Nhắc đến những nhà thơ xuất hiện đầu những năm 90, một vài nhà phê bình thường cho rằng thơ ca hiện đại đang có xu hướng thô cứng hóa và trần tục hóa tâm hồn con người. Giữa sự “rối ren” thơ ca ấy, người ta vẫn tìm thấy một giọng thơ trong sáng, đầy thi vị và đầy nỗ lực trở lại với thơ ca nguyên khởi. Đấy là Hồ Khải Hoàn, một một tâm hồn thi sĩ, hết lòng với thi ca.

Là con trai út của lão nhà thơ Hồ Khải Đại – người thơ chiến sĩ từ những năm tháng kháng chiến ác liệt, có lẽ tinh thần thơ ca của Hồ Khải Đại đã phần nào âm thầm bén rễ vào tâm hồn đứa con út mà ông hết lòng yêu thương và được anh kế thừa phát huy bằng một sự bền bỉ và cá tính. Chẳng thế mà từ nhiều năm qua, ngoài công việc chuyên môn của một bác sĩ, anh vẫn lặng lẽ sáng tạo để cho ra đời những câu thơ lạ lùng, trong sáng nhưng cũng đầy ắp tình người. Có thể thấy, những câu thơ như thế thật sự rất hiếm gặp trong đời sống thơ ca bộn bề ngày nay. Anh tâm sự: “Tôi cho rằng thơ ca là một cái nghiệp mà nếu ông trời chọn mình thì mình theo chứ không cố được. Tôi làm bác sĩ và làm thơ. Hai điều ấy không hề đối ngược nhau.Y học quan tâm đến cả thể xác và tinh thần. Nghề y giúp tôi khám phá và chữa bệnh cho thể xác của con người còn thơ ca quan tâm đến tinh thần và tinh thần này cũng tác động đến thể xác được tốt hơn…”

Văn nghệ xin giới thiệu chùm thơ mới của nhà thơ Hồ Khải Hoàn

BẤT CHỢT

Ta bất chợt nhìn trời qua ảo giác

và mùa xuân như rượu …

say mềm

Em đến… em đi

mắt buồn… ngơ ngác

tiếng còi tàu ướt lạnh sương đêm

Ta bất chợt yêu đời như cỏ dại

lan man vô tận… những chân trời

Cỏ cứ mọc

mà em đi mãi…

để thì thầm… rớt lại

… nẻo xa xôi…

=====================

NHỚ QUÊ

Dạt vào một chốn tha hương

Quê ơi … ta biết nhớ thương răng chừ?

Đong đầy một chén ưu tư

Đùm vào một gói ngôn từ nhạt phai

Người xưa ngậm cỏ cùng ai?

Người nay ôm bóng u hoài tóc sương…

Duyên quê – cách mấy nẻo đường

Biết em có nhớ có tường cùng ta?

Sông quê nhuộm bóng chiều tà

Lòng ta nhuộm ánh trăng ngà bên sông…

Thôi em… đừng nhớ đừng mong

Bao giờ gạn đắng khơi trong … anh về!

=====================

GẦN

Tặng Cao Quý Hoa

Anh nhìn qua khe cửa

Một nụ hoa dậy thì

Chấm tròn lim dim ngủ

Lắc lơ – xuân – chưa về

Anh nhìn qua ô cửa

Mùa xuân đang về rồi

Một cánh buồm mây trắng

Neo đậu cuối phương trời

Anh nhìn ra khung cửa

Em như một thiên thần

Vòng tay anh siết chặt

Mùa xuân đến… rất gần…

=====================

LỤC BÁT CHO EM…

Bầu trời riêng của tôi ơi

Xin em đừng dối những lời yêu thương

Tôi như một kẻ bên đường

Ngửa tay xin sợi tơ vương nắng chiều

Ngửa tay giọt nước mắt kiêu

Sa vào vạt áo trong chiều không mơ

Ngửa tay nửa kiếp với thơ

Ngọt bùi ngậm ít đắng chua ngậm nhiều

Một đời há chẳng phiêu diêu??

Tìm gương gói bóng người yêu riêng mình

Một đời há dễ lặng thinh???

Ấm êm tổ kén để tình mây trôi

Một đời… chỉ một kiếp thôi…

=====================

MÉO TRÒN LỜI RU

Lời ru từ phía vầng trăng

Chàng Cuội nói dối, chị Hằng lả lơi

Lời ru trôi dạt bên trời

Người đi… chinh chiến… một thời lãng quên

Lời ru từ phía ông Tiên

Tay cầm bầu rượu dốc lên sự đời…

Méo Tròn là giọng của người

Méo – thời đem gói Tròn – thời đem đong…

Mùa gặt liềm hái phải cong

Muốn yêu nào cứ đi vòng mà yêu

Không thương vẫn bắc cầu kiều

Nhớ nhau để ướt… một chiều hương ngâu!

Lời ru có tự nơi đâu

Cho ai đi bạc mái đầu trong thơ

Lời ru em hát… như mơ

Để tôi lỡ hẹn… ngẩn ngơ… một đời…

=====================

NÀY EM

 … này em yếm thắm

cởi giùm cho tôi

chỉ là chút nhớ

dẫu tình chia phôi …

ngày đi là mắt

ngày về là môi

ngày đi có bạn

ngày về mình tôi …

chưa khôn đã dại

dại nhiều lắm khôn

nước dâng xuống biển

biển trôi lên nguồn …

chưa nghe đã cũ

cũ rồi còn nguyên

chưa gặp đã lạ

lạ mà chẳng quên …

vắng trăng thấy lửa

vắng sao thấy đèn

vắng nhà có cửa

vắng tình có em …

chớm yêu thì ngọt

nhạt yêu thì cay

men đời biết tỉnh

men tình biết say…