Da nắng màu bánh mật
Nắng mất ngủ màu da em
bánh mật
nhói đau câu thơ vụng về yêu anh
chim phí bay ướt chiêm bao ngày
tháng sáu ẩn dụ
Những đám mây thiếu nữ trắng
chệch choạc hát ngôn ngữ tình
mùi cỏ ẩm râm ran hợp âm ve
chia ly chia ly
nắng đỏ nụ hôn chùm phượng
tóc từng sợi chẻ mảnh
Nắng ròng ròng nắng già nua tháng sáu sinh nở
cánh cò bay qua bay qua bay
cánh đồng phì nhiêu eo em thon
mùa hạ dối lừa trong mắt
buồn lên môi vàng da non nắng
mật
Tháng sáu lạc
mê cung nắng
thất thanh nắng vỡ
chú chim sâu mỗi ban trưa rạn nứt
hai bàn tay lật úp
em khóc trong
da nắng màu bánh mật
Ngờ
Cứ ngờ ngợ
những ngọn gió và cơn mưa tháng chạp
tiếng chuông hay lời gọi
Thăng Long ngàn năm tuổi
Nha Trang cát một vùng bay
Cứ ngờ ngợ
mi ngái ngủ bất chợt những cơn mơ
hoa sương rồng đỏ
hay hoa sữa thơm lay
cánh chuồn ảo giác tháp rùa
vó ngựa thồ Xóm Bóng những xa xôi
Cứ ngờ ngợ
môi em thở thịt da nồng nàn
bóng đêm và những chuông rung trong ngực
thôi đừng ném em vào tiếng hát
giọng đã khàn
Chạm
Chạm môi vào mùa xuân
bí ẩn những cánh đào và con rồng thần thoại
Thăng Long
tiếng gọi của ngàn năm tâm thức
Đinh Lê Lý Trần
phế hưng thành quách cổ rêu xưa
Chạm tay vào Hồ Tây
rồng ngủ say và cụ rùa mắc cạn
ô nhiễm nỗi bình yên lá sấu
vắt kiệt mình cho một ban mai
thở dài
Chạm vào sông Hồng sóng đỏ
rét run
địa cầu nóng
trái tim lạnh
Thăng Long
những câu thơ háo hức gõ mặt tình
Nghĩ giữa bình minh bùn lầy
Viết thay anh
Hoa sen hé
mặt nuớc chân mây
bình minh bùn lầy
nhụy vàng phơi
cánh bung ra mấy dặm mặt trời lấp lóa
anh không dám nghĩ chạm vào bờ mộng mị của búp
mà hương vẫn choàng lên
bộ ngực vĩ đại của đất
run rẩy những vùng nhạy cảm không tên
Hoa sen
Em
chẳng cần lồ lộ khoe vòng eo nhan sắc
những cái mũi phập phồng tục lụy
không thể ngửi cái tinh khiết làn hương em
những bàn tay cáu bẩn, những đôi mắt tham dâm
rồi sẽ làm trầy sướt cánh khói xanh không tì vết
Hoa sen
Em
Anh nhất định làm vốc bùn khờ dại
canh giữ em trong bí ẩn của mọi ngày
bí ẩn của thanh tân đắm đuối
của thơm hương nguồn cội
mặc kệ những đôi mắt trắng dã cuộc đời
gán cho vốc bùn anh nhỏ nhen…
Nằm trong bóng tối cơn mưa
Nghe da thịt mềm ướt
Cơn mưa bóng tối khung rèm đỏ
Cơn lốc quặn mình từng vi phân tế bào
nhớ
Gió mồ côi
Lật tung kiếm tìm
Không có anh
Những cơn mưa dài một đời
Loang mặt người
Không xé nổi bóng tối che quanh
khung rèm đỏ
Mưa mưa mưa những hạt mưa sa con gái ngày nào mẹ dạy
Mưa cắm vào đâu
Vào bùn vào sỏi vào cỏ vào hoa
Đền các lâu đài
Mưa em chỉ muốn cắn vào anh
Đêm nay rách thịt
Dù anh là hoa là cỏ là sỏi là bùn
Để không còn bóng tối khung rèm đỏ…