Nhà thơ Thu Nguyệt cùng trọn bộ áng thơ đặc sắc nhất

Thu Nguyệt sinh ngày 2-8-1963 tại Cao Lãnh, Đồng Tháp, hiện công tác tại báo Tuổi Trẻ TP.HCM. Bà là một cây bút nổi tiếng của nền văn học Việt Nam nên sở hữu một kho tàng thơ đặc sắc. Nếu bạn yêu thích nữ thi sĩ này thì hãy cùng tapchivannghe.com khám phá những tuyệt phẩm của bà nhé!

Chút rong rêu

Cái bắt tay không nắm được điều xa
Không níu được trời chiều xe lăn bánh
Bàn tay nóng, cái nhìn dời phía lạnh
Ta nhọc nhằn che chắn trái tim đau

Em là hoa trôi ghé vịn chân cầu
Con nước trở, hoa lặng lờ xa biệt
Chút gỗ đá cầu anh em có biết
Xin vô tình gửi lại chút rong rêu

Dẫu không còn tiếng bìm bịp kêu
Nước vẫn lớn ròng, hoa vẫn trôi xuôi ngược
Cầu đứng lặng gỗ đá mòn trong nước
Hoa dẫu không về…
còn mãi chút rong rêu…

Cổ tích chúng mình

Có chuyện này em chẳng kể anh nghe:
Ngày mới quen nhau
Em kiêu hãnh ví von mình là đá
Anh khiêm tốn xin làm dòng suối nhỏ
Tháng ngày qua…
Dòng suối lao vào đá
Chồm lên thành dòng thác ầm ào
Mạnh mẽ hơn và hùng vĩ biết bao!
Hòn đá lao vào suối
Tự lúc nào thành hòn cuội tròn xoe!
Câu chuyện này em chẳng kể ai nghe.

Giấc ngủ mặt trời

I
Ừ có thể anh là con ngựa trắng
Đứng một mình dưới mảnh trăng non
Ừ có thể anh là mặt trời trong đất
Cháy không nguôi, cháy không biết mình còn
Hay ngược lại anh là núi lửa
Cháy đêm đêm dữ dội âm thầm
Rồi anh lại dịu hiền làm chú ngựa
Dưới ánh trăng ngần lắng đọng mọi dư âm
II
Vầng trăng xanh với con ngựa trắng
Đêm bình yên ngựa gậm cỏ trên đồi
Chợt rựng đỏ một mặt trời cháy rát
Toả nồng nàn, thầm lặng khôn nguôi
III
Cái màu đỏ xoáy một vùng dữ dội
Ngỡ cháy lan trên khoảng sáng dịu hiền
Chỉ cách nhau một đường vạch mỏng
Nét mong manh sao giữ nổi bình yên?
Cái vạch mỏng như tơ trời giăng mỏng
Mà chứa bao bí ẩn lạ lùng
Như cái màn kéo qua vở kịch
Nhưng người diễn là anh, và khán giả cũng là anh
Bản lĩnh anh là cái vạch cách đôi
Giữa xoáy lốc, mặt trời và bình yên đêm trăng
Sự dịu hiền là anh, sự dữ dội cũng là anh
Chú ngựa màu trăng và mặt trời trong đất
Chú ngựa nhớ mặt trời không ngủ được
Ngửi trong đất đai tìm hơi ấm vương còn
Chú ngựa nhớ làm trời đêm xúc động
Giữa cao vời dâng tặng mảnh trăng non
Mặt trời đâu, mặt trời nơi đâu?
Ngựa xuống tìm một ngày dong ruổi
Tìm sự dịu dàng ngủ trên lá cỏ
Tìm dư âm từng nhịp gõ ngang tàng
Ngựa ơi ngựa, mặt trời nằm trong đất
Đang ngủ yên giấc ngủ của người say
Đừng đánh thức sự đam mê cuồng nhiệt
Mặt trời kia chỉ dâng tặng ban ngày

Giận hờn

Mới một ngày không gặp
Lòng đã thấy cồn cào
Em như là con sóng
Lúc chiều về xôn xao
Con sóng thương nhớ ai
Vỗ về hoài bờ cát
Làm sao dằn cơn khát
Nỗi chờ anh, đợi anh.
Mong ngày trôi qua nhanh
Bóng đêm chòang trái đất
Em mang tấm cô đơn
Trùm lên mình thật chặt.
Không dễ gì chia cắt
Mỗi khi mình dỗi hờn
Hãy giận lâu anh nhé
Cho tình càng nồng say.

Gởi anh

Em ngồi hóa đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu …

Em ngồi hóa đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa…

Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu …

Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em

Phận thơ

Kính viếng hương hồn Nguyễn Bính
Đa đoan vướng nghiệp vào thơ
Sống long đong, chết vật vờ lẻ loi
Thắp hương cúi lạy phận người
Những câu thơ trải quanh tôi đặc buồn!
Tỉnh thành, đồng nội có thương
Thân như đồng kẽm, cánh buồm bỏ quyên
Sự đời hư cũng như nên
Vôi là vôi – dẫu vôi đền thánh thiêng.
Lạy người chung một niềm riêng
Thẳng tay ném một chữ tiền ra không
Mênh mông vũ trụ mênh mông
Tìm đâu nơi chẳng long đong mà về?
Dịu dàng một mảnh chân quê
Nhang trần dẫu đốt khói thề không tan
Cuối mùa lê nở hoang mang
Phận người bỗng bước sang ngang phận người.

Phượng trắng

Mùa hạ năm nay phượng đỏ màu hơn
Bừng bừng nở tiếng ve, ào ạt nắng
Một mình tôi bên bờ dốc vắng
Tha thẩn buồn đi tìm nhặt tuổi thơ.
Nhớ một người … ánh mắt ngẩn ngơ
Nhìn phượng rớt đỏ đường không dám nhặt
Sợ bạn bè trêu, về xếp cành phượng trắng
Bằng giấy học trò … gởi tặng một người mơ.
Cánh phượng trắng ngày xưa
Vẫn trắng đến bây giờ
Như tình lặng một đời không dám ngỏ
Khi ngươi ta yêu, họ tặng nhau màu đỏ
Anh dại khờ chọn màu trắng … không may!
Mùa hạ năm nay tôi nhớ chỉ một ngày
Trang vở cũ rơi ra cành phượng trắng
Ơi người xa bên bờ dốc vắng
Hạ năm nay phượng trắng một mùa tôi.

Sao đổi ngôi

Bất ngờ sao rụng vào không
Ta vo điều ước vào trong cái nhìn
Ta – Phiền phức một hành tinh
Dại khờ ký thác nỗi mình vào sao
Buông mình, sao rụng về đâu
Ta tìm mãi chẳng nơi nào bình yên
Ta băng qua sự buồn phiền
Hiểu điều đã mất tự nhiên mãi còn …

Tết xưa

Hồi xưa tết thiệt là vui
Ta trong trẻo đến khóc cười cũng trong
Tim theo nhịp quết bánh phồng
Chiều ba mươi gánh nước sông đổ tràn
Chợ quê ngày Tết thiệt sang
Mùi bông vạn thọ trĩu làn gió bay
Mẹ bày bánh mứt ra khay
Trẻ con như cánh bướm bay khắp đường
Đêm giao thừa ngủ thấy thương
Anh đem pháo đốt bên đường mới hay
Sáng mùng một nhặt cành mai
Thi nhau xem đứa nào may mắn nhiều
Hoa dù rộng lượng bao nhiêu
Khó đem may mắn chia đều chúng ta
Tết ngày xưa giờ đã xa
Con ta giờ chẳng lấy hoa làm trò
Bốn mùa áo mới nào lo
Hoa cũng khác huống chi trò trẻ con
Lặng nghe gió hát về nguồn
Đốt nhang nhờ khói nhắc hương thuở nào
Thôi thì còn chút nao nao
Mở trang nhật kí ghi vào:
Tết xưa…

Tự bạch

Tôi khóc chào đời bên bờ sóng sông Tiền
Thời thơ ấu chân không, ước làm vĩ nhân lái thuyền vỏ trấu
Ước thành nhà thơ bên đám cà đám đậu
Chơi thả diều luôn để vuột dây.
Lớn lên vào đời xuôi ngược loay hoay
Không thể làm thầy, không kham làm thợ
Vụng về làm mẹ, ngu ngơ làm vợ
Gia tài: một ánh trăng trong.
Cởi giày ngồi phịch bến sông
Xòe ra mười ngón tay không mà cười.

Từ lúc ấy…

Gửi T.H.
Em ngồi hoá đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu
Em ngồi hoá đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi hoá đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu
Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hoá em…

Tự thua

Hãy một lần ngoái lại cùng tôi
Dòng sông hỡi, một giây thôi ngừng chảy
Như giọt nước trong mắt mình ngăn lại
Treo long lanh một nỗi buồn tròn
Mình khóc ư ? Không, mắt đã hoang
Kể từ phút không bóng hình ấy nữa
Kể từ lúc ta tự thiêu nỗi nhớ
Khói bay làm mây trắng cuối trời xa
Không thể bắt dừng dòng sông chảy qua
Không thể tự tan giọt nước tràn trong mắt
Ta dỗ mãi trái tim không có thật
Cho tim mình đập nhịp bình yên
Trong sông không hề có nhớ hay quên
Trong mắt không hề có điều còn mất
Điều không muốn là điều ta sợ nhất
Thôi thì chảy đi sông, rơi nước mắt đi mình!

Tóc ơi đừng dài ra

Em thầm mong tóc đừng dài ra nữa
Để dấu tay anh trên tóc vẫn còn
Bàn tay xưa giờ chỉ vuốt tóc con.

Trăng nguyên

Quê mình ở phía nước dâng
Mưa giăng, chớp sáng buồn bâng khuâng buồn
Bếp nghèo khói cũng như sương
Mịt mờ ôm những nỗi buồn trắng tay
Chiều như không đỡ nổi ngày
Hoa thơm như thể đoạ đày kiếp nhau
Lòng như bông súng trắng phau
Nổi theo con nước lao xao gió đồng
Quê nhà như có như không
Quê người như có mà không có gì
Con cò bay lả bay đi
Chân trời xa biết có gì khác không!
Mỗi lần trời trở cơn giông
Lòng bông súng bỗng mênh mông nước tràn
Đêm mơ tát nước bên đàng
Lỡ tay múc ánh trăng vàng vẹn nguyên.

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những trang thơ ấn tượng của nhà thơ Thu Nguyệt. Qua đó ta thêm yêu và hiểu phong cách thơ hiếm có của bà. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!