Đà Lạt đước biết đến là điểm du lịch hấp dẫn nhất hiện nay, thành phố Đà Lạt được mệnh danh với nhiều cái tên như thành phố mộng mơ, thành phố của tình yêu hay thành phố sương mù…Với những ai đam mê du lịch thì sẽ được biết đến câu “Đà Lạt – Đi trăm lần không chán, đi vạn lần vẫn mê”. Nhưng với những trái tim mộng mơ thì Đà Lạt vẫn là nơi chấp cánh của nhiều câu chuyện tình yêu đầy màu sắc muôn hoa ở đây. Ở bài viết hôm nay chúng tôi sẽ gửi đến các bạn những bài thơ Đà Lạt ngắn hay nhất về thành phố này nhé.
Về Đà Lạt
Đà Lạt thơ mộng và bình yên, chính nơi đây đã làm khơi dậy nhiều nguồn cảm hứng sáng tác thi ca, những bài thơ tình Đà Lạt đã lắng sâu vào lòng người như còn mới đó. Trong từng câu thơ về Đà Lạt mà bạn sắp được xem dưới đây sẽ là những cảm nhận chân thật nhất của các nhà thơ tự do. Trong từng bài thơ là những cảm xúc riêng mà mỗi nhà thơ cảm nhận và từng trải, với giai điệu yêu thương trong sáng, tươi trẻ này sẽ đi sâu vào tâm trí người đọc.
Có lẻ Đà Lạt đẹp nhất là lúc có sương mù, nhưng với tôi để cảm nhận được hết một Đà Lạt vừa đẹp vừa mang dấu ấn sau đậm thì phải trải nghiệm vào những ngày mưa. Và bài thơ Đà Lạt Chiều Mưa của tác giả Vanhuynh Nguyen làm tôi thích nhất. Mưa Đà Lạt không dày, không kéo dài lê thê. Mưa rỉ rả một cách kỳ lạ, có khi mưa chỉ vừa đủ cho ướt tóc, vừa đủ cho những người yêu nhau xích lại gần nhau.
Mùa Thu Đà Lạt – Tác Giả: Cao Duy
Đà Lạt ơi! Khi nào mùa thu đến
Cơn gió thu xào xạc giữa hàng cây
Dáng cứ in trên bóng hồ Than Thở
Để lòng ai bâng khuâng mãi bóng hình
Đà Lạt Chia Tay Em – Tác Giả: Tâm Anh Hoàng
Anh xa em chiều nay.
Đà Lạt buồn muốn khóc.
Những giọt mưa cô độc,
Rớt lên hồn anh đau.
Cây phượng tím úa màu,
Rơi đầy trên sân nắng.
Cánh hoa đâu có nặng,
Mà vỡ tan đời anh.
Hồ Xuân Hương không xanh.
Con sóng tình lặng lẽ.
Anh thấy mình nhỏ bé,
Như cánh chim lang thang.
Em còn nhớ hay quên.
Lời yêu môi không nói.
Đôi mắt nhìn bối rối,
Khi vòng tay anh trao.
Chiều Đà Lạt xanh xao.
Chiếc xa đò lên dốc,
Qua nhà em cửa khép…
Đôi mắt nằm sau lưng.
Tội nghiệp đôi tình nhân,
Đứng bên đường hẹn hứa.
Như chúng mình hồi đó.
Giờ cũng phải chia tay.
Giọt nước mắt vắn dài,
Em lau giùm cất giữ,
Chiếc khăn quàng quấn cỗ,
Ấm đời nhau đêm mơ.
Đà Lạt Mùa Này…!
Tầm này Đà Lạt như một cô gái đỏng đảnh, rất khó chiều. Những buổi sớm mai thường là nắng ráo và rất đẹp nhưng chiều thì lại mưa như trút nước, mưa không ngừng nghỉ. Đến sáng hôm sau thì trời âm vì ảnh hưởng của cơn mưa tối qua tưởng chừng sẻ mưa tiếp đến nơi, thì chìu lại gió hiu hiu, nắng đẹp đến không tưởng. Nhưng dù có thế nào thì Đà Lạt vẫn đẹp và rạng rỡ bất chấp thời tiết.
Nhớ Đà Lạt – Tác Giả: Toàn Tâm Hòa Nguyễn
Đà Lạt ơi! anh hứa sẽ về thăm
Nhớ cái lạnh mưa lâm râm nhè nhẹ
Tiếng thông reo trên lưng đồi khe khẽ
Đất và trời như có lẽ gần nhau
Anh thấy mây như chạm ở trên đầu
Phố đắm chìm trong sắc màu mơ mộng
Hồ Xuân Hương thật hiền hoà gió lộng
Ngắm ngàn hoa mà xao động vô cùng
Hoa Dã Quỳ vàng rực lối đi chung
Anh và em cùng ung dung sánh bước
Từng góc phố, từng dòng người xuôi ngược
Ánh đèn vàng long lánh nước bâng khuâng
Quán càfê ta vội vã dừng chân
Nhấm một ngụm mà lâng lâng quá đỗi
Cầm tách trà tỏa hương lài nóng hổi
Khúc Trịnh ca tan giữa tối thanh bình
Cảm nhận từng khoảnh khắc thật lung linh
Đà Lạt ơi em gợi tình mê hoặc!
Ta cứ ngỡ về nơi miền xa lắc
Thấy cùng trời và cuối đất… mờ xa.
Đà Lạt Sớm Mai – Tác Giả: Nam Quoc
Sương giăng khói biếc màu hư ảo
Mờ mờ thủy mặc nhà nhấp nhô
Giọt nắng ban mai đùa trên trên lá
Nghe lòng thanh thản cùng hư vô
Ruộng thấp ruộng cao chen nhau đứng
Vườn ai hồng đỏ thắm lưng đồi
Xa xa áo trắng ,em tiên nữ
Lưu luyến trần gian sao xuống chơi?
Chùm Thơ Tình Về Đà Lạt Hay Nhất
Đà Lạt đẹp và thơ mộng để lại lòng người một nỗi buồn man mác. Nếu một lần được dừng chân trong thung lũng tình yêu, lúc đó có lẽ ai cũng ao ước giá người yêu mình đang bên cạnh, được chung tay đi dạo hết con đường, nhặt từng trái thông,ngắm nhìn hoa Mimosa nở. Nếu không có dịp lên Đà Lạt thì các bạn có thể xem những bài thơ ngắn Đà Lạt dưới đây để cảm nhận về thành phố hoa tuyệt đẹp này nhé.
Chiều Đà Lạt – Tác Giả: Hai Pham
Chiều Đà Lạt ! se se cơn gió lạnh
Hoàng hôn buông hồn em bỗng như say
Say tình thơ, say hoa bướm vờn mây
Chân dạo bước ngỡ Bồng Lai tiên cảnh !
Chiều Đà Lạt ! hoa rực màu muôn sắc
Ngút ngàn hoa, say đắm gợi niềm thương
Trên đồi thông vi vu gió còn vương
Em cứ ngỡ như lạc vào cõi mộng
Chiều Đà Lạt ! mây ôm núi gió lộng
Sương chiều lam, xứ lạnh đẹp như mơ
Thả hồn say ru giấc điệp nên thơ
Hồn thanh thản em chìm trong giấc mộng
Đà Lạt hỡi! Mai xa rồi vẫn nhớ
Kỉ niệm nào đã in dấu chân qua
Ôm tơ vương thương nhớ đến miền xa !
Đà Lạt nhớ! Hẹn mai này tái ngộ…
Đà Lạt.. Lạnh – Tác Giả: Nguyen Minh
Đà lạt mùa này lạnh lắm đó em.
Nơi làn sương mù cứ bay thật thấp.
Cứ muốn chạm vào bờ môi làn tóc.
Của em kìa thủa thiếu nữ ngày nào.
Đà lạt sáng nay vẻ đẹp thẫn thờ.
Của cả ngàn cả vạn hoa đua sắc.
Cả hương thơm cũng nồng nàn khác lạ.
Khi anh nắm tay em bước ven đồi.
Gió thu về thông réo rắt vi vu.
Như ngân mãi bản nhạc tình muôn thủa.
Của anh của em của bao đôi lứa.
Hoàng hôn chiều môi má thắm… kìa ai.?
Đà Lạt Mưa – Tác Giả: Baron Nguyen
Thành Phố mưa bay ngày chớm hạ
Thăm thẳm chiều mây chẳng buồn trôi
Phố núi xa xa mờ dáng nhỏ
Giật mình tự hỏi cái chi chi
Hoàng hôn tay với che màu áo
Nhuộm màu tro bụi ẩn trăm năm
Ngữa tay đón ngọc văng tung tóe
Buốt lạnh lòng ta chẳng muốn rời
Xa Em Rồi …. Đà Lạt Một Lần Trăng – Tác Giả: Toàn Tâm Hòa Nguyễn
Xa em rồi… Đà Lạt một lần Trăng !
Bao kỷ niệm mãi in hằn tâm khảm
Đêm huyền hoặc ánh trăng mờ bảng lãng
Một nụ tình đầy lãng mạn… trao nhau
Xa em rồi… thèm nghe tiếng thông reo !
Thèm cái lạnh ta quyện vào hơi ấm
Thèm dạo bước dưới mưa phùn lấm tấm
Thèm được ngồi cùng nhấm tách càfê
Xa em rồi… Đà Lạt lại ngủ mê
Đợi bình minh mà chẳng hề thấy được
Màng sương giăng từng con đường ẩm ướt
Muôn sắc hoa… như lả lướt gợi tình !
Xa em rồi… một Đà Lạt đẹp xinh
Phố ngàn hoa yên bình và thơ mộng
Một lần Trăng… đã làm ta xao động
Nhịp khúc tình hoài vọng nhớ thương em!
Nhớ Đà Lạt – Tác Giả: Tuyet Lan Le
Ta nhớ trời chiều phố mờ sương
Hơi lạnh lan ra khắp ngả đường
Vi vút thông reo bên đồi vắng
Chuông ngân thánh thót giữa giáo đường.
Ta nhớ vườn hoa đủ sắc màu
Đỏ, xanh, vàng, tím…quyện vào nhau
Đó – đây từng cặp tình nhân bước
Chầm chậm, nhẹ nhàng đi bên nhau.
Ta nhớ một chiều mưa bay bay
Từng hạt mưa rơi thấm vai gầy
Phố núi loanh quanh tầng cao – thấp
Ta với tay mình chạm vào mây.
Ta nhớ làm sao phố ngàn thông
Nhớ chiều bảng lảng sắc mây hồng
Đà Lạt mờ sương – thiên nhiên cảnh
Níu hồn du khách khắp muôn phương.
Làng Hoa Hà Đông Đà Lạt
Ai lên với xứ ngàn hoa
Nếu không ghé tới quả là tiếc thay
Làng này từ Bắc vào đây
Sinh cơ lập nghiệp từ ngày sơ khai
Ba phần thế kỷ miệt mài
Trồng hoa xứ Bắc lại lai hoa ngoài
Đến nay đủ loại đủ loài
Sắc màu tuyệt đẹp ai ai cũng mừng
Hương hoa tỏa ngát thơm lừng
Hà Đông làng ấy đi cùng hương hoa
Nhớ Về Đà Lạt – Tác Giả: Đặng Tường Vy
Đà Lạt mù sương, thương nhớ thương
Hôm nay trở bước lại lên đường
Đi tìm hơi ấm ngày xưa ấy
Còn đọng trong lòng vương vấn vương
Đà Lạt tình yêu, sương trắng bay
Một thời nghĩa thắm đã in đầy
Nụ cười hạnh phúc còn đâu đấy
Đôi bóng quyện hoà say đắm say
Đà Lạt có còn đẹp tựa thơ?
Mà sao chân bước chửa sang bờ
Em về lối cũ lòng như ngỡ
Anh có còn đây, có đợi chờ?
Đà Lạt ngày về yêu dấu yêu
Sợi thương sợi nhớ lẫn mây chiều
Nhớ người năm ấy còn lời nhắn
Cô gái ngày xưa vẫn ước nhiều.
Tản Mạn Đà Lạt – Tác Giả: Lực Nguyễn Văn
Hình như không chấp nhận tôi
Cơn mưa Đà Lạt trắng trời bình nguyên.
Phố nghiêng. Mờ, dáng em nghiêng
Mây lưng chừng dốc, lối biền biệt khơi.
Gió buồn. Thông đứng lặng trôi
Hoa – mưa không thấu phận đời phù dung.
Nợ ai một thuở chập chùng
Câu thơ ngược núi quên sông tìm về.
Nực cười một gã chân quê
Lang thang chi xứ bên lề phố xa.
Tìm người như thể tìm ta
Không tên, không họ, không bà, không ông.
Nick name như cây giữa rừng
Nhìn em ngơ ngác, tôi rưng rưng khờ.
Ba ngày thành phố mộng mơ
Rượu người vẫn cứ hững hờ trong tôi.
Nước mắt nào chẳng chảy xuôi
Riêng em không khóc ngậm ngùi hồn hoang.
Một Thoáng Đà Lạt – Tác Giả: Duc Dung Tran
Nghiêng nghiêng như mái nhà.
Hoa vàng trãi triền xa.
Nắng xuyên qua kẻ lá.
Nhớ về người đã xa.
Dã Quỳ loài hoa dại.
Ai đem rãi bên đồi.
Trường ca người Sơn Nữ.
Ôm mối tình đơn côi.
Lang thang mãi trong đời.
Những bước chân lữ thứ.
Mang mối tình vụng dại.
Của một thời xa xôi.
Nước tuôn như tóc chãi.
Ai đem vắt bên trời.
Chiếc lược cài vương vãi.
Cuộc tình bạc như vôi…
Ta Về Thăm Em Đà Lạt Ơi – Tác Giả: Toàn Tâm Hòa Nguyễn
Ta trở về thăm em… Đà Lạt ơi!
Sáng bình minh mà trời không có nắng
Đồi thông reo khúc tình ca sâu lắng
Ta mơ màng trên lối vắng… bâng khuâng
Góc phố nào nơi ta đã dừng chân
Chút se lạnh len qua từng cơn gió
Hoa dã quỳ rực vàng trên lối nhỏ
Ly cà phê quyện trong gió nồng nàn
Đà Lạt ơi! em quá đổi dịu dàng
Nét mơ mộng, nét nhẹ nhàng bình dị
Hồ Xuân Hương lững lờ đầy thi vị
Phố trầm thinh chìm đắm giữa sương mờ
Đà Lạt ơi! anh say đắm thẩn thờ
Nên cảm xúc viết bài thơ bày tỏ
Đã bao lần anh về… Đà Lạt đó
Vẫn dạt dào như cứ ngỡ… đầu tiên!
Đà Lạt Chiều Mưa – Tác Giả: Vanhuynh Nguyen
Ta về kẻo trời lại đổ mưa
Tháng sáu ướt mưa dầm em tóc rối
Chiếc lược thưa bày chi lắm đổi
Anh răng mềm bên em chãi răng thưa
Đà Lạt chiều nào trời cũng đổ mưa
Con dốc chợ mềm chan đôi guốc cũ
Em e thẹn giấu nét đài thanh tú
Áo đờ xuy che vai lạnh hửng hờ
Đi sát mình…ấm lại buổi ngây thơ
Ngại anh chạm em ướt bờ vai nhỏ
Chiều Đà Lạt mưa rơi dài con phố
Kỉ niệm mình anh nhớ mãi em ơi!
Thơ Hoa Hồng Dại – Đà Lạt Ơi – Tác Giả: Thuong Phuong
Đà Lạt hơi sương khói mịt mờ
Hồn thi chết lịm bóng in trơ
Hồ xanh ngỡ tiếng hồn ai oán
Một kẻ si tình quyện áng thơ
Thời gian bỗng đứng lặng im trơ
Mục rửa rong rêu suối thác mơ
Nước chảy tuôn trào rừng quạnh vắng
Mà nghe nhói buốt kẻ tim khờ
Muốn hỏi mùa thu nhẹ lá bay
Hồ xanh nước ngọc khẽ hoa lay
Lung linh tỏa sắc ngàn tinh khí
Cảnh đẹp lòng ta cũng đắm say
Đà Lạt Mộng Mơ – Tác Giả: Toàn Tâm Hòa Nguyễn
Tách cà phê chẳng làm ta đủ ấm!
Chạm vào em chiều Đà Lạt sương mờ
Khúc Trịnh ca làm thời gian trôi chậm
Bên nhau rồi mới thấy cả trời mơ
Cơn mưa nhỏ giăng ướt bờ tóc rối
Mây lững lờ che kín cả lối qua
Vòng tay ta ôm vào em thật vội
Bao ấm nồng xua cái lạnh trôi xa
Ta bên nhau nghe đồi thông khẽ hát
Tiếng chuông chiều man mác cả hoàng hôn
Một nụ tình đã làm ta lầm lạc
Để con tim rung từng nhịp dập dồn
Mai ta về Đà Lạt ơi… nhớ lắm!
Những con đường, những góc phố mộng mơ
Hương tóc em đã làm ta say đắm
Ngồi bên chiều ta trầm mặc… làm thơ!
Đà Lạt Tháng Ba – Tác Giả: Huan Nguyen Dinh
Em có lên thăm Đà Lạt tháng ba.
Ngắm anh đào khi mùa hoa đang nở.
Tháng ba ngất ngây nắng vàng rực rỡ.
Mai anh đào cho thành phố mộng mơ.
Hãy cùng anh ra quán cạnh bờ hồ.
Lơ đãng ngắm khói sương mờ than thở.
Hay hoà chung trong dòng người đi bộ.
Lên đồi Cù bên lối nhỏ thông reo.
Sang Trúc Lâm giờ đã có cáp treo.
Ngồi trên cao ta nhìn theo triền núi.
Có mây bay có hoa thơm bên suối.
Phút mặn nồng mình đắm đuối bên nhau.
Thung lũng tình yêu ta bước qua cầu.
Hoa bên hoa ôi sắc màu lộng lẫy.
Lên Cam Ly ta cùng nghe thác chảy.
Cho tâm hồn mình chợt thấy bâng khuâng.
Anh sẽ tặng em một bó hoa hồng.
Tự tay cắt chắc em không từ chối.
Tay trong tay ánh mắt nhìn bối rối.
Hạnh phúc này đâu cần nói gì thêm.
Bởi “Thành phố hương hoa đã làm lưu luyến trái tim ta…” Hay “Phố núi cao, phố núi mờ sương…Anh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có em đời còn dễ thương”.