Nói đến nhà thơ Du Tử Lê chúng ta luôn ngưỡng mộ ngòi bút tài hoa và đặc sắc của ông. Ông từ nhỏ đã nổi tiếng vang danh cùng những trang thơ gắn liền với nhiều thế hệ bạn đọc yêu thơ. Tập Thơ Du Tử Lê là trang thơ ghi dấu ấn mạnh mẽ thu hút nhiều sự quan tâm của dư luận. Nếu bạn yêu thích nhà thơ này thì hãy theo dõi bài viết của chúng tôi nhé!
Khởi đầu một kiếp
1.
như que diêm trước sau gì cũng một lần bật sáng
cũng một lần anh thắp rực đời em
cũng mộ lần bàn tay buồn bã đó
bưng mặt mình kín suốt một tương lai
thôi những sợi tóc kia
sớm đằm cơn cảm xúc
thôi những giọt lệ kia
bàng hoàng vuông trán tối
hãy ngủ thôi hãy ngủ mau ngoan
tình yêu là căn phần định mệnh dành riêng
cho đôi ta một khắc nào sẽ chết
như mỗi ngày trong thân
có một kẻ mới tới
có một kẻ ra đi
đến cõi nào bí mật
sự sống chỉ bắt đầu
trong tận cùng tuyệt vọng
2.
như nỗi nhục nhã hằng hằng một đời chúng ta gánh chịu
một đời ta quấn với chính thân ta
em cứ khóc, cứ than van, cứ trách móc, cứ muộn phiền
cứ tủi hổ, cứ ăn năn, cứ ngậm ngùi áo não
cứ cưng dưỡng ý nghĩ một ngày kia anh phản bội
một ngày kia anh sẽ hết yêu em
một ngày kia anh sẽ ra đi như một tên sở khanh
(chỉ thiếu con ngựa và chiếc roi để quất)
cho đến một phút nào
một phút nào trước sau gì cũng có
trước sau gì em cũng hiểu
vì sao đời mình không thể khác
và nhất là vì sao lệ mình không thể không rơi
vì sao chúng ta lại thốt gọi tên nhau
trong từng cơn hoảng hốt
vì sao anh không thể yêu ai khác hơn
(dĩ nhiên, trừ em, vì là ngoại lệ
dù vạn nhất chúng ta có sống tới lúc cả hai cùng già nua, lụ khụ)
ôi hân hoan là những hạt lệ mềm
rối quanh giữa đôi làn môi vô nhiễm
bên đớn đau em anh quỳ gối thọ hình
như nụ hoa trước sau gì cũng một lần nhuỵ hương sẽ ngát
hãy một lần em thắp giúp hồn anh
hãy một lần những giọt hồng khởi kiếp
chảy chan hoà một cửa tim ta
hãy một lần em giúp anh thấy lại
dung nhan mình mất dấu tự sơ sinh
hãy một lần em ném tung anh lên đến đỉnh cùng hạnh phúc
để từ đó cúi nhìn
thấy em xanh ngọn cỏ thơ ngây buồn bã chín
thôi con-mắt-lá-me
sẻn dè phút giây gần gũi ngắn
thôi làn môi lá nõn
khép muôn đời không kín vết thương non
4.
dẫu sao thì chúng ta cũng không dễ gì thoát khỏi
những âu lo mù mù thảng thốt
khi cơn lốc đam mê
tự hồn ta tấp tới
khi trận mưa mở mùa
phút giây bỗng trùng trùng mây đen kéo lưới
ôi đớn đau ngọt ngào
nâng niu đời ta hạnh phúc mới
đằng sau mỗi kinh hoàng
đã sẵn có một bình minh êm đềm ló dạng
bên kia bờ tối tăm
là nghìn thân ánh sáng
5.
như giọt sương trước sau gì cũng một lần rớt xuống
cũng một lần anh uống trọn đời em
cũng một lần mắt không còn thấy nữa
tay chân thừa và óc kiệt tim khô
đó là lúc chúng ta thở chung bằng trái tim nào thiêng liêng cẩm thạch
(trái tim đời tôi – quá – lửa chua cay)
đó là lúc chúng ta sống trong một kết tinh thịt xương thánh thiện
(một kết tinh đã nhú mầm tồn sinh hậu kiếp)
đưa ta về đến bến trăm năm
6.
đã đành – dù thế nào thì chúng ta
cũng không dễ gì tự mình hoá kiếp
nhưng vấn đề là phải sống ra sao?
phải chọn lựa
phải buông trôi
phải chối từ tình yêu trước nhân danh mẹ cha vừa ý
phải hạ thấp lương tri
cho ngang bằng cầm thú
phải chống vững hai tay
cho bàn chân lật ngửa
tôi chọn đứng hai chân
trên dao đời xốc ngược
mắt không ngoái nhìn sau
dù trước mặt ê chề như gươm đan thành lá chắn
tôi không là tượng gỗ rỗng thân
nên thở bằng tim thật
em không thể dối quanh
khi cắn môi, máu mình còn bật chảy
7.
như mỗi buổi mai chúng ta thức dậy
ngó lại mặt mình
trong tấm gương xưa đã mờ phai vết cũ
trước khi ta lăn tiếp đời mình
lên xuống mãi những ghềnh cao, dốc thẳng
để làm gì khi cõi vào đời nhau chưa mở
khi trong ta còn những dấu nghi ngờ
để làm gì? làm gì? anh hỏi
khi mắt em đâu hẳn chỉ để nhìn
chỉ để khóc, chỉ để buốn mỗi tối
chỉ để cười trong những lần bối rối
chỉ để vui dưới những lối cây, quen
để làm gì? làm gì? anh hỏi
khi tim em đâu hẳn chỉ là nơi cho máu về, đi đen, đỏ
cho đập mãi những nhịp nhanh hay chậm
cho thở mãi những hơi đà thếch, nhạt
cho mai sau mối đục khoét, chôn vùi
thôi cũng phải cho anh một lần nhắc lại
chỉ tình yêu làm nên giá trị con người
BIS
như que diêm trước sau gì cũng phải một lần bật sáng
cũng một lần anh thắp rực đời em
cũng một lần tình yêu vô nhiễm đó
chói chan buồn
lệ tưới đẫm thân chung
Đêm mưa về Chí Hoà thăm mẹ
hiên bưng bóng tối vai người
mưa quanh ghế gỗ hạt soi mương ngoài
mây sa thấp mái lá gồi
nghe thân chuyển động từng hồi nước sông
lòng già sớm bạc cơn mong
sáng vun chân mộ chiều trông nhang tàn
mẹ ngồi giữa cõi chia tan
óc moi xác những đứa con đã vùi
lưng đeo đá nặng một đời
bảy mươi năm đó còn hoài giọt sương
con về mẹ ngỡ trong mơ
chiếc xe ai đó? vừa qua nhận còi
Tưởng tới người ở Thông Tây Hội
khuya nhau, trời ứa ngậm ngùi
mưa quanh giường ẩm ván đôi tường vàng
cuộc vui chưa kịp ra ràng
tưởng đâu mộng đã hoang đàng về đây
tay rờ rẫm bóng không lay
ngóng chân xa lại, lắng cây bên thềm
vẫn sân cát, lá ưu phiền
tình mưa tơi tả trăm miền hư không
vẫn ai tầm tã giọt buồn
vẫn tôi chống vững một hồn xanh xao
vẫn người trên ngọn lao đao
vẫn tôi cay đắng cúi chào chung quanh
vẫn ai kia trọng nghĩa tình
(lỡ hơn thú vật lỡ sinh làm người)
thương mình chẳng giống như ai
lỡ treo hồn mút trên đài miệt khinh
khuya nhau, ủ dột mái tình
sống trong nỗi chết, phận đành, cam vui
thản nhiên, vờ, vẫn miệng cười
nhưng sâu đáy mắt lạnh rồi bóng cây
Vỡ lòng cho một người con gái Mỹ
1.
không bao giờ đâu Donna, Donna
dù anh có yêu em
hơn bất cứ thứ gì có trên đất Mỹ
thì anh cũng vẫn trở về
anh vẫn phải trở về quê hương anh
cái dải đất nóng khô cong hình chữ S
cái dải đất không lớn bằng tiểu bang California của xứ sở em
(nơi anh đã sống những ngày đầu tiên, tập ăn, tập nói theo lối Mỹ)
cái dải đất rách nát nghèo đói vì chiến tranh
liên tiếp hai mươi năm
dù anh không bao giờ quên được em
trong đêm nhạc của ngày Hội Mùa Thu
ngày kỷ niệm 50 năm tiến bộ của các trại chủ miền Indiana
và nhất là anh không thể nào quên được
lúc Hội Thu bế mạc
em đã cùng Jana
ôm đàn chạy ra kiếm anh và một thanh niên Việt Nam khác
trên chuyến xe buýt chở đầy sinh viên
của các quốc gia đồng minh với Mỹ
trong sương mù giá buốt một đêm chớm thu
em ngơ ngác như một con bò non tội nghiệp
ôi những bước chân son
chạy đau nền cỏ lạnh
và những ngón tay run
xoá nhanh lớp nước mờ cửa kính
để nhìn rõ mặt nhau
anh đã đứng lên đẩy kính xe thò hẳn đầu ra ngoài
cùng em nói chuyện
và người bạn của anh đã phải gào lên
“tôi từ Việt Nam tới”
để trả lời cho một câu hỏi của Jana, bạn em
ôi Donna, Donna
phải là người Việt Nam
em mới hiểu được nỗi xúc động rưng rưng của anh
khi nghe thấy tên gọi quê hương mình
dạt lùa trong một khoảng không gian đẫm mù sương muối
át cả trăm ngàn tiếng động cơ máy nổ chung quanh
2.
không bao giờ đâu Donna, Donna
dù anh có yêu em
hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
thì anh cũng trở về
như em đã biết
quê hương anh trên bốn ngàn năm lập quốc
trên bốn ngàn năm không ngừng đánh đuổi ngoại xâm
trong đó có gần một ngàn năm bị Tàu đô hộ
và ngót trăm năm thuộc địa của Tây
nhưng dân tộc anh không bao giờ bị đồng hoá
bởi dân tộc anh là một giống dân quật cường
tuy hiền lành và rất nhiều tình cảm
mặc dù anh không thể quên
những lần gọi điện thoại cho em
trong những phòng điện thoại công cộng
với mười xu cho một cuộc nói chuyện kéo dài tối đa 7 phút
và đôi khi máy đã chẳng trả lại cho anh mười xu
như điều đã ghi trong bảng chỉ dẫn
mỗi khi không liên lạc được
không phải anh tiếc mười xu đâu, Donna
dù mười xu tính ra tiền Việt Nam
những trên hai mươi đồng theo giá chợ đen cơ đó
với hai mươi đồng Việt Nam xưa
anh có thể ăn một bữa cơm tạm no
hay thừa để mua một bao thuốc lá
nhưng kể từ khi có người Mỹ sang chiến đấu
bên cạnh quân đội của nước anh
thì với hai mươi đồng anh đã không đủ mua một gói thuốc
3.
không bao giờ đâu Donna
dù anh có yêu em
hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
thì anh vẫn trở về
nơi mẹ già anh đã một đời ăn cơm chan bằng nước mắt
nơi anh em, nơi chú bác, cô dì, gần xa ruột thịt
đã và còn đang từng giờ gục ngã
chiến đấu cho sự trường tồn
và lý tưởng tự do của giòng giống
mặc dù ngay khi anh vừa bước chân xuống phi trường Sài gòn
anh có thể chết tan thây
vì một miếng plastic
một trái mìn nổ chậm
hay một quả đạn từ xa
của người anh em phía bên kia bắn tới
mặc dù anh không thể quên
đôi mắt em xanh như những cánh đồng hai mùa trĩu hạt
và mái tóc em óng vàng
xoã tung trên đôi vai gầy cổ tròn ngấn trắng
mặc dù anh không thể quên
lòng tốt của ba mẹ em
dành cho anh một người Việt nam cô đơn lạc lõng
và anh cũng không thể quên
những lá thư của em
như có đem theo cả tiếng cười vô tư giòn tan
vỡ cao trên những hàng cây phong úa vàng lá chín
ôi những nụ hôn thầm
trong đêm nào rét ngọt
4.
không bao giờ đâu Donna
dù anh có yêu em
hơn bất cứ một thứ gì trên đất Mỹ
thì anh cũng trở về
quê hương anh với trăm ngàn đời khốn khó
nơi anh sống chui rúc như chuột
trong một căn nhà tôn, vách ván
nơi người yêu anh
đang từng phút giây mong đợi
(nàng cũng có một mái tóc dài thả xoã như em)
nàng cũng có một đôi mắt mở to sáng trong nhẫn nhục
tất nhiên tóc và mắt của nàng thì đen
và da vàng, cũng hệt như anh
nàng có may mắn
hơn khá nhiều người khác
ở chỗ còn được đi học
nghĩa là chưa đến nỗi phải tập nói O.K
để đi bán bar hay làm sở ngoại quốc
nhưng suốt một đời nàng không được như em
có những ngày hội vui
đem đàn tới cùng bè bạn hoà nhạc
vì nàng cũng như bất cứ một người Việt Nam nào đó
đã sớm biết đến chiến tranh
từ trong bụng mẹ
rồi lớn lên cùng lửa đạn tro tàn
và ngay trong tình yêu
(nàng cũng chịu biết bao điều nhục nhã)
5.
không bao giờ đâu Donna, Donna
dù anh có yêu em
hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
thì anh cũng vẫn trở về
quê hương anh ruộng cằn đất cỗi
người chưa lớn đã già
trẻ chưa cao đã cọc
dù anh sẽ chẳng bao giờ quên em
đôi mắt xanh, mái tóc vàng và những ngón chân ngà
chạy nhanh trên nền cỏ lạnh
và tất nhiên sẽ về cùng anh
là những tấm ảnh em cho
với xấp thư thơm mùi lúa mạch
anh sẽ mãi ngóng trông
một ngày nào em đặt chân lên quê hương anh nhỏ bé
anh hy vọng ngày đó
những hố bom hố mìn
đã được lấp bằng
cho rất nhiều hoa nở
để mỗi bước chân đi
em sẽ thấy xứ sở anh có phần đẹp hơn nước Mỹ
để em sẽ nhận ra
không đâu có thể có được
một giống dân hiền lành nhưng quả cảm
một giống dân cần cù nhẫn nại
và dễ mến như dân tộc anh
biết chừng đâu khi ấy
em sẽ chẳng chọn quê hương anh
như một tổ quốc thứ hai
khởi đầu một cuộc định cư vĩnh viễn
ôi Donna, Donna Ostermeyer
hoài hoài sương mù trong anh một đêm mùa thu tay vẫy
một đêm ngời giọng hát vỡ trên cao
ôi Donna, Donna Ostermeyer
em có hiểu chút gì
những điều anh mới nói?
Khi trông thư Thuỵ Châu
cũng đành người đã quên tôi
con chim nào cũng một đời kêu than
cây phong đã đỏ lá vàng
quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm
phải người quá nhẹ chân êm?
tôi nghe như thể gió vin cửa ngoài
cũng đành người lỡ ham vui
núi non nào cũng một đời cô đơn
tuyết trên mái cổ nghiêng hồn
dưới chân cổ tượng cũng bồn chồn, theo
xe không nào sẽ qua đèo
đêm nay chắc lá lại nhiều chiếc rơi
cũng may tôi có một đời
để đau, để khổ, để ngồi trông thư
Viết ở Fort Harrison
1.
thôi ngày mai ta sẽ được rời khỏi nơi đây
như phạm nhân được rời lao xá
như một tay ma đầu
ta hà hà xuống núi
như một samurai
trở về nơi rách rưới
như cánh chim
sau thời gian thương tích
cùng nỗi vui mừng
bay lên tìm về một nơi yêu dấu
2.
ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi đây
hôm nay giã từ
lần cuối những ngày loanh quanh kiếm đồ trong P.X
những buổi chiều mồ hôi
bê gạo muối về cho một bữa ăn tối Việt Nam
thôi ở lại nghe
người thiếu phụ trẻ gốc Mễ
ta trả cô về với anh chồng to gấp bốn năm lần ta
(như lời cô nói y không khác bao nhiêu một pho tượng rỗng)
thôi ở lại nghe Donna
tình chúng ta có thế
ở lại nghe người mẹ nuôi hiền lành
chỉ khiến ta thêm nhớ mẹ già lưng còng mắt mỏi
ở lại nghe cô Mỹ da đen dọn phòng cho ta mỗi sáng
ta đã để sẵn trên tủ này
một doolar làm quà cho cô tháng Ba
ta biết lát nữa đây
khi nhận tiền
cô sẽ nghĩ ta như một khách hào hoa phóng khoáng
cùng con mắt vốn sâu ắp đầy mặc cảm
của một người da đen
dọn phòng cho một tên da vàng mũi tẹt
mà thực ra cô có biết đâu
chính ta đây mới là kẻ dãy đầy mặc cảm
ta biết rõ ta
chỉ là một thứ hổ giấy
ta hiểu rõ ta
khi trở về quê hương
nào có khác chi một đời ngựa chạy
ta thấy rõ ta
không bao giờ dám mơ ước
cho những người bồi phòng ở quê hương ta
có xe hơi đi làm như cô mỗi sáng
ta chỉ cầu xin
cho đồng bào ta
có ăn có mặc
có hoà bình có hè hội vui chơi
3.
em không biết đâu, Thuỵ Châu
sáng nay anh dậy muộn
lọt thỏm trong chiếc ghế bành hai lần nệm mousse
chân gác lên chiếc bàn kiểu cổ đông phương
tay gạt thuốc trên mặt thảm nhung xanh
anh thấy mình bỗng nhiên sung sướng
bỗng nhiên đầy đủ
như một ông hoàng
(không có gì ngu ngốc bằng ông hoàng tưởng mình sung sướng)
anh cũng chợt nhận ra
phút chốc anh đã trở thành một tên vô cùng bần tiện
vét, vơ
tất cả những gì anh đem sang đây
trong hai chiếc va-li tọng đầy tạp phẩm
đến đôi giày há mõm
tính quẳng lại cho rồi
nhưng lại mang về
chỉ vì anh chợt nhớ
ở quê hương mình
thiếu chi những người suốt đời chỉ ước ao có được một đôi giày há mõm
để mang đi chơi
những ngày tết nhất
4.
dĩ nhiên bằng cách nào
anh cũng không thể về ngay bên em
(ít ra cũng phải qua mười lăm ngày nữa)
nhưng anh vẫn rạo rực
vẫn hân hoan
nghĩ thời gian đã đem chúng ta xích lại gần nhau một chút
và ngày mai
trên chuyến xe buýt tốc hành
anh sẽ nhẩm tính từng thước đất đi qua từ Đông sang Tây
nước bạn đồng minh chúng ta rộng lớn
trước khi về đến phi trường
bắt buộc
dành cho những người Việt Nam về nước
5.
ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi đây
hôm nay còn tự hỏi
cớ sao sống ở đây
vẫn nghĩ đời ta không phải thế
ôi đời ta – đời ta
đâu đây – thấp thoáng
6.
em thấy không, Thuỵ Châu
phải đứng giữa hai màu trắng, đen
thì màu vàng da ta mới rõ
một màu cho muôn năm
máu chảy?
một màu cho muôn năm
thành bao đựng xương khô
nên trước sau gì, anh cũng trở về
dù cho không còn em
anh trộm nghĩ
dưới mặt trời
thượng đế đã chia khu
cho từng màu da sinh sống
7.
ta phải sống hôm nay
như ngày mai sẽ chết
anh phải sống bên em
dù nhọ than người thân bôi đầy mặt mũi
ta có thể hoá đen
nhưng chưa từng cạo trắng
không thể xoá hận thù
bằng máu người xối chảy
Hai bài lục bát ở quê người
1.
đớn đau tôi ứa lệ trào
cây khô trên ngọn gốc hao dáng người
nằm co chân chạm ván đời
tay bưng ngực mỏng kéo hơi thở buồn
râu cùng tóc mọc, như gươm
rạch đâm ngang mặt những đường máu thâm
nhớ người rét buốt đêm câm
sương sa kính phẳng đã đầm đìa tuôn
2.
đến đây nắng cũng lạ người
chân đi dưới phố hồn ngồi tháp cao
tôi như quái vật chốn nào
ngu ngơ lỡ lạc bước vào cõi âm
rùng rùng những bóng dã nhân
đi qua, đi lại bước chân ngoài đời
bỗng thèm khát một tiếng thôi
bỏ tiền vào máy nghe lời chào ông
Thơ cho một người họ Huỳnh
tôi vẫn thế trở về đây đơn độc
một hồn sầu chấn ngự một non cao
một vai xiêu, một cổ xiết ân, cừu
một đầu nặng chất mang tình thảm thiết
người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt
mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi
tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều
chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn
tôi hư hỏng với nửa đời lêu lổng
nửa đời buồn như chiếc lá khuya bay
những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay
người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi
người xa cách như chưa hề gần gụi
làm sao người hiểu được đớn đau tôi
những ước mơ là ngục tối đời đời
nhốt tham vọng không bao giờ đạt được
như con nước đã chọn đời xuôi ngược
người âm thầm trông đợi phút thăng hoa
như bóng cây nép khuất một hiên nhà
như sự thực không bao giờ thay đổi
tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới
môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu
ngực thanh tân nên hơi thở nhiệm màu
tôi phủ phục dưới chân người – yếu – đuối
tôi vẫn thế trở về đây thú tội
tội yêu người hơn cả lúc ra đi
và mai sau, tôi, nắm cỏ xanh rì
xin bia mộ ghi tên người – cứu – rỗi
người vẫn thế vì yêu nên đắp đỗi
những hụt hao, lở sút ở đời tôi
bên đắng cay nhục nhã ở lòng người
ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối
ai cờ xí đi trong tình tôi vòi vọi
cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay
Ngày chúng ta
thức dậy em, thức dậy em
nắng rực rỡ đã vàng hanh cổng trước
nụ thương đau đã héo rụng đêm rồi
giấc mơ buồn đã theo gió ra khơi
mây dạm hỏi đã đầy trời kéo tới
thôi chảy nốt đi em dòng lệ tủi
thôi vai rung cố ấm áo anh đền
thôi môi non em thử nếm tình bền
riêng tai lạnh đã có đồ sính lễ
đừng xấu hổ với trăm ngàn mắt ngó
em cố cười như thể chỉ đôi ta
em cố vui như lúc trốn khỏi nhà
đến chỗ hẹn với nhau còn hồi hộp
ngày quang đãng ta thắp đời bạch lạp
máu linh thiêng đã chảy xuống chung dòng
thân trăm năm đã một phút tận cùng
tình chung kiếp đã nung hồn thành đá
từng bước một, em ơi, từng bước một
thềm đời anh chín bậc đá đi lên
em đã đứng trên đỉnh cao chót vót
của hồn – sầu – anh, mấy kiếp chưa tan
anh muốn hỏi một phút nào cúi xuống
tóc như mây em có phủ chân thềm
ngực xanh tươi có thở mát vai trần
những đêm lạnh sương rơi từng bậc đá
em có đủ bao dung cho những lầm lỡ cũ
những chân về không động lá hay cây
những trở về chỉ riêng một anh hay
em phong nhuỵ có thương người phiêu bạt
thức dậy em
họ hàng đà tới cửa
bạn bè ta đã rộn rã chung quanh
em thử nhìn xem có đủ người thân
em thử nhẩm tên những người vắng mặt
làm sao được cuộc vui nào chả khuyết
một hai người đã vĩnh viễn ra đi
một hai người đã ở lại bên kia
hay biến dạng cho cuộc vui trọn vẹn
em cao cả hãy vì anh thu vén
một chỗ ngồi cho kẻ vắng hôm nay
một chỗ buồn như nắng đậu trên tay
một chỗ khuất cho khỏi ai trông thấy
thức dậy em, hôm nay ngày mồng bốn
(phải tháng này trời sẽ có mưa ngâu)
phải mưa bay không dám ướt đôi đầu?
phải lệ mỏng kéo sầu qua lướt thướt?
em cứ tưởng như chiếc cầu ô thước?
đã bắt ngang cho hạnh phúc về gần
và đôi chân em chớ dại, ngập ngừng
hãy bước vội như sắp rồi tận thế
thức dậy em, một ngày đầu tháng bảy
ngày chung thân, ngày địa ngục, thiên đàng
ngày mở đời, ngày gọi kiếp lang thang
ngày vang vọng tiếng reo bầy con sẽ có
trước hai họ, anh sẽ vờ hiền hậu
em chớ cười khi thấy mặt anh nghiêm
em cứ vờ như hai đứa không quen
cứ đỏ mặt khi được đeo nhẫn cưới
anh nói nhỏ theo lòng anh (rất vội)
từ phút nào em đã nhốt đời anh
từ phút nào sông nước đã loanh quanh
tình đã chín trên bậc hồn đá lạnh
Phúc âm riêng của hai người
1.
cây buồn lá đến rơi thôi
hồn dang cánh muộn thu đời nhá nhem
mối đùn đất đắng cay em
bù nhau chưa đủ lệ hoen ngày vàng
chung thân tôi – địa ngục nàng
ngậm trầm nuốt ngải mong chàng yên vui
2.
trời buồn thôi cũng mây luôn
bao năm tiếng động bức hồn hoả thiêu
cây xê dịch với mắt chiều
theo chân bóng đổi cũng nhiều dung nhan
sầu lên ngút đỉnh đời nàng
áo em đã cởi – phủ chàng đắp đôi
thân trăm năm – môi đầu đời
(bầy chim cũng biết chuyện tôi yêu người)
sống cùng thác chẳng ngoai nguôi
nay vun hạt nhớ mai bồi cây thương
3.
sông buồn nước đến xuôi thôi
cành lay đêm động tả tơi cánh về
sáng người đỏ ngọn điên mê
chung đôi ngực thở xót kề môi soi
tình người chín kiếp chưa phai
trăm năm thân đá nghỉ, ngồi nỉ non
lòng hèn mọn ước mơ son
tay ai lụa nuột gối chăn đêm đầy
(sáo sang ngang sang cả bầy)
yêu nhau lệ vuốt mặt này chứa chan
muôn sau ai biết chuyện chàng?
mai kia ai nhỉ? nói nàng yêu tôi
4.
rừng buồn núi đến khôn vui
ngựa đi bước một thiếu đôi thuở nào
lên cao thạch động âm hao
xuống sâu nguồn đã dạt dào nghìn năm
một về lạnh chiếu rơi chăn
một về nhóm lửa bếp lầm tro, xưa
Du Tử Lê là một nhà thơ có một phong cách thơ đầy độc đáo và ấn tượng. Chính vì thế mà những trang thơ của ông ngay từ những ngày đầu ra mắt đã được sự tán thưởng mạnh mẽ từ độc giả.