Là con gái, ai cũng muốn mình được yêu thương. Hà Nội giữa thu, các con phố bỗng trở nên tình tứ.. những cơn gió se se lạnh, mùi hoa sữa thoang thoảng, thật dễ khiến người ta mơ mộng.. mong rằng sau này sẽ có một chàng trai bên cạnh, một người đàn ông ấm áp, toàn tâm toàn ý yêu thương và che chở cho mình… Tapchivannghe.com xin gửi đến các bạn những bài thơ Hà Nội và Em rất ha và thơ mộng ngay bên dưới, các bạn cùng xem nhé.
Hà Nội mùa này mưa quá, mưa làm cho con người ta buồn man mác nhưng không rõ lý do. Cảnh vật xung quanh một màu mờ mịt cuốn theo đó là những cảm xúc khó tả, nhưng Hà Nội dù có mưa thì trong lòng một số thi sỉ vẫn thấy vui, vì Hà Nội này có em, có những cơn mưa phùn rất lạ. Đó chính là những cảm xúc, bản tình ca về Hà Nội và người thiếu nữ duyên dáng. Cùng xem loạt bài thơ Hà Nội và em rất hay và thơ mộng bên duới đây nhé.
Hà Nội Và Em – Tác Giả: Nguyên Hạnh
Anh nói rằng ra Hà Nội đi em
Nơi anh ở có Hồ Gươm soi bóng
Liễu ven hồ thướt tha như trong mộng
Tháp Rùa nghiêng soi bóng nước trong chiều !
Anh dắt em trong chiều tím tình yêu
Hôn thật nhẹ tóc em bay trong gió
Em nhìn kìa, Hà Nội -tim bé nhỏ
Thủ đô yêu, cả nước lại hướng về !
Anh xa em nhưng vẫn trọn câu thề
Ngày không xa đón em về Hà Nội
Mình cùng nhau dạo quanh hồ mỗi tối
Hoa sữa thơm ngây ngất chút men tình !
Hà Nội ơi, em đến lúc bình minh
Có anh rộng vòng tay đang chờ đón
Dẫu biết rằng cuộc sống còn bận rộn
Vẫn nhớ hoài ở nơi đó có anh !
Hà Nội Và Em – Tác Giả: Duc Hieu
Có phải anh quên em
Hà Nội đêm đông giá
Con đường quen ướt lạnh
Có anh và có em
Có phải anh quên em
Tình ta mùa mưa nắng
Con đường xa rất ngắn
Ngày dài qua rất nhanh
Có phải anh quên em
Hồ Tây chờ đêm xuống
Trăng cùng sen hò hẹn
Bỏ mặc anh cùng em
Có phải chăng anh quên
Nụ hôn đầu rất vội
Hoa hồng hương còn đọng
Bánh nến vừa lung linh
Ngày mai anh quên em
Kem Hồ Gươm còn nhớ
Bún Hòe Nhai còn đậm
Kỷ niệm anh còn mang
Ngày mai những ngày mai
Xin là trong giấc mộng
Đời trôi đời có rộng
Trong lòng này có em
Em Yêu Hà Nội – Tác Giả: Lê Văn Đệ
Em ao ước bao lần về Hà Nội
Hà Nội quê anh như hội bốn mùa
Ánh nắng vàng đẹp lắm những mùa Thu
Hạ cánh phượng hồng vui đùa trang vở
Ngát hương hoa sữa mùa Đông hé nở
Thơm nồng nàn gợi nhớ thuở yêu đương
Hà Nội quê anh nhung nhớ vấn vương
Tới lần đầu nhớ nhung tha thiết mãi
Quê anh đẹp lắm, tình em trang trải
Ở phương xa em mơ ước thăm nhiều
Có bao thứ cũ mới để em yêu
Em trân trọng tình yêu nơi Hà Nội
Lần ấy bên anh em vui không vội
Thủ thỉ thì thầm ước tới nhiều thêm
Ước bên anh ngắm Trăng sáng dịu êm
Em tặng anh nụ hôn mềm ngọt lịm
Nét duyên đỏ hồng tơ lòng chúm chím
Thỏa hẹn hò chín nhớ đợi mười thương
Ước thăm Hà Nội em ngắm phố phường
Đọc thơ anh, môi thêm hường nũng nịu
Bao thứ đẹp cuộc đời luôn kéo níu
Sợi nhớ sợi thương ngọt dịu tháng ngày
Hà Nội quê anh em mãi đắm say
Gửi nhung nhớ, gió heo may, ấm áp
Cúc Họa Mi Và Em – Tác Giả: Hoàng Đức Dương
Cúc Họa Mi và em
Nồng nàn đông Hà Nội.
Cho lòng tôi bối rối,
Cho hồn tôi mộng mơ.
Em là nhạc, là thơ.
Em là hương, là sắc.
Trên nền Họa Mi cúc
Cho lòng tôi mê say…
Bồng bềnh tóc em bay
Giữa bạt ngàn cúc trắng
Nụ cười em tỏa nắng
Lung linh như đóa hoa.
Mơ một ngày không xa
Bên sông Hồng-bãi đá
Giữa bao người xa lạ
Nắm tay em cùng đi…
Tôi yêu cúc Họa Mi!
Tôi yêu em- Hà Nội!
Bao đêm tôi thầm gọi
Cúc Họa Mi và em!
Hà Nội Và Nỗi Nhớ – Tác Giả: Sinh Hoang
Anh nhớ lắm em ơi Hà Nội phố́
Nhớ hàng cây nghiêng nắng đổ bên đường
Nhớ hồ Gươm lăn tăn con sóng nhẹ
Quyến rủ mơ màng ẩn hiện chiều sương
Nhớ người em đang mỏi mắt mong chờ
Một người đi vắng xa Hà Nội phố
Chưa về cùng nhau nghe thu lá đổ
Ngất ngây mùi hương hoa sữa nồng nàn
Nhớ con phố chiều nao chân lang thang
Màu hoàng hôn nhuộm vàng trên lối sỏi
Nhớ nhớ lắm nhớ mùa thu Hà Nội
Nỗi nhớ tột cùng… nỗi nhớ đầy vơi!
Hà Nội Hay Em – Tác Giả: Trần Phong
Em tạo dáng,đời tư duy Hà Nội
Mặt đượm buồn, vẫn giữ nét thanh tân
Áo dài cống hiến những đường cong vô đối
Quốc phục giản đơn, em lại đẹp vô ngần..
Trời tháng Tám, hoa Ly còn khoe sắc
Đường Cổ Ngư gió cuốn những cành Ban
Mượn chút nắng soi gương hồ Trúc Bạch
Để vần thơ níu nửa giấc mộng tàn..
Ngắm hình em, nhớ những ngày Hà Nội
Tay trong tay, nghe lại khúc ru tình
Tim đập nhanh nên nụ hôn cũng vội
Hoa rụng bao giờ mà lá hãy còn xanh?
Mưa tháng Tám, nước sông Hồng cuộn đỏ
Tiển đưa người, nửa ly rượu vẫn say
Bài thơ mới, quyết cắt đi vần nhớ
Để con tim thoát khỏi cảnh lưu đày..
Mai Hà Nội không còn tà áo trắng
Biết tìm ai để nối sợi tơ lòng?
Kể nhau nghe những chuyện đời mưa nắng
Bao ân tình đành trả lại dòng sông..
Em Và Thu Hà Nội – Tác Giả: Nguyễn Nhật
Em ơi mùa thu Hà Nội
Bây giờ Nắng đã mềm chưa
Phố quen chiều còn sương khói
Tây Hồ sóng có đẩy đưa
Vì sao mãi còn lần lựa
Chớm Thu Nắng sẽ nhạt màu
Tình Em nồng nàn Hoa Sữa
Hương này muốn gửi về đâu
Xưa thèm Cốm xanh hồn hậu
Ngọt ngào như tiếng Mẹ ru
Chia đều vị chua Quả Sấu
Cùng người nếm thử mùa Thu
Em còn về qua lối cũ
Có xem Lá úa rơi đầy
Dấu xưa màu vàng che phủ
Để lòng se sắt Heo May
Anh nằm mơ Thu ngoài ấy
Nghe Mưa kể lể bên thềm
Sài Gòn bao đêm thức nhớ
Khoảng trời Hà Nội có Em!
Em Ra Hà Nội Mùa Thu – Tác Giả: Nhánh Rong
Em ra Hà Nội lúc mùa vào Thu
Thoảng mùi hương hoa sữa bay khắp phố
Đường Hoàng Diệu trải thảm vàng lá đổ
Thu nhẹ nhàng đón em đấy phải không?
Hà Nội cổ kính với những mái đình cong
Dịu dàng sắc hoa Thu vàng Cúc nở
Em bên anh thẹn thùng bở ngỡ
Cô gái miền Nam đến Hà Nội lần đầu
Nhìn phố phường thấy lạ lẫm chi đâu
Dọc Hồ Gươm liễu nghiêng mình soi bóng
Hà Nội của anh, Hà Nội em mong ngóng
Được một lần về để ra mắt thầy u
Em về cùng anh giữa se lạnh sắc Thu
Giữa yêu thương có một vòng tay ấm
Hà Nội từ nay sẽ không còn lạ lẫm
Vì giữa Thu vàng còn hơi ấm thân quen
Hà Nội, 1 thành phố kì lạ, nó đỏng đảnh, hay thay đổi theo cảm xúc của người muốn nói đến nó. Nó làm ta yên và nhớ kỉ niệm xưa khi nó đẹp sao vào những đêm thanh tịnh, nó làm ta thư thới và nhẹ nhõm khi nó lặng lẽ và yên ắng trong thanh bình vào các ngày Lễ Tết ta xuống phố, nó rạo rực khi vào ngày đẹp trời ta có những cuộc hẹn, những buổi gặp gỡ, nó sống động vào những ngày lễ hội, kỉ niệm hay 1 sự kiện thu hút nào đó. Nhưng nó cũng đột nhiên trở nên ầm ĩ, quay cuồng… thôi cái này không nói!
Và ta, như chàng trai trước 1 cô gái đẹp đỏng đảnh luôn cứ phải chạy theo những cảm xúc của nàng. Hà Nội là vậy đấy và tôi mơ về 1 Hà Nội xưa kia. Không phải đợi đến đêm để tận hưởng cảm giác tĩnh lặng, không phải đợi đến Tết mới được xuống phố trong yên bình, không phải, không phải… này và kia. Các bạn có thấy vậy không?