Nào! Ngay bây giờ chúng ta cùng nhau cảm nhận những trang thơ tuyệt vời của nhà thơ Phạm Công Thiện nhé! Chắc hẳn đối với những độc giả yêu thơ đã không còn xa lạ gì với nhà thơ này. Từ lâu, ông đã được mọi người ca ngợi bởi độ tài hoa trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật. Những thi phẩm của ông được bạn đọc đánh giá cao và săn đón nồng nhiệt. Đừng chờ đợi nữa, cùng nhau cảm nhận qua bài viết này nhé!
Thức khuya
Thức khuya trời rạng đông
Triều nước lớn qua sông
Giựt mình quên đóng cửa
Trên đồi: phong đỏ hồng
Trôi
Tất cả đều trôi đi
Chuyện xưa không còn gì
Mây chiều bay lũ lượt
Nói năng nữa mà chi
Con gái
Càng xa càng mông lung
Tới gần vẫn lạ lùng
Nhắm mắt sao lạ quá
Mở ra: ồ không cùng
Tôi chết
Tôi chết đi hôm nào
Sực tỉnh dậy trên cao
La đà bay phất phưởng
Đạp nhẹ đuôi sao phướn
Tôi sống lại mai sau
Ngồi nhập định non cao
Biệt tích mười phương hướng
Múa ca cùng chim phượng
Nước chảy
Nước chảy trong buồng tắm
Trời run rẩy căm căm
Trộm nhìn em mặc áo
Hương ủ thơm đêm rằm
Hôm nay
Hôm nay là hôm nào
Thôi đừng hỏi tại sao
Phép lạ đập vào cửa
Bông súng nở trắng phau
Thẩn thơ
Thẩn thơ rồi thẫn thờ
Lặng lẽ ngồi hong thơ
Mưa đìu hiu thôn vắng
Bay đi những mộng hờ
Chỉ cần
Chỉ cần một ý tưởng:
Khắp vũ trụ mười phương
Sáng bừng lên vô lượng:
Thiên tiên hiện đầu giường
Chiêm bao
Đêm mưa nằm chiêm bao
Thấy em khóc nghẹn ngào
Bàng hoàng chợt tỉnh giấc
Rồi mơ thấy kiếp sau
Phố Đà Lạt mưa ngâu
Quì vàng nở rực màu
Dăm ba nàng thơ thẩn
Hường đỏ thắm anh đào
Em ngồi cạnh bờ ao
Thòng chân xuống trắng phau
Em liệng hòn cuội nhỏ
Nước động xoáy dạt dào
Gió xôn xao rú gào
Thổi hất tung khuy áo
Phơi núm vú đỏ au
Em thẹn thùng kêu đau
Rồi bật khóc cúi đầu
Chẳng thèm nói một câu
Bất thần anh tỉnh giấc
Nghe mưa rớt qua cầu
Một hôm nào mưa rào
Biển chiều mới gặp nhau
Chiều xa xưa hoang vắng
Càng nhìn nhau im lặng
Bên kia đồi không nắng
Tiếng dương cầm văng vẳng
Một người khóc trong mưa
Thôi chẳng còn nhau nữa
Dầu hẹn nhau lần lữa
Kiếp nào như đêm xưa…
Sáng
Sáng sớm thức dậy
Ai nằm bên cạnh
Trời thực nhiều mây
Mưa đêm vừa tạnh
Cây là ướt xanh
Mộng đỏ đầu cành
Rung nhẹ thiên thanh
Sáng này như hôm ấy
Bánh xe nghiến đường rầy
Buồn xưa vùng chỗi dậy
Ngỡ dập tắt lâu nay
Chẳng muốn nói gì nữa cả
Đóng lại cửa phòng thấy lạ
Nhớ nhau thì gặp nhau
Không nhớ nữa quên mau
Nhảy thẳng vào sự việc
Chẳng có gì đáng tiếc
Sự việc lớn lao nhất
Là hiện tiền tịch diệt
Sống chết
Sống không ai ngó
Chết chẳng ai lo
Sinh tử ồ chuyện nhỏ
Thương khóc chi lắm trò
Hít thở
Hít vô mặt trời mọc
Thở ra hồn bích ngọc
Hít vô trăng mười sáu
Thở ra rừng đại lộc
Từ trống trải nhận thấy
Tự trống trải lắng nghe
Tịch diệt liền tại đây
Xuân dậy giữa trưa hè
Thời gian
Hôm qua vẫn trở lại
Dĩ vãng là hôm nay
Ngày mai là hiện tại
Hiện tại chết mỗi giây
Mỗi giây mất một đời
Cái gì vừa vụt tới
Liệng bay đi tức thời
Em đâu rồi em ơi
Người bước
Người bước đi yểu điệu
Tôi lén ngó nhìn theo
Ban trưa buồn thiu thiu
Xe tắt máy bên đèo
Đồng dao cho loài người
I.
Chợ tàn ngó cá lia thia
Bầy chim bạc má bay lìa giang đông
Thượng phương mống nắng cầu vồng
Thương nhau thì đợi đất đồng trổ bông
II.
Đêm đêm nàng vẫn chờ chồng
Lia thia trong chậu vẫn không cạn bèo
Con tàu ở lại bến neo
Bầy chim bạc má bay vèo rạng đông
III.
Nhớ thương ngồi chép thơ chồng
Sớm hôm kinh kệ vẹn lòng chăm tu
Đời người chỉ một tu du
Búng tay một cái sương mù đã tan
IV.
Bầy chim bạc má gọi đàn
Thương nhau gặp lại trên ngàn đỉnh cao
Trở về Đà Lạt ngó đào
Ghé thăm Liên Chiểu thuở nào yêu nhau
V.
Ngày xưa cùng hát đồng dao
Nhìn nhanh liếc trộm dạt dào phong sương
Sau này gặp lại lạ thường
Cùng nhau về một con đường biển đông
VI.
Mái nhà kế cạnh ven sông
Bốn mùa nước chảy xuôi dòng thả bông
Lầu cao phơi áo cho chồng
Đứng im nhìn gió thổi phồng mộng mơ:
“Có chồng mà lại được thơ
Kiếp sau lần nữa xin chờ anh thôi…”
Lại cho Mandelstam
Con én đui đậu ngay chỗ nằm
Con én mù bay rạp đầu năm
Én đui về lúc đám ma đi
“Lời muốn nói đã quên dạo ấy”
Có người vội chết lúc xuân thì
Hồn én đui trở về sông Neva
“Hôm chủ nhựt phố phường hoang vắng quá
Ngày ngáp hở như đoạn thơ ngắt quãng”
Móng ngựa mờ phản hiện bóng linh xa
“Ta sẽ gặp nhau phố cũ hẹn hò
Dường như đã chôn mặt trời nơi nọ
Móng ngựa rung rinh những ngày xưa đó”
Mặt trời đen chim sẻ càng hát nhỏ
“Bầy ngựa chết dọc đàng trên đại lộ
Nhà xác xông mùi lên vùng diễm phố
Đèn cây còn cháy buổi trưa ngày giỗ”
Môi máy động người nằm yên dưới mộ
Hồn én đui trở về sông Neva
Con én đui đậu ngay chỗ nằm
Con én mù mới chết đầu năm
Tuổi dại
Lơ lửng bông mồng gà
Chiều ba mươi tết ta
Tôi ôm gà tre nhỏ
Chạy trốn tuổi thơ qua
Sấm thi
Rắn cuồn cuộn hư không
Lắc lư bông xương rồng
Phướn linh reo đầu núi
Mần nứt mộng phương Đông
Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả trọn bộ tập thơ Trên Tất Cả Đỉnh Cao Là Im Lặng của nhà thơ Phạm Công Thiện. Qua dây, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp một hồn thơ đặc sắc và ấn tượng của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!
Xem Thêm: Phạm Công Thiện và trọn bộ tập thơ Trên Tất Cả Đỉnh Cao Là Lặng Im phần 5