Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam Định. Chánh quán của ông ở làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên. Thơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Đông Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Thơ của ông được đánh giá là “tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc”.

Trời một phương là một trong những tập của nhà thơ Vũ Hoàng Chương vô cùng nổi tiếng mà chúng tôi muốn chia sẻ với ban. Tập thơ này gồm có 26 bài và do tác giả tự xuất bản năm 1962. Đây là một tập thơ rất hay và được đánh giá vô cùng xuất sắc.

Dưới đây là những bài thơ cuối cùng ở trong tập thơ này mà tapchivannghe.com muốn giới thiệu với bạn.

Tận diệt

Cùng một phút một giây
Nơi nào kẻ kia nhận nút
Cho phi thuyền đầu tiên
Xé không gian trực chỉ sông Hàn
Nơi này ta phóng đi
Vào sâu tiềm thức
Một phi xa mười trăm ngàn mã lực
Quanh co đường chữ Chi
Bóng tối đặc như than tay lái nặng hơn chì.

Bỗng đâu xa lộ thẳng băng
Mũi xe ngửi thấy đồng bằng
Hoa bưởi mùa xuân hoa cau ngày hội
Trái sầu riêng thơm khắc khoải
Dậy thì hương lúa ba trăng…
Bầu trời kín bưng
Đã bật nắp mở toang để chan hòa ánh sáng
Mặt đường ai tráng thủy ngân?
Bên sườn xe ai chắp cánh thiên thần?

Nhưng không khí say men có gì lưởng vưởng!
Mong manh ấn tượng
Thây ma nát rữa lâu ngày
Một tiếng còi giả tưởng
Báo động gần đây…
Nghe hừng hực qua từng cơn gió rít
Hơi thở loài hoa ăn thịt
Châu Phi rừng gái tân
Mùi khét mùi tanh hiện hữu dần…

Xe nuốt đường tiến tới
Hai hàng cây xõa tóc đón từ xa.
Chúng cũng tiến lên
Cành không chim lá không gió
Như những gái cây tiền duyên hết mùa hoa…
Chúng đi đâu? Chạy về đâu mà lao đầu vùn vụt?
Những cánh tay què cụt
Những thân gầy đổ xiêu
Trước mũi xe ta chạy ngược chiều.
Bọn chúng tìm ai thế mạng?
Trốn tránh ai? Có gì nguy?
Tai họa gớm ghê nào đột khởi
Cuối đường kia? Trời hỡi!

Nơi chúng bỏ chạy đi, càng xa càng hay
Chính là nơi, từng phút từng giây,
Ta đem mình dâng, ta lao đầu tới
Không thể chậm và không thể đợi
Cầu cứu một ai
Dù Ma Vương hay Phật Như Lai
Dù Quỷ Sa Tăng hay Chúa Trời…

Còn cách gì mong hãm lại
Một chiếc xe đang bay?
Với tốc độ nâng lên cực đại
Ngàn cây số giờ
Xe gẫy lìa tay thắng từ lâu…

Ta cứ phải lao đầu
Ta cứ phải dâng mình
Làm con hy sinh đầy đủ thông minh
Tự tìm đến rơi vào đáy vực.
Mà vực có đáy không? hỡi tâm hồn công thức!
Định mệnh ư? Số kiếp Loài Người
Chặng cuối đường thế kỷ hai mươi?

Nỗi niềm

Xuân đầu xuân cuối tình chan chứa
Giang Bắc Giang Nam mộng chập chờn
Vầng trán ngọc Thọ Dương Công Chúa
Mối tình cao Sử Sĩ Cô Sơn
Thảo lư siêu thoát cây ngàn gốc
Đổ trắng Giang Thành tiếng sáo đơn
Rượu đẹp La Phù ai nỡ tỉnh
Chim kia hoa ấy não nguồn cơn
Tương tư ngờ bạn đêm nào nhỉ
Ba bẩy sầu xuân rụng tủi hờn

Trái cấm

Ai khóc thầm trong giọt lệ nâu?
Ý thơm ngùi rạn trái tim nhầu
Canh khuya thổn thức giờ siêu thoát
Ngọn bấc hồng tươi lửa vạc dầu.

Hỏa thiêu quằn quại má huyền nhung.
Giác ngộ – lòng say chợt não nùng:
Em đã vì Thơ đêm Sáng Tạo
Dâng mình cho nhạc vút tiên cung!

Héo hắt màu da mượt thẫm dần
Ôi – Nàng hiển hiện dáng siêu chân!
Luồng hương mê hoặc ôm vòng khói
Góp bụi hư vô dựng tháp thần…

Trái Cấm thu hình nở cánh xanh;
Biển trăng vừa nứt khối âm thanh
Tâm tư ngọt lịm môi còn đắng
Vị hỗn mang xưa giọt suối lành.

Siêu thoát về đâu? Sáng tạo gì?
Ta tìm ta thuở mới ra đi…
Nàng ôi – một thoáng đêm gần gũi,
Hồn biếc sơ khai tóc dị kỳ.

Đêm vàng Thuỷ Tạ

Em ạ! Cô Hằng chắp cánh
Vừa lên trong khói sương chiều
Có phải mưa sầu đã tạnh
Cho ta đời chớm hương yêu

Tình Thơ nồng thắm bao nhiêu
Sách cũ Hội Chân nào chép
Mình hoa nghiêng — sóng lòng xiêu…
Đào suối Thiên Thai chẳng đẹp

E lệ màu phai bóng nép
Cuộc chơi đêm ấy cung ngà
Bẩy sắc Nghê Thường mở khép
Ngàn thu ghen xuống đôi ta

Hồ chiều nghi ngút yên ba
Nguyệt quạnh mây vần le lói
Mê đàn liễu ngủ bờ xa
Một tiếng chim hồng vẳng gọi…

Ba mươi mấy năm mòn mỏi
Gặp nhau tình bỗng trầm hương
Anh muốn quỳ bên gặng hỏi:
“Có yêu cùng gã phong sương?”

Ngang tàng nửa kiếp văn chương
Lòng chỉ vì Khanh mềm đó
Sen vàng xoã lưới tơ vương
Giam cánh hồn si bé nhỏ

Mưa tạnh vầng trăng đã ló
Mai rầy chói lọi đêm đêm
Xứ xứ hoa thầm bảo gió:
“Vì Khanh một trái tim mềm!”

Gió bắt mưa cầm

Dặm phần Tây Vực xa khơi
Giải chùng tơ khói xiêm ngời nhật quang
Mê người một đóa hồng trang
La quần ghen chết mấy nàng cung phi
Thạch Môn từ bước lưu ly
Động sâu hoài hận mình đi chẳng về
Lòng son ngùn ngụt nhớ quê
Từng thiêu cháy tóc mây thề cài trâm
Ấu thơ gió bắt mưa cầm
Giọt thơm lã chã khóc thầm trong men

Tình xưa

Anh đã tưởng Em quên rồi thuở ấy
Nguyệt tròn gương phong nhụy đóa hoa tình
Mái chèo thơ buộc chặt khóe thu xinh
Đâu biết có phong ba tàn nhẫn thế
Trải một cuộc nương dâu thành bãi bể
Anh tưởng rằng Em đã dứt tình xưa
Có ngờ đâu, trời hỡi! — đến bây giờ…

Chỉ vì Em giận hờn trong khoảnh khắc
Nỡ ra đi khiến hồng Nam nhạn Bắc
Em ra đi giấc mộng xé làm đôi
Chẳng rõ cùng Anh dẫu một lời thôi
Để từ đấy cho lòng Anh tan nát
Và từ đấy cho đời Anh phiêu bạt
Tự bình minh về tận dốc hoàng hôn
Tự nguồn yêu về tận vực u buồn…

Nhưng Em ạ, khi nào Anh nỡ trách
Người yêu xưa, hỡi người xưa trinh bạch
Thời gian qua Anh chỉ xuốt mười năm
Tiếc cho hoa đang nụ nguyệt đang rằm
Anh không giận, khi nào Anh nỡ giận
Người Anh yêu, hỡi người yêu tàn nhẫn
Mười năm qua Anh chỉ xuốt thời gian
Khóc cho hoa riêng úa nguyệt riêng tàn
Ôi mười năm, quãng thời gian lạnh lẽo
Giòng lệ tưởng trôi phăng đời niên thiếu
Vẫn còn nguyên vang bóng thuở ban đầu
Hơi tiếng người xưa hồ dễ quên đâu…

Từng đêm trắng Anh ngược về quá khứ
Hồn đơn chiếc đi sâu vào tâm sự
Gắng đào sâu từng kỷ niệm êm đềm
Những phút vui từng đã sống bên Em
Chỉ một chút hương vương từ cặp má
Đủ dựng lại cả một đêm vàng đá
Vầng trăng xưa, ngươi có nhớ gì không
Bóng trà mi đêm ấy bóng dương lồng
Chỉ một chút hương vương từ sợi tóc
Đủ dựng lại cả một đêm vàng ngọc
Mái lầu xưa, ngươi có nhớ nhung gì
Bóng dương lồng đêm ấy bóng trà mi…

Vì anh không quên nên Em còn nhớ
Cho có chiều nay khung đời vỡ lở
Nghe lầu trăng bừng sống dậy mùi hương
Mây khói nào kia vỗ cánh đưa đường
Vì Anh nhớ nên Em quên chẳng dễ
Cho có chiều nay Không Gian phá thể
Mái chèo thơ lại buộc khóe thu xinh
Lại tỏ gương trăng, lại ngát hoa tình

Mất đi một nửa chính mình
Đã mười năm bóng với hình xa nhau
Chừ đây rũ bụi lên Lầu
Thời Gian thay áo nguyên màu thanh tân
Ngoài giòng năm tháng phù vân
Đôi ta làm lại mùa Xuân tuổi Vàng…
Nhìn nhau — ai thiếp? ai chàng?
Cười cho sắt đá mơ màng dưới kia.

Em chỉ là mây

Lờ lững sông Seine mắt mở choàng
Nhìn theo muôn mảnh nguyệt đi hoang
Bỗng dưng tròn bóng… Ôi ngàn thuở
Vân Muội tình si đã gặp Hoàng!

Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa!
Em vẫn là mây tự kiếp xưa.
Trời xám Paris thu nặng chĩu
Lênh đênh sầu biết mấy cho vừa?

Chợt gió thay chiều sao đổi ngôi
Em ca: Xin bước xuống thuyền tôi!
Tiếng ngân dài ấy nghe quen lắm
Khoảnh khắc tiền thân tỉnh lại rồi.

Cầu Neuf đằng xa buông thõng chân
Vào sông Seine, lắng tiếng vàng ngân
“Khoan hò!” Giọng hát chìm thê thiết
Ai nhớ nhung gì? Vân hỡi Vân!

Em bảo: Rồi trăng lặn một mình
Thì mây lại nối kiếp phiêu linh
Chỉ thương bờ đá còn ghi dấu
Mà đá thuyền quyên vốn nặng tình.

Thạch Đầu ngơ ngẩn bóng mây trôi
Thiết Tháp hờn trăng lạnh lẽo ngồi
Anh ạ, Paris toàn sắt đá;
Lòng đau Sắt nọ Đá này thôi!

Anh hiểu! Vàng thu sẽ dậy men
Lá rơi vàng kín mặt sông Seine
Hồn anh sẽ đọng dài trên lá
Để giúp em màu đan áo len.

Vân nhớ Hoàng chăng giữa phút này
Cánh phi cơ lướt cánh đồng mây?
Nhớ Vân, Hoàng chỉ còn hư ảnh
Đôi bạn tung trời sát cánh bay

Thản nhiên

Đã đến giờ chia phôi
Đầu tiên là khối óc
Ly thân cùng tôi…
Nó đi xa để được mở toang trên giòng sông Thời
Gian bên lở bên bồi,
Thu lấy chân dung Sự Thật
Giữa khoảng đang thành đang mất
Của muôn ngàn ảo ảnh mồ côi…
Đã nhiều đêm rồi,
Nó tra hỏi từng khúc quanh trong lòng Lịch Sử,
Từng nếp nhăn ngoài mặt Địa Cầu, luồng run
trên mình Nguyên Tử…
Vắt cạn Đức Tin vặn nát Hoài Nghi
Mà chẳng tìm ra một nghĩa gì
Cho cuộc đời
Và cho chính nó!

Cả trái tim tôi
Cũng đòi biệt thể!
Nó quyết đi tìm Thượng Đế
Trên con đường không giới hạn bằng tiếng khóc
trong nôi
Và điếu văn trước mồ.
Hy vọng sẽ đích thân làm nhạc trưởng
Đánh nhịp tưng bừng cho nước lửa hòa âm
trắng đen hợp xướng
Cho bản đồng ca Ảo Tưởng
Hiện hữu vang lừng sân khấu Hư Vô.
Nó đã ngán bị giam trong lồng ngực
Giữa thời sung sức
Kéo lê thân phận chiếc đồng hồ
Mắc lăng nhăng vào một cột xương khô…

Chúng ra đi kiêu hãnh
Bằng thuyền không gian hay thuyền bào ảnh
Bằng xe Tí Ngọ hay xe Luân Hồi?
Không biết nữa…
Chỉ còn trơ lại đây thôi
Một cái xác vô tâm – một con người phi lý.
Nhưng thiên hạ chung quanh nào ai để ý!
Nào ai cần hiểu ai đâu!
Họ sống theo khuôn, thời dụng biểu thuộc làu

Nổi trôi

Đặt bút cùng ngâm khúc bể dâu
Nổi trôi từ đấy xót cho nhau
Một phen nhật nguyệt tranh ngôi sáng
Hai ngả lòng thu dựng tháp sầu
Tình cũng hoài thôi say chẳng nỡ
Xuân sang đó nhỉ mộng về đâu
Rằng hư rằng thực lời tâm huyết
Non vẫn cao hề nước vẫn sâu

Kiềm toả

Còn mưa, còn mưa… chưa ngớt đâu!
Mưa qua ngày trắng sang đêm nâu.
Đồng hồ như chạy bằng hơi nước
Chở nặng Thời Gian vạn chuyến tàu.

Còn mưa, còn mưa… chưa dứt đâu!
Mưa xuyên biển Á qua trời Âu.
Không gian nổi loạn muôn hình thể
Như chiếu vào gương lõm mặt cầu.

Còn mưa, còn mưa… chưa tạnh đâu!
Mưa trút bề cao vào bề sâu.
Tư duy chết đuối theo tiềm thức;
Mờ hết thiên tâm loãng địa đầu.

Còn mưa… chưa biết đến bao giờ!
Thôi hẳn sông Ngân nước vỡ bờ…
Trái đất trườn ra ngoài quỹ đạo
Vẫn không vượt khỏi ngục tù Mưa.

Còn mưa… rồi sẽ đến vô cùng!
Khối nước đè lên bẹp Thủy Cung…
Ngũ Đại Dương thành tên gọi hão,
Năm châu vùi xuống đáy mồ chung.

Còn mưa… Chẳng một cõi Vô Thường!
Mà cả Tình Thiên cả Túy Hương
Cũng đến giam trong kiềm tỏa ấy;
Con Người thôi hết đất xưng Vương!

Trái Nước thay vì Trái Đất quay;
Mưa, mưa… xiềng xích bốn bề vây.
Họa chăng nhờ phép Thần Non Tản
Còn vững Thi Sơn một đỉnh này.

Thanh bình

清平
閉門高臥潯陽城,
醉倒乾坤了半生。
豈惜落花曾落魄,
何方忘世已忘形。
燈前鬼火尋皆話,
夢裏桃源續舊銘。
休怪我們終日樂,
在風煙處有清平。

Thanh bình
Bế môn cao ngoạ Tầm Dương thành,
Tuý đảo càn khôn liễu bán sinh.
Khởi tích lạc hoa – tằng lạc phách,
Hà phương vong thế – dĩ vong hình.
Đăng tiền Quỷ Hoả tầm giai thoại,
Mộng lý Đào Nguyên tục cựu minh.
Hưu quái ngã môn chung nhật lạc,
Tại phong yên xứ hữu thanh bình.

Bóng cũ

Duyên tiếc cho duyên chẳng vẹn tròn
Đường chia bèo nước rẽ mây non
Hát câu “Sông Vị chàm xanh ngắt”
Ải Lạng chiều pha đỏ chói son
Lửa rẫy âm thầm như nghẹn tiếng
Lơ thơ hoa khói chợt ngây hồn
Chỉ thương non nước tình riêng nặng
Bóng cũ bèo mây tưởng vẫn còn.

Giấc mơ tái tạo

Lòng vẫn tơi bời ngọn lửa thiêu
Nhớ thương khoảnh khắc mơ Thần Nữ
Thương chuyện mười năm đợi Át Kiều
Bóng lá xanh om hờn gã Mục
Cửa hầu sâu thẳm hận chàng Tiêu
Không gian thôi đã ba chiều khép
Thì đốt tâm tư mở một chiều

Mở một chiều riêng để tới nhau
Tình ta trời bể vẫn cao sâu
Rơi vào khoảnh khắc vòng ta cũ
Dựng lại mười năm giấc mộng đầu
Anh bảo: Anh còn thương nhớ mãi
Em rằng: Em có đổi thay đâu
Kề vai anh khóc và em khóc
Lệ nhuốm thời gian chợt ngả màu

Thời gian đã ngả tím màu xưa
Hương cũ bay về lại ngát đưa
Anh hỏi: Em nguôi lòng giận chứ
Em cười: Anh dịu vết thương chưa
Mơ còn tiếc giấc mơ càng đẹp
Sống chẳng đền nhau sống cũng thừa
Lời nói sao mà yêu thế nhỉ
Đá vàng không đổ với mây mưa

Ôi! — nhắc làm chi hẹn đá vàng
Ai xưa, ai thiếp với ai chàng
Mê say một thuở tình thơ ấu
Lạnh lẽo mười năm nghĩa cũ càng
Hận ấy đầu sông hờn cuối bến
Trăng nào viện sách gió lầu trang
Tay cầm tay chợt tuôn giòng lệ
Ai dựng quan hà giữa tấc gang

Ai xui gang tấc bỗng quan hà
Tội nghiệp cho tình của chúng ta
Còn vết hôn xưa nồng khóe miệng
Vẫn mùi hương cũ nức làn da
Em ơi — đến phút này sao nỡ…
Anh ạ — ngay khi ấy chẳng thà…
Món nợ tình chung đòi lại khất
Đành ư trọn kiếp nợ nhau mà…

Trọn kiếp ta đành nợ mãi nhau
Sông đi dằng dặc núi ôm sầu
Nắng tan thôi đã tan hồn bướm
Mưa tạnh không hề tạnh giọt châu
Xuân hết, buồn theo cùng tiếng quốc
Thu vào, ghen cả với duyên Ngâu
Mười năm… ai biết lòng anh khổ
Ai biết? Nào ai có biết đâu

Ai biết gì đâu… Một cuộc đời
Nhớ thương hờn giận chẳng hề nguôi
Chẳng thương xuân sớm phai màu tóc
Chẳng nhớ mình đang sống kiếp người
Chẳng đắp cũng non hờn chót vót
Chẳng dâng mà biển hận đầy vơi
Hỏi chi sự nghiệp cùng thân thế
Sông núi — kìa xem — đã lở bồi

Núi lở sông bồi lệ chứa chan
Tuyền đài riêng một khối chưa tan
Ngược về quá khứ tìm hư ảnh
Ném lại trần duyên trả thế gian
Xác bướm mơ gì xuân ủ nóng
Hồn mai phó mặc lửa thiêu tàn
Cây nào xanh nữa từ hoa vắng
Nhầu trái tim rồi — héo lá gan

Đời anh nhầu héo trót mười năm
Còn lại thiên thu nhớ ruột tằm
Sống gượng ra chi từ mấy độ
Ngày tàn thôi cũng chả bao lăm
Thương mùa xưa chỉ xuân còn khóa
Hẹn kiếp sau ư nguyệt lại rằm
Chẳng thể có mây ngoài đỉnh Giáp
Mòn con mắt đợi vẫn đăm đăm

Mười năm đợi mãi đến bây giờ
Em mới về mơ nối giấc mơ
Hai ngả núi sông còn tưởng tiếc
Một trời hoa bướm lại say sưa
Riêng gì đêm cũ trăng soi mộng
Vẫn có ngày nay gấm dệt thơ
Em nhé!… chiều anh, gần chút nữa
Cho anh tìm thấy chính em xưa

Ớ, chính em mà! Tất cả em
Đã về… Ôi trận gió nào đem
Mười phần xuân chẳng hao gầy chút
Cặp sóng thu càng đắm đuối thêm
Gò má băng sương chưa vẩn gợn
Làn môi đài các vẫn êm đềm
Hỡi ơi, giữa ngón tay ngà ấy
Tan nát rồi chăng một trái tim

Ai biết mười năm lửa tắt rồi
Còn phen lại cháy giấc chung đôi
Dìu nhau thể chất tan vào mộng
Chấp cánh Thiên Đường trở lại ngôi
Một thuở hương trinh nồng đượm má
Nghìn thu quả cấm ngọt ngào môi
Nỡ đâu — tình đã si dường ấy —
Duyên chẳng đền ư nợ chẳng đòi

Đòi duyên trả tóc nợ đền tơ
Cho xứng cho cân thuở đợi chờ
Duyên trả xuốt muôn đời chửa chắc
Nợ đền trong một tiếng bao giờ
Vàng phai tục phố gương còn tỏ
Đá nát đào nguyên bụi chẳng mờ
Rằng nhớ rằng yêu cùng thổn thức
Hương nguyền lại đượm Mái Tây xưa

Mái Tây trót để lạnh hương nguyền
Trả kiếp nào vơi được nợ duyên
Càng giận càng yêu còn mãi nhớ
Lòng đây lòng đấy chẳng hề quên
Dễ đâu tình gửi vào thiên hạ
Những tưởng hờn mang xuống cửu tuyền
Này lối đi về cây cỏ vẫn
Nhắc rằng: “Xưa đã có đôi uyên…”

Đôi lứa uyên ương một thuở nào
Đi về say đắm biết là bao
Tóc vương mùi lá soan thơm phức
Má sánh màu hoa phượng ửng đào
Nhịp gót cuồng si hoa rún rẩy
Ghẹo lòng trinh bạch lá xôn xao
Cả hai cùng… thẹn ơi là thẹn
Mong mỏi thư mà chẳng dám trao

Thư viết nào ai dám viết gì
Xưng tên còn ngượng chết người đi
Nở theo mỗi nét mùi hương lạ
Cháy khắp từng trang ngọn lửa si
Rằng: đã tin xuân vào lớp học
Rằng: chưa nắng hạ nhắc mùa thi
Nhớ thương chẳng nói mà thương nhớ
Trời hỡi! Cần chi phải nói chi

Một lời không ngỏ nhớ thương đâu
Mà giận mà ghen lặng lẽ sầu
Lắm buổi Anh ghen từng đến khóc
Một ngày Em giận quá chừng lâu
Ghen bàn tay gió lùa trong tóc
Giận bước chân mây dạo trước lầu
Em giận Anh ghen là thế đấy
Yêu nhau là thế, khổ vì nhau

Anh ghen nhiều thế đấy Em ơi
Lại đến Em ghen mới chết người
Sao được say nghe bài hát ngọt
Sao đành mải ngắm sắc hoa tươi
Sao còn khen kẻ trong tranh đẹp
Sao dám nhìn ai giữa phố cười
Tệ nhất Cung Hằng — Em đã cấm

Mà Anh vẫn cứ mộng lên chơi

Anh đắm mê hoài mộng với thơ
Em can chẳng được, cứ làm ngơ
So bằng lựa trắc mươi vần hão
Gạn đục khơi trong mấy điệu hờ
Vụng tính cho nên từ dạo ấy…
Nghe Em đâu đến nỗi bây giờ…
Mười năm… Càng nghĩ thôi càng giận
Càng giận càng thương cho giấc mơ

Hay đâu thương giận bỗng tan tành
Trong một lời: Em vẫn của Anh
Trận bão khôn ngăn giòng lá thắm
Con thuyền lại buộc khóe thu xanh
Phó cho hiện kiếp xuôi đường thẳng
Mà đẩy Thời Gian ngược khúc quanh
Ta rẽ sang giòng năm thángkhác
Cùng nhau tái tạo giấc mơ tình.

Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương vô cùng hay và đặc sắc mà chúng tôi đã chọn lọc và giới thiệu với bạn. Với nhiều sáng tác độc đáo của mình ông đã đạt được giải thưởng văn chương toàn quốc lần thứ hai. Và cũng được mệnh danh là “Thi bá Việt Nam”. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!