nghệ sỹ là yếu đuối
mạnh
nhưng không thắng nổi sự ương gàn
của con người
trong đó có cả anh
người nghệ sỹ
quên mình phải đấu tranh
phải sống
vì cuộc sống
quá đỗi mong manh
Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ cho các bạn tập thơ Tôi Vô Tình hấp dẫn nhất của nhà thơ Nguyễn Hoàng Thế Linh. Với ngòi bút giàu cảm xúc, đậm chất trữ tình nhà thơ đã bày tỏ cảm xúc chân thật của mình qua những trang thơ hay và ấn tượng. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!