Không những có tài sáng tác thơ tuyệt vời mà nhà thơ Phạm Công Thiện còn là một dịch giả nổi tiếng với những bài dịch thơ tác giả khác trên thế giới. Liệu bạn có tò mò về những thi phẩm đó của ông không? Nếu có thì ngại ngần gì mà không nhanh theo dõi trang viết đặc sắc này của chúng tôi! Đừng bỏ lỡ nhé!
Hoài tưởng
Der Nordost wehet,
Der liebste unter den Winden
Mir, weil er feurigen Geist
Und gute Fahrt verheißet den Schiffern.
Geh aber nun und grüße
Die schöne Garonne,
Und die Gärten von Bordeaux
Dort, wo am scharfen Ufer
Hingehet der Steg und in den Strom
Tief fällt der Bach, darüber aber
Hinschauet ein edel Paar
Von Eichen und Silberpappeln;
Noch denket das mir wohl und wie
Die breiten Gipfel neiget
Der Ulmwald, über die Mühl’,
Im Hofe aber wächset ein Feigenbaum
An Feiertagen gehen
Die braunen Frauen daselbst
Auf seidnen Boden,
Zur Märzenzeit,
Wenn gleich ist Nacht und Tag,
Und über langsamen Stegen,
Von goldenen Träumen schwer,
Einwiegende Lüfte ziehen.
Es reiche aber,
Des dunkeln Lichtes voll,
Mir einer den duftenden Becher,
Damit ich ruhen möge; denn süß
Wär’ unter Schatten der Schlummer
Nicht ist es gut,
Seellos von sterblichen
Gedanken zu sein. Doch gut
Ist ein Gespräch und zu sagen
Des Herzens Meinung, zu hören viel
Von Tagen der Lieb’,
Und Taten, welche geschehen.
Wo aber sind die Freunde? Bellarmin
Mit dem Gefährten? Mancher
Trägt Scheue, an die Quelle zu gehen;
Es beginnet nämlich der Reichtum
Im Meere. Sie,
Wie Maler, bringen zusammen
Das Schöne der Erd’ und verschähn
den geflügelten Krieg nicht, und
Zu wohnen einsam, jahrlang, unter
Dem entlaubten Mast, wo nicht die Nacht durchglänzen
Die Feiertage der Stadt,
Und Saitenspiel und eingeborener Tanz nicht.
Nun aber sind zu Indiern
Die Männer gegangen,
Dort an der luftigen Spitz’
An Traubenbergen, wo herab
Die Dordogne kommt
Und zusammen mit der prächt’gen
Garonne meebreit
Ausgehet der Strom. Es nehmet aber
Und gibt Gedächtnis die See,
Und die Lieb’ auch heftet fleißig die Augen,
Was bleibt aber, stiften die Dichter.
Dịch
Gió đông bắc thổi
Luồng gió được tôi yêu thương nhất trong các luồng gió
vì nó hứa hẹn thần trí nẩy lửa
Và chuyến hải hành tốt đẹp cho những thuỷ thủ
Thôi, bây giờ hãy lên đường và đón chào
Dòng sông Garonne kiều diễm
Và những khu vườn ở Bordeaux
Mà nơi đó trên bờ sông dốc lệch
Lối đi tuột xuống, nơi đó con suối nhỏ
Chảy đổ rớt sâu vào dòng sông, nhưng ở trên kia
Một cặp giai ngẫu quí phái
Những cây sồi và những cây bạch dương bạc
trắng, đang đứng nhìn ngó xa vời
Vẫn còn tơ tưởng dịu dàng trong tôi và còn thấy lại bao nhiêu
Những chóp cây rộng lớn của rừng cây du
Nghiêng cúi trên nhà máy xay lúa
Nhưng trong sân vườn có một cây sung mọc lên
Mà nơi đó vào những ngày lễ
Những người đàn bà da nâu rám nắng rảo bước
Trên mặt đất mềm mượt như tơ lục,
Vào thời tiết tháng ba
Khi ngày và đêm đều dài bằng nhau
Khi trên con đường nhỏ chậm rãi thong dong
Nặng trĩu những hoàng mộng
Lướt nhẹ ngọn gió hiu hiu ru ngủ
Thôi, hãy trao cho tôi
Một chén rượu thơm ngát
Tràn trề ánh sáng đen sẫm
Để tôi được an nghỉ và rồi
Được ngủ ngon lành dưới bóng mát râm
Không nên
Là không hồn trống vắng
Những suy tưởng tử sinh. Tuy nhiên cũng nên
Nói chuyện thì thầm với nhau và nói lên
Những gì trái tim muốn nói, nên nghe nhiều
điều kể lể về những ngày yêu đương.
Và về những sự nghiệp đã thành tựu.
Nhưng những bạn thân của tôi bây giờ ở đâu? Bạn Bellarmin
Với kẻ đồng hành của anh ấy? Nhiều người
Lưỡng lự rụt rè lên đường trở về suối nguồn;
Thực thế, niềm sung mãn tràn trề bắt đầu ở
Trong biển cả – Họ, những kẻ ấy,
Giống như những hoạ sĩ phối hợp
Sắc đẹp của mặt đất và không tránh né rẻ rúng
Chiến tranh vẫy cánh và sống trọn
Cả năm dài cô độc, dưới cột buồm không lá, nơi chốn mà đêm tối không bị xuyên chiếu rực ngời
Bởi những ngày lễ lớn của thị trấn
Bởi nhạc vũ nhảy múa của dân cư địa phương.
Thôi, bây giờ quay mặt hướng về dân đất Ấn Độ
Họ đã lên đường
Nơi đó, nơi mà đỉnh chóp lộng gió
Nơi những đồi núi trồng nho mà từ đó
Sông Dordogne chảy xuống,
Cùng với dòng sông Garonne xinh đẹp rạng rỡ
Và cùng nhau dòng nước chảy tuôn ra xa khơi, thênh thang như biển cả
Nhưng biển cả cưu mang chấp nhận và ban bố cho trí nhớ, và
Tình yêu, cũng thế, vẫn còn đôi mắt nhìn ngắm trừng trừng,
Song, chỉ có những thi nhân mới phôi dựng lại những gì còn tồn tại…
Từ cõi xa xôi…
Wenn aus der Ferne, da wir geschieden sind,
Ich dir noch kennbar bin, die Vergangenheit
O du Theilhaber meiner Leiden!
Einiges Gute bezeichnen dir kann,
So sage, wie erwartet die Freundin dich?
In jenen Gärten, da nach entsezlicher
Und dunkler Zeit wir uns gefunden?
Hier an den Strömen der heiligen Urwelt.
Das muß ich sagen, einiges Gutes war
In deinen Bliken, als in den Fernen du
Dich einmal fröhlich umgesehen
Immer verschlossener Mensch, mit finstrem
Aussehn. Wie flossen Stunden dahin, wie still
War meine Seele über der Wahrheit, daß
Ich so getrennt gewesen wäre?
Ja! ich gestand es, ich war die deine.
Wahrhafftig! wie du alles Bekannte mir
In mein Gedächtniß bringen und schreiben willst,
Mit Briefen, so ergeht es mir auch
Daß ich Vergangenes alles sage.
Wars Frühling? war es Sommer? die Nachtigall
Mit süßem Liede lebte mit Vögeln, die
Nicht ferne waren im Gebüsche
Und mit Gerüchen umgaben Bäum’ uns.
Die klaren Gänge, niedres Gesträuch und Sand
Auf dem wir traten, machten erfreulicher
Und lieblicher die Hyacinthe
Oder die Tulpe, Viole, Nelke.
Um Wänd und Mauern grünte der Epheu, grünt’
Ein seelig Dunkel hoher Alleeen. Offt
Des Abends, Morgens waren dort wir
Redeten manches und sahn uns froh an.
In meinen Armen lebte der Jüngling auf,
Der, noch verlassen, aus den Gefilden kam,
Die er mir wies, mit einer Schwermuth,
Aber die Nahmen der seltnen Orte
Und alles Schöne hatt’ er behalten, das
An seeligen Gestaden, auch mir sehr werth
Im heimatlichen Lande blühet
Oder verborgen, aus hoher Aussicht,
Allwo das Meer auch einer beschauen kann,
Doch keiner seyn will. Nehme vorlieb, und denk
An die, die noch vergnügt ist, darum,
Weil der entzükende Tag uns anschien,
Der mit Geständniß oder der Hände Druck
Anhub, der uns vereinet. Ach! wehe mir!
Es waren schöne Tage. Aber
Traurige Dämmerung folgte nachher.
Du seiest so allein in der schönen Welt,
Behauptest du mir immer, Geliebter! das
Weist aber du nicht,…
Dịch
Khi chúng mình cách biệt khoảng trời xa.
Em còn anh, nhận ra từ quá khứ.
Người dự phần khổ đau chia mọi thứ.
Cả bao điều tốt đẹp lắng trong anh.
Nói sao đây? Cô bạn gái chân thành.
Nàng mong đợi khu vườn xưa gặp lại.
Sau thời gian tối tăm đầy kinh hãi.
Bên dòng sông của thế giới thiêng liêng.
Em nói về niềm hạnh phúc vô biên.
Trong ánh nhìn ngóng phương xa vời vợi.
Anh trở lại một lần vui phơi phới.
Người đàn ông luôn kín đáo, âm u.
Những giờ trôi qua sao im lặng như ru!
Tâm hồn em vượt quá xa sự thật.
Một khoảng cách cũng làm em cô lập.
Vâng! Em là của anh, em thừa nhận cùng anh.
Thật vậy thôi! Anh muốn biết chuyện mình.
Tâm trí em, về những điều đã viết.
Những lá thư gửi cho nhau tha thiết.
Cũng giống anh, em kể hết ngày qua.
Đó là xuân hay hè? Có tiếng hót sơn ca,
Cất giọng ngọt ngào với các loài chim khác,
Nghe không xa giữa những lùm xanh mát.
Khi hương cây thoang thoảng khắp quanh mình.
Ta dạo qua bụi bờ, con đường sáng lung linh.
Bãi cát mịn, cảnh đẹp hơn mình tưởng.
Càng yêu thích với loài hoa cẩm chướng.
Hoa uất kim,.đổng thảo, dạ lan hương.
Dây thường xuân khả ái phủ xanh tường.
Trải bóng tối trên lối đi ngoạn mục.
Ta thường gặp những sáng chiều hạnh phúc.
Trao chuyện lòng, nhìn say đắm, cười vui.
Trong tay em, chàng trai trẻ một thời.
Bị bỏ rơi, xa ruộng đồng, xứ sở.
Chàng bày tỏ về nỗi buồn khốn khổ.
Những địa danh xa lạ đã từng qua.
Mọi vẻ đẹp này, giữ mãi chẳng phôi pha.
Bờ hạnh phước, em vô cùng quý báu.
Quê hương nào, hoa để tình yêu dấu.
Hay ẩn hình từ điểm ngắm trên cao.
Biển bao la tự soi ánh phương nào.
Không ai biết được nội dung nàng nghĩ.
Đối với nàng thậm chí còn thi vị.
Ngày bên nhau đẹp đẽ biết bao nhiêu.
Từ khởi đầu ta thừa nhận tình yêu.
Tay siết giữ…để giờ sao tiếc nuối!
Ngày thơ mộng đã trôi đi quá vội.
Khi hoàng hôn buồn bã tiếp chơi vơi.
Anh cô đơn trong mộng đẹp cõi đời.
Người yêu ơi, anh thường hay nói vậy!
Nhưng anh không biết mình, đã là thế đấy!..
Nên viết chữ khít sát lại trên một mảnh giấy nhỏ, xếp thành hình thoi gọn chặt khít khao, sẽ được nhét vừa vặn vào miếng mề đay nhỏ đeo cổ của bất cứ một cô gái nào
Lo the leaves
Upon the new autumn grass
Look at them well…!
Dịch
Hãy nhìn lá
Trên cỏ thu non
Hãy ngó nhìn cho rõ…!
Trên đây, tapchivannghe.com đã dành tặng đến quý độc giả những bài thơ dịch xuất sắc của nhà thơ Phạm Công Thiện. Qua đó ta thêm phần hiểu và ngưỡng mộ tài năng cùng độ am hiểu ngôn ngữ tuyệt vời của ông.