Bài thơ Phía không anh là một sáng tác hay của Mạc Phương. Đó cũng chính là khi em tập quen dần với cuộc sống không có anh kề cạnh. Để mỗi chiều thu mình em thẫn thờ độc bước. Và nắng vàng ngược đường đâu còn những ao ước khi xưa.
Bài thơ Phía không anh
Thơ: Mạc Phương
Tập làm quen với cuộc sống không anh
Mỗi chiều thu em thẫn thờ độc bước.
Nắng ngược đường đâu có còn ao ước.
Thảm lá vàng hai đứa dắt tay nhau.
Giàn trầu già rụng đầy lá sân sau.
Buồng cau tía đợi bàn tay người hái.
Bình minh son lung linh hoa đơm trái.
Lỡ hẹn thề mùa thu úa đầu non.
Em một mình đi trên đoạn đường mòn.
Không có anh đứng chờ nơi bóng xế.
Gió vờn mây cứ vô tình mặc kệ.
Hồn lang thang vất vưởng ngã ba đời.
Đường không anh ghập ghềnh những chơi vơi.
Gánh nỗi niềm trên đôi vai bé nhỏ.
Biết bao giờ nguôi quên niềm nhung nhớ.
Tâm bình yên chẳng vướng bận sầu bi.
Phía không anh một mình vẫn phải đi.
Dẫu gai chông dẫu khó khăn chồng chất.
Hạ có tàn trong mùa thu u uất.
Trái đất tròn vẫn lặng lẽ vòng quay.
Em đi tìm khao khát một vòng tay.
Nơi con đường ngày xưa trong kí ức.
Bóng nhạt nhoà buổi hoàng hôn thao thức.
Phía mặt trời chắc chắn có niềm vui
Trên đây là Bài thơ Phía không anh mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể phần nào hiểu được những cảm xúc, suy tư của con người ta khi nhớ lại dấu yêu năm nào. Đó là nơi có con đường ngày xưa ở trong ký ức với bao nhiêu thao thức khôn nguôi.