Y Phương tên thật là Hứa Vĩnh Sước là người dân tộc Tày. Ông sinh năm 1947 tại Trùng Khánh, Cao Bằng và sau đó đến năm 1968 nhập Mỹ. Và ông đã là bộ đội thuộc binh chủng đặc biệt tinh nhuệ và phục vụ tới năm 1981 thì chuyển về Sở văn hóa Thông tin cao Bằng. Ông tốt nghiệt Đại học viết văn Nguyễn Du hóa II và cũng có nhiều sáng tác nổi bật. Dưới đây là những bài thơ hay nhất của Y Phương đừng bỏ lỡ bạn nhé!
Cho em từng ngày bình yên
Ở đấy
có trái tim bình yên đang đập
trong ngực một người
ở đấy
có một người
đang bình yên ngủ say trong một căn nhà
ở đấy
có một căn nhà
đang bình yên nổi lửa trong một khu rừng
ở đấy
có một khu rừng
bao nhiêu lá bấy nhiêu tình yêu
bình yên anh dành cho em
tình yêu anh dành cho em
bình yên vẹn nguyên
óng ánh nắng từng ngày
từng ngày từng ngày bình yên…
chưa bao giờ thâm mệt.
Em – cơn mưa rào – ngọn lửa
Ngày ra suối nhớ em
Gặp bông hoa nhớ em
Nói chuyện với người con gái cũng nhớ em
Em hiền lành
Em chậm chạp
Em đội chum rượu đến với anh
Người con gái có bàn chân to khoẻ
Đạp qua bao nhiêu đau khố
Đến với anh
Em đã nở cho anh một cô nàng đa cảm nữa
Em – cơn mưa rào – ngọn lửa
Có em rồi đời mất dần thói xấu
Biết ăn năn trước mỗi bình minh
Khầu súng trường qua cuộc chiến tranh
Anh bắn vỡ tảng ngực thằng xâm lược
Em là mực trong ngòi là cơm trong nồi là gà gáy nhưng cũng là quả ớt
Những gì anh có được
Đều bắt đầu từ em
Chờ đón em
Hạt ngô, bông lúa
Em về cấy gặt
Có em rồi làm ngắn ngày tháng chạp
Bàn tay mềm ra suối lại thơ ngây
Bàn tay mềm nẩy búp trên cây
Cầm ngọn khói dựng lên trời thẳng tắp.
Lặng lẽ đêm
Trên đầu ta
Trăng khe khẽ sáng
Sương khe khẽ lắng
Mây khe khẽ trôi
Dưới lưng ta
Chiều khe khẽ thở
Trong ngực ta
Khe khẽ người
Mặt trời yêu thương theo nắng lên
NGƯỜI…
Mãi mãi
Mười tám
Hai mươi
Ba tư…
Tuổi
NGƯỜI…
Như núi non
Sông suối
Một đời
Trong veo
Xanh ngắt
NGƯỜI…
Là NGƯỜI nhất
Hiến trọn đời mình cho ĐẤT NƯỚC
ĐẤT NƯỚC oa oa nhịp điệu thanh bình
NGƯỜI…
Lẫn vào trời
Vào hoa tươi
Vào má thơm
Vào môi ngọt
Vào mỗi ngày mở mắt
Mặt trời yêu thương theo nắng lên.
Mùa hoa
Mùa hoa
Mùa đàn bà
Mặt đỏ phừng
Thừa sức vác ông chồng
Chạy phăm phăm lên núi.
Mùa hoa
Mùa đàn ông
Mệt như chiếc áo rũ
Vừa vịn vừa đi vừa ngái ngủ.
Nói với con
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời.
Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục
Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con.
Phố xưa
Phố xưa
Bây giờ vẫn như xưa
Những mái nhà nâu
Những cột nhà đen
Đêm đêm lép bép ngọn đèn
Tôi bước đi trên con đường xưa
Tránh đứa trẻ đang ngồi chơi bi
Tránh ông già lim dim sưởi nắng
Tránh ngươi xưa, đầu đường, áo trắng
Con trên vai, đi thẳng, chẳng nhìn ai
Giận nhau lâu, nhớ nhau dài
Tôi trở về cùng người xưa của phố
Em gọi tôi, nhưng tôi không ngoái cổ
Giả vờ đi.
Tên làng
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Ba mươi tuổi từ mặt trận về
Vội vàng cưới vợ
Ba mốt tuổi tập tành nhà cửa
Rào miếng vườn trồng cây rau
Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu
Như mặt trời mới nhô ra khỏi núi
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Mang trong người cơn sốt cao nguyên
Mang trên mình vết thương
Ơn cây cỏ quê nhà
Chữa cho con lành lặn
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Lần đầu tiên ôm tiếng khóc lên ba
Lần đầu tiên sông núi gọi ông bà
Lần đầu tiên nhóm lửa trên mặt nước
Lần đầu tiên sứ sành rạn nứt
Lần đầu tiên ý nghĩ khôn lên
Ý nghĩ khôn lên nỗi buồn thấm tháp
Bàn chân từng đạp bằng đá sắc
Trở về làng bập bẹ tiếng đầu tiên
Ơi cái làng của mẹ sinh con
Có ngôi nhà xây bằng đá hộc
Có con đường trâu bò vàng đen đi kìn kịt
Có niềm vui lúa chín tràn trề
Có tình yêu tan thành tiếng thác
Vang lên trời
Vọng xuống đất
Cái tên làng Hiếu Lễ của con.
Tiếng hát tháng giêng
“Một năm mười hai tháng vận chuyển
bướm ong còn làm bạn với hoa
trai gái được đi về trấy hội
nhiều bạn gái lo ít bạn trai
anh nói rõ họ tên em biết
đến mùa về trồng bắp trên nương
làm không kịp nhớ tìm em với”
Bài hát ấy già lắm rồi
từ khi có núi có đồi
có nền nhà mẹ cha đã hát
con sông Qui hiếm hoi
chở người sang dào dạt
tiếng hát trẻ mãi không già
Mùa xuân này mẹ cho tháng giêng
anh em ra chiến hào
chiến hào mới đào
đất bừng máu đỏ
hướng súng ngược chiều gió…
anh em tôi chia nhau tháng giêng
riêng câu hát phần em tất cả
Dẫu em qua một vùng đảo đá
đá lô nhô như sóng triều dâng
sóng có buồn? Sao núi bâng khuâng
quê tôi còn nghèo lắm
Đất nước mệt trăm miền giặc giã
cây cầu tre gánh lúa nuôi quân
chỉ có màu chàm ở lại với dân
tình cách mạng lúc nào cũng thắm
em gái tôi mới lớn
bài hát vui em hát suốt mùa đông
Sửa khăn áo đi em
câu hát tháng giêng cất vào hoa đá
đứng vững ở đây mà chiến đấu
tựa lưng vào màu đỏ chiến hào
ta nhất quyết không lùi
cả đất nước trong bàn tay ta giữ
câu hát này thiêng liêng lắm chứ
hát bây giờ còn đề hát mai sau.
Trên đây là những bài thơ hay nhất của Y Phương mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua các bài thơ này ta có thể thấy rõ ràng chất thơ của Y Phương. Đó là một hồn thơ chân thật, mạnh mẽ và trong sáng. Và trong đó cũng chứa đựng cách tư duy giàu chất hình ảnh của con người miền núi.