Gửi tặng các bạn những bài thơ về trăng buồn đêm khuya, những câu chuyện tình buồn man mác, lãng mạn, mộng mơ về những cuộc tình dang dỡ được tác giả phát họa vào những bài thơ hay về trăng được sưu tầm ngay dưới đây.
Về Trăng
Vật chất có thể biến đổi, mất đi. Nhưng tấm lòng và ngôn từ sẽ là bất tữ, sau những bài thơ về đêm khuya những ngôn từ án thơ còn sống mãi trong các câu thơ thì hôm nay Blog gửi tặng các bạn những bài thơ về trăng buồn. Những bài thơ chưng cất từ nỗi đau mà ra, và cũng có những bài thơ chỉ là sự phô diễn kỹ thuật ngôn từ và quảng cáo như bán thuốc dạo.
Chỉ là một ánh trăng tròn soi sáng phía cùng trời vào đêm nhưng nó lại mang đến cho người ta ngàn nỗi sầu, trăm nỗi đau như cắt. Trăng qua những cảm nhận của nhiều tác giả gửi đến các bạn qua những bài thơ về trang vi vu thoang thoảng những hương thơm dạ lý. Làm cho bầu trời bên thềm lặng lẽ và những con gió heo hút đì hiu….
Thơ Ngắn Về Trăng: Nửa Đêm
Tàn trăng nhớ núi tìm mây
Nhớ sông tìm suối nhớ ngày tìm đêm
Cắn răng nhớ sợi tóc mềm
Đếm tay thừa ngón vì em em à
Mười ngón là của người ta
Anh mười một ngón nhớ nhà nhớ em
Đêm Trăng – Tác Giả: Kinh Khaag
Trăng khuya sắp đã lưu mờ
Tình xuân nay đã sắp mờ theo trăng.
Xuân nay có kịp thay đời
Mà sao xuân đã lập lờ như trăng
Trăng mờ sắp tới trời xanh
Tình này, như đã nguyện thề với trăng!
Vầng Trăng Đơn Cô – Tác Giả: Kim Phụng
Trăng kia trăng khuyết trăng lại tròn
Bởi vì ai mà giấc ngủ chưa ngon ..
Đêm nay anh đứng chờ em đó
Trăng đã lên rồi em ở đâu
Thơ Về Trăng Khuya – Thơ Hay Về Trăng Buồn
Để có cảm nhận hay hơn về ánh trăng đêm khuya buồn, cùng với muôn vàng nỗi nhớ thương thả hồn mộng tưởng, Blog xin chia sẻ đến các bạn những bài thơ tình ngắn về trăng buồn hay do nhiều tác giả sáng tác. Ánh trăng in hằng gợn sống dưới mặt nước làm ta mênh mang, chìm đắm giữa nước và trăng để thỏa lòng giãi bày, trút bỏ buồn phiền trong chuyện tình dang dở.
Đêm nay ta tựa gối ngắm trăng dịu dàng hòa cùng những nốt nhạc trong trẻo, khúc nhạc buồn buồn lạ nhưng ta thấy mình trong veo thánh thiện đến ngỡ ngàng như thể ta đang phiêu du vùng địa đàng. Vậy cũng coi như ta đã tri âm và được tri kỷ, một cách tương đối ta đã được thỏa mãn, ta tự tưởng thưởng cho mình…
Đêm Trăng Vương Mộng
Theo lối gió bước tình hồng mở ngõ
Vườn trăng thanh hương lạ nghĩa thơm tho
Đắm trong thơ, mơ kết chuyện hẹn hò
Ta cũng lỡ để tình say đắm đuối
Và cứ thế đợi trăng về một buổi
Dầu chuyện lòng se kết gọi mùa xưa
Trời nhiều cơn nắng bước vào mưa
Tình cũng đã theo sầu lời gọi nhớ
Tay ta viết thơ lòng còn bỡ ngỡ
Mà tình ơi! Say mật ánh trăng đêm
Lá đừng rơi như chân bước qua thềm
Xin giấc ngủ bình yên trong mộng nhỏ
Trăng vẫn thắm như tình trăng cón đó
Lòng vẫn buồn như chuyện của yêu đương
Sương sầu gì? Rơi giọt nhớ giọt thương
Hay lá úa ôi! Tình vừa rớt rụng
Thơ Tình: Mộng Tình Trăng
Tĩnh trăng ai ghẹo Nguyệt trăng thề
Giai nhân mộng đắm lụy tình thê
Cho ai ôm mộng vần trăng khuyết
Ngỡ ngàng một giấc mộng đêm trăng
Tình trăng ai ngỡ đã lương duyên
Đâu đây còn ngỏ bóng thuyền quyên
Cho tôi ôm mộng tình trăng sáng
Ngỡ ngàng một giấc mộng tình sang
Trăng Ơi – Tác Giả: Thi Diep Dang
Trăng khuya nhớ gió đi tìm
Xe duyên tơ nguyệt biết tìm ở đâu
Mỏi mòn ngồi ngóng đêm thâu
Mây bay lơ lững hỏi sầu nhớ ai ?
Trăng khuya mơ mộng vờn ai
Long lanh đôi mắt nhung nai mơ màng
Hỏi rằng ! Trăng mộng đêm say
Có sầu nhung nhớ ngập tràng như tôi
Trăng hờn lơ lững xa xôi
Nữa đêm đang mộng lần trôi xa dần
Mây hồng lơ lững dần chân
Gió reo , reo nhẹ rung vầng trăng khuya
Đêm nay mơ ướt gió về
Ru mây vào mộng tràng trề hương yêu
Trăng tròn ! Trăng khuyết ! Trăng lên !
Tình em dậy sống anh ơi nơi nào
Vầng trăng ai sẽ làm đôi
Tình em gió cuốn ngậm ngùi xót xa ,,!!!!
Vườn Thơ đêm Trăng
Cảnh vườn đêm ấy có trăng mơ
Tôi thấy nàng thơ dáng thẩn thờ
Bẽn lẽn nâng hờ cành lá biếc
Ngỡ ngàng tôi cứ nghĩ là mơ.
Cung đàn réo rắt những tiếng tơ
Ngọn gió du dương cõi xa mờ
Lặng lẽ ru hồn ôi xao xuyến
Tim đành ngưng nhịp để uống thơ.
Bước đi tôi sợ vỡ ánh vàng
Gió lùa cảm xúc sẽ ngân vang
Vì sợ ánh vàng tan theo gió
Thôi đành cảm nhận phút truy hoan
Vắn – Tác Giả: Tím Mộc Lan
Đêm trăng lạnh vướng thu tàn
Mắt ai ngơ ngẩn giữa màn sương mơ
Ứa buồn đọng mối tim khờ
Vương mảnh tình lòng vấn thuở ngày xanh
Tôi Vẫn Chờ – Tác Giả: Thủy Cúc
Tôi vẫn ngồi đây đợi gió về
Cùng tôi ở lại ngắm trăng khuya
Hỏi trăng có biết bao mùa đã
Lỗi hẹn cùng tôi chốn hẹn hò
Tôi vẫn ở đây, tôi vẫn chờ
Một mình như thế cứ chông chênh
Hỏi trăng có thấu tình đau khổ
Nhói buốt tim tôi đã mấy mùa?
Trăng Khuya – Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai ?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người…!
Tiếng Chày Đêm Trăng
Vọng tiếng bì bùng giữa ánh trăng
Mình ơi ráng giã thật êm bằng
Chân đều thả nhịp khòm lưng nhún
Tay khẽ lay chày ép hạt văng.
Trắng nõn gạo vung thềm lả tả…
Vàng ươm trấu nhảy cối nhì nhằng
Mồ hôi đẫm ướt bờ vai mệt…
Khóm liễu sương nhòa nhạt phủ giăng.
Khát Vọng Đêm Trăng
Đêm trăng sáng tỏ dệt tình thơ
Trúc liễu buôn cong nét thẫn thờ
Lộng lẫy hoa hồng khoe sắc nhớ
Xanh màu nguyện ước ở trong mơ
Đang tìm hạnh phúc sau tan vỡ
Để khỏi buồn thương lúc dại khờ
Sống phải bình yên không bước lỡ
Trong lòng khát vọng đẹp duyên tơ…
Như Ánh Trăng Tà – Tác Giả: Nguyenvan Gioi
Hôm nay sao bỗng dưng buồn quá?
Ngó lại hình dong thấy đã già
Đau ốm tâm cang đang tàn phá
Chắc là đời tôi sắp lìa xa
Đi khám thuốc men tiền đâu trả?
Gắng gượng,cho năm tháng dần qua
Rượu nhạt uống vào mong giải tỏa
Đau đớn quên đi,bớt nhạt nhòa
Trăng tròn trăng khuyết,ắt trăng tà
Rồi trăng khuất bóng,giống đời ta
Một ngày nợ thế đà xong trả…
Thoát khỏi trầm luân, cõi ta bà
Buồn Ai… Ai Buồn – Tác Giả: Nam Phan Đình
Trăng khuya rơi rụng xuống cầu
Mình anh ngóng đợi, nỗi sầu rụng theo
Đường xưa lối cũ vắng teo
Sao rơi lặng lẻ bay vèo trong đêm
Hoa trôi, nước cuốn buồn thêm
Còn đâu những phút êm đềm bên nhau
Trời gieo chi lắm khổ đau
Tim anh lỗi nhịp biết bao lần rồi !
…Ánh dương ló dạng bên đồi
Tay không níu nổi, gót rời bước đi
Ngàn sau gặp gỡ có khi
Ái ân còn đó, ướt mi cay nồng
Rồi mai em cũng theo chồng
Người xưa dần khuất… bóng hồng vu quy
Tình Trăng – Tác Giả: Võ Văn Thuận
Trăng khuya nhành liễu phân kỳ
Màng đêm tịch mịch phân ly ba đường
Trăng vàng mờ nhạt khói sương
Gió lùa liễu rủ ba đường vấn vương
Mây mù che giấu trăng thương
Cớ sao tạo hóa cắt thương tình chàng
Ta buồn mặt rủ mày hường
Người thương vắng bóng giọt sầu lệ rơi
Trăng sầu gặp tiếc mưa ngâu
Lòng chàng với thiếp ai sầu hơn ai
Gió đưa nhành liễu bắt cầu
Ngưu Lan chức nữ bắt đầu gặp nhau
Trăng ơi sao mãi một màu
Sao trăng không tỏ gặp nhau một lần
Trăng Muộn – Tác Giả: Loan Nguyen
Trăng buồn hỏi gió đi đâu.
Để trăng ôm một mối sầu tương tư.
Hỏi mây để rõ thực hư.
Mây cười lỏn lẻn, ậm ừ bay xa.
Trăng ngồi xuống ngọn núi già.
Rầu rầu một nét trông ra thật buồn.
Gió thời bay khắp bốn phương.
Bỏ trăng ở lại nhớ thương một mình.
Ngắm nhìn đáy nước lung linh.
Soi gương chợt thấy bóng mình hư hao.
Gió ơi gió bỏ đi đâu?
Để trăng ở lại đêm thâu một mình.
Đêm Trăng Buồn – Tác Giả: Hồng Ngọc Ngô
Đêm buồn ngắm ánh trăng lên
Hồn treo lơ lửng bồng bềnh về đâu
Tim đau quặn thắt cơn sầu
Anh đi đi mãi tận đâu mất rồi
Từng đêm lạnh lẽo em ngồi
Trông về phương ấy mặn môi giọt sầu
Trăng vàng lặn khuất đêm thâu
Sương rơi ướt đẫm mái đầu xuân xanh
Bao giờ quay lại hỡi anh!
Cho tim ấm lại,trăng thanh soi cùng.
Kiếp Hồng
Trăng tàn trãi lối bước em đi
Hỏi mộng ngày xanh có được gì
Một thủa yêu người dâng hiến trọn
Lâu rồi ký ức mãi còn ghi
Phai mùa sắc nhạt tràn dông tố
Úa phận sầu tâm ngã ái ghì
Lặng lẽ canh tàn sương khói phủ
Dòng đời mãi trỗi khúc phân ly
- Thơ tâm trạng buồn cô đơn sâu sắc
Trăng Mơ – Tác Giả: Toan Nguyenduc
Dưới ánh trăng khuya lúc tỏ mờ
Em nằm ở đó thả hồn thơ
Gieo vần mở lối vào trong mộng
Ghép chữ đưa đường đến chốn mơ
Bến vắng năm xưa ai đứng đợi
Đò thưa chuyến mới bạn đang chờ
Năm canh thấp thỏm mong trời sáng
Khép lại tâm hồn hết ngẩn ngơ.
Trăng Khóc – Tác Giả – Loan Nguyen
Kia một vầng trăng nét ưu tư .
Non nước buồn thiu chuyện thực hư .
Một dãy sơn hà trên cao ngắm
chị Hằng bật khóc nhớ thiên thư.
Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư
Tiệt Nhiên Định Phận Tại Thiên Thư.
Như Hà Nghịch Lỗ Lai Xâm Phạm.
Nhữ Đẳng Hành Khan Thủ Bại Hư.
Thương một vầng trăng sắp ngả nghiêng.
Non xanh nước biếc nhuốm ưu phiền.
Buồn cho non nước trăng rơi lệ.
Bỗng chốc trăng thanh úa trên triền.
Mượn ánh trăng vàng thay cảm thán.
Mong hồi chuyển ý đến bình an.
Phận hèn nhỏ nhoi nào đâu dám.
Bàn chuyện anh hào cứu giang san.
Trăng Thu
Trống gõ rền vang một khoảng trời
Tưng bừng mở hội khắp nhiều nơi
Cong mình uốn lượn rồng vui cưỡi
Phưỡn rốn nhìn theo địa mỉm cười
Sảnh giữa đông đầy thêm bạn tới
Trăng rằm lộng lẫy rước đèn chơi
Cùng nhau phá cỗ lòng mong đợi
Xúc cảm trào dâng bỗng nghẹn lời
Túy Tửu
Trăng thanh dụng tửu bên thềm
Trời khuya lặng gió êm đềm mỗi ta
Người đi bóng dáng đã xa
Ta đây lặng lẽ hát ca lời sầu
Người đi rượu đắng tình sầu
Người đâu có biết nỗi sầu trong ta
Đêm sầu túy tửu mình ta
“Vì Một Người” vẫn là ta lúc này
Trăng Khuya – Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai ?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người…!
Trăng Buồn – Tác Giả: Thúy Hoàng
Trăng khuya chênh chếch bên thềm
Làm cho ai đó ngồi buồn ngắm trăng
Ngắm rồi lòng dạ bâng khâng
Làm tăng nỗi nhớ lâng lâng lạ thường
Ngắm trăng nhớ đến người thương
Nhưng xa nhau quá vô thường gặp nhau
Chỉ có gặp ở trang face
Qua dòng tin nhắn buồn lây mãi hoài
Băn khoăn nghĩ đến tương lai
Yêu thương nhớ lắm ngày mai thế nào?
Bởi cả hai đứa hai đầu
Bắc Nam tổ quốc mưa sầu thâm niên
Tăng thêm nỗi nhớ triền miên
Nỗi buồn cũng thế cộng thêm nản lòng
Nơi xa có hiểu hay không?
Nhớ thương nhau lắm mà lòng xót xa.
Con người ta sống thật nhất là khi đêm và, đó chính là thời điểm những nỗi buồn hòa chung cùng với những cảm xúc, thế nhưng lại không biết thể hiện như thế nào đành phải mượn những bài thơ về trăng buồn đêm khuya gửi gấm những tâm tư, u sầu vào trong các bài thơ.