Phạm Công Thiện là một gương mặt nổi bật của nền thơ ca Việt Nam. Không những là một nhà thơ tài hoa mà ông còn là một nhà văn, triết gia, học giả, thi sĩ và cư sĩ Phật giáo Việt Nam. Ông nổi tiếng là một người đa tài trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật được người đời ngưỡng mộ và yêu mến. Tập thơ Trên Tất Cả Đỉnh Cao Là Lặng Im. Cùng nhau cảm nhận ngay bây giờ nhé!
Trường giang Mỹ Tho
1.
thôi nôi con trường giang mọi rợ
tôi mọi mãi mỗi trường an
con diều hâu chạy bắt con chim
con chim lòn qua kẽ núi
lọt ra gió Hải Nam thổi hiu hắt về Trường Sơn.
nước trường giang mẹ ru chim ngủ
con lớn khôn rồi bỏ mẹ bay xa
cha con già trường sơn con ơi
trường giang đi chảy mãi nửa đời
trường sơn già ngồi đứng hứng mưa
mưa đi từ dưới chân đỏ bồ câu thượng thuỷ tây hồ
con lớn khôn rồi quên đất quên sông
con sông nào Cửu Long chảy từ thượng tứ
Mỹ Tho buồn thây chết trôi sông
súng nổ bên cầu quay
mẹ bồng con đóng cửa
lính Tây Dương đang say rượu giao thừa
bông cúc vàng đầy sân ướt máu
ba con già con trẻ đi xa
súng nổ trên mái lầu
nhà cháy bên hông
mấy dì con chơi tứ sắc
con còn nhỏ quá con ơi
2.
thôi rồi thằng trường giang mọi rợ
tôi mọi mãi nỗi lang thang
con chim trĩ xưa đỏ nuôi cá lia thia
cá phượng mái đẻ ra một bầy trứng
và rong rêu xanh kỳ lạ ao hồ
trốn học bị cha còng cẳng
bầu cua cá cọp mỗi năm buồn
càng lớn lên càng thấy Tết bơ vơ
bông mai nở trên đầu cây chợ vắng
dưa hấu làng hiu hắt nắng ba mươi
súng nổ bên cầu quay
mẹ tôi bồng con chạy trốn
giặc Lê Dương đang say rượu
thằng bé con có biết gì đâu
chim bay nhiều chiều nay Toulouse
tôi uống từng chùm nho đỏ
còng cẳng tôi trên thượng tuý thu hồ
người dượng bị Tây bắn
xác nơi đâu hai con nhỏ bơ vơ
bà ngoại đi tìm thây chẳng thấy
mười năm sau tôi bị còng cẳng ngục tù
mẹ tôi đến thăm
đem theo một gà mên cơm nóng
mẹ tôi khóc
tôi nhìn sông Cửu Long chảy
đừng như dượng con ơi
tôi nhìn sông Cửu Long chảy
tôi đúng rồi trường giang mọi rợ
mẹ hãy về đi và hãy bỏ con đi
mẹ tôi khóc
đừng như dượng con ơi
yêu nước làm gì để hai con nhỏ bơ vơ
tôi nhìn trường giang chảy
mẹ hãy đi về
người công an già gác cổng
cậu rất lạ kỳ
sau này cậu có làm lớn
hãy nhớ đến tôi
tôi nhìn trường giang chảy
tôi chỉ muốn làm con chó
chạy giỡn mưa trường giang sa
3.
rồi từ ấy trường giang lại càng mọi rợ
khi chảy khi bay
khi thượng đỉnh đìu hiu khi trác táng
đến tận màn sân khấu
vẫn nhớ những buổi hát bội quê nhà
kèn trống cải lương đứa con nít ngó cô
đào trang điểm
từng dưới hầm nhà hát Mỹ Tho
cô đào chửi đ… má
đứa con nít đ… hiểu gì hết
mà chỉ nhớ tô hủ tiếu phổi bò
nó bắt gặp một sáng khi cô đào chổng
cẳng ăn gãi ngứa
tấn tuồng sao quá lạ
tôi không hiểu
nhưng sao mà quá đỏ nóng
như một triệu côn trùng loé sáng
tôi bắt mỗi đêm
trong bao diêm
cho tôi những tràng dưa hấu
quá đỏ
quá đỏ
những ngày trước tết
biển nha trang trời sinh cát hạ
đọc thơ Ba tiêu cho Quách Tấn nghe
cây mận đẻ hoa thằng Mỹ Tho nằm võng
từ Ô Y hạng Quách Tấn tỉa thơ
ta đ… biết gì hết
đạp xe đạp ngồi ra bãi biển
ngó cái gì chỉ thấy mây bay
trường giang chảy đại dương bại trận
Quách Tấn buồn bông cúc đơm hoa
4.
thôi rồi thôi trường giang mọi rợ
tôi mọi mãi nắng chiều Ban Mê Thuột
Hoàng Kiều ơi em đã đi xa
buồn xóm cũ chiều xưa chưa tỉnh dậy
Buon Brieng và Bon Sar Par
Kontum và Pleiku chiều nay cỏ mọc
Bu Prang và Ban Don ở nơi đâu
tìm thượng tứ té ra hạ thế
gió chiều nay Toulouse máu đỏ
hai đứa con bây giờ ở nơi đâu?
dượng của anh bị Lê Dương bắn chết
người con gái nằm trôi thây trên bãi lạ
chiều nay
chim bay quá nhiều
chuyện đời xưa không còn nữa
như mãn đã chết
treo thây trên hàng rào
Hoàng Kiều ơi đâu nữa là Thu Uyên
em còn quá nhỏ
rừng xưa chim lặng tiếng
hãy đóng cửa
Long Khánh
hãy đóng cửa
con trâu vừa bị chém
trường giang ta sẽ ru em ngủ
máu đêm xưa thương em từng trận mưa rào
bồ câu buồn gáy lại năm xưa
mái chùa cũ Đà Lạt chiều tận thế.
Thơ cầu đảo hồn ma Van Gogh
I.
Úm tô rô Van Gogh hiện ra
Úm ba la u linh ma ha
Đất nứt nở ra bầy quạ trắng
Hồn thiêng Van Gogh nhập vào ta
II.
Thiu thiu thời gian hường hồng xiêu
Chiu chít thương châu hoá mộng kiều
Chẳng đợi mà trông chờ chi nữa
Thượng hướng dương trường đoạn tịch liêu
III.
Thượng hướng dương trường đoạn tịch liêu
Khách thổ tha phương vẽ mộng kiều
Không trông chẳng đợi chờ chi hết
Biệt ly trường trải quạ nguyên tiêu
IV.
Úm ta ra Van Gogh hiện ra
Úm ba la sét đánh sập nhà
Đất nứt nở ra bầy quạ trắng
Hồn thiên Van Gogh nhập vào ta
V.
Biệt ly trường trải quạ nguyên tiêu
Thiu thỉu không gian tiêu sắc yêu
Không đợi chẳng chờ mưa trắc bá
Hương thượng dương trường mệnh tịch liêu
VI.
Thượng dương trường châu thương xiêu xiêu
Khoáng dã đìu hiu đồng mộng kiều
Chít chiu khoảnh khắc thời gian trống
Đất nứt hoang liêu bầy vạc kêu
VII.
Úm ta ra dông tố hiện ra
Úm ba la sét đánh sập nhà
Đất nứt nở ra rừng trắc bá
Hồn thiêng Van Gogh nhập vào ta
VIII.
Đất nứt nở ra bầy quạ kêu
Thiu thiu không gian Thương Châu kiều
Chẳng đợi không chờ chi lần lữa
Xiêu xiêu trường triệu Dương Quan liễu
IX.
Úm tô ra hương linh hiện ra
Úm ba la ưu ưu Bát nhã
Đất nứt nở ra đôi vạc trắng
Hồn thiêng Van Gogh nhập đêm qua
Thi kệ mật ngôn
I.
Đêm vui đợi trăm ngày chia phôi
Ngày vui chờ trăm đêm đau nhói
Trống mái giao hoan đại lạc khởi
Âm môn là bát nhã tinh khôi
II.
Há miệng ra cây cải ra hoa
Há miệng ra nhền nhện la đà
Há miệng ra đuôi công xoè lá
Há miệng ra Phật hoá thành ma
III.
Há môi ra cây cỏ xanh um
Hả miệng ra bén nhọn nanh hùm
Há môi ra thơ bay rợp đất
Hả miệng ra hý ngôn chôn Phật
IV.
Há miệng ra trẻ thơ ăn bánh
Hả miệng ra người chết chẳng đành
Há môi ra trăng non bạch giáo
Hả miệng ra lưỡi liềm hắc đạo
V.
Phật là trăng tròn
Bồ Tát trăng non
Sụp lạy trăng non
Quí hơn trăng tròn
VI.
Sùng bái răng chó
Răng chó thành Phật
Ngạo mạn khinh Phật
Răng người thành chó
VII.
Vui một đêm trăm ngày chia phôi
Một ngày vui vạn đêm đau nhói
Trống mái giao hoan đại lạc tới
Âm môn là huyễn mộng khơi vơi
Tất cả
I.
tất cả đều đầy tràn thần linh
ta ngồi nuôi dưỡng cõi vô hình
bứt mây bẻ khúc làm chim ó
bay vụt lên trời đất lặng thinh
II.
trang giấy trắng thần linh xuất hiện
màu mực đen hiền thánh nhãn tiền
chỉ một giây hiện diện chư thiên
nhất tức nhất thiết tam thiên hiển
III.
một chút thôi cũng đủ thần tiên
một giây thôi đầy dẫy chư thiên
se sẻ nhỏ vụt thành ó biển
IV.
chỉ một ngày tất đều linh hiển
thần nhân thiên giao hợp khắp miền
cơn đau là hiển hiện thần linh
sầu se thắt là thiên tiên hiện
V.
chim chóc kêu vui ngày linh thoại
sao xẹt vào đêm phương trượng bay
thanh thiên hoài nguyên thuỷ chưa phai
rắn và phượng đột nhiên trống mái
VI.
trời và đất rung rinh sụp đổ
đời người như cỏ rác phù đồ
chỉ một phút bao nhiêu sầu khổ
chuyển hoá thành ưu thắng Tỳ Lô
VII.
một phút hưng thịnh là mọng suy
một giây suy tận thành tinh tuý
lửa dưới biển vọt tràn đại luỹ
thế mộng trào dâng cổ sám thi
VIII.
tất cả là đạo tràng thần linh
ta ngồi tham ngưỡng cội vô hình
thênh thang phù thế làm chim ó
bay lượn tháng ngày cõi lặng thinh
Bướm
Bướm bay đầu miễu cô hồn
Đầu sông cá chết sóng cồn hương linh
Đèo truông mây kéo âm binh
Có ai đập cửa thình lình đêm nay
Mùi bông dạ lý hắt bay
Nửa đêm tiếng quạ vườn xoài vọng qua
Mèo hoang rầm rộ nóc nhà
Sét vừa mới đánh cây đa bên đường
Gió luồn qua kẽ vách tường
Một người nằm thở trên giường quạnh hiu
Mơ mòng thiên nữ cô liêu
Bìm leo vắng lặng tiêu điều chiêm bao
Có nàng tiên nhỏ xanh xao
Thất tình tự tử giữa rừng sao mơ
Trăng mười sáu tuổi bơ vơ
Bướm thiu thiu ngủ bài thơ cuối cùng
Sét vừa đánh ngã cội tùng
Nàng tiên rơi xuống giữa vùng nghĩa trang
Cả đêm nàng bước lang thang
Chờ ai tóc xoã dưới hàng chuối tiêu
Một người nằm thở quạnh hiu
Mơ mòng thiếu nữ cô liêu giáng trần
Gió khuya đập cửa bất thần
Giựt mình thức dậy mấy lần chiêm bao
Có nàng tiên dáng cao cao
Nước da mòng mọng hao hao bông hường
Cả đêm lành lạnh chiếu giường
Gió lùa hương lạ bên đường tạt qua
Đêm qua thương nhớ người ta
Tối nay tơ tưởng thiên hà bơ vơ
Tháng ngày tôi nhớ bâng quơ
Những nàng con gái bao giờ gặp đâu
Bướm thiu thiu ngủ giàn bầu
Gió lùa hương ngải giang đầu quên nhau
Tārā
Namo Ārya Tāraye
I.
Mồng tơi mây ngủ hiên chùa
Dâm bụt rực đỏ hai mùa gặp nhau
Hơi rừng thơm nức chiêm bao
Đêm thâu nín thở ngó vào bài thơ
II.
Bay đi tận đảnh mịt mờ
Thả xuống thung lũng chực chờ heo may
Bảy bay dông gióng luỹ thầy
Rồng bay rợp đất thơ ai biến hình.
III.
Rắn đỏ vụt hiện thình lình
Người điên bật khóc thần linh hiện về:
Om ta rê tút ta rê
Tu rê soa há: mẹ về thăm con
IV.
Bay bổng rắn lửa héo hon
Bông làng thơm lựng lối mòn miễu xưa
Người điên nằm ngủ sân chùa
Ai vừa nín thở động mùa thinh không
V.
Người thơ bèo nổi long đong
Dạ cầm sông nước lồng bồng chiêm bao
Bỏ thôi rét mướt mận đào
Căm căm ngày đó nước trào bể đông
VI.
Tārā mươi tiếng đại không
Ảo thân nằm giữa lòng sông mật thừa
Về chùa một dúm muối dưa
Xa chùa cũng thế: hứng mưa mỉm cười
Của ai
Của ai đâu nào phải của tôi
Chiều nay buồn nhớ quá xa xôi
Em thòng chân trắng trong dòng nước
Chim hải âu bay liệng bắt mồi
Tóc bay nhè nhẹ nắng chiều trôi
Tình xa bất động lạnh lùng thôi
Em đếm sáu lần chim bắt cá
Đợi một lần thôi đúng bảy rồi
Nhưng lần sau ấy không hề tới
Cả một trời thơ sụp đổ rồi
Em thòng chân trắng trong dòng nước
Của nước sông nào chẳng chịu trôi
Những ngày
Những ngày những tháng những mùa đông
Cây cối trôi đi khắp núi đồng
Nhà cửa xóm làng trôi mất biệt
Chỉ còn con chó ngủ bên sông
Hơi thở
Có một hơi thở nào giải thoát được cơn gió lốc
Ta là cơn gió lốc mù mịt thổi về trùng khơi truy hoan
Ta là con nước xoáy tròn cuốn trôi nòng nọc
Ta là khói cuộn con rắn khoanh tròn tơ tóc gái đêm
Ta là mưa rươi bay nhẹ về vùng nước lũ
Ở đầu sông lỗi hẹn hải hồ
Ta là sương mù phủ mộng tháng mười thiên đô
Đế châu đã mất
Đế châu đã mất
Con ngựa ô lồng lộn Mã Minh gãy đàn
Long Thọ thở dài nhật nguyệt lang thang
Ta là con chích choè ngủ say cành ổi trắng
Nắng rừng mai ai lượm hạt cho chim
Ta là tên rợ từ vùng Tân Cương trở về hiếp dâm buổi sáng
Kinh kệ động Đôn Hoàng xoắn ốc chôn vùi
Giác Ngộ vào quên lãng thâu đêm
Thu không, thu không!
Sa mạc Gobi hừng hực hai bàn tay trắng
Nhật nguyệt lang thang thiên di ngày tháng
Tân Cương! Tân Cương! Gái nào đang khóc
Khói cuộn Gobi chiều hoang trốn học
Ông già cô độc ngồi đọc Kim Cương
Con chích choè bay lạc mười phương trượng
Mộc lan mộc lan! Đen um rười rượi
Rỉ nước sầu riêng thơm phức tuổi thơ.
Ứng hiện
Thất bại giữa đời này
Chết sáng ngời trên cao
Bông tàn phai cõi đất
Mọc lại giữa trăng sao
Xin gọi
Xin gọi đại là thơ
Làm lúc nào chẳng nhớ
Cho một cô gái nhỏ
Chưa từng gặp bao giờ
Tuổi dại
Lơ lửng bông mồng gà
Chiều ba mươi tết ta
Tôi ôm gà tre nhỏ
Chạy trốn tuổi thơ qua
Nối tiếp phần 1 chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những trang thơ giá trị của nhà thơ Phạm Công Chiến. Đọc thơ, ta cảm nhận được một luồng gió mới thổi mát tâm hồn mình. Mời các bạn đón xem phần 3 vào một ngày gần nhất nhé!