Bài thơ Gom nắng chiều thu là câu chuyện mà em không thể nào quên được những dấu yêu năm nào. Đó là khi xưa duyên mình mỏng nên yêu thương tan không thể nào cập bến. Nhưng trong lòng em vẫn mãi xao xuyến và nhớ anh nhiều.
Bài thơ Gom nắng chiều thu
Thơ: Mạc Phương
Dấu yêu à, em chẳng thể nào quên.
Dẫu lời xưa mỏng manh như tơ nhện.
Dẫu yêu thương chẳng bao giờ cập bến.
Nhưng tim em mãi xao xuyến nhớ anh !
Nắng hạ phai chẳng còn những giọt lành.
Gió heo may gợn sóng lòng se lạnh.
Con đường tình mùa thu vàng đặc quánh.
Sắc phượng tàn vẫn lưu luyến tình phai.
Nhớ dòng tin trong mỗi sớm ban mai.
“ Chúc dấu yêu ngày hôm nay vui vẻ.
Cười thật nhiều cho tâm hồn tươi trẻ.
Từng phút giây anh ao ước bên em”
Lá thu bay nhè nhẹ rớt bên thềm.
Em cứ ngỡ bước chân anh đang đến.
Hai đứa mình chụm đầu nghe nhạc sến.
Khẽ thầm thì “ Anh chẳng muốn rời xa”
Dấu yêu ơi, giờ ở cạnh người ta.
Có còn thương cô gái nghèo phố núi.
Trong tim anh còn bóng em cặm cụi.
Bên bếp hồng ấm áp mái nhà tranh.
Dẫu mùa thu chẳng còn nữa nắng hanh.
Gió mơn man rừng cuối chiều xơ xác.
Phố lặng thầm con tim buồn hốc hác.
Giữa trời thu em gom nắng tìm anh.
Trên đây là Bài thơ Gom nắng chiều thu mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Dẫu nay mùa thu cũng chẳng còn nắng hanh và gió miên man vào một chiều xơ xác. Nhưng trong lòng ấy em vẫn gom nắng thu để tìm anh.