Bài thơ Cuộc đời nghiệt ngã là tâm trạng của con người ta khi em không muốn biện minh điều mà anh nói. Nhưng sự thật là em đau nhói tới tận tim can. Dẫu không khóc nhưng trái tim cũng đầy những uất hận.
Bài thơ Cuộc đời nghiệt ngã
Thơ: Mạc Phương
Em không muốn biện minh điều anh nói.
Nhưng với em đau nhói tận tâm can.
Có nỗi niềm chôn chặt đáy đại ngàn.
Không khóc nổi bởi muôn vàn uất hận.
Có tình yêu cũng thẳm sâu vô tận
Chỉ âm thầm khao khát những ước mong.
San lấp đầy những khoảng trống trong lòng.
Mong sống thật với tim mình trong mộng.
Cố gắng cười để ngày ngày vui sống.
Tự đọa đày cả thế giới tâm hồn.
Ước vòng tay say đắm những nụ hôn.
Bởi con người đâu phải là thần thánh.
Có nhiều lúc phải tỏ ra rất mạnh.
Bị sa lầy giữa sa mạc mênh mông.
Cơn khát cháy mong ngụp giữa dòng sông
Và được sống trong rừng già nhiệt đới.
Giơ hai tay trong khoảng không chới với.
Ước chiếc phao cứu hộ của người đời.
Có những điều chẳng giải thích bằng lời.
Chẳng cảm thông chẳng bao giờ lường trước.
Cuộc đời thường ước ao đâu có được.
Tấm chân tình xuất phát từ yêu thương.
Em chỉ là một phụ nữ bình thường.
Chẳng tinh khôn để tìm con đường tránh.
Bao ngày qua em luôn luôn góp nhặt.
Những nỗi niềm nhung nhớ gửi trong mơ.
Những khao khát gửi trọn cả vần thơ.
Điều ước muốn là hoàn toàn rất thật.
Với Bài thơ Cuộc đời nghiệt ngã ta có thể phần nào cảm nhận được những sự bi thương ở trong tình yêu này. Đó là khi bao nhiêu ngày qua em vẫn luôn góp nhặt những nỗi nhớ trong mơ. Để rồi khao khát ấy xin gửi lại cả vào các vần thơ. Bởi điều em ước muốn rất chân thật.