Bài thơ Qua nơi hẹn gợi lên một bức tranh nơi Hồ Tây sao cảnh vừa quen vừa lạ. Để rồi thấy bóng ai ngồi ghế đá và cứ ngỡ là anh. Hoàng hôn nhẹ nhàng trong xanh và hàng liễu rũ rung rinh soi bóng nước. Gió lao xao làm gợi lại dấu yêu năm nào.
Bài thơ Qua nơi hẹn
Thơ: Mạc Phương
Ồ thật lạ sao mãi nhớ người dưng.
Mãi thổn thức với khung trời mùa hạ.
Cảnh Hồ Tây sao vừa quen vừa lạ.
Bóng ai kia… Ngồi ghế đá…giống anh .
Hoàng hôn non mây lả lướt trong xanh.
Hàng liễu rủ lung linh soi bóng nước.
Vắng xa xa tiếng đôi chim oanh tước.
Gió lao xao kỉ niệm cũ năm nào.
Bước tản bộ mà lòng cứ nao nao.
Nhìn dáng anh mà nhớ thương gào thét.
Chiều vô tình mình cùng qua nơi hẹn.
Cây xà cừ còn đó cái tên quen.
Anh ngồi kia sao đôi mắt ướt nhèm.
Trái tim em thắt đau nơi lồng ngực.
Nuốt dòng lệ vào trong mà tấm tức.
Biết làm gì trước yêu dấu của em?
Lặng lẽ nhìn và lặng lẽ chờ xem.
Hồn chết lặng trước hoàng hôn vàng úa.
Chân dùng dằng trái tim yêu lần lữa.
Mắt chẳng rời chiếc ghế đá ngày xưa.
Nắng oi ả mà lòng đổ cơn mưa.
Bước chầm chậm bám sau anh một quãng.
Sân nhà thờ khách ghé thăm lơ đãng.
Đôi tinh nhân âu yếm ghé chụp hình.
Yêu dấu à, em nhìn họ thật xinh.
Đúng như chúng mình bao năm về trước.
Nắm tay nhau cung kình xin điều ước.
Cả cuộc đời mình mãi mãi bên nhau.
Kí ức ùa về sao quá đớn đau.
Anh trước mặt mà sao xa vời vợi.
Bóng anh kia ngàn ngày em mong đợi.
Mà bây giờ chẳng dám đến bên anh.
Sân nhà thờ giọt nắng rớt long lanh !
Trên đây là Bài thơ Qua nơi hẹn mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể phần nào cảm nhận được suy tư của người ở lại. Đó là khi ký ức ùa về sao quá đau đớn. Để rồi anh trước mặt nhưng sao lại quá vời vợi.