Bài thơ Chiều tháng bảy là câu chuyện về một ngày em quay trở về lối hẹn. Sao cánh bằng lăng lại rũ cành. Và rồi chiều hạ tàn trong trời sâu trầm mặc. Như vẻ u buồn hoen trên bóng hao gầy. Sao anh đi để em với buồn thương đầy vơi.
Bài thơ Chiều tháng bảy
Thơ: Mạc Phương
Chiểu tháng bảy em trở về lối hẹn.
Sạm màu trời ủ rũ cánh bằng lăng.
Con chim sâu nhí nhảnh nhảy lăng xăng.
Khoe chiếc áo đào hoa ươm màu nắng.
Chiều hạ tàn trong sắc trời trầm mặc.
Gió âu sầu chẳng ve vuốt tàn cây.
Giọt lệ hoen mi mắt bóng hao gầy.
Góc phố nhỏ còn vẹn nguyên kỉ niệm.
Hồn thẫn thờ lang thang em tìm kiếm.
Bóng người thương trong quán cóc ven đường.
Sợi nắng chiều lay lắt vẫn còn vương.
Màu kí ức xuyến xao khung trời nhớ.
Chiều tháng bảy nghe tim mình vụn vỡ.
Tiếng khóc òa cuồn cuộn áng mây chiều.
Còn da diết…thời say đắm tin yêu.
Tay nắm tay trong chiều thu xưa cũ.
Người xa ơi… giờ dáng hồng ủ rũ.
Nét u sầu in khóe mắt cay cay.
Đàn én nhỏ lưng trời dáo dác bay.
Lỡ xao động cả bầu trời yêu dấu.
Bài thơ Chiều tháng bảy gợi lên một khung cảnh buồn thương. Bởi người đã ra đi và mãi không còn quay trở lại. Để nỗi u buồn trên khóe mắt cay cay. Và rồi chỉ một đàn én nhỏ cũng làm lao động cả bầu trời dấu yêu.