Bài thơ Ga cuối chiều là một bài thơ buồn khi mùa thu về. Đó là khi lòng em vẫn khắc khoải gửi lời yêu trong bóng thu chiều rơi. Tại sao em lại cứ phải xa vời khi bên anh em thấy mình vui vẻ. Và cuối cùng lại phải rời xa anh trong lặng lẽ đau thương.
Bài thơ Ga cuối chiều
Thơ: Mạc Phương
Mùa thu về bao ngày nay khắc khoải.
Gửi dấu yêu chiều nghiêng bóng thu rơi.
Tại sao em lại cứ phải xa rời.
Khi bên anh em thấy mình vui vẻ.
Đừng bảo em xa anh trong lặng lẽ.
Bởi trái tim bướng bỉnh chẳng nghe lời.
Mặc kệ em trút hờn giận đầy vơi.
Câu thơ tình có lúc cười lúc khóc.
Lối yêu xưa lê bước son khó nhọc.
Lá thu vàng che lấp dấu chân xưa.
Đường tình yêu trơn trượt những cơn mưa.
Em khụy ngã rồi đứng lên bước tiếp.
Cánh phượng hồng sẽ theo anh trọn kiếp.
Dẫu tả tơi mùa hạ trắng đã qua.
Tình chông chênh nước mắt có nhạt nhòa.
Cuối nơi ấy vẫn hồng lên kỉ niệm.
Mím chặt môi khi bóng anh hiển hiện.
Nuốt ngược vào dòng kí ức yêu thương.
Nắng chênh chao rát bỏng khắp nẻo đường.
Em vẫn tin vào tình anh bất diệt.
Vòng tay xưa nồng nàn còn ôm xiết.
Khi giận hờn em hay nghĩ vu vơ.
Em nhớ anh, nỗi nhớ đến vô bờ.
Chẳng cách gì để quên đi ước mộng.
Mặc kệ thu lá vàng không sự sống.
Cuối con đường có lối rẽ tình yêu.
Mượn câu thơ em gửi biết bao điều.
Ga tình yêu mình gặp nhau ở đó.
Trên đây là Bài thơ Ga cuối chiều mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể thấy một bức tranh buồn. Bởi lá thu vàng như không sức sống. Cuối con đường em mượn câu thơ để nói lên bao nhiêu điều mà mình còn nhung nhớ.