Nhà thơ Trần Quang Quý  viết về Đinh Sỹ Minh: “Đinh Sỹ Minh là cái tên còn xa lạ với làng thơ, nhưng trên mạng xã hội facebook mà anh cho tôi ngó vào (tôi không dùng facebook) và thấy thơ Đinh Sỹ Minh được các môn đệ và bạn hữu của mạng này lai (like) khá nhiều, comment thuận nhĩ, mát lòng cũng búa xua. Chứng tỏ nhiều người thích tạng thơ anh, bởi nó đụng vào một mối quan tâm nào đó của số đông trong hồn thơ Đinh Sỹ Minh. Tuy nhiên, thơ facebook và khen trên facebook với tiêu chí chung của thơ và việc làm thơ hiện nay thì còn có khác biệt…”

Thế nhưng Đinh Sỹ Minh không chỉ làm thơ facebook. Năm 2015, tập thơ Thăm thẳm bóng làng, tập thơ đầu tay 45 bài của anh đã rời “sàn diễn” Face để trình làng, và đến 2016 là Nhốt đam mê, một tập thơ khác của anh lại ra đời. Liên tiếp xuất bản 2 tập thơ trong 2 năm không phải là quá “dày”, bởi “vốn liếng” của anh vốn đã khá phong phú, với “tạng” thơ đằm thắm, sâu nặng về cố hương, những người thân yêu… như những ký ức thăm thẳm cuộc đời

Chùm thơ dưới đây có thể là chưa đầy đủ, nhưng cũng ít nhiều phác thảo nên một chân dung người thơ vốn được yêu mến trên facebook, và không chỉ là trên facebook…

ĐỒNG LÀNG

Vẫn đất quê đây một miền xưa cũ
Ta lớn trong nỗi xác xơ đồng
Những mùa vụ nắng mưa thắt ruột
Lúa nghẹn đòng cơn trở dạ giêng hai.

Những nếp phù sa mỏi mòn cặn sỏi
Đất quay vòng vượt cạn mùa đông
Mẹ quay quắt bên luống cày khó nhọc
Áo nâu sòng khô ướt luân canh!

Tuổi trẻ con phiêu bạt, bước phiêu hồ
Theo đám mây xa, những miền sông lạ
Ảo ảnh những chân trời, biển sóng
Ngọn gió nào bay những cơn mơ?

Nhiều lúc quên cánh đồng còng lưng lũ tháng tư
Vá víu gánh gồng qua mưa tháng tám
Mẹ rút ruột nuôi con từng ngày khôn lớn

Đau đáu lời ru qua giấc quê nghèo!

Đi hơn nửa đời người qua được mấy khúc quanh
Về quê mới biết mình mãi là con trẻ
Mới biết mình chỉ là cơn gió rỗng

Chẳng làm đầy CÁNH ĐỒNG MẸ bao la!
          Hà Nội, 26.02.2016

VU LAN NHỚ MẸ

Vu lan nghe tiếng chuông chùa
Giữa làn hương khói bóng xưa mẹ về
Lưng còng gánh cả trưa hè
Dòng sông thác lũ cánh bè nhẹ trôi.

Trên đầu tần tảo nón trời
Bước chân vội vã chơi vơi xóm nghèo
Bao nhiêu núi bao nhiêu đèo
Mẹ đi hun hút ráng chiều héo hon.

Giọt mồ hôi, gót chân mòn
Lớn khôn con bởi vuông tròn mẹ lo
Con say canh bạc phù du
Đồng tiền tủi phận, lời ru mẹ buồn.

Quản chi phận mỏng cánh chuồn
Tấm thân cò vạc mưa tuôn nắng hè
Chắt từ thiếu nữ đam mê
Đến thời góa phụ trở về gió sương.

Bây giờ con phận tha hương
Vu lan báo hiếu… trên đường mẹ ơi!
Tình yêu mẹ gửi lên trời
Hồn thiêng con lạy xin Người thoát siêu.

Khi xưa còn mẹ, mẹ yêu
Giờ con yêu mẹ – rỗng chiều hoàng hôn
Nhớ quê nhớ mỏi nhớ mòn
Vu lan tháng bảy, mộ còn khói hương?

          Hà Nội mùa Vu lan, 16.08.2015

NGÀN HỐNG

Cõng dãy Trường sơn, trầm mắt biển

núi cuộn mây mấy ngàn năm say tỉnh

rượu Tiên Điền đau đáu thi nhân

rượu rót sông Lam đẫm mắt nàng Kiều

Bao khắc khổ, rong rêu trầm mặc

ngửa mặt lên trời gội bão miền Trung

đá đứng đá ngồi nhập hồn Từ Hải

ngắm những nàng Kiều giặt váy sông Lam

giặt câu hò vắt ngang ví giặm

nghiêng mắt quê cười trắng nón Cời

Nghe trong gió rừng thông khát lá

khát màu xanh chắn gió Tây bỏng rát

chắn gió mùa Đông Bắc thổi cùn đông

da núi cắt những mảnh sườn trơ đá

xây non cao, biển rộng sông dài

Đây núi Hồng, ngó biển Đông hùng vĩ

đội những mùa giáp hạt lên xanh

núi đứng thở bằng dân ca Hà Tĩnh

dốc ngược sông Lam, lật ngang Ngàn Hống

chín chín đỉnh dọc ngang trần thế

dọc ngang nỗi người

suối nguồn dâu bể

vắt non xanh xoa vết xước gió Lào

giản dị bền trời, thăm thẳm lên cao!

          6/2016

TIỄN THÁNG BA

Có thể bây giờ em cũng đã quên
Sắc màu đêm, buổi ban mai tinh khiết ngày nào
Hương tháng ba ấm nồng
Đôi vai gầy, mắt biếc
Sương còn loang sao lo vội mưa rào?

Tất cả qua nhanh như giấc mơ
Mùa lá rụng, khẳng khiu lời thề cũ
Hoa xuân nở cuối mùa
Nở cho cả những mong manh vụn vỡ
Anh mơ màng đánh thức tháng ba.

Mặt hồ xanh tĩnh lặng đến bất ngờ
Đánh đắm cả chiều xanh, một vì sao vừa rụng
Chiếc ly dốc đáy tình đã cạn
Cởi áo tinh khôi
Ngửa mặt tháng ba cười.

Em khăn gói ngược về miền ấy
Hoa Ban thức trắng đêm

Rừng mở sáng
Xua mây xám nhạt nhòa mùa gió ngược
Không xua được những ngày quá vãng
Nhốt đam mê tận đáy
Tiễn em!

HƯƠNG CANH NGÀY TRỞ LẠI (1)

Tôi trở lại Hương canh ngày đầu đông cái lạnh dùng dằng giáp hạt
Chảy ký ức ướt mèm nụ tình bắt gặp
Rét trốn tìm trong ánh mắt lạ quen
Chiều bắt đầu lên men.

Thầy giáo già cõng trên lưng cả thúng hoàng hôn
Ôm bó chữ quấy nước chọc trời mong tìm một cơn mưa lạ
Vại Hương canh đáy đời hun hút quá
Vá mảnh sành dựng tháp bút bờ mơ!

Giảng đường xưa
Mười bảy tuổi câu thơ đè gạch vỡ
Nhúng lời yêu trong bát đời dâu bể
Gặp lại em anh khoác áo nâu sòng.

Những triền dốc Hương canh dốc hơn mọi kiếp người
Mãi một bàn chân trồi trụt
Phía trước là điều mơ ước
Ước mơ thôi thăm thẳm thế chân trời.

Hương canh ơi!
Bạch đàn xanh nơi cất giấu tuổi xanh ta
Hai mươi tuổi gửi hồn cho sỏi đá
Để hôm nay trở về xa lạ thế
Ta là ai, Ai là ta, đâu vật đổi sao dời?

          HC- HN 18.11.016
(1): N
ơi sơ tán của trường ĐH X D Trong chiến tranh chống Mỹ n ăm 1966-1983.Viết trong ngày trở lại HC sau 38 năm.

MEN LÁ

Thu cuống quýt cởi dần từng chiếc lá

Cởi xiêm y hong gió

Heo mùa
Ta chạm cánh phong lan mùa trước
Chưa nguôi thơm đến tận thu này.

Yêu nắng trời xa
Tương tư hạt bụi gần
Trong thế giới những cơn say vũ trụ

Những vòng em chưa cởi thoát đêm ta
Đi và đến mùa thu vẫn vậy

Mây lẳng lơ dải yếm hoang trời
Ta ngửa mặt đón cơn men lá

Mỗi nẻo đường, đâu cũng đầy em!

          19.09.2016

THÁNG CHÍN

Mây mỏng trời cao sương lãng đãng
Ngày thu vời vợi ráng môi chờ
Ban công nghiêng chiều
Hanh hao nắng

Mắt người bên cửa sổ nhìn lơ thơ
Hoa sữa khát
Lùa hương chật gió
Ai ngóng ai ven hồ phiêu du.

Mùa ẩm ướt vừa đi ngang thành phố
Mùa lạm phát mây
Mùa xa xỉ sao trời
Trung thu khuyết trăng
Vẹt cả mầu sương khói
Phố đầy mà ta vẫn vắng ai.

Tháng Chín dâng cảm xúc xanh trời
Ta tìm lại gốc mùa thu ấy
Em ký gửi nụ hôn nào trong gió
Ta đợi ngày gió dạt xuống niềm cây.

          Trung thu Hà Nội 2016

ĐẦU MÙA

Rêu lịm tường phố cổ
Cháy đỏ tán bàng xưa
Một vòm yêu tỏa bóng xuống vỉa hè

Se lạnh đầu mùa
Xốn xang đến lạ
Hay tại lần đầu gặp em mùa heo may lá đổ
Hằn trong tôi cả góc phố xanh rêu

Anh nhắm mắt nghe trong gió loang chiều
Như thấy em về trong nắng lạ
Giữa thực giữa mơ dòng sông ký ức
Em vớt anh bằng ánh mắt ngày xa

Con đường này phố cổ vẫn rêu

Chỉ thời gian không thể quay ngược phố
Tán bàng đỏ như một lời nhắc nhở
Bước chân ta đã ở phía xưa mùa.

           Hà Nội, 11.10.2015.

CHIA

Thôi đành em nhé chia tay
Hoàng hôn đã chín duyên này vậy thôi
Nói làm chi nữa cạn lời
Qua bao giông gió nẻo người bạc xơ.

Cúc vàng làm được mùa thu?
Gừng cay muối mặn cho dù… sao đâu
Đã không chia được dãi dầu
Vàng vôi mấy bận cau trầu phù du.

Em đi về phía sương mù
Anh ngồi gặm nhấm câu thơ một thời
Rực lên rồi một góc trời
Ta nghe thảng thốt hoa rơi cuối mùa.

          24.5.2015