Vốn là một cán bộ cao cấp trong ngành Kiểm sát, chẳng hiểu thế nào mà Khuất Bình Nguyên lại bén duyên với văn chương như một sự cân bằng trong đời sống. Có dạo người ta thấy anh xuất hiện liên tiếp trên trang thơ của các báo, rồi lại ồ ạt in sách.. Ấy vậy, mấy năm gần đây lại thấy anh xuất hiện với tần suất không nhỏ trong vai trò một nhà phê bình văn học. Các bài viết phê bình của anh sâu sắc, công phu, gây ấn tượng cho độc giả. Vì thế mà Khuất Bình Nguyên lại được bầu vào Hội đồng lý luận phê bình của Hội nhà văn Việt Nam. Tuy nhiên Khuất Bình Nguyên bộc bạch, anh viết lý luận chỉ là tay ngang chứ thực chất con người anh vẫn luôn thuộc về thơ. Dưới đây baó Văn nghệ điện tử xin giới thiệu chùm thơ mới của nhà thơ Khuất Bình Nguyên
QUA HÀ NAM MỘT NGÀY MƯA CUỐI THÁNG MƯỜI
Mưa bụi lạnh phủ lớp màu xám nhẹ
Để dãy núi đá khô cằn mềm mại như tranh lụa cuối trời xa
Lúa đã gặt rồi chỉ còn trơ gốc rạ
Đàn bò gặm mưa trên cánh đồng
Bên cạnh đường người thợ xưa vẫn mải mê tạc tượng
Đầu rồng bia đá lặng lẽ chờ khách đứng dưới mưa .
Dẫu tạc hết đá núi kia thành bia
Làm sao ghi hết được sự phù du của những kiếp người .
Thấp thoáng vài khách đường xa mờ đần không trở lai
Bỗng nhớ đến người bạn sắp lên đường xa sứ
Bức tranh thủy mặc của núi mưa bụi vẫn treo ở bên trời .
MÙA HÈ
Thành phố già một nghìn năm tuổi
Anh trẻ thơ suốt cả cuộc đời
Bằng lăng rải mùa hè xuống đất
Chợt chiều về nhặt nốt cuộc đầy vơi .
Bao đau đớn chẳng ngờ giáp mặt
Một sớm mai lạnh ngắt nhân tình
Bóng mây ác quay cuồng trời đất
Tóc đã cằn kịp bạc cuộc nhân sinh .
Thành phố sống thêm một nghìn năm tuổi
Anh trẻ thơ suốt cả cuộc đời
Ngỡ bằng lăng đã mang đi mất
Nhặt tím về mới biết nửa hè thôi .
NGỌN GIÓ DI DÂN
Tôi đi lang thang trên mặt đất
Nhiều đêm dừng lại
Những thành phố cảng bên đường
Sai Gòn , Sydney ,Habana , Newyork …
Những đêm tôi thức giấc giữa khuya
Nghe gió đi vào từng dãy phố
Những ngọn gió của.người di dân
Từ biển đi vào mặt đất …
Đánh thức đất dậy bằng mùa cây trồng
Đánh thức cỏ dậy bằng những đàn bò đàn trâu
Đánh thức cửa biển bằng con đường bên cảng
Ở đâu cũng những mái nhà .
Gió như ký ức của thời gian
Gọi những người chân lấm tay bùn đi mở đất
Đánh thức những người tha phương
Tôi chạy ra đường
Phố vắng lặng thinh đêm…
Những ngọn gió lại xột xoạt đi về phía biển
Cồn cào nỗi nhớ cố hương
Đưa tôi về nhà qua những đại dương xanh thẫm !