Bài thơ Bão đã vẽ nên một bức tranh với con cuồng nộ khắp mọi nẻo cao. Còn rừng kia điên đảo mưa nguồn xối xả nơi nơi. Lòng mình lại trĩu nặng cái rét co ro. Tay chống cằm sao cho nước mắt không rơi ào ạt.
Bài thơ Bão
Thơ: Mạc Phương
Cơn cuồng phong phẫn nộ khắp rẻo cao.
Rừng điên đảo mưa nguồn tuôn xối xả.
Cuộc sống nghèo lại cộng thêm vất vả.
Mất điện hoài cả con phố buồn so.
Tâm nặng trĩu chịu cái rét co ro.
Tay chống cằm mắt sầu ầng ậc nước.
Bão trong lòng cuồn cuộn bao ao ước.
Được bên anh để dựa tấm vai mềm.
Bão nơi ấy cũng đâu có êm đềm.
Nên câu chữ cũng xót xa đau đớn.
Và lành lạnh nỗi sầu vương gờn gợn.
Gió từng cơn gào rít cuối con đường.
Mưa vần vũ khắp nơi bến sông tương.
Xé tâm tư từng mảnh rơi lả tả.
Giọt lệ buồn âm thầm lăn lã chã.
Nuốt vào lòng chén đắng cuộc tình trôi.
Bão vùng cao lá trút khắp ngọn đồi.
Mưa tả tơi trong lòng người cô lẻ.
Bao nhớ nhung cứ ùa về lặng lẽ.
Để yêu thương bầm giập trái tim em.
Với Bài thơ Bão ta cảm nhận được một hiện tượng của thiên nhiên nhưng đó cũng chính là những sự đau đớn của con người ta. Nhất là khi mưa cứ tả tơi trong lòng người cô lẻ. Để rồi bao nhiêu nhung nhớ cứ ùa về theo nỗi xót xa.