Để nối tiếp phần 1 những trang thơ hay nhất của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh, ngay bây giờ mình cùng nhau theo dõi và cảm nhận bài viết này của chúng tôi nhé! Anh một lòng đam mê sáng tác và hăng say sáng tạo những trang thơ của mình. Những cố gắng của anh đã được khẳng định bởi giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài. Hãy cùng nhau khám phá những tuyệt phẩm vang danh này của anh nhé!

Gần như một câu chuyện

em ngồi trên từng chiếc chữ
phôi thai trong mỗi bụng từ
nơi mắt dòng thơ em chảy
những luồng ánh sáng vô tư
em vấp cỏ xanh em ngã
lút sâu vào những êm mềm
em đè chết tôi chú dế
vẫn cười mà hót khúc đêm
trăng trôi từ quê ra phố
em nằm nghiêng chiếc bóng gầy
ban mai liếm tan chiếc bóng
em leo ngọn nắng lên mây

Rung

lạ lùng li ti hoa sữa
nở mơn man như tình đầu
cánh chim phất phơ trong nắng
em có hiểu gì tôi đâu
ngồi với bóng mình em ngắm
từng nhánh mùa đông đơm hoa mùa hè
từng tiếng cười vang vòm mây rũ bụi
cơn mưa đầu nguồn thay lá hoang sơ
từng ngụm thời gian cay thơm hơn rượu
say âm thanh vừa lên men sắc màu
ngắm em đang ngắm nhân gian ấy
vui dù tôi hiểu chi đâu

Mở

mở cửa sổ phố vào nhà
mở em ra để thấy ta bình thường
nhường cho tâm thức mở đường
đến nơi khát vọng còn đương chập chờn
dịu dàng mưa mở cô đơn
một mình bỗng thấy nhiều hơn một mình

Lại vẽ

cầm bơ vơ vẽ mây trời
tô lên lẻ tẻ những lời vu vơ
thật ra tim vẫn đợi chờ
cơn mưa chôn cất thời giờ hoang vu
vẫn bay đấy cánh chim mù
lạc loài mà chả căm thù không gian
mãi mơ nhịp đập bầy đàn
dìu nhau vỗ giữa bạt ngàn mong manh
bay qua đôi mắt trong lành
gieo vào tâm trẻ màu xanh đầu đời
cầm bơ vơ bỗng sợ rơi
trước khi vẽ kịp một thời hoang mang
coi như một bức tranh xoàng
mỗi khi ngắm đỡ tiêu hoang loài người
cánh chim giống những môi cười
cũng tựa môi khóc rượi rười xuống lên
trần gian xứng đáng làm nền
phớt lên âm sắc rỉ rên của nàng

Giá mà có

giá mà có tí dịu dàng
của em và của những nàng vân vân
thực ra ta cũng cóc cần
nhưng mà đã trót hồng trần ta đi
giá mà có tí nhu mì
của cô bán thịt con gì ngon ngon
thực tình thịt lợn vẫn còn
nhưng mua để nếm ngọt ngòn môi em
nghe em lảnh lót mà thèm
được ăn giọng nói thay kem bờ hồ
giá mà có cái ô tô
va vào tôi lúc ngây ngô thế này
giá mà có một bàn tay
khóc tôi những lúc chẳng may ngỡ ngàng

Mưa lá lá mưa

ta bỗng thoảng buồn lo em đang lạnh
những đêm nằm nghe mãi lá ăn mưa
trăng theo nước chảy xuyên tầng không mỏng
dẫu không còn thao thiết quá như xưa
những vô nghĩa không làm ta quên được
ý nghĩa đời trong mỗi chiếc bâng khuâng
trái tim vẫn sẽ còn rơm rớm đập
nếu nhìn em ban sớm mắt thâm quầng
em có hiểu đời sống mà ta biết
chưa tài nào khuếch tán nó sang em
để em thấy trong đêm niềm tinh khiết
dù ta đang ngập ngụa giữa cũ mèm
những đêm nằm nghe mãi mưa ăn lá
sáng ngày ra cây cối đã trần truồng
ta mặc nỗi nhớ đi trên phố
thương thị thành sao thiếu quá chim muông

Dìu dịu

dịu dàng con dế ngắm
một tôi không còn gì
cọng cỏ xanh nước mắt
hạt sương vờ vô tri

Gió

ngồi lại đây em
dưới vòm lá cỏ
ta là ngọn gió
mang buồn lo đi
em đừng nhu mì
hết phần đanh đá
tát ta bầm má
rồi thì hẵng hôn
nghe người ta đồn
tình yêu thú phết
xua tan mỏi mệt
đơm mùa bao dung
nhưng phải yêu chung
còn yêu riêng lẻ
đau như bị xé
khỏi dòng thời gian
em ngồi bình an
dưới vòm lá cỏ
tát rồi hôn gió
biết là ta đâu

Một bài không tên nữa

một tiếng động nhỏ
có thể biến anh thành con người khác
nỗi oan của anh
không bằng một loài chim
căn nhà chưa ngủ dậy
miệng còn đầy rớt dãi
cả một mùa đời
em cất tiếng yêu đi
chỉ một hạt bụi bay vào mắt
có thể làm trái đất phóng trệch hướng
nếu trẻ con cười nhiều
điều kỳ diệu dễ xảy ra
những hàng cây chứng kiến bao tai nạn
mùa xuân về vẫn cố đơm hoa
khi em gom tiếng còi xe lại
và đong lên sẽ thấy tại sao buồn
khi em cân những lạnh lùng hờ hững
trong mắt kẻ đi đường em sẽ khóc oà lên
những chấn động nhỏ
từng ngày biến đổi gen của sự sống
anh không hoài cổ đâu em ạ
nếu hôm nay anh thấy thế gian cười

Đã bao giờ

đã bao giờ em cho anh cơ hội
nhá thời gian đang gặm nhấm tóc em
anh nào biết tóc em ngào ngọt thế
từng tích tắc chết bên tai
vải liệm may từ vô nghĩa
buồn nhưng anh không thích rượu
im hớp từng ngụm nguyên sơ
như ngắm em một ngày không son phấn
thơ có lúc làm anh mỏi mệt
nhưng nhiều hơn làm anh bình tâm
có bao giờ em ghen thầm ngôn ngữ?
mong những lần cởi hết những chữ
linh hồn anh sờ linh hồn em
như hai giọt mưa rơi vào nhau
và nguyên thuỷ ngỡ ngàng ta hát
nghe cội nguồn rạo rực tung tăng
như đứa trẻ thả rông trên đồng cỏ
muốn tô mình lên những non xanh
đeo tay em một chiếc tự do
em đừng khóc quen miệng thôi anh nói
thật ra em rơi lệ ấm nhiều vào
nghĩ về em không làm anh mỏi mệt
không bình tâm chỉ hơi buồn thôi
anh sợ uống cạn đại dương buồn mà
đêm còn trôi

Phóng sự đầu ngày

những ban sớm phố không chim
để hót
con mèo kêu như chính nó
mắt lim dim nghe cá bơi trong chảo mỡ
màu tam thể
mềm
hàng hoa sữa thả lá đến trường
lá đeo trên vai giọt sương
bài vỡ lòng thiên nhiên học
làm ơn từ bi với chính mình
dăm cơn đau chạy dọc đường nhựa
những bóng người bị xe chẹt lên
ánh sáng chảy dài trên thân đèn cao áp
màu thép mong sự gột rửa muộn mằn
mặt trời khoe hàm răng vừa đánh
rớt tia nắng hiếm hoi bằng chì
cá ngoi lên đớp phải ngộ độc
đành hy vọng mình đang nằm mơ
người gánh rau chờ chiều rồi tối
sống như trong nghệ thuật sắp đặt
gã triết gia buồn bã nào biết
nhớ về ai cô ấy đang cười

Này

anh tưới rượu lên tờ thời gian để
xoè bâng khuâng mà đốt khẽ như là
chờ ngưi ngửi mùi hương xa lạ
ấy cũng vừa đủ để ngấm vào da

em không biết là tôi không hề biết
cái tôi đang còn hay mất hay vừa
làm con phố nhói đau sực tỉnh
giấc ngủ ngày dù quên mất mình chưa

ăn ánh sáng mà mây rơi vào lúc
đang bay như đùa vui với chim trời
ơi nỗi nhớ về ai luôn chẳng những
ấm mà còn buốt đấy lúc tình rơi

xuống những chốn mà tương lai nhủ sẽ
giấu mùa xuân niềm thương tiếc đang cầm
trên những ngón thon và chai đã bị
bỏ rơi và đang vỗ cánh lặng câm

Tôi tầm thường

tôi tầm thường quá em ơi
bắn em đâu biết người rơi là mình
vênh vang tinh tướng tướng tinh
chợt soi thời khắc thấy mình hư vô
tưởng mình quá đỗi ngây ngô
ngây ngô theo kiểu không tồ mà trong
một lần đau mãi trong lòng
mổ ra mới thấy ròng ròng tạp nham
ngỡ ngoài tình chẳng gì tham
suốt đời suốt kiếp chỉ ham rộng dài
ai dè thực tại bắt bài
đang không yêu nổi một ai ngoài tiền
tin mình chỉ giả vờ điên
ngoài thơ thì cũng lành hiền trong veo
nào hay mới thấy con mèo
đã mơ nồi lẩu hò reo ngút ngàn
cho rằng mình chả dã man
chỉ ăn súc vật như bầy đàn thôi
đến khi bị nó chén rồi
xẩu xương vương lại một tôi tầm thường

Lỗi tại ai

đường cao tốc tôi
phóng
xe máy không đội mũ bảo hiểm
con muỗi đâm sầm vào mắt
chết
lỗi tại ai
đám tang của tôi
cũng đông phết
tôi cười khúc khích
chỉ tại tiếng nước mắt rơi thánh thót nghe như rhythm of the rain quá đỗi vui tai
vô duyên
lỗi tại ai
những gì không chịu thuộc về tôi
ép thế nào cũng không thuộc về tôi
muốn bật khóc
nhưng bật khóc thuộc về kẻ khác
lỗi tại ai
lỗi tại ai
lỗi tại ai
lỗi tại ai
phải rồi
luôn là lỗi tại ai
thế là đủ chứng cứ để khởi tố
nào chúng ta cùng đi bắt
cái thằng ai

Bài không số số 7

cả em cũng không phải là sự thật
nhưng tình yêu là dối trá sau cùng
cỏ cỏ cỏ cỏ xanh cỏ đỏ
em là miền hoang tưởng bao dung
những lúc quá miên man ôi những tưởng
thời gian kia không có chỗ cho mình
nào đâu biết chật chội trong chính nó
khi cồn cào thương tiếc bóng em xinh
đi ra phố nhìn ô tô xe máy
lẩn vào mưa để thấy chút gì gần
một hơi thở em thả lên trời nhỏ
mưa dìm về ban chút ấm tha nhân
cả tôi nữa đâu phải là sự thật
cả vân vân trong tất cả muôn loài
nhưng em ạ cho dù vô định nghĩa
thật lòng tôi còn muốn sống nguôi ngoai
dù bấn loạn trong đầm lầy hư ảo
cái tôi đang là cái chính tôi là
như cảm giác tôi đang là sự thật
dù nó là điều em cứ lạ xa
em không hiểu nhưng ngày kia sẽ hiểu
khi lòng em xao xuyến những con người
bị dối trá đuổi khỏi mình và cả
tuyệt vọng em môi vẫn thiết tha cười

Yêu em như

yêu em như hoa dại
mọc hoang trên ngói sờn
nằm thơm trong từng cánh
mà yên lòng cô đơn
đêm qua mưa rào ấy
gột rửa cho ngói hồng
hoa mong manh vụn vỡ
biết tôi giờ đâu không

Một chiều

một chiều ngôn ngữ ra đi
tôi câm ve vuốt nhu mì nơi em
biết rằng im lặng cũ mèm
nhưng tôi vẫn cứ để xem thế nào
mất ngôn ngữ tưởng không sao
hoá ra không nói xin chào được nhau
chỉ cho em một sắc màu
ý là những chuyện mai sau khó lường
nào ngờ em ngỡ vấn vương
cầm bao bất trắc bình thường như không
thở nhẹ nhìn ra mênh mông
ngữ ngôn như cánh bạch hồng đang bay
em nhân hậu lắng nghe này
bản giao hưởng những ngón tay chuyện trò
ngôn ngữ bản tính tò mò
mở muôn con mắt tròn vo ngắm nhìn
em ngờ nghệch ạ đừng tin
ngữ ngôn ác lắm mẹ mìn bắt tôi
bây giờ em cứu được rồi
ơn em lại phải bồi hồi ngữ ngôn
khôn vì dại dại vì khôn
không khôn không dại sinh tồn làm chi

Hát vội

con ngựa hoang
chết uổng
giữa đầm lầy
cỏ non
định mệnh ư
ngộ nhận
một trò đùa
trẻ con
anh thèm ghê
chết lặng
trong môi cười
véo von

Đoán

thơ là âm vang của lặng im
là đôi cánh mỏi mềm của tim
là cả những gì không phải thế
là tìm không thấy thấy không tìm

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng quý độc giả những bài thơ chứa đựng nhiều cảm xúc và ý nghĩa sâu sắc trong tập thơ Uống Một Ngụm Nước Biển của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh. Hãy cùng nhau cảm nhận bài viết này của chúng tôi nhé các bạn